Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9🍍

Trong suốt hai ngày cuối tuần, Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy môi mình ngứa ngáy, bởi vì có người suýt chút nữa chạm vào, cảm xúc trong lòng anh liền lập tức biến động.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đổ lỗi cho đại diện môn Tiếng Anh của mình.

Tiêu Chiến đổ thức ăn mèo cho Sư Tử, ngồi khoanh chân trên bậc thềm ở ngoài sân, những ngọn cỏ xanh mơn mởn mọc trong sân sau một trận mưa xuân liền trỗi dậy mãnh liệt, quẹt vào mắt cá chân gầy gò của cái vị đang đi dép xỏ ngón.

Tay anh túm lấy cái đầu đầy lông của mèo trắng, vuốt ve vài cái lại ngừng một chút, dường như có tâm tư cất giọng hỏi: "Mày nói xem thằng nhóc Vương Nhất Bác đó, có phải có chút không ổn không?".

Sư Tử đang say sưa nhai thức ăn bỗng nhiên dùng sức lắc đầu, hất tay anh ra. Thế là Tiêu Chiến ngượng ngùng rút tay về, tự cho rằng đối phương cũng đồng ý với quan điểm của mình: "Đúng không, mày cũng cảm thấy vậy đúng không?".

Sư Tử kêu "ngao ngao" một tiếng, ứ thèm để ý anh, quay lại tiếp tục ăn thức ăn của mình, kết quả cả thân "mèo" đột nhiên cứng đờ ra.

"Làm sao thế?". Tiêu Chiến chống hai tay lên tấm ván gỗ, nghiêng người nhìn qua, thế mà lại nhìn thấy giữa bát thức ăn có... một con bọ xén tóc to khổng lồ đen thùi lùi, phía trên có điểm vài đốm trắng, cả thân phát quang.

Tiêu Chiến cảm thấy duyên phận thật thần kỳ, cảm thán thành tiếng: "Giống hệt con ở văn phòng làm việc luôn này...".

Sư Tử đóng băng thành một khối, móng vuốt căng thẳng bấu chặt xuống sàn gỗ, biểu tình nghiêm túc đến mười phần.

Tiêu Chiến luồn tay vào nách ôm nó lên, cười tít mắt, mặt đối mặt nói với nó: "Mày cũng sợ côn trùng hả?".

Sư Tử thẹn quá hóa giận, chân sau đá một cái, "Ngao!".

Tiêu Chiến cười đến xiêu xiêu vẹo vẹo, hai tay nhất thời buông lỏng, Sư Tử liền tranh thủ giãy ra, nhảy xuống đất. Anh nói "biết rồi, biết rồi", sau đó giúp mèo con đáng thương thủ tiêu con bọ lớn dám xông vào bữa trưa của nó.

Có đánh chết Sư Tử cũng không bằng lòng động đến bát cơm đã bị côn trùng bay vào, Tiêu Chiến đành phải đổi cho nó một cái bát khác, ngồi xổm bên cạnh mèo con mà nói chuyện: "Có gì đâu mà sợ. Mày ăn đi, tao ra ngoài mua quần áo".

Cái đầu nhỏ đầy lông đang vùi trong bát cơm bất chợt dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nhồm nhoàm nhồm nhoàm như cũ.

Cuối tuần, trời đẹp, hai điều kiện tuyệt vời này cộng lại đủ để tạo thành lý do để ra ngoài tản bộ.

Bởi vì tản bộ có thể tiếp xúc với mặt trời ở mức độ lớn hơn, cho nên Tiêu Chiến quyết định không lái xe. Lúc anh đẩy cửa ra, cánh cửa màu ngà trước khoảng sân nhỏ ở đối diện vẫn đang đóng chặt.

Hàng rào màu gỗ trước cửa bị mưa xối cho sẫm màu, lúc này vẫn còn hơi ẩm ướt, hàng dây leo xanh mơn mởn đã trải đều hơn so với lần trước, để lộ ra những phiến lá mỏng manh hình bầu dục.

Lúc còn nhỏ Tiêu Chiến từng trồng qua loại hoa bìm bìm này, anh biết rất rõ chỉ cần đợi qua vài cơn mưa, tràng hoa hình phễu sẽ lập tức thu hút những con ve sầu náo nhiệt, cả hàng rào được bao phủ thành một bức tường hoa màu đỏ thẫm hoặc màu chàm.

Đang lúc Tiêu Chiến hồi ức lại một vài kỷ niệm tuyệt vời, cánh cửa sân đóng kín ở đối diện liền "keng" một tiếng mở ra, một dáng người cao gầy loạng choạng xông đến trước mặt anh, vài sợi tóc đen nhỏ vụn lộ ra dưới cái mũ bóng chày, bên dưới quần cargo là đôi dép Adidas hơi bẩn.

