01
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tách nhau ra lâu lắm rồi, mùng 3 tháng 3, 3 năm trước, Tiêu Chiến đá một phát vào bụng hắn, đạp hắn rớt từ giường xuống đất, không hề để ý hắn cuộn tròn ở đó, mồ hôi trán hạt nào hạt nấy to bằng hạt đậu.
Hai người bọn họ bắt đầu làm với nhau từ lúc nào?
Mùng 3 tháng 3, 7 năm trước.
Hắn cũng không biết vì sao bọn họ không bao giờ qua được cái mùng 3 tháng 3, chắc nghe là biết không phải ngày gì may mắn rồi, hợp với loại nát như bùn bọn họ.
7 năm trước hắn còn đang học cao tam, Tiêu Chiến cũng thế, bọn họ chung lớp, không chung ký túc. Trường học nằm trong một huyện rất xa xôi, chính xác là trên con đường đầy bùn đất giáp giữa huyện và thôn, trước không có làng sau không có cửa hàng, tới lui chỉ có mấy cái xe tải chở heo chở sắt ầm ầm ù ù, xe hơi của mấy người có thể diện cũng không thèm đi cái đường này, bẩn lốp.
Sự thật là cuộc đời Vương Nhất Bác mười mấy năm trước chưa bao giờ thảm như vậy, ba hắn là nhà giàu mới nổi, hắn làm phú nhị đại mấy năm, tiêu tiền như nước ăn chơi đàng điếm, ờ, hồi đó hắn mới mười ba tuổi, đã biết lúc đi nhảy Disco là phải nhét tiền vô áo các em, có khi thói hư tật xấu trong người hắn là bắt chước người ba mấy năm tuổi trẻ từng dây dưa với đám xã hội đen mà có, chỉ là hắn lông còn chưa mọc, chỉ có thể nhét tiền vô áo gái, ba hắn thì khác, ba hắn là hàng thật giá thật, chơi ra mạng người luôn.
Ba hắn với đám bạn lang sói của mình giống hệt nhau, cảm thấy mạng người dùng tiền là có thể bãi nại, huống chi đi ra bán bia thì có mấy đứa đứng đắn? Ba hắn vung tay, nói hai mươi vạn.
Hai mươi vạn ấy à, hồi đó ở huyện có thể mua được cả một cái nhà rồi, Vương Nhất Bác nhớ rõ dì hắn ở thành phố lúc mua nhà là hỏi mượn tiền nhà hắn chứ đâu, tám vạn một căn, còn là nhà chung cư cao tầng kia.
Lúc ấy Vương Nhất Bác đang ngồi với mẹ, hắn cười lạnh một tiếng, cảm thấy ông già ngồi sô pha rũ đầu nhìn có vẻ thành thật kia trong lòng chắc là sướng đến nở hoa rồi đi, hai mươi vạn, cái nhà hủ lậu kiết xác kia không ăn không uống tiết kiệm mười năm cũng chẳng ra.
Trong phòng bốn người, ba hắn không cho là đúng, hắn thì đang cười nhạo, mẹ hắn... thật sự Vương Nhất Bác rất đau lòng mẹ hắn, xét cho cùng chồng với cả con đều chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng bà vẫn luôn chịu đựng, bà chẳng nói được ai.
Nhưng mà khiến hắn cùng ba hắn không thể ngờ chính là, người đàn ông tóc bạc trắng trông hèn mọn kia thở dài, đứng dậy lắc đầu quay lưng đi mất rồi.
Ba ngày sau ông ta tự sát, để lại một bức di thư, sang đến ngày thứ tư, ba hắn bị bắn vỡ gáo, tóe máu tại chỗ, xe cứu thương còn chưa gọi đến người đã tắt thở.
Thật sự là không ai dám gọi xe cứu thương.
Cô gái bán bia kia không phải thật sự không có tiền, người ta là con riêng, lão già hèn nhát kia không thật sự hèn nhát, lão có một người con nuôi, làm quan ở tỉnh, hắc bạch ăn thông.
Nhà giàu mới nổi trong mắt mấy người đó, cái rắm cũng không tính, di thể của ba hắn còn chưa kịp hỏa táng, mẹ hắn đã phải thu dọn đồ đạc dẫn hắn bỏ chạy, bọn họ bị người ta chặn lại trên đường, sau đó nhốt vào một cái khách sạn, chuyện liên quan đến bọn họ bên trên bảo rồi, chưa có xong đâu, còn xử lí bọn họ như nào thì còn đang đợi chỉ thị.
Nhưng mà sai là sai ở chỗ Vương Nhất Bác không phải cái loại để người ta dắt mũi, hắn trèo cửa sổ chạy, nhảy từ tầng sáu xuống, rầm một tiếng ngã xuống mái hiên che mưa, đám người đi tìm hắn ngại đống rác bẩn quá không đi, để hắn chạy thoát.
Hắn mười ba tuổi, khập khiễng chạy dưới tuyết lớn mùa đông, hắn phải đi tìm thi thể của ba hắn, sau đó cho một mồi lửa thiêu trụi.
Hắn cảm thấy người đã chết là phải thiêu, bằng không ba hắn sẽ mãi nằm ở đó, trương phềnh, thối rữa, sinh dòi, hắn không tin đám người kia sẽ đối xử tử tế với thi thể của ba hắn.
Hắn không có bản lĩnh phản kháng, chỉ có thể khiến ba hắn ra đi một cách hoàn toàn.
