1
Nói sơ qua một chút, trong tiếng Trung có một câu thành ngữ 好为人师, ý nghĩa là muốn làm thầy của người khác, ẩn dụ người không khiêm tốn, tự cho mình là đúng.
Tên truyện này là 好为人狮, cách đọc giống nhau, đều là /hao wei ren shi/, nhưng 狮 ở đây chỉ sư tử, ý nghĩa cả cụm là muốn trở thành nhân sư của người.
🍍🍓
Ngay lúc một đôi giày giẫm lên bậc cửa phòng học, phát ra một tiếng "cạch", cả căn phòng trong chốc lát liền trở nên yên tĩnh.
Đang chọt nắp bút vào lưng bạn học ngồi bàn trên, khóc lóc "mày ơi cho tao mượn chép bài tập Toán xíu đi"; đang vừa nhai khoai tây chiên "rộp rộp", vừa trộm đọc tiểu thuyết nhét trong hộc bàn, để bạn cùng bàn "ngó giùm chủ nhiệm giáo dục"; đang ở cuối lớp náo loạn nâng chân thằng bạn định chơi trò bơm máu*...
*Cái trò mà một đám con trai nâng một thằng xong húc vào cây hay cột để thằng kia đau chim á mn...
Hết thảy âm thanh đều ngay lập tức ngưng đọng, hết thảy người trong lớp đều không hẹn mà cùng dừng lại động tác, rướn cao đầu. Đường nhìn của họ dán lên bóng dáng cao lớn đang chầm chậm đi về phía cửa, thuận theo từng bước di chuyển trên đoạn đường tiến vào, giống như mỗi một ánh đèn sân khấu cùng tập trung chiếu rọi một điểm, mà giảng đường chính là sân khấu của người đó.
Duy nhất một người ở hàng sau cùng là ngoại lệ, chỉ nhìn thấy áo khoác đồng phục hai màu trắng xanh được khoác hờ trên người, bờ vai vừa rộng vừa gầy dựa vào lưng ghế, hai cái chân ghế chốc chốc lại nâng lên không trung, mái tóc ngang vai màu vàng kim thuận theo đó cũng đôi lúc tung bay.
Cậu nhìn chằm chằm người trên bục giảng cười cười, sau cùng ngồi thẳng dậy, chân dài vươn ra, đôi giày thể thao phiên bản giới hạn đá "bộp" một phát lên lưng ghế đằng trước, giọng nói lười nhác vang lên, "Ngắm đến ngu luôn rồi hả lớp trưởng? Đứng dậy coi".
Lớp trưởng bị cậu nhóc tóc vàng đá đến ghế cũng nghiêng hẳn đi, lại chỉ cười quay đầu lại mắng cậu một câu, "Con mẹ mày ngay lúc này lại tích cực nhất", bọn họ trở thành trung tâm, cả phòng học mới vang lên một ít tiếng cười.
"Cả lớp đứng!", lớp trưởng nghiêm chỉnh hắng hắng giọng, đứng thẳng dậy, theo đó là âm thanh cả nam lẫn nữ vốn không trật tự gì trong lớp học kéo dài cổ họng, "Chúng... em... chào... thầy...".
Tiết học đầu tiên vào buổi sáng, ánh vàng nhạt của mặt trời lúc 8 giờ đúng, thời khắc nhiệt độ vừa phải nhất, sức lực dồi dào nhất trong ngày. Nắng chếch xuống men theo song cửa sổ sắt màu tro của Sư Thành chiếu vào, làm nổi bật một bên mặt rắn rỏi của người đang đứng trên bục giảng, từ sống mũi đến khóe miệng xếp ngay ngắn ba cái nốt ruồi, còn có đôi môi mỏng hơi nhếch hiện lên có chút lãnh đạm.
Mà ngay lúc người khác gần như cho rằng anh là một người bất cận nhân tình*, hai cánh môi đó đã lại cong lên, lộ ra nụ cười ôn hòa đáng lý nên có của một người làm gương: "Chào các em".
*Bất cận nhân tình: không hợp tình người; không hợp lẽ; không hợp tình hợp lý. Chắc ý ở đây là không thân thiện.
Đến cả giọng nói cũng nhẹ nhàng trong vắt, âm điệu vừa phải.
"Tôi tên Tiêu Chiến", anh quay người, viết tên của mình lên tấm bảng đen phía sau, "Từ giờ sẽ đảm nhiệm vị trí giáo viên Tiếng Anh của lớp 16 chúng ta".
Tiêu Chiến lại quay người đối diện với học sinh, như có ý mà nhìn về phía cậu nhóc lớp trưởng, "Sau này vào tiết không cần phải đứng dậy chào nữa".
"Dạ, thầy Tiêu!". Lớp trưởng là một cậu nhóc gầy nhỏ, có một đôi mắt vừa to vừa tròn, mang đến cảm giác rất thông minh lanh lợi. Cậu đưa tay về phía Tiêu Chiến lớn giọng gào lên: "Em tên là Thi Bảo Bảo, thầy có thể gọi em là Bảo Bảo!".
"Sư Tử con mẹ mày bị khùng hả!", cậu nhóc tóc vàng phía sau lớp trưởng gõ một phát lên gáy cậu ta, "Tố cáo mày quấy rối giáo viên!".
Lớp trưởng cực kỳ vô tội xoa xoa đầu, trông giống như đang không hiểu chuyện gì xảy ra: "Sao tự nhiên mày lại tức giận...".
Tiêu Chiến biết, nếu một giáo viên nhận được lời trêu đùa tương tự, có nghĩa là người đó đã được đám con trai đang tuổi dậy thì này bước đầu công nhận rồi.
Thế là anh khẽ thở ra một hơi, cầm sách giáo khoa trong tay đứng trên bục giảng, nhìn quanh lớp một vòng sau đó cất giọng hỏi: "Đại diện môn Tiếng Anh của lớp chúng ta là bạn nào, giơ tay thầy nhìn một chút...".
Còn chưa đợi Tiêu Chiến nói xong, cậu nhóc tóc vàng vừa nãy đã cắt ngang: "Thầy ơi, lớp bọn em không có đại diện môn Tiếng Anh".
Giọng cậu không nhanh không chậm, cà lơ phất phơ, nhưng chỉ cần cậu mở miệng, cả lớp không có ai dám nói ra lời nào phản bác.
Tiêu Chiến sớm đã chú ý đến cậu.
Lúc còn học Đại học, anh từng học qua môn phụ liên quan đến phương diện "Quản lý", Henry Mintzberg từng dựa trên vai trò của các nhà quản lý mà chia thành ba loại chính: vai trò nhân sinh, vai trò thông tin và vai trò quyết định.
Cách phân chia này cũng có thể được áp dụng một cách tương tự vào môi trường tập thể nhỏ như lớp học, có người giao tiếp lẫn nhau, có người từ trên truyền xuống, lại có người nói gì làm nấy, nói một không có hai. Mà cậu nhóc tóc vàng có đôi mắt hẹp dài, cười mà như không cười đang nhìn anh chằm chằm, thích dùng lời nói để dĩ hạ phạm thượng* trước mặt anh, không nghi ngờ gì chính là kiểu người đóng vai trò sau cùng.
*Dĩ hạ phạm thượng: người dưới mạo phạm người trên.
Những thanh thiếu niên này có ngoại hình nổi trội, nhiều người hâm mộ, ít nhất sở hữu một kỹ năng mà người trẻ tuổi cảm thấy "cực cool" như bóng rổ hoặc guitar, ở trong tập thể có sức kêu gọi cực lớn, thông thường sẽ có lòng can đảm hơn người, cảm thấy giáo viên cực kỳ ngu ngốc... Mà bản thân anh rất có khả năng trở thành cái vị "giáo viên ngu ngốc" đó.
Aizz, người vĩnh viễn khó đối phó hơn thiếu niên tuổi dậy thì, chính là thiếu niên tuổi dậy thì tự cho mình là đúng.
Tiêu Chiến khẽ thở dài, tránh đi ánh mắt của cậu nhóc, lại thuận theo lời cậu nói mà hỏi phía dưới: "Nếu đã không có, vậy có bạn nào tự nguyện không?".
Mấy cô bé dưới bục đang nhìn lom lom Tiêu Chiến liền bắt đầu tớ nhìn cậu, cậu nhìn tớ, nóng lòng muốn rút bàn tay đang nhét trong túi áo đồng phục rộng rãi ra để giơ tay xung phong. Tiêu Chiến rất vui lòng để những cô bé này làm đại diện lớp, bởi vì con gái bọn họ thường cẩn thận tỉ mỉ, lại có trách nhiệm.
Bởi vậy anh liền híp mắt mỉm cười, muốn dùng đôi mắt vừa sâu vừa đẹp đẽ này của mình khuyến khích những cô bé mặt đã ửng hồng kia giơ tay cao lên một tí.
Nhưng mà lại có một người lần nữa phá vỡ kế hoạch của anh.
"Để em đi thầy".
Lại là người đó, vẫn là giọng điệu không nhanh không chậm đó, vẫn là ánh nhìn hừng hực đó.
Có điều một câu này của cậu, không chỉ làm cho Tiêu Chiến nhăn tít mày, mà tất cả nam nam nữ nữ trong lớp, giống như nghe được tin tức chấn động nào đó, ào ào nhao nhao, khoa trương vặn đầu lại nhìn về phía hàng ghế cuối cùng.
Tiêu Chiến nhận ra dường như có thể xảy ra vấn đề gì đó, anh nhướng nhướng mày hỏi: "Vậy cậu bạn này... Em tên là gì?".
Ánh mắt người đó vẫn luôn chưa từng rời khỏi khuôn mặt anh: "Vương Nhất Bác, số 16".
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn bảng danh sách, thuận tiện liếc qua xếp hạng trong lớp của cậu vào kỳ thi tháng trước.
Bất ngờ là, thành tích vậy mà lại có thể xếp ở giữa.
Xem ra bạn Vương Nhất Bác này vốn không hề xem học hành như rác rưởi giống như bộ dạng bên ngoài của cậu.
Có điều mỗi môn học, cậu đều vô cùng vừa khéo xếp ở một vị trí xếp hạng cố định trong cả năm, tốt xấu gì cũng đều hết sức trung bình, cơ hồ giống như có ý tự mình kiểm soát.
"Vậy bạn Vương Nhất Bác", Tiêu Chiến bằng trắc rõ ràng đọc lên tên của cậu, ánh nắng nhảy nhót trên bờ vai gầy, giống như nụ cười hướng về người đó trên khuôn mặt đoan chính của anh, "Hết giờ đến văn phòng tôi lấy vở bài tập".
🍍🍓
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com