6
Lúc Vương Nhất Bác bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng, cậu còn đang định ôm ván trượt bỏ chạy. Cậu để ván trượt sau cửa, giáo viên bên trong đã đi hết, chỉ còn lại Tiêu Chiến đang ngồi chấm bài, đeo một cặp kính gọng vàng.
"Em nói xem, nếu em ấy thật sự thích em, sao 12 rồi còn có thể muốn yêu đương với em? Em ấy có vì tốt cho em, cũng không thể vào lúc này tìm em yêu đương được". Giáo viên chủ nhiệm tận tình khuyên bảo cậu cả nửa ngày, cúi đầu uống mấy hớp trà xanh đựng trong bình giữ nhiệt.
Trà này là Tiêu Chiến mang đến, hương rất thơm.
"Có khi người ta không thích em đâu".
Vương Nhất Bác lúc nói lời này liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, người đằng sau hoàn toàn không đếm xỉa đến, không biết là giả vờ không nghe thấy hay giả vờ không hề quen biết cậu.
"Là tự em kiên trì theo đuổi".
Chủ nhiệm lớp suýt nữa sặc nước mà chết: "Em mỗi ngày rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?".
"Em cũng không biết người ấy đang nghĩ gì nữa". Vương Nhất Bác nhún nhún vai.
Chủ nhiệm lớp bị cậu chọc cho cực kỳ tức giận, đang định mở miệng mắng tiếp đã bị lãnh đạo ở bên ngoài đã gọi ra.
Vương Nhất Bác vươn tay cầm lấy kính Tiêu Chiến: "Anh đang nghĩ gì vậy?".
"Tối nay ăn gì". Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu nói.
Vương Nhất Bác nghẹn họng. Vấn đề mà Tiêu Chiến muốn né, cậu có "làm" anh đến chết anh cũng không hé nửa lời. Cậu mím mím môi, lại cúi người sáp lại gần Tiêu Chiến: "Thầy Tiêu đeo kính thật đẹp nha".
"Vậy sao em còn không trả cho tôi". Tiêu Chiến lấy kính từ tay Vương Nhất Bác, lại đeo lên tiếp tục chấm bài.
"Woa. Thầy Tiêu quan tâm hình tượng của mình trước mặt em như vậy sao?".
"Ừ", Tiêu Chiến nhàn nhạt gật đầu, "Lỡ em không thích tôi nữa thì phải làm sao".
Vương Nhất Bác ngẩn người một lúc, sau đó ngoan ngoãn về đứng lại vị trí ban đầu. Cậu quay đầu nhìn giáo viên chủ nhiệm vẫn còn đi trên hành lang nói chuyện, cả hai người trong văn phòng đều trầm mặc, chỉ còn lại tiếng đầu bút của Tiêu Chiến ma sát trên giấy, "soàn soạt soàn soạt" cào lên trái tim cậu.
"Anh không biết em thích anh nhiều như thế nào". Âm thanh của Vương Nhất Bác đến cả bản thân cậu cũng tự thấy đáng thương.
Chủ nhiệm lớp nói xong rồi liền quay lại, Tiêu Chiến vẫn còn đang cúi đầu chấm bài, Vương Nhất Bác cũng cúi đầu, hai tay để ở sau lưng, yên tĩnh đứng một bên bàn làm việc. Cô giáo bước qua, đưa mắt quan sát Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới, so với bộ dạng cà lơ phất phơ vừa nãy đúng là một trời một vực.
Tiêu Chiến đóng nắp bút vào, tháo kính xuống cất vào cặp, lại nhìn về phía cô cười một cái, nói mình đi trước đây.
Chủ nhiệm gọi anh, bảo cuối tuần cùng nhau ra ngoài chơi, Tiêu Chiến chỉ cười lắc lắc đầu.
"Tôi phải ở nhà với con".
"Anh có con từ lúc nào?!".
Vương Nhất Bác nhìn hai mắt tràn đầy kinh ngạc của cô giáo kia, khóe miệng lại cong lên cười cười, cậu ngẩng đầu đối diện với Tiêu Chiến, đưa lưỡi ra liếm liếm môi.
"Một nhóc cún", anh mang cặp lên vai, lại lấy ra một hộp sữa đào màu hồng từ trong ngăn kéo, tùy ý để lên bàn, "Còn chưa cai sữa, nghịch ngợm kinh khủng".
Cô chủ nhiệm kia còn chưa tỉnh táo lại từ cơn kinh ngạc, cùng Tiêu Chiến trêu đùa tiễn anh đến cửa. Vương Nhất Bác dịch người qua bàn Tiêu Chiến, cầm lấy chai sữa kia cho vào túi quần học sinh to tướng.
"Vương Nhất Bác, em đi ăn cơm đi, đừng chơi trượt ván nữa. Ăn cơm xong thì quay lại tự học buổi tối". Chủ nhiệm đứng ở cửa kêu cậu, lúc khóa cửa rồi còn không quên hét về phía bóng lưng cậu một câu: "Quay về tự kiểm điểm mình cho tốt nghe chưa!".
Vương Nhất Bác chạy xuống lầu, giẫm lên ván trượt chẳng mấy chốc đã trượt đến sau lưng Tiêu Chiến, cũng không nói chuyện, cứ thế theo anh về nhà.
"Em còn phải tự học đó". Tiêu Chiến lúc mở cửa nói với cậu như vậy.
"Em biết".
Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến vào, ném ván trượt qua một bên rồi liền ôm lấy eo sáp lại hôn anh. Tiêu Chiến hiếm khi không từ chối, mèo con nhìn thấy hai người quay về rồi liền vui vẻ nằm lên ống quần họ. Tiêu Chiến vừa nhìn nó một cái đã bị Vương Nhất Bác kéo cằm quay về, anh nâng mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, lại vỗ vỗ mông Vương Nhất Bác.
"Em phải lên lớp rồi".
"Ò", Vương Nhất Bác ôm lấy ván trượt nhảy lên rồi rời đi, "Cuối tuần ở nhà với em".
"Được thôi", Tiêu Chiến đi đến cửa, vừa đóng cửa vào một nửa đã lại cất giọng, "Có điều em nói với anh trước, bức thư tình đó là em viết cho ai".
"A?", Vương Nhất Bác hiển nhiên chìm vào suy nghĩ, sau cùng ngẩng đầu nói một câu, "Em có thể mỗi ngày đều viết cho anh".
Tiêu Chiến đóng cửa cái "rầm".
Vương Nhất Bác ngồi trong phòng học, miệng ngậm ống hút uống sữa, sau đó nhấc bút tô đen xì xì mấy chữ viết trên vở. Cậu cho đuôi bút vào miệng cắn "cờ rộp cờ rộp", nghĩ đến ánh mắt của Tiêu Chiến khi nói cậu thật buồn nôn vào sáu năm trước.
Lúc 12 tuổi còn biết trốn trong chăn khóc đến mức hai mắt sưng tấy, 18 tuổi rồi một lần nữa nhìn thấy tờ giấy đó, lại tình nguyện làm một kẻ hạ lưu.
"Vậy bức thư tình đó là em viết cho ai?".
"Vậy là cho ai?".
Cậu viết hai chữ "Tiêu Chiến", viết đến khi kín mít trang vở.
Cậu từng âm thầm ngưỡng mộ cô bạn cùng bạn, có thể tụ tập với đám con gái cùng nhau nói, học trưởng Tiêu Chiến lớp 12 sẽ hát trong hội diễn văn nghệ, còn làm dẫn chương trình lễ tốt nghiệp, mặc âu phục đẹp chết đi được.
Cậu học sinh lớp 7 còn không hiểu sự thưởng thức lẫn nhau trong mối quan hệ đồng tính. Vương Nhất Bác liền phụ họa theo bọn họ, hét với đám con gái đó anh ấy có đẹp bằng tao không. Sau đó cậu ngồi trên băng ghế dưới sân khấu, nhìn Tiêu Chiến rực rỡ dưới ánh đèn, ánh mắt chăm chú, bộ dạng không khác gì những nữ sinh đang nhỏ tiếng hoan hô bên cạnh, cảm thấy người mà bản thân thích đang lấp lánh phát sáng.
"Vương Nhất Bác, giúp mình với, âm thầm nhét vào sách anh ấy là được", cô bạn cùng bạn kéo tay Vương Nhất Bác rồi nhét mạnh tờ thư tình ấy vô tay cậu, "Xin cậu đó, anh ấy sắp tốt nghiệp đến nơi rồi".
Vương Nhất Bác quay lưng với cô bạn đó đọc lá thư kia, mấy cái cô bạn viết vừa ngọt vừa ngấy. Cậu ném thư vào cặp, sau đó lấy quyển tạp chí văn học về tuổi thanh xuân đầy đau thương, chép lấy một đoạn, chữ cậu rất xấu, mấy lời này cũng rất buồn nôn, nhưng viết hết những chữ này, đều là cậu tự mình làm.
Vương Nhất Bác đi đến cửa lớp Tiêu Chiến, trong phòng không có ai, bọn họ còn đang chụp ảnh kỷ yếu ở dưới lầu. Tiêu Chiến đứng ở trung tâm hàng cuối cùng, Vương Nhất Bác nằm bò trên lan can nhìn một lúc, sau đó quay người bước vô lớp bọn họ. Tờ giấy đó được cậu nhét vào một quyển sổ tay trên bàn Tiêu Chiến, quyển sổ màu đen, hẳn là quà lưu niệm mà nhà trường tặng cho học sinh nhân dịp tốt nghiệp.
"Này".
Cậu đi đến cửa, giọng nói quen thuộc đột ngột cất lên sau lưng đâm vào cột sống cậu, cậu gần như giật bắn người, quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến. Anh đang cầm tờ giấy đó của cậu, đứng ở phía cửa sau, một mặt đầy ghét bỏ nhìn Vương Nhất Bác.
"Cậu không cảm thấy cậu rất buồn nôn sao?".
Vương Nhất Bác ngây ngốc nhìn khuôn mặt mà cậu thích kia, sau đó thẳng lưng học theo bộ dạng lúc cậu từ chối đám con gái, nghiêng đầu tặng cho Tiêu Chiến một nụ cười nhếch mép.
Cậu nói: "Em thích anh".
Từ đó về sau, một lần nữa gặp lại Tiêu Chiến đã là lúc bóng từ tay cậu trượt ra, nện lên khoảng sân bên cạnh lưới chắn, Tiêu Chiến với đồng phục học sinh biến thành Tiêu Chiến mặc sơ mi trắng, phía trên cởi ra hai nút, xương quai xanh còn dính mồ hôi. Anh nhấc tay lau đi, dường như vô ý mà nới rộng cổ áo. Anh dùng hai chiếc răng thỏ cắn kem que nước, lúc anh còn học cấp hai rất thích ăn kem vị cream, thích đưa đầu lưỡi liếm cây kem hai lượt, sau đó mới há răng cắn vào.
Cậu lấy lại bóng từ tay anh, Tiêu Chiến ngẩng đầu, có điều không còn quá giống dáng vẻ lúc trước nữa.
"Thầy, cẩn thận chút".
Không sao cả, cậu cũng khác đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com