Hắn chạy hai ngày, cuối cùng tìm được ba hắn, một tấm vải bố trắng ố vàng, trong phòng tràn ngập mùi tanh tưởi, trên cửa móc hai cái khóa, chung quanh không có một ai.
Chỗ đó trừ ruồi nhặng cái gì cũng không có, phía trước gần mười mét có một cái nhà trệt, bên trong có hai người canh xác.
Hắn xách theo xăng ngồi xổm dưới gian nhà trệt kia, nghe ngóng một đêm, vì sao phải để lại xác, bởi vì bên trên muốn tiết hận, bên trên không đau lòng gì đứa con gái là con riêng bị chết, nhưng ông già tự sát làm bên trên thực sự phát điên, ông già nhặt tên kia từ bãi rác nhặt về, nuôi lớn, nhặt rác bán máu đưa tên kia đi học, bên trên xem ông già là cha ruột.
Quất xác đó, Vương Nhất Bác đương nhiên biết từ này có ý gì.
Ngực hắn nghẹn một búng máu, họng cũng toàn là mùi máu, hắn lại dùng một xấp tiền trộm trong túi mẹ hắn ra mua mấy can xăng, thừa lúc đêm đen gió lớn tưới đẫm bên ngoài căn nhà trệt.
Tối đó ánh lửa đầy trời, thi thể bị thiêu leng keng rung động, Vương Nhất Bác vốn định khóa trái cái cửa nhà trệt lại, nhưng mà hắn không dám nhận làm tội phạm giết người, hắn thậm chí còn nhát cáy đến mức sau khi đốt lửa thì ném vào trong phòng kia một quả pháo, nổ cho hai người kia tỉnh dậy.
Hắn chạy, ngọn lửa kia cháy suốt một giờ, sau khi được dập tắt căn phòng một mảnh cháy đen, thi thể rơi xuống vỡ rào rạt.
Vương Nhất Bác vốn định cứ thế đi luôn, hắn luôn nghĩ đám huynh đệ hắn từng quen thể nào cũng sẽ vớt hắn một tay, nhưng mà đi nửa đường hắn lại nghĩ đến, hắn còn có mẹ.
Hắn không thể vứt mẹ hắn lại một mình, thế là hắn xoay người trở về khách sạn.
Đám người canh giữ bọn họ đã không còn nữa, Vương Nhất Bác đầy cõi lòng vui sướng chạy tới định đưa mẹ đi, kết quả vừa đẩy cửa vào còn chưa nhìn thấy mẹ hắn vui sướng, đã nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt bà.
Cửa còn chưa đóng lại hắn đã bị cảnh sát dí xuống.
Khi đó còn có Trung tâm Cải tạo Thiếu niên, Vương Nhất Bác phóng hỏa cú đó không ra mạng người, chỉ đốt trụi hai căn nhà, một cái xác, còn hai người ở căn nhà trệt, một người tay bị bỏng cấp độ nặng, một người khác chạy kịp không bị làm sao.
Tòa phán bọn họ bồi thường, người bị bỏng đòi mười vạn, đưa tiền sẽ gửi đơn bãi nại.
Vương Nhất Bác cảm thấy mẹ hắn có thể có số tiền này, có đơn bãi nại hắn chỉ cần bị giáo dục ba tháng là được.
Nhưng mà mẹ hắn không hòa giải, bà nói: "Không có tiền, đền hết tiền rồi, chúng ta cùng đường từ lâu rồi."
Tất cả theo phán quyết của tòa, hắn vào Trung tâm Cải tạo Thiếu niên hai năm, mẹ hắn bồi thường mười lăm nghìn.
Đến giờ Vương Nhất Bác vẫn không quên được ánh mắt cuối cùng mẹ hắn nhìn hắn, quyết tuyệt lại mang theo một tia thương hại, còn không nỡ thì hình như không có chút nào.
Cuối cùng hắn cũng hiểu cái câu mà mẹ hắn luôn nói trong lúc lăn qua lộn lại trong căn phòng trống kia, nói hắn với ba hắn là loại giống nhau, là có ý gì.
Sau khi ra khỏi Trại Cải tạo Thiếu niên, Vương Nhất Bác không gặp lại mẹ, hắn không biết bà đi đằng nào rồi, tới đón hắn là một gã mập, trước kia từng giao lưu với ba hắn, tên duy nhất xem ra còn có tí lương tâm, gã tìm cho hắn một ông thầy, sau đó lại bỏ tiền tìm một cái trường trung học để vào.
Tốt nghiệp cao nhị xong thì Vương Nhất Bác bị đuổi học, trong trường có người biết cái nghiệt Vương Nhất Bác và ba hắn gây ra năm đó, chặn hắn trong toilet định đập hắn, kết quả hắn lấy một chọi ba, đánh gãy đùi người ta.
Gã mập lại đền hai ngàn đồng, sau đó chuyển hắn đến cái chỗ chim không thèm ỉa kia.
Hôm hắn đi học Mập mua cho hắn một cái cặp sách mới, lại đưa cho hắn một cái phong bì rất dày, bên trong có một xấp tiền mặt rất dày, mới coóng.
Mập bảo hắn mở cửa cuộc sống mới đi, ý ngoài lời chính là nói hắn đừng có tái phạm nữa.
Vương Nhất Bác nhận tiền, hắn ngồi xổm trong Trại cải tạo hai năm, biết ngoan rồi, hắn không muốn gây chuyện một chút nào nữa hết.
Hắn quen Tiêu Chiến, chính là ở đằng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com