Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34

Tiêu Chiến mở cánh cửa phòng thay đồ trước, tiếng kim loại ma sát vang lên cái "cạch", làm cho cô gái còn ở lại bên trong giật nảy mình.

"A!". Là quản lý, cô nàng thốt lên một tiếng hoảng hốt, nhìn thấy người đến là ai mới thở phào một hơi: "Thầy Tiêu".

Khuôn mặt Tiêu Chiến trời trong nắng đẹp, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Bọn tôi đến lấy cặp của Vương Nhất Bác".

"Dạ dạ, ở trên bàn bên kia ấy ạ...". Quản lý chỉ về cái bàn trà gần đó, cô nàng đang quét mấy mảnh thủy tinh mà Vương Nhất Bác làm vỡ: "Thầy cẩn thận giẫm trúng".

Vương Nhất Bác có hơi ngại ngùng vì để người khác thu dọn tàn cuộc cho mình, gãi gãi đầu nói: "Cậu chịu khó vậy?".

Lúc cậu ở cạnh con gái đều lúng ta lúng túng, giống như một cậu bé chưa thành niên, nhận thức về giới tính vô cùng mơ hồ, không biết phải nói chuyện như thế nào với mấy bạn nữ.

Vậy nên cậu vừa nói dứt lời, quản lý vốn đã buồn bã vì bị bỏ lại càng không vui: "Chứ không cứ để yên vậy ngày mai đội bóng rổ đến thay đồ bị thương thì sao?".

Vương Nhất Bác thành thật cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi, để tôi làm cho".

Nói xong thì muốn đi đến cầm lấy chổi trong tay quản lý.

Quản lý vừa định đưa chổi cho cậu, cán chổi đã bị một đôi tay thon gầy tiếp lấy. Cô nàng ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Chiến đang nhìn xuống mặt mình, đầu mũi đỏ ửng, xung quanh thoang thoảng mùi mực in của sách, gọng kính đen nửa trên sống mũi thanh tú, nhân trung rất sâu, đường cằm góc cạnh nên không đến nỗi nữ tính.

"Để tôi đi", Tiêu Chiến mỉm cười với cô nàng, "Tay Vương Nhất Bác không ổn".

Không biết vì sao, quản lý cứ cảm thấy đôi môi xinh đẹp của thầy Tiêu hơi sưng, nhưng cô nàng chẳng có thời gian mà để ý, bởi vì tầm nhìn đã hoàn toàn bị thu hút bởi nốt ruồi đen sáng dưới cánh môi anh. Nốt ruồi đó cùng với khóe miệng nhướn lên của anh, trông tổng thể giống như đang cười.

"...Thầy Tiêu". Quản lý bị nụ cười này hạ gục, bàn tay vô thức buông ra.

*Chị thôi đi, một mình Bo là đủ rồi nhá, thầy Tiêu là của pé Dâu!!!!!!!!!!!!!

Tận đến khi cô nàng hoàn toàn phản ứng lại, Tiêu Chiến đã quét sạch hết mảnh vỡ, dùng đồ hốt rác lưu loát đổ hết vào thùng rác, mà Vương Nhất Bác thì đang trừng mắt nhìn cô một cách khó hiểu.

"Sao cậu hung dữ với mình quá vậy?", quản lý oan ức, "Mình còn giúp cậu thoa thuốc đó!".

*Về lại cậu – tôi hay cậu – mình nha mn, chắc "anh Nhất Bác" mẻ gọi cho vui miệng thôi, chứ gọi quài thấy kỳ kỳ.

Vương Nhất Bác méo miệng, cảm thấy cô nàng nói cũng có lý, thế là ngẫm nghĩ rồi hào phóng nói: "Vậy lần sau tôi làm bài tập cho cậu chép".

Quản lý cạn lời, không hề nghĩ rằng cái điều kiện này có gì hấp dẫn để mà thương lượng: "Mình thèm vào chép bài tập của học sinh thể thao!".

Quản lý càng nghĩ càng cảm thấy không đáng cho trái tim thiếu nữ của mình, không hiểu nổi tại sao bản thân lúc đầu lại thích Vương Nhất Bác, đúng là trăng sáng chiếu rãnh mương mà.

