* Điểm Chạm
〖 Author 〗 Kaz_laven
Tóm tắt: Hai người cùng bằng lứa, sát cánh bên nhau từ sân cỏ cho đến khi "động" phòng.
Đùa thôi, tụi nhỏ chưa cưới nhau đâu, chỉ mới khởi đầu chuỗi ngày màu hường sau khi chính thức "có danh phận"
_______
Tiếng ve sầu ngoài khung cửa rền rĩ một điệp khúc bất tận, nung chảy cả không gian trong cái nóng hầm hập của mùa hè. Bên trong thư viện, luồng khí mát rượi từ điều hòa cũng chẳng thể nào xua đi thứ áp lực vô hình đang đặc quánh lại.
Mùa thi cuối cấp và trận chung kết giải bóng đá toàn quốc, hai gọng kìm nghiệt ngã đang siết chặt lấy quỹ thời gian của mọi sinh viên khoa thể thao. Isagi Yoichi cảm nhận sức nặng của chúng đè lên từng thớ cơ, len lỏi vào từng nơ-ron thần kinh.
Cậu đưa tay vò tung mái tóc xanh thẫm, đôi mắt màu navy tuyệt đẹp giờ đây dán chặt vào mớ lý thuyết hỗn độn về "Động học và Phân tích chiến thuật" trên màn hình laptop. Nó cũng rối rắm và nhức óc y hệt một thế trận bế tắc ở phút thứ 89.
Đối với Isagi, sân cỏ là một bàn cờ sống động mà cậu là quân át chủ bài, nhưng những trang sách này lại tựa như một mê cung chết chóc.
Cậu là con ác quỷ của không gian, kẻ có thể đọc vị quỹ đạo của trái bóng và bước chạy của hai mươi mốt con người, nhưng lại hoàn toàn bất lực trước những phương trình và biểu đồ khô khốc này.
"Chết tiệt..."
Isagi khẽ lầm bầm, buông một tiếng thở dài não nề.
Đúng lúc ấy, một lon cà phê lạnh đột ngột được đặt nhẹ nhàng xuống bên cạnh tay cậu, khiến Isagi giật mình ngẩng lên. Bunny đã ở đó, chẳng biết tự lúc nào.
Anh ngồi đối diện, lặng lẽ như một cái bóng, mái tóc màu be bồng bềnh và đôi mắt đỏ trầm tĩnh dường như chẳng hề bị xáo động bởi áp lực xung quanh. Anh không nói, chỉ khẽ hất hàm về phía lon cà phê, một cử chỉ giản đơn thay cho vạn lời.
Đó chính là Bunny Igleias. Vị hậu vệ kiên cường của đội, người sở hữu khả năng quan sát và bao quát còn đáng sợ hơn cả một tiền đạo săn bàn.
Trên sân, khi Isagi mải mê lao về phía trước tìm kiếm bàn thắng, chính Bunny là bức tường thành vững chãi án ngữ phía sau, là người thầm lặng bọc lót, sửa chữa những sai lầm mà sự ích kỷ thiên tài của Isagi đôi khi tạo ra. Và ngoài đời, sự hỗ trợ ấy cũng tiếp diễn một cách tự nhiên như hơi thở.
Isagi đã quá quen với điều này. Một chai nước mát lạnh sau buổi tập cạn sức, một tập ghi chú được đánh dấu cẩn thận những điểm quan trọng, một lời nhắc nhở về buổi họp đội mà cậu suýt nữa đã quên bẵng đi.
Bunny chưa bao giờ đòi hỏi một lời cảm ơn. Anh chỉ đơn giản là ở đó, lấp đầy những khoảng trống mà Isagi, trong cơn say mê với mục tiêu của chính mình, đã vô tình bỏ lại phía sau.
Ban đầu, Isagi chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp. Dần dà, cậu nhận ra đó là một thói quen. Và giờ đây, cậu biết chắc đó là một sự quan tâm có chủ đích.
"Cảm ơn."
Isagi khẽ nói, tay bật nắp lon cà phê. Tiếng “tách” giòn tan vang lên, phá vỡ sự im lặng gần như tuyệt đối giữa hai người.
Bunny không đáp, chỉ khẽ nhích chiếc ghế của mình lại gần hơn một chút. Anh liếc nhìn màn hình laptop của Isagi, rồi cầm lấy một cây bút chì và một tờ giấy nháp. Giọng anh trầm và đều, không một chút phán xét nào khi anh cất lời.
"Cậu bị kẹt ở biến số phụ thuộc trong sơ đồ phân tích chuỗi hành động à?"
Isagi gật đầu, thoáng chút xấu hổ.
"Tớ không hiểu tại sao kết quả lại thay đổi khi thay đổi vị trí của tiền vệ cánh phải trong mô hình này."
Bunny không giảng giải một cách giáo điều. Thay vào đó, anh bắt đầu vẽ. Những đường nét gọn gàng, dứt khoát nhanh chóng hiện ra trên trang giấy trắng.
Anh phác thảo một sân bóng thu nhỏ, đánh dấu vị trí của từng cầu thủ bằng những ký hiệu X và O. Rồi anh vẽ những mũi tên, thể hiện các luồng di chuyển, các đường chuyền khả dĩ. Đó không phải là một sơ đồ trong sách giáo khoa, đó là một trận đấu đang sống lại dưới tay anh.
"Nhìn này."
Bunny nói, đầu bút chì của anh chỉ vào vị trí tiền vệ cánh.
"Trong mô hình của sách, nó coi cầu thủ này là một hằng số, di chuyển theo một lộ trình cố định. Nhưng trên sân, cậu ta là một biến số."
"Hành động của cậu ta không chỉ phụ thuộc vào chiến thuật, mà còn phụ thuộc vào vị trí của hậu vệ đối phương, tình trạng thể lực của cậu ta, và cả… ý đồ của cậu nữa, Isagi."
Đầu bút chì di chuyển, vẽ một đường cong táo bạo từ vị trí của Isagi đến khoảng trống chết người phía sau hàng phòng ngự.
"Khi cậu thực hiện một đường chuyền đột biến vào đây, cậu ta sẽ không chạy theo lộ trình cũ. Cậu ta sẽ phá vỡ nó để đón bóng."
"Cậu ta trở thành một biến số phụ thuộc vào hành động của cậu. Lý thuyết này đang cố gắng lượng hóa cái mà cậu vẫn gọi là ‘bản năng’ đó."
Ánh sáng trong thư viện chiếu xuống, đổ bóng lên bàn tay của Bunny. Một bàn tay to lớn, vững chãi với những ngón tay dài và khéo léo đang biến một lý thuyết trừu tượng thành một thực tế sống động.
Isagi nhìn chăm chú, đôi mắt xanh của cậu sáng lên. Cậu không chỉ hiểu ra vấn đề. Cậu cảm thấy như thể một cánh cửa mới trong tư duy của mình vừa được mở toang. Bunny không chỉ đưa cho cậu đáp án, anh đang dạy cậu cách suy nghĩ.
"Tớ hiểu rồi..."
Isagi thốt lên, một sự nhẹ nhõm và biết ơn chân thành lan tỏa khắp lồng ngực. Cậu quay sang, nhìn thẳng vào mắt Bunny, giọng nói chứa đầy sự cảm kích.
"Cảm ơn cậu, Bunny. Thật sự."
Ngay khoảnh khắc đó, khi đôi mắt xanh navy sâu thẳm gặp gỡ đôi mắt đỏ trầm lặng, không khí giữa họ dường như thay đổi. Nó không còn là sự im lặng của việc tập trung, mà là một sự tĩnh lặng chứa đầy ý nghĩa.
Bunny khẽ cười, một nụ cười rất nhẹ, gần như không thể nhận ra, nhưng đủ để làm tan chảy sự căng thẳng. Anh vươn tay, vỗ nhẹ lên vai Isagi.
"Không có gì. Chúng ta là đồng đội mà."
Cái vỗ vai rất nhanh, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay anh dường như còn lưu lại trên vai áo cậu, một cảm giác chắc chắn và đáng tin cậy. Isagi bất giác mỉm cười theo. Phải, là đồng đội. Nhưng sâu trong thâm tâm, cậu biết mối quan hệ giữa họ đã vượt xa hai từ đó từ lâu.
---
Hai ngày sau, trong một buổi tập chiến thuật cuối cùng trước trận chung kết, điều không may đã xảy ra.
Buổi tập diễn ra với cường độ cực cao. Không khí căng như dây đàn, ai nấy đều dốc hết sức mình.
Isagi như thường lệ, là trung tâm của mọi đường bóng. Cậu di chuyển như một con thoi, não bộ hoạt động hết công suất để tìm ra kẽ hở dù là nhỏ nhất của hàng phòng ngự mô phỏng.
Trong một pha tranh chấp quyết liệt, khi cậu vừa thực hiện một cú xoay người kỹ thuật để loại bỏ đối phương, một hậu vệ khác đã trượt chân và ngã sấp vào cậu từ phía sau.
Một cơn đau nhói như điện giật chạy dọc từ mắt cá chân lên đến não.
"A!"
Isagi khuỵu xuống sân cỏ, mặt nhăn lại vì đau đớn. Cả sân bóng dường như ngừng lại. Tiếng huấn luyện viên la hét, tiếng đồng đội xôn xao, nhưng âm thanh đầu tiên mà cậu nghe rõ nhất, át đi mọi thứ, là tiếng bước chân dồn dập đang lao về phía mình.
Trước khi huấn luyện viên hay đội ngũ y tế kịp có mặt, Bunny đã ở ngay bên cạnh. Anh quỳ một chân xuống, không một lời hỏi han thừa thãi, bàn tay to lớn của anh cẩn thận lướt nhẹ trên mắt cá chân của Isagi để dò xét.
Giọng anh vẫn bình tĩnh đến đáng kinh ngạc, nhưng trong đôi mắt đỏ kia, Isagi có thể thấy một sự lo lắng không tài nào che giấu.
"Đừng cử động."
Bunny đỡ Isagi đứng dậy, một tay vòng qua eo cậu, tay kia khoác tay cậu qua vai mình, gánh lấy phần lớn trọng lượng cơ thể cậu.
Sức mạnh và sự vững chãi của anh khiến Isagi cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ, dù cơn đau vẫn đang nhói lên từng nhịp. Anh dìu cậu ra khỏi sân, đến băng ghế nghỉ, giữa những ánh mắt lo lắng của toàn đội.
Anh nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống, rồi quỳ gối trước mặt cậu, tự tay tháo đôi giày thể thao và tất của Isagi. Mắt cá chân cậu đã bắt đầu sưng tấy, ửng đỏ. Bunny khẽ cau mày. Anh ra hiệu cho một thành viên trong đội lấy hộp y tế, rồi bắt đầu xử lý vết thương một cách thành thạo đến bất ngờ.
Anh không nói lời nào, chỉ tập trung hoàn toàn vào công việc. Đầu tiên, anh dùng túi chườm lạnh, áp nhẹ lên vùng bị sưng. Cái lạnh đột ngột khiến Isagi khẽ rùng mình, nhưng nó cũng làm dịu đi cơn đau rát bỏng.
Isagi ngồi đó, nhìn xuống đỉnh đầu màu be của người đang quỳ trước mặt mình. Cậu thấy được sự tập trung tuyệt đối trong từng hành động của anh. Những ngón tay, vốn quen với việc tranh cướp bóng một cách mạnh mẽ, giờ đây lại di chuyển một cách vô cùng dịu dàng và cẩn thận.
Sau khi chườm lạnh, Bunny lấy ra cuộn băng thun. Anh bắt đầu băng bó. Từng vòng băng được quấn một cách khéo léo, vừa đủ chặt để cố định khớp chân, vừa đủ êm để không gây thêm đau đớn.
Isagi có thể cảm nhận được hơi ấm từ những ngón tay của Bunny mỗi khi chúng vô tình chạm vào da thịt cậu. Đó không phải là cái chạm mạnh bạo trên sân cỏ, cũng không phải cái vỗ vai thân thiện trong thư viện. Đây là một cái chạm của sự chăm sóc, của sự lo lắng thuần túy.
Cậu im lặng, để mặc cho anh làm. Cơn đau thể xác dường như đã lùi lại, nhường chỗ cho một cảm xúc khác đang dâng lên, ấm áp và phức tạp.
Cậu nhận ra, trong những khoảnh khắc yếu đuối nhất của mình, người đầu tiên và duy nhất luôn ở bên cạnh, chính là Bunny.
Khi vòng băng cuối cùng được cố định lại, Bunny ngẩng lên. Ánh mắt họ lại một lần nữa giao nhau. Anh khẽ nói, giọng chắc nịch như một lời hứa.
"Sẽ ổn thôi. Chỉ là bong gân nhẹ. Nghỉ ngơi vài ngày là có thể thi đấu được."
Isagi gật đầu, cổ họng có chút khô khốc.
"Cảm ơn cậu."
Bunny chỉ lắc đầu, thu dọn đồ đạc. Anh đứng dậy, nhưng không rời đi. Anh vẫn đứng đó, như một người bảo vệ thầm lặng, đảm bảo rằng cậu thực sự ổn. Và Isagi, lần đầu tiên trong đời, không muốn anh rời đi một chút nào.
---
Trận chung kết kết thúc với chiến thắng nghẹt thở 3-2. Isagi, dù mắt cá chân vẫn còn hơi nhói, đã chơi một trong những trận đấu hay nhất sự nghiệp, kiến tạo hai bàn và tự mình ghi bàn quyết định ở những phút cuối cùng.
Và dĩ nhiên, người tung ra đường chuyền quyết định từ sân nhà, một đường bóng dài chính xác đến từng centimet để cậu phá bẫy việt vị, không ai khác chính là Bunny.
Sau những màn ăn mừng cuồng nhiệt, những chai sâm panh và những tiếng hò reo khản cổ, đám đông dần tan. Isagi cảm thấy một sự trống rỗng dễ chịu của người chiến thắng. Cậu tách mình khỏi bữa tiệc, đi lang thang ra bờ hồ gần trường, nơi không khí trong lành và yên tĩnh.
Hoàng hôn đang buông xuống mặt hồ, nhuộm cả một khoảng trời bằng những vệt màu cam, hồng và tím rực rỡ. Cậu tìm một bãi cỏ, ngồi xuống và ngả người ra sau, tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.
Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần. Cậu không cần nhìn cũng biết đó là ai. Bunny ngồi xuống bên cạnh, im lặng như cậu. Anh đưa cho Isagi một lon nước ngọt, đúng loại mà cậu thích nhất.
Họ ngồi cạnh nhau, không nói một lời. Tiếng gió khẽ xào xạc qua những tán lá, tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ. Không cần bất cứ cuộc trò chuyện nào. Sự hiện diện của đối phương, sự thấu hiểu không lời sau một trận chiến kề vai sát cánh, đã là quá đủ. Họ cùng nhau chia sẻ sự mệt mỏi, niềm vui và sự bình yên này.
Isagi uống một ngụm nước ngọt, cái lạnh và vị ngọt lan tỏa trong cổ họng. Cậu đặt lon nước xuống bãi cỏ. Khi cậu rút tay về, mu bàn tay của cậu vô tình sượt qua mu bàn tay của Bunny.
Một luồng điện cực nhỏ, nhưng rõ ràng, chạy dọc sống lưng Isagi.
Một cái chạm thoáng qua, chỉ kéo dài một phần nghìn giây, nhưng nó đủ để phá vỡ sự tĩnh lặng giữa họ. Cả hai đều khựng lại. Isagi có thể cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Cậu liếc nhìn Bunny. Dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt đỏ của anh dường như càng thêm sâu thẳm. Anh cũng đang nhìn cậu.
Isagi hít một hơi thật sâu. Cậu nhận ra rằng cậu không còn muốn sự hỗ trợ thầm lặng này nữa. Cậu muốn nhiều hơn thế. Cậu muốn một sự xác nhận. Cậu muốn biết rằng những gì cậu cảm nhận không phải là đơn phương.
Cậu không nói gì. Thay vào đó, cậu từ từ, có chủ đích, di chuyển tay mình. Lần này, không phải là vô tình. Các ngón tay của cậu rụt rè tìm đến các ngón tay của Bunny. Chúng khẽ chạm vào nhau, do dự. Bunny không rút tay lại. Thay vào đó, anh khẽ mở lòng bàn tay mình ra, và Isagi đan những ngón tay của mình vào.
Tay họ vừa vặn một cách hoàn hảo.
Họ cứ ngồi như vậy, tay trong tay, cùng nhau ngắm những vệt sáng cuối cùng của ngày tàn lịm dần sau đường chân trời. Isagi biết rằng, từ khoảnh khắc này, cậu không chỉ tìm kiếm Bunny trên sân cỏ nữa. Cậu sẽ tìm kiếm anh trong mọi khoảnh khắc của cuộc đời mình.
Trên đường trở về ký túc xá, họ vẫn nắm tay nhau. Sự im lặng giờ đây không còn là sự thoải mái đơn thuần, nó chứa đầy một sự căng thẳng ngọt ngào. Khi đứng trước cửa phòng Bunny, Isagi là người lên tiếng trước, phá vỡ quy luật bất thành văn giữa họ. Giọng cậu hơi khàn đi vì hồi hộp.
"Đừng... đừng về phòng vội."
"Tớ có thể vào trong một lát không?"
Bunny nhìn cậu, đôi mắt đỏ ánh lên một cảm xúc phức tạp, khó gọi tên. Anh không trả lời, chỉ siết nhẹ tay cậu rồi mở cửa, một lời mời không lời nhưng còn mạnh mẽ hơn vạn câu nói.
Căn phòng của Bunny, giống như chính con người anh, ngăn nắp và tối giản. Ánh đèn bàn màu vàng ấm áp hắt lên những chồng sách được xếp ngay ngắn và chiếc giường đã được gấp gọn gàng.
Không khí trong phòng tĩnh lặng đến mức Isagi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
Bunny đóng cửa lại. Tiếng “cạch” của chốt cửa vang lên như một dấu chấm hết cho thế giới bên ngoài. Giờ đây, trong không gian này, chỉ còn lại họ.
Isagi cảm thấy lồng ngực mình như bị thắt lại vì hồi hộp. Cậu buông tay Bunny ra, một cảm giác mất mát thoáng qua. Cậu không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhưng Bunny đã bước tới, thu hẹp khoảng cách mong manh giữa họ. Anh đưa tay lên, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào má Isagi, một cái chạm nhẹ như lông vũ nhưng lại khiến toàn thân cậu run lên.
"Isagi."
Anh thì thầm, lần đầu tiên gọi tên cậu một cách thân mật và riêng tư đến vậy.
Và rồi, anh cúi xuống.
Nụ hôn đầu tiên của họ có vị của nước ngọt và sự do dự. Môi Bunny mềm mại và ấm áp, ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, một sự thăm dò đầy trân trọng. Isagi nhắm mắt lại, cả thế giới của cậu như thu nhỏ lại chỉ còn là cảm giác này.
Cậu vụng về đáp lại, một sự thừa nhận cho những cảm xúc đã bị dồn nén bấy lâu. Nụ hôn dần trở nên sâu hơn khi Bunny cảm nhận được sự hưởng ứng của cậu. Anh vòng tay qua eo Isagi, kéo cậu lại gần hơn, cho đến khi không còn một kẽ hở nào giữa họ. Lưỡi anh rụt rè tìm đến môi cậu, và Isagi hé miệng, cho phép một sự xâm nhập ngọt ngào.
Đó là một nụ hôn dài, say đắm, một cuộc đối thoại không lời mà họ đã chờ đợi từ rất lâu. Khi họ dứt ra để lấy hơi, trán cả hai tựa vào nhau, hơi thở gấp gáp hòa quyện.
"Bunny..."
Isagi thở ra tên anh, như một lời xác nhận, một tiếng gọi thân thương.
Bunny không đáp bằng lời. Anh dùng hành động. Bàn tay anh bắt đầu di chuyển, chậm rãi cởi những chiếc cúc trên áo sơ mi của Isagi. Ngón tay anh có chút run, để lộ rằng anh cũng đang hồi hộp không kém gì cậu. Isagi cũng đưa tay lên, giúp anh cởi chiếc áo thun qua đầu.
Dưới ánh đèn vàng, làn da của họ hiện ra. Cơ thể Isagi thon gọn nhưng săn chắc, thành quả của những năm tháng luyện tập không ngừng. Cơ thể Bunny cao lớn hơn, những khối cơ không quá phô trương nhưng ẩn chứa một sức mạnh đáng gờm. Ánh mắt họ dán chặt vào nhau, quan sát, khám phá, và ngưỡng mộ.
Bunny đẩy nhẹ Isagi ngồi xuống mép giường, rồi anh quỳ xuống trước mặt cậu, hệt như lúc anh băng bó cho cậu ở sân bóng. Nhưng lần này, ý định của anh hoàn toàn khác. Anh nhìn vào mắt Isagi, một ánh nhìn vừa dịu dàng vừa có chút gì đó thành kính, như đang xin phép. Isagi hiểu. Cậu khẽ gật đầu, trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.
Bunny cúi xuống, và Isagi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh qua lớp quần thể thao. Anh đặt một nụ hôn lên đầu gối cậu, rồi từ từ di chuyển lên cao hơn.
Isagi khẽ rên lên khi bàn tay Bunny kéo khóa quần cậu xuống. Sự cương cứng của cậu, vốn đã căng trướng vì phấn khích, bật ra, phơi bày trong không khí.
Cậu thoáng chút xấu hổ, nhưng khi nhìn vào mắt Bunny, cậu không thấy sự phán xét nào, chỉ có sự khao khát thuần túy. Và rồi, anh ngậm lấy cậu.
Cảm giác ẩm ướt, nóng bỏng và mềm mại bao bọc lấy cậu khiến Isagi phải ngửa đầu ra sau, hai tay bấu chặt lấy ga giường. Bunny rất dịu dàng, nhưng cũng rất điêu luyện. Lưỡi anh khám phá từng milimet trên cơ thể cậu, khiến những luồng khoái cảm chạy rần rần khắp người Isagi.
Cậu chưa bao giờ trải qua điều gì như thế này. Nó vừa mãnh liệt, vừa thân mật đến mức khiến cậu choáng ngợp. Những tiếng rên rỉ không thể kiểm soát thoát ra khỏi môi cậu, và dường như điều đó lại càng khích lệ Bunny hơn.
Khi Isagi cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, Bunny dừng lại. Cậu thở hổn hển, nhìn anh với ánh mắt mơ màng. Cậu nắm lấy vai anh, giọng khàn đặc vì dục vọng.
"Đến lượt tớ."
Cậu muốn đáp lại sự dịu dàng đó, muốn dâng hiến cho anh tất cả những gì mình có.
Cậu kéo Bunny đứng dậy, đẩy anh ngã nhẹ xuống giường rồi bắt đầu cởi nốt chiếc quần dài của anh. Khi vật nóng bỏng của Bunny hiện ra, to lớn và đầy sức sống, Isagi có chút ngợp, nhưng cậu không do dự.
Cậu học theo cách Bunny đã làm với mình, dùng tất cả sự vụng về và chân thành của mình để mang lại khoái cảm cho anh. Cậu nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của Bunny, cảm nhận được bàn tay anh đang vuốt ve mái tóc mình, và điều đó khiến cậu càng thêm bạo dạn.
Cuối cùng, Bunny nhẹ nhàng kéo cậu lên.
"Đủ rồi, Isagi. Tớ muốn cậu."
Anh với tay lấy một lọ gel bôi trơn trên bàn đầu giường. Anh đổ một ít ra tay, chất lỏng mát lạnh tương phản với sức nóng của cơ thể họ. Anh thì thầm vào tai Isagi, giọng nói như một cái vuốt ve.
"Thả lỏng nhé? Tớ sẽ không làm cậu đau đâu."
Và Isagi tin anh. Cậu hoàn toàn tin tưởng anh.
Quá trình chuẩn bị diễn ra chậm rãi và kiên nhẫn. Bunny dùng những ngón tay của mình để từ từ nới lỏng lối vào của cậu. Mỗi một cử động của anh đều cẩn thận, luôn quan sát biểu cảm của Isagi để chắc chắn rằng cậu không cảm thấy khó chịu.
Ban đầu là cảm giác xa lạ, hơi căng tức, nhưng sự dịu dàng của Bunny và chất bôi trơn nhanh chóng biến nó thành một sự kích thích âm ỉ. Isagi cắn môi, cố gắng nén lại những tiếng rên, nhưng cơ thể cậu lại phản ứng một cách thành thật, dần dần thả lỏng, chào đón những ngón tay của anh.
Khi Bunny cảm thấy cậu đã sẵn sàng, anh rút tay ra và thay thế nó bằng một thứ khác. Anh ra lệnh nhẹ nhàng, nhưng đầy mê hoặc.
"Nhìn tớ này."
Isagi mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của Bunny khi anh từ từ tiến vào.
Một cảm giác căng tức và đầy đặn đến tột độ. Isagi thở hắt ra, lưng cong lên theo bản năng. Nó không đau như cậu tưởng, nhưng cảm giác bị lấp đầy một cách trọn vẹn như vậy khiến mọi giác quan của cậu như nổ tung.
"Bunny..."
Cậu rên rỉ tên anh, một tiếng gọi vừa đau đớn vừa sung sướng.
Bunny không di chuyển ngay. Anh cho cậu thời gian để làm quen. Anh cúi xuống, hôn lên môi cậu, lên má, lên cổ, những nụ hôn trấn an đầy yêu thương. Anh hỏi, giọng khàn đi.
"Ổn không?"