"May quá...", người nọ nhìn thấy anh, câu đầu tiên thốt lên là, "Thầy vẫn chưa đi sao?".

Tiêu Chiến cảm thấy kỳ quái, hỏi ngược lại: "Tôi đi đâu cơ?".

Vương Nhất Bác khẽ nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống: "Hả... Không phải đang hỏi thầy sao, thầy đi đâu vậy?".

Tiêu Chiến luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn trả lời cậu: "Tôi ra đường mua quần áo...".

"Đi cùng không?".

"Đi cùng đi!".

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác cùng lúc đồng thanh với mình, cảm thấy câu cảm thán đó của đối phương sớm đã giấu trong cổ họng, chỉ chờ cơ hội liền thốt ra ngoài.

Thế là Tiêu Chiến một bên đánh giá Vương Nhất Bác từ đầu đến chân, một bên kéo dài âm cuối: "Nhưng mà...".

Vương Nhất Bác bị nhìn chằm chằm đến độ mất tự nhiên, ngón tay cái bên trong bộ đồ thể thao vô thức cong lại, cả móng tay cũng ửng hồng cả lên: "Nhưng mà cái gì, trang phục cuối tuần của học sinh thầy cũng muốn quản sao?".

Tiêu Chiến thu lại ánh mắt, ngón tay chỉ chỉ lên cổ áo, cười tít mắt, hoàn chỉnh câu nói của mình: "Nhưng mà hình như em mặc áo ngược rồi".

Vương Nhất Bác giật mình nhảy dựng, vội vã cúi đầu nhìn, quả thật là vậy. Cậu ngay lập tức rút hai tay vào trong, sau đó chỉnh áo hoodie lại ngay ngắn: "Được rồi, đi thôi".

Tiêu Chiến chẳng thể hiểu nổi cậu nhóc này: "Làm sao mà đến cả áo cũng mặc ngược vậy?".

Vương Nhất Bác rõ ràng không muốn cùng anh nói về chủ đề này: "Ra ngoài gấp quá!".

Cậu trai trẻ mang đôi dép ba sọc màu trắng, bước nhanh như bay phía trước Tiêu Chiến, dẫn anh đi vòng quanh đường nhỏ, thỉnh thoảng còn gặp phải vài cái ổ gà chứa đầy nước do cơn mưa lúc nãy. Vương Nhất Bác dẫn anh đến phố đi bộ ở Sư Thành.

Những cô chú mở cửa tiệm bán thuốc lá và nội y trên phố trông hệt như tấm chăn bông, lúc mặt trời ló dạng cũng muốn tranh thủ tắm nắng một chút. Hầu hết đều đang híp mắt nằm trên ghế xếp, nhưng vẫn có thể nhận định chính xác số người qua lại nơi đây.

Vì vậy, Vương Nhất Bác, người đột ngột bị bọn họ chặn lại, hiện tại có chút bất lực chỉ chỉ vào Tiêu Chiến rồi lại quay sang nói chuyện với cả hội người lớn.

Tiêu Chiến đứng ở xa nhịn không được liếc mắt qua, anh nghe không hiểu tiếng địa phương ở Sư Thành, chỉ có thể hỏi Vương Nhất Bác xem vừa nãy bọn họ thảo luận cái gì.

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, khóe môi thong dong cong lên, hai bên gò má hiện ra hai dấu ngoặc nhỏ, chính xác là một nụ cười trêu chọc.

Tiêu Chiến gấp đến độ như lâm đại địch: "Rốt cuộc là nói những gì?".

Vương Nhất Bác nhìn về phía trước, dẫn anh đi qua dàn kèn đồng đang ầm ĩ gào lên "giảm giá 32%" cho đôi 361 trước cửa hãng giày GRN, đi ngang qua cả những bảng hiệu bánh handmade Đài Loan dính đầy dầu mỡ và tiệm đồ ăn vặt Sa Huyện Phúc Kiến, sau khi quẹo vào một đường rẽ vắng vẻ, Vương Nhất Bác đột nhiên xoay người lại.

Tiêu Chiến nhất thời chưa kịp thu lại bước chân, liền ngay lập tức giẫm lên mu bàn chân người đối diện.

"......". Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn đôi dép dính đầy bùn của mình, hít sâu một hơi rồi lại một hơi, nói: "Họ nói thầy là một giáo viên xinh đẹp đến từ thành phố".

"Hả, hết rồi sao?". Tiêu Chiến có chút không kịp phản ứng, Vương Nhất Bác xoay người lại tiếp tục đi về phía trước, Tiêu Chiến vội vàng đuổi theo bước chân cậu.

🍍🍓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com