Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

Học sinh lớp 16 hôm nay có chút phấn kích. Một là vì giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, cô Lục đang mang thai, cả lớp thay nhau chạy lên chạy xuống giúp cô cầm đồ. Hai là thầy Tiêu nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, thay thế cô Lục làm giáo viên chủ nhiệm lớp.

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là các lớp tự học và lớp học buổi tối sẽ được hạn chế đến mức thấp nhất, thời gian cà cưa kề cận mấy anh đẹp trai cũng có thể nhiều hơn chút. Nói không chừng thầy Tiêu còn tịch thu cái gương mà các bạn nữ len lén kẹp trong sách giáo khoa, sau đó cười tít mắt nói: "Đợi thi xong rồi trang điểm cũng không muộn đâu".

Toàn bộ mấy chục cái mặt cờ hó của học sinh lớp 16 đều nhốn nha nhốn nháo mong chờ.

Do đó, trải nhiệm chức vị chủ nhiệm đầu tiên của Tiêu Chiến tại nhất cao vô cùng thuận lợi, đánh giá kỷ luật vệ sinh của lớp nhảy vọt lên dẫn đầu liên tiếp hai tuần liền, đến thầy Trần ngồi bàn bên cạnh cũng vui mừng cho anh: "Thầy Tiêu ở Sư Thành làm việc tốt thật đấy, sau này quay về thủ đô đánh giá chức danh cũng dễ dàng hơn".

Tiêu Chiến đẩy đẩy gọng kính mà chỉ khi sửa bài tập anh mới đeo, gật đầu cười nói: "Vâng, chính vì vậy tôi mới muốn chuyển công tác đến đây".

Mặc dù ngoài mặt nói như vậy, thế nhưng Tiêu Chiến đối với đám học trò cao trung hiếu động này vẫn có chút cảnh giác, không ngờ rằng người đầu tiên gây rắc rối cho anh lại là vị đại diện môn Tiếng Anh của mình.

Đã lâu rồi Tiêu Chiến không còn ngẫu nhiên bắt gặp Vương Nhất Bác trên đường đến lớp, vậy nên hiện tại đối diện với khuôn mặt sáng rực, biểu tình thà chết không phục của Vương Nhất Bác trong văn phòng, chính là một lần tiếp xúc ở cự li gần hiếm hoi của hai người họ, ngoại trừ những lúc giao bài tập về nhà.

Anh mở miệng trước, trực tiếp hỏi vào vấn đề: "Nói đi, tại sao đánh nhau?".

Phản ứng của Vương Nhất Bác thật sự giống như những gì Tiêu Chiến mong đợi, ôm lấy cánh tay, quay đầu sang một bên, để lộ ra miếng băng keo cá nhân trên khuôn mặt non nớt phúng phính mềm mại, nếu như thay bộ quần áo khác sẽ lập tức biến thành liệt sĩ cách mạng thà bị đánh chết chứ không bán đứng tổ chức.

Thế là Tiêu Chiến đóng nắp cây bút nước lại, kẹp vào giữa ngón tay xoay hai vòng, quét mắt lên xuống, đánh giá Vương Nhất Bác một hồi, hỏi: "Đổi kiểu tóc rồi à, lí do gì vậy?".

Đoán chừng Vương Nhất Bác không lường trước được anh sẽ hỏi câu này, cho nên quay đầu lại trả lời Tiêu Chiến: "Có người nói thế này đẹp trai".

Đầu mày của Tiêu Chiến giật một cái, tay cầm bút lại xoay xoay vài vòng: "Ai vậy, yêu sớm chung quy vẫn là yêu sớm, đến lúc đó đừng để tôi bắt được".

Vương Nhất Bác chậc lưỡi một tiếng, cạn lời mà nhìn anh, cuối cùng nghiêng đầu đi chỗ khác: "Thôi bỏ đi".

Tiêu Chiến có chút khó hiểu: "Bỏ đi cái gì?".

Vương Nhất Bác lặp lại lần nữa: "Bỏ đi thì tức là bỏ đi đó".

"Được thôi", Tiêu Chiến chẳng hiểu thanh thiếu niên bây giờ suy nghĩ những gì, cảm thấy dù sao thì mở đầu câu chuyện thế này cũng là một dấu hiệu tốt, "Vậy hiện tại có thể nói cho tôi biết được chưa, tại sao lại đánh nhau?".

Sắc mặt của Vương Nhất Bác chẳng thay đổi chút nào, vẫn là bộ dạng ngẩng cao đầu không thèm khai. Tiêu Chiến bị cái đầu cứng như đá của cậu chọc cho bực bội, cả hai người đứng trong văn phòng vắng vẻ sau giờ học cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ.

Mãi đến khi một con côn trùng vỗ cánh bay vào, phá vỡ sự im lặng bủa vây cả căn phòng.

Một con bọ xén tóc* khổng lồ, trơn nhẵn bóng loáng, toàn thân đen huyền được điểm đốm trắng, bay từ cửa sổ văn phòng vào, bám chặt lên áo khoác đồng phục của Vương Nhất Bác.

*Con bọ xén tóc này có thiệt á quý zị, gg cái ra liền nghen= )) hổng phải em tự biên đâu á.

Điềm tĩnh như Tiêu Chiến cũng bị loài côn trùng này ở Sư Thành dọa cho nhíu mày lại, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác trong phút chốc đã chuyển sang trắng bệch, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cả người căng thẳng đến cứng đờ, như thể chỉ cần đập một gậy là trực tiếp lăn đùng ra ngất. Thế nhưng cánh môi vẫn bất khuất mím lại thành một đường, giống hệt như đang giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng của người đàn ông tuổi 18.

Tiêu Chiến hình như hiểu ra gì đó, thở dài một hơi, từ bàn làm việc của văn phòng rút ra một tờ khăn giấy ướt, thấp giọng nói với Vương Nhất Bác đang vô thức né trách sự đụng chạm của anh, "Em đừng nhúc nhích", sau đó túm lấy con bọ to bằng ngón tay cái, dùng giấy báo bọc nó lại rồi ném đi.

Cơ thể của Vương Nhất Bác vẫn cứng đờ, sắc mặt cuối cùng cũng không còn trắng đến mức dọa người nữa. Cậu ngập ngừng ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, lại phát hiện đối phương đang quan sát mình.

Lúc này mới vội vàng thu lại ánh nhìn, cảm giác một chút cũng không "đàn ông", một chút cũng không "cool", thế là Vương Nhất Bác chỉ có thể tiếp tục đấu mắt với thầy giáo của mình.

Sau đó bước lên trước một chút, Vương Nhất Bác duỗi ra lòng bàn tay vốn dĩ to lớn, nhẹ nhàng khẽ khàng, lại có chút ngượng ngùng mà đặt lên cánh tay Tiêu Chiến.

Giống hệt như yêu tinh dính người ở nhà mỗi khi bám theo anh đòi ăn.

Rốt cuộc Tiêu Chiến nhịn không được mà phụt cười: "Này là thế nào đây, muốn làm hòa với tôi hả?"

Có lẽ Vương Nhất Bác cảm thấy hành động vừa rồi của bản thân có chút ngốc nghếch, bàn tay liền giống như bị lửa đốt mà rút về: "Đúng vậy, không được sao?".

Tiêu Chiến thừa hiểu tâm tính của thanh thiếu niên, lập tức đưa cho Vương Nhất Bác một bậc thang để bước xuống: "Đương nhiên có thể rồi, chỉ cần sau này em đừng đánh nhau nữa".

Vương Nhất Bác gật đầu một cách miễn cưỡng: "Được thôi, nếu như bọn họ không gây chuyện nữa".

Tiêu Chiến cảm thấy điệu bộ "ông đây không gây rắc rối, cũng không sợ rắc rối" của cậu có chút buồn cười, cười đến độ hai mắt cong cong: "Sao mà giống mèo con thế này?".

Vương Nhất Bác tức giận rồi nha: "Thầy mới là mèo!".

Tiêu Chiến chẳng rõ cái kiểu cứng đầu lạ lùng hệt như một con thú cưng này của cậu từ đâu mà ra, chỉ cảm thấy lúc nãy đứng song song với đối phương khiến cho cái cổ vừa sửa cả núi bài tập của anh có chút mỏi. Anh vừa xoay xoay cổ, vừa lơ đãng nói: "Mèo thì có gì không tốt, đáng yêu biết bao nhiêu".

Vương Nhất Bác bước đến bên cạnh anh, rất có tâm mà vặn cổ giúp anh, sau đó đột nhiên hỏi Tiêu Chiến: "Vậy sư tử đáng yêu không?".

"Chỗ đó chỗ đó, qua phải một chút". Tiêu Chiến bị lực đạo từ vai và gáy truyền đến làm cho thoải mái đến độ tựa người ra phía sau, híp mắt trả lời: "Sư Tử đương nhiên đáng yêu rồi, mấy cậu con trai ở độ tuổi này được mấy ai lễ phép như thế".

Tay của Vương Nhất Bác đột nhiên mất đi khống chế, gia tăng lực ấn: "Em không nói Sư Tử đó!".

"Ay, đau đau đau..." Tiêu Chiến bị lực tay bất ngờ của Vương Nhất Bác làm cho kêu oai oái, "Thế thì còn Sư Tử nào nữa, trong trường chúng ta còn ai gọi là Sư Tử nữa sao?".

Vương Nhất Bác lặng thinh một lúc lâu, cảm thấy điệu bộ của Tiêu Chiến khó mà khai sáng: "Phiền chết đi được, sau này đừng gọi cậu ấy là Sư Tử nữa".

Tiêu Chiến bày tỏ không thành vấn đề: "Cũng được, vậy gọi là gì?".

Vương Nhất Bác cực kì nghiêm túc suy xét một hồi: "Gọi Hầu Tử đi, thầy nhìn bộ dạng gầy gò xấu xí của cậu ta thì biết".

[Bạn học Thi Bảo Bảo ở nơi nào đó "a chu!" hắt hơi một tiếng, căn bản không hề hay biết chính mình từ giờ phút này đã mạc danh kỳ diệu bị người khác cưỡng chế thay tên đổi họ, bị đá đít ra khỏi ngai vàng trong chuỗi thức ăn].

Tiêu Chiến đối với những người thuộc tuổi thanh thiếu niên, chấp niệm mạnh mẽ khí thế như Vương Nhất Bác, cảm thấy vừa mềm lòng lại vừa đáng yêu. Anh dịu dàng gật đầu, nói: "Mấy đứa gọi với nhau đi, nhưng đừng để bạn học khác được đà xúc phạm biệt danh ấy...".

Âm cuối của Tiêu Chiến kéo dài, rồi dần dần trầm xuống, hình như thoải mái đến độ ngủ mất rồi.

Vương Nhất Bác như thể nhận thức được điều gì đó, thế là cẩn thận giảm nhẹ lực đạo, đến cả âm thanh nói chuyện cũng khẽ khàng hết mức: "Em đánh nhau là vì chúng nó bắt nạt người khác, nói Hầu Tử chân gầy như vậy, chắc chắn chỗ đó cũng nhỏ xíu...".

Lúc này, Tiêu Chiến đang gối đầu lên cánh tay trên bàn làm việc, để lộ ra sườn mặt xinh đẹp cùng đuôi tóc đen nhánh phủ lên cần cổ mịn màng, anh nhẹ nhàng khép mắt lại, chẳng đáp lời Vương Nhất Bác.

"Ngủ rồi sao?". Vương Nhất Bác gọi anh một tiếng: "Thầy Tiêu?".

Kỳ thực Tiêu Chiến chưa ngủ, nhưng ngay cả anh cũng không rõ tại sao bản thân phải giả vờ là mình đã ngủ rồi.

Anh có thể cảm nhận được, bàn tay của thiếu niên tuổi mười tám rất to, ngón tay lại thon dài, đốt ngón tay vô cùng rõ ràng, dường như có thể bao trọn lấy bàn tay của một cô gái. Thế nhưng đôi tay này lại vô cùng dịu dàng mà xoa bóp trên vai anh, lực đạo truyền đến cực kì ổn định, còn mang theo nhiệt độ cao.

Sau đó anh lại cảm nhận được đôi tay trên vai ngừng lại, lưu luyến trên cổ của anh một chút, tiếp đến là sườn mặt, lông mi, sống mũi.

Thế là Tiêu Chiến không chút dấu vết chép miệng một cái, đổi sang tư thế khác, tránh né đầu ngón tay suýt nữa là chạm vào môi anh.

🍍🍓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com