*Full câu: 我本将心向明月,奈何明月照沟渠 (Ta vốn hướng lòng về trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu rãnh mương).

Cô nàng tức tối ném ánh mắt về phía Tiêu Chiến đang nhấc đai cặp Vương Nhất Bác, thuận tay đeo lên lưng cho cậu, nghĩ đến nụ cười mang theo hương mực ban nãy lại nhịn không được mà đỏ mặt tim run. Quản lý xấu hổ đến nỗi bong bóng màu hường bay phấp phới: Thầy Tiêu... dịu dàng quá đi mất!

Tạm biệt quản lý xong, hai người không dám quang minh chính đại cầm tay nhau trong sân trường nữa, thế là một trước một sau mà nối gót, băng qua con đường rợp bóng cây, đi về phía nhà để xe, đến bên con Honda màu xám của Tiêu Chiến.

Trong suốt mấy ngày giận dỗi này, Vương Nhất Bác đều tự trượt ván đi học, lúc này nhìn thấy bé Honda secondhand cũ này quả thật như gặp lại bạn cũ.

Thế là cậu vội vàng chui vào, sau đó vuốt vuốt tượng trang trí Bé Bọt Biển Tinh Nghịch Tiêu Chiến đặt ở trong xe, làm như thật mà vẫy vẫy tay với nó, nói: "Hi, lâu rồi không gặp ha".

Tiêu Chiến không nén được cười: "Em còn sợ nó quên em chắc?".

"Chứ sao nữa". Vương Nhất Bác gật gật đầu như lẽ đương nhiên, tiếp tục nói chuyện với bé Bọt Biển: "Bố hỏi con, mấy ngày bố không ở đây, mẹ con có đưa tên đàn ông hay người đàn bà hoang dã nào lên xe không?".

Bé Bọt Biển trầm mặc không nói.

Vương Nhất Bác và nó mắt to trừng mắt nhỏ.

Hai người giống như đang tiến hành một nghi thức thần bí bằng sóng não nào đó.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhìn không nổi nữa: "Vương Nhất Bác em ngồi đàng hoàng lại cho anh, thắt dây an toàn vào, bây giờ anh khởi động đấy!".

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nạt cho mới ngoan ngoãn ngồi xuống làm theo. Cùng với sự tròng trành lắc lư của con Honda đang rời khỏi nhà xe, cậu nhịn không được lại mở miệng: "Này, Tiêu Chiến".

"Cái gì đấy? Không có lớn nhỏ gì cả", Tiêu Chiến quay đầu qua trừng cậu, nhưng vẫn tiếp lời, "Làm sao?".

Vương Nhất Bác nói: "Thầy, anh thích em không?".

Vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, nhưng Tiêu Chiến đang lái xe không nhìn thấy, thế nên anh chỉ hỏi lại một câu: "Sao đột nhiên hỏi cái này?".

Vương Nhất Bác bỗng dưng cảm thấy câu hỏi của mình quả là dư thừa, cậu lắc lắc đầu: "Muốn xác nhận một chút".

Câu chuyện đệm giữa này rất ngắn ngủi, như thể một đám mây ngẫu nhiên bay qua trên bầu trời ngày hạ, đến cả Vương Nhất Bác cũng sắp quên mất. Nhưng đến khi hai người lái xe trở về nhà, tiến vào khoảng sân nhỏ, sau đó mở khóa cửa, Tiêu Chiến lại đột nhiên lên tiếng: "Thích".

Vương Nhất Bác ngẩn người năm giây, còn chưa hiểu Tiêu Chiến đang nói gì.

Thế là Tiêu Chiến vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: "Anh nói, anh thích".

Vương Nhất Bác giống như một công dân nhỏ đột nhiên nhận được thông báo trúng xổ số, choáng váng đến nỗi không biết phải làm sao: "Thích em sao?".

"Đủ chưa hả?", Tiêu Chiến cảm thấy cậu đúng là được đằng chân lên đằng đầu, vừa đúng lúc cửa mở ra, thế là quay đầu qua trừng cậu, "Em còn muốn vào không đây?".

Bởi sự ngăn cách của mắt kính, đôi mắt phượng trắng đen rõ ràng của Tiêu Chiến trông không còn ác liệt như trước nữa, ngược lại còn mang theo chút bướng bỉnh ngổ ngáo, mềm mại câu lấy trái tim của chàng trai nhỏ.

Vương Nhất Bác không cẩn thận cắn câu rồi.

Cả một tối, tâm tư của Vương Nhất Bác đều không đặt lên việc trở về nhà làm bài tập đáng ghét kia.

Học sinh thể thao được trường phát thêm mấy bộ đồng phục hè, Vương Nhất Bác hay mặc chúng như đồ ngủ. Thế là sau khi tắm xong, Vương Nhất Bác mặc bộ đồng phục tay ngắn quần ngắn lỏng lẻo, chỗ đầu gối trắng muốt ngâm trong nước nóng đến mức đỏ hồng, vừa giả vờ luyện viết bằng tay trái trên quyển vở nháp vừa ngắm trộm người ngồi trên sofa bên cạnh.

Tiêu Chiến tắm xong thì mặc đồ ngủ, cầm khăn bông xem tivi, chốc chốc lại đưa tay lên lau tóc, để nó chậm rề rề mà tự khô.

Vậy nên lúc này cả người anh đều tỏa ra mùi thơm và hơi nóng sau khi tắm gội, không hề phát hiện gì mà nhìn màn hình chăm chú, tóc ướt càng đen, đôi môi trơn bóng đỏ ửng.

Dưới lớp đồ ngủ trắng xẻ là đôi chân dài đang giẫm lên hai chiếc dép ở nhà, ngây ngất nhất là phần đùi bắt chéo, trừ việc có thể nhìn thấy da thịt vô cùng mượt mà ra, còn lại cái gì cũng nhìn không rõ – khung cảnh khiến người ta rấm rứt kích động không thôi.

Vương Nhất Bác vô thức nuốt nước bọt, cây bút trong tay "cạch" một tiếng rơi xuống bàn.

Tiêu Chiến lập tức quay đầu qua nhìn cậu, bởi vì khi tắm tháo kính nên đôi mắt cận nhẹ lúc này hơi nheo lại, phủ một tầng hơi nước nhìn về phía Vương Nhất Bác. Anh có hơi áy náy: "Tiếng tivi làm ồn em à? Vậy để anh lên lầu...".

"Không ồn", Vương Nhất Bác vội vàng ngắt lời anh, mặt không đổi sắc nói dối, "Em viết cũng được kha khá rồi".

Thế là Tiêu Chiến yên tâm xem tivi tiếp, anh đang xem một bộ điện ảnh giật gân đã rất cũ rồi: "Vậy thì được, em ngủ sớm đi".

"Anh cứ để tóc ướt như vậy sẽ bị đau đầu đó". Vì để tăng thêm độ đáng tin cho mình, Vương Nhất Bác còn nói thêm một câu: "Mẹ em từng bảo em thế".

Tiêu Chiến hồi sau mới quay đầu qua, kỳ quái đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác: "...Thế nên?".


"Ù ù ù...".

Máy sấy tóc bên tai phát ra tiếng kêu ồn ào lại ầm ĩ, là món đồ điện có sức sống nhất trong ngôi nhà.

Bàn tay phải đã được băng bó kỹ lưỡng của Vương Nhất Bác cầm máy sấy, đầu ngón tay trái xuyên qua mái tóc đen mềm mượt của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đang xem phim mê mẩn, đột nhiên bất giác nghiêng đầu, vô thức làm nũng mà kêu lên: "Aiya, nóng".

Chắc chắn bản thân Tiêu Chiến không biết giọng điệu của mình lúc nói câu này như thế nào, nếu không anh nhất định sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Một bên mặt nghiêng nghiêng của Tiêu Chiếc lúc này không chút phòng bị, đường quai hàm vừa tinh tế vừa đẹp đẽ. Cơ thể anh tỏa ra mùi dầu gội giống hệt Vương Nhất Bác, là hương chanh.

Một nơi nào đó trong trái tim của Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy yên bình và ấm áp, giống như cả người đang nằm rúc trong chăn bông vào một ngày mùa đông, đột nhiên có người nhét cho mình một túi chườm nóng.

Cậu lật lớp tóc trên cùng của Tiêu Chiến lên, bật mức thấp nhất sấy phần tóc sát da đầu của anh, lại nhìn thấy mấy sợi tóc bạc bên thái dương.

Chỉ có vài sợi, nhưng ở giữa mái tóc đen ướt của đối phương lại trông vô cùng rõ ràng.

Ngay chính lúc này, Vương Nhất Bác đột nhiên ý thức được khoảng cách tuổi tác giữa mình và Tiêu Chiến mà bấy lâu nay cậu vẫn luôn cố ý lờ đi.

Hẳn là khi bản thân đang học cấp một, Tiêu Chiến đã lên Đại học, hẹn hò với một cô gái nào rồi?

Cùng với vết chân chim hiện lên khi Tiêu Chiến bật cười lúc xem phim và những sợi tóc bạc không thể giấu đi mỗi lần sấy tóc, suy nghĩ này cứ ùa vào tâm trí của Vương Nhất Bác một cách vô thức. Giống như một giọt mực nhỏ xuống nước trong, sau đó dần dần loang rộng.

So với cậu, Tiêu Chiến quả thật lớn tuổi hơn rất nhiều, cũng trưởng thành hơn rất nhiều.

Vậy nên sẽ không giống như cậu, vì muốn giả ngầu mà nhuộm tóc vàng kim. Hẳn là quanh năm mái tóc của anh đều đen như mực, dưới ngọn tóc lộ ra nửa vành tai non mịn dễ ửng đỏ. Trên người Tiêu Chiến chỉ có mùi dầu gội hương chanh, mùi nước giặt hoa oải hương, và cả mùi mực in trên giấy, khiến Vương Nhất Bác nhớ đến sách vở, lớp học, cùng những bóng cây thường xanh trong khuôn viên trường.

Anh là thầy giáo, là bậc trên. Nhưng Vương Nhất Bác thầm nghĩ, vì sao cậu cứ luôn cảm thấy Tiêu Chiến vô cùng cô đơn quạnh quẽ vậy?

Tiêu Chiến cô đơn lúc cười, cô đơn lúc một mình ngắm pháo hoa, cô đơn ngay cả khi nói chuyện điện thoại với bạn gái. Cậu muốn hỏi Tiêu Chiến lời bản thân nói là đúng hay sai, nhưng cậu không hỏi, bởi vì cảm thấy anh sẽ không trả lời.

Vương Nhất Bác thử tắt máy sấy, Tiêu Chiến không hề chú ý đến.

Anh coi tivi đến mức nhập tâm, bàn tay vô thức nắm lấy đùi của Vương Nhất Bác, càng lúc càng bóp chặt theo tiếng nhạc đệm trong phim. Anh để mặt mộc, dưới cằm có một chút râu màu xanh. Bàn tay nắm lấy đùi mình rất nhỏ, nhưng cũng rất mềm, rất nóng.

Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn, trái tim thầm rung động, nhưng không biết bầu không khí yên tĩnh như thế nào có thích hợp để hôn anh không.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng phát hiện Vương Nhất Bác đang ngắm mình, anh lưu luyến rời mắt khỏi màn hình tivi, quay đầu qua nhìn Vương Nhất Bác, quan tâm hỏi: "Sao không sấy nữa?".

Đôi mắt của Tiêu Chiến vừa sáng vừa to, lớp hơi nước sau khi tắm phủ bên trên còn chưa tan, giống như tạo thành một màng nước mắt, bên trong chỉ chất chứa mỗi dáng hình của Vương Nhất Bác.

Dưới sự làm nền của đôi mắt này, giọng nói hơi khàn của Tiêu Chiến cũng nghe ra vô cùng ái muội. Anh hỏi Vương Nhất Bác: "Buồn ngủ rồi hả?".

Vương Nhất Bác không đáp lời, cậu đặt máy sấy trên tay xuống, tay trái giữ lấy cằm của Tiêu Chiến, không nói lời nào đã hôn lên.

Bộ phim của Tiêu Chiến đang đến khúc cao trào, tên giết người cùng với phần nhạc phim kịch tích, màn hình bị cơ thể của Vương Nhất Bác che khuất. Nhưng Tiêu Chiến không cảm thấy đáng tiếc, anh đưa tay ôm lấy phần lưng nóng hơn mình một chút của người trẻ tuổi, run rẩy khép hai mắt lại.

🍍🍓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com