Isagi không thể nói được, cậu chỉ có thể gật đầu. Và đó là tín hiệu mà Bunny cần.
Anh bắt đầu di chuyển, chậm rãi và nhịp nhàng. Mỗi cú thúc của anh đều sâu và có chủ đích, nhắm đến việc mang lại khoái cảm chứ không phải sự thô bạo. Isagi dần dần bắt được nhịp điệu của anh. Cơn đau ban đầu biến mất, nhường chỗ cho một làn sóng khoái cảm dâng trào, mãnh liệt hơn bất cứ điều gì cậu từng biết.
Họ giống như đang khiêu vũ. Bunny dẫn dắt, và Isagi hòa theo. Căn phòng tràn ngập tiếng da thịt va chạm ẩm ướt, tiếng thở dốc và những tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt bởi những nụ hôn. Isagi vòng tay qua cổ Bunny, kéo anh lại gần hơn. Cậu muốn cảm nhận anh rõ hơn nữa, gần hơn nữa. Cậu thì thầm một cách tuyệt vọng bên tai anh.
"Nhanh hơn..."
Bunny gầm nhẹ trong cổ họng, và nhịp độ của anh tăng lên. Những cú thúc trở nên mạnh mẽ và gấp gáp hơn. Isagi cảm thấy mình đang bị đẩy đến giới hạn. Khoái cảm tích tụ lại ở bụng dưới, ngày càng nóng hơn, giống như một quả cầu năng lượng sắp phát nổ. Cậu siết chặt lấy Bunny, móng tay bấm nhẹ vào lưng anh.
"A... Bunny... tớ... tớ sắp..."
"Cùng nhau."
Bunny thở dốc, giọng nói khàn đi vì dục vọng. Hắn thúc mạnh hơn, sâu hơn, nhắm vào điểm nhạy cảm nhất bên trong Isagi.
Một tiếng hét bị bóp nghẹt. Thế giới của Isagi vỡ tan thành hàng triệu mảnh ánh sáng trắng xóa. Cậu bắn ra, cơ thể co giật trong cơn cực khoái tột độ. Gần như ngay lập tức, cậu cảm nhận được Bunny cũng gầm lên, một dòng dung dịch nóng bỏng phun ra, lấp đầy sâu bên trong cậu.
Sự giải thoát đến cùng một lúc, mãnh liệt và trọn vẹn.
Sau cơn cao trào, cả hai nằm vật ra giường, mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển. Bunny không rút ra ngay. Anh gục xuống, trán tựa vào vai Isagi, cả cơ thể nặng trịch của anh đè lên người cậu.
Nhưng Isagi không cảm thấy khó chịu. Cậu cảm thấy an toàn. Cậu cảm thấy mình đã về đúng nơi thuộc về.
Họ nằm im như vậy một lúc lâu, chỉ lắng nghe nhịp tim của nhau dần ổn định lại.
Cuối cùng, Bunny cũng cử động. Anh rút ra một cách chậm rãi, rồi với lấy chiếc khăn tắm gần đó, cẩn thận lau sạch cho Isagi, dịu dàng như lúc anh băng bó vết thương cho cậu. Xong xuôi, anh kéo chăn đắp cho cả hai, rồi ôm Isagi vào lòng.
Isagi rúc đầu vào ngực Bunny, hít hà mùi hương quen thuộc của anh. Cậu cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ của anh đang bao bọc lấy mình. Cậu khẽ gọi, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Bunny này."
"Hửm?"
Giọng Bunny trầm ấm, khàn đi sau cuộc tình.
"Từ giờ... đừng chỉ thầm lặng hỗ trợ tớ nữa nhé."
Bunny im lặng một giây, rồi Isagi cảm nhận được lồng ngực anh rung lên vì một tiếng cười trầm. Vòng tay anh siết chặt hơn một chút, một sự khẳng định chắc nịch. Anh thì thầm vào mái tóc cậu, một lời hứa.
"Sẽ không. Từ giờ, tớ sẽ luôn ở ngay đây, bên cạnh cậu."
Và Isagi mỉm cười, nhắm mắt lại. Cậu biết, đây không phải là một chiến thắng trên sân cỏ. Đây là một chiến thắng lớn hơn rất nhiều. Cậu đã tìm thấy mảnh ghép còn thiếu của mình, không phải trong không gian của sân bóng, mà ngay trong vòng tay của người đồng đội, người bạn, và giờ đây, là người yêu của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com