Chương 99
Chương 99
Editor: pisces
༘˚⋆𐙚。⋆𖦹.✧˚
Khương Tự Cẩm đứng dậy từ trên sập, y sửa sang lại y phục, cảnh giác bước về phía án thư.
Người trước mặt thay đổi thất thường, Khương Tự Cẩm lo lắng hắn có phải lại nghĩ ra trò gì chơi người không, cho đến khi đối phương bày xong bàn cờ mời y nhập cuộc, y mới hoàn toàn yên tâm.
Về tài cờ, Triệu Ký tuyệt đối không phải đối thủ của Khương Tự Cẩm. Một buổi chiều, hai người giao phong bốn ván, đều kết thúc bằng thất bại của Triệu Ký.
Nhưng người này dường như càng thua càng hăng, dù thua vẫn có thể khí định thần nhàn đặt cờ thưởng trà, thỉnh thoảng còn châm thêm trà cho Khương Tự Cẩm.
Nhưng hiện tại Khương Tự Cẩm nào có tâm trạng tĩnh tâm chơi cờ cùng hắn, cơ thể vốn đã không khỏe, cố tình cờ vây lại đặc biệt hao tâm tốn sức.
Mấy ván xuống dưới chàng đã có cảm giác mệt mỏi, chỉ là Triệu Ký hứng thú đang nồng, y cũng không thể không cố gắng tiếp tục đặt cờ.
Thấy đối phương dường như không thắng không chịu bỏ qua, Khương Tự Cẩm nghiêng đầu, bắt đầu không dấu vết làm cờ. Chờ đến khi Triệu Ký cuối cùng cũng khó khăn thắng lợi, y như trút được gánh nặng thở phào một hơi:
"Thế tử có khả năng lĩnh ngộ kinh người, mấy ván đã nhìn thấu con đường, bổn cung cam bái hạ phong."
Triệu Ký lại không nói tiếp, hai ngón tay thưởng thức quân cờ, ánh mắt vẫn dừng lại trên bàn cờ.
"Giờ không còn sớm nữa," Triệu Ký không nói gì, Khương Tự Cẩm liền muốn đứng dậy rời đi, "Thế tử nếu không có chuyện gì khác, bổn cung xin về Trường An Điện trước, Thế tử cứ tự nhiên."
"Khoan đã," Triệu Ký lại lúc này ngẩng đầu, hắn ném quân cờ về hộp cờ, cười nói, "Trước đây quên nói, cờ nghệ của Thái hậu tinh vi, trong cung hiếm có người địch. Nếu thần may mắn thắng ván tiếp theo, liền muốn cùng Thái hậu đòi một phần thưởng."
Hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình có gì không ổn, Triệu Ký lại vẫn lớn tiếng dọa người:
"Thái hậu vốn rộng lượng nhất, tất sẽ thỏa mãn nguyện vọng của thần, đúng không?"
Cái này tính là gì, tiền trảm hậu tấu? Biết rõ y không thể từ chối lại còn giả vờ hỏi ý!
Khương Tự Cẩm trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, nhưng sắc trời đã tối, Lương Phong còn chờ cùng y dùng bữa, đành nén sự không vui, hỏi:
"Thế tử muốn gì?"
Cố tình lúc này Triệu Ký lại không nói, khóe miệng hắn mỉm cười, ánh mắt ái muội lướt qua môi Khương Tự Cẩm, trong lòng đã tính toán sẵn chờ con mồi sà vào lòng.
Khương Tự Cẩm đã hiểu ám chỉ của Triệu Ký, do dự mấy nháy mắt sau vẫn lập tức đi qua. Y chống vai Triệu Ký, cúi người dán môi lên.
Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn hời hợt, hai người đơn giản môi chạm môi, nhưng vì hơi thở phập phồng mà có sự cọ xát rất nhỏ.
Không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Ký, Khương Tự Cẩm chỉ rũ mắt, tầm nhìn dừng lại ở sống mũi thẳng tắp của người đàn ông.
Rõ ràng ai cũng không có động tác gì thêm, nhưng không khí dường như đều đang trở nên nóng bỏng. Khương Tự Cẩm không chịu nổi sự tĩnh lặng như vậy, đang định lùi lại, nhưng lại bị Triệu Ký mạnh mẽ ôm lấy eo.
Khương Tự Cẩm ngã ngồi lên đùi người đàn ông, sau đó phải chịu đựng một nụ hôn sâu thô bạo mang theo ý vị chiếm đoạt mãnh liệt của Triệu Ký.
Một nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hồng hộc. Triệu Ký ái muội vuốt ve sườn eo Khương Tự Cẩm, rồi nói ra yêu cầu:
"Tàng Thư Các hẻo lánh, đi lại nhiều bất tiện. Thần khẩn cầu Thái hậu điều thần đến Trