Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

50

Trong trí nhớ của Tiêu Chiến, đó là lần cuối cùng anh nói chuyện với mẹ sau khi quay về thủ đô. Sau này Tiêu Chiến đến thăm bà thêm nhiều lần nữa, nhưng mỗi lần đều chỉ nhận được một cánh cửa đóng kín. Tiêu Chiến biết mẹ cảm thấy mất mặt, cảm thấy không thể chấp nhận nổi, nhưng chuyện đã tới nước này, anh cũng không nỡ lừa dối những người thân thiết nhất bên cạnh mình. Thế là hai mẹ con bắt đầu chiến tranh lạnh đơn phương kéo dài, thỉnh thoảng bố sẽ mở cửa cho Tiêu Chiến, đưa một bình canh nóng hổi cho anh, bảo anh về sớm chút, lần sau hãy quay lại. Cứ lặp đi lặp lại như thế, Tiêu Chiến chẳng khi nào gặp được mẹ, nhưng canh bổ thì vẫn uống đều đều.

Chuyện này bất kể là ai nhắc đến cũng không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Trần Lộ Bội tự biết mình lỡ lời, bèn nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Ò ò, em có gọi cho anh sushi cá hồi với sushi tôm đỏ đó, còn gọi một đĩa sashimi lớn nữa, những món khác em gọi đại luôn rồi". Cô liếc nhìn thầy Tiểu Trần vừa pha sốt mù tạt cho mình vừa càm ràm với Tiêu Chiến: "Em muốn ăn thịt nướng với ramen, anh ấy cứ nhất định đòi ăn sukiyaki, cái đó có gì ngon đâu trời...".

Có người kia ngay tại hiện trường, thầy Tiểu Trần cứu vớt không nổi mặt mũi của mình, chỉ bèn vội vàng năn nỉ: "Nghe em hết, nghe em hết, được chưa?".

Tiêu Chiến đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ đang đợi ở bên cạnh, cười nói: "Tình cảm của hai người tốt thật đó".

Giọng nói của anh vô cùng chân thành, là thật lòng cảm thấy vui vẻ cho bạn bè. Trần Lộ Bội vốn đạt được ước nguyện, nghe thấy lời này của Tiêu Chiến lại cảm thấy xấu hổ vì hành vi thiếu nữ mới lớn của mình, thế là đỏ ửng mặt. Cô nàng bắt đầu nói vào chủ đề chính: "Lần này hẹn anh ra là muốn nói với anh... Tiểu Trần vượt qua kỳ thi công chức rồi! Qua vài tháng nữa thực tập xong xuôi thì có thể chính thức phục vụ cho nhân dân rồi đó!".

"Vậy thì tốt quá!". Tiêu Chiến nhìn hai bàn tay đan chặt trên bàn của bọn họ, vui đến nỗi cười ra tiếng. Anh quan tâm hỏi: "Làm công chức ở đâu, thủ đô hả?".

Trần Lộ Bội có lẽ đã đè nén tin này từ lâu rồi, mặt mũi đều đỏ hết cả lên, nói xong còn lộ ra nét mặt vui mừng hớn hở, trả lời một cách vô cùng dứt khoát: "Sư Thành đó, em đi cùng anh ấy!". Vừa dứt lời, cô nàng đã cảm thấy tay của mình bị người ta siết chặt, bèn nghiêng đầu qua, sau đó nhìn thấy thầy Tiểu Trần đang lắc đầu nhè nhẹ với mình mới biết bản thân lại lỡ lời.

"À thì, em xin lỗi...". Trần Lộ Bội hết sức cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Tiêu Chiến, thấy đối phương xua xua tay, dáng vẻ không có gì to tát mới yên tâm. Thầy Tiểu Trần ngồi một bên rất quan tâm Tiêu Chiến, nhịn không được hỏi anh: "Bây giờ anh thế nào rồi, vẫn còn nhớ em ấy sao?".

Tiêu Chiến tự rót cho mình một ly trà lúa mạch, thong thả ung dung đưa lên miệng uống một hớp, sau đó gật gật đầu, ánh mắt trong veo đáp: "Ừ".

Lúc trước khi Trần Lộ Bội còn hẹn hò với Tiêu Chiến, đối phương đối với cô nàng mà nói giống như một chiếc túi phiên bản giới hạn cực kỳ khó mua, có thể vô tình hay cố ý mang ra khoe với mọi người. Chiếc túi này chỉ có thể trưng ra như vậy, tùy thời điểm mà mang đi bảo dưỡng, là trào lưu thời thượng mà cô nàng lúc nào cũng theo đuổi. Vậy nên khi đào sâu vào, trừ việc có thể tán gẫu về điện ảnh và triết học với anh ra, Trần Lộ Bội phát hiện cô nàng trước nay chưa từng hiểu rõ con người Tiêu Chiến. Giây phút này cũng tương tự.

Cô nàng không khỏi tò mò, mở miệng hỏi Tiêu Chiến - cái người gió thổi không ngã đang ngồi đối diện mình - một vấn đề mà bản thân đã đè nén trong lòng từ lâu: "Anh thích Vương Nhất Bác ở điểm nào?".

Tiêu Chiến lại uống một ngụm trà lúa mạch, cảm thấy mùi vị không tồi, thế là tự rót cho mình thêm ly nữa. Anh rũ mắt rót trà, đáp lại câu hỏi của cô: "Bởi vì nhiệt độ cơ thể bình thường của em ấy là 37,5".

Trần Lộ Bội càng mờ mịt: "Vậy nên?".

Động tác của Tiêu Chiến khựng lại, anh mỉm cười, ánh đèn trong tiệm đồ Nhật rọi lên nốt ruồi nhỏ ở dưới môi anh. Anh đặt ly trà xuống, tay phải rảnh rỗi sờ sờ lên làn da mịn màng sau tai, ánh mắt dịu dàng, giải thích: "Sau tai của em ấy sẽ có mùi thơm rất dễ chịu".

Đó là hương cỏ tươi ấm áp trong ký ức, mang theo mùi hormone trên làn da non nớt của chàng trai trẻ. Trong đêm hội pháo hoa rộn ràng náo nhiệt, Vương Nhất Bác đứng xếp hàng mua vé ở phía sau anh, trên người mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu đỏ quá khổ, sắc đỏ khiến mái tóc trông càng đen như mực, môi hồng răng trắng. Cậu nhóc nghiêm túc nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, dáng vẻ chững chạc giải thích với Tiêu Chiến: "...Nhiệt độ cơ thể của em cao hơn loài người các anh một chút".

Sau này Tiêu Chiến quay về thủ đô, lần lượt thử qua rất nhiều loại dầu gội và sữa tắm, thậm chí anh còn đặc biệt đến các cửa hiệu nước hoa, chỉ tiếc là chẳng bao giờ ngửi thấy mùi hương đó thêm một lần nào nữa. Anh nhìn vẻ mặt phức tạp của Trần Lộ Bội, nhấn mạnh thêm một câu: "Thật sự rất thơm đó".

Trần Lộ Bội không ngờ đáp án Tiêu Chiến đưa cho cô lại vớ vẩn như thế, có điều bản thân cô nàng cũng vớ vẩn không kém, hai người bọn họ có qua có lại. Thế là sau một tiếng "Ò" của Trần Lộ Bội, ba người họ vừa tán gẫu vừa bắt đầu bữa ăn.

Tiêu Chiến bị Tiểu Trần thuyết phục uống một chút rượu mận, sau dăm ba lượt chén chú chén anh, Tiêu Chiến với vốn tửu lượng cực kém đã đỏ ửng hai má. Anh lập tức xua tay kêu dừng, hậu tri hậu giác cảm thấy đầu óc xoay vòng vòng. Thầy Tiểu Trần nhìn thấy tình hình không ổn, thế là chỉ có thể bắt taxi cho anh. Cũng may nhà Tiêu Chiến gần đây, ngày mai quay lại lấy xe là được.

Mọi chuyện đến lúc này vẫn diễn ra vô cùng tốt đẹp, đoạn nhạc dạo đầu xuất hiện cùng với một trận gió thu. Đúng vậy, cửa hàng quần áo bên đường đang phát bài "Ngọn gió thu ưu phiền", cơn gió thu này thổi tới chẳng dịu dàng gì cho cam, thổi bay chiếc mũ lưỡi trai màu trắng mà Tiêu Chiến đang đội, khiến nó lăn lông lốc dưới đất, vượt qua vạch cách li, bay thẳng đến nơi giữa lòng đường vẫn đang nhấp nháy đèn đỏ.

"Này, Tiêu Chiến, cẩn thận!". Trần Lộ Bội hốt hoảng kêu lên, thầy Tiểu Trần nhanh tay lẹ mắt túm lấy Tiêu Chiến đang say sấp mặt muốn chạy đi nhặt mũ. "Vèo", tiếng gió lao vút qua, một chiếc ô tô bấm còi inh ỏi, suýt chút nữa là quẹt trúng đầu mũi của bọn họ.

"Đệt anh không muốn sống nữa hả!". Thầy Tiểu Trần chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm chặt ống tay áo của Tiêu Chiến đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu óc vốn ngà ngà say trong chớp mắt bị dọa cho tỉnh táo, gió đêm tạt vào người đau rát. Thế nhưng con ma men bị cậu ta túm lấy rõ ràng đã mất hết lý trí, hai gò má đỏ bừng cùng đôi mắt say khướt mơ màng, anh thậm chí còn muốn hất tay Tiểu Trần đang giữ chặt mình ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Mũ của tôi... mũ...".

Trần Lộ Bội cũng bước lại gần, đầu óc suýt nổ tung vì bị tửu lượng "hơn người" của Tiêu Chiến dọa sợ. Cô nắm chặt lấy Tiêu Chiến không dám buông tay, vội dỗ dành anh: "Chúng ta đợi đèn xanh, đèn xanh rồi hẵng qua lấy...". Giọng nói của cô nhỏ dần theo biểu cảm trên khuôn mặt Tiêu Chiến. Trần Lộ Bội sững sờ nhìn chằm chằm vào hàng lông mày nhíu chặt của anh, dường như thứ bị thổi bay vốn không phải là chiếc mũ đã được giặt sạch sẽ cẩn thận, mà chính là bảo bối cực kỳ quý giá còn sót lại của Tiêu Chiến.

Trần Lộ Bội thở dài, bảo Tiểu Trần trông chừng Tiêu Chiến – phần tử nguy hiểm vẫn đang lẩm bẩm một mình kia, sau đó đèn vừa xanh cô nàng liền chạy đi nhặt mũ, tiếp tới trở về nhét vào tay Tiêu Chiến. Lúc Tiêu Chiến nhận được mũ, cả người liền đột nhiên tỉnh rượu, chẳng còn náo loạn nữa, toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào chiếc mũ vừa nhặt lại được này. Tiêu Chiến cẩn thận phủi sạch bụi trên mũ, cẩn thận gấp nó lại làm đôi, cẩn thận cất nó vào túi trong áo khoác. Anh chẳng dám đội lên đầu lần nữa, hệt như sợ gió sẽ lại thổi nó bay xa.

Tiêu Chiến ngồi lên chiếc taxi mà Tiểu Trần gọi cho anh, còn bình tĩnh từ chối cặp đôi Trần – Trần không yên tâm, muốn tiễn anh về nhà kia: "Hai người không thuận đường thì đừng tiễn nữa, tự anh về được". Tiêu Chiến nói chuyện nghe như vô cùng lý trí, dáng người im lặng đứng thẳng, ánh mắt cũng trở nên rõ ràng. Nếu chẳng phải hai bên gò má của anh đang ửng đỏ, Tiểu Trần và Trần Lộ Bội đều sẽ nghi ngờ, người vừa nãy suýt bị cán bẹp dí vì vượt đèn đỏ nhặt mũ vốn dĩ không phải là anh.

Có điều Tiêu Chiến vẫn còn để lộ dấu hiệu của việc say xỉn, bởi vì anh vẫn luôn nghi thần nghi quỷ, cảm thấy ở bên kia có người đang nhìn mình, nhưng cái nhận được đều chỉ là những lời phủ định, cuối cùng bị Tiểu Trần khuyên nhủ dỗ dành rồi nhét lên xe. Tiêu Chiến lười biếng uể oải dựa vào ghế sau, tửu lượng quá thấp, sức ngấm của rượu Nhật còn khá mạnh, bản thân anh nói cho cùng vẫn có hơi choáng váng. Nếu không thì một người như anh làm sao có thể ngâm nga trên taxi lúc nửa đêm đây?

Anh ngâm nga một bài hát cũ lúc nãy nghe thấy bên đường: "...Gió ơi gió, xin hãy nói cho tôi biết, có phải em cũng quý trọng quyến luyến mối tình này?".

🍍🍓

Bài này anh Chiến hát trong Our Song nè mn, "tại sao ngọn gió thu ưu phiền này lại mang em đi, cuốn theo tình yêu của tôi, không để lại chút dấu vết" :(((( má ơi khókkkkk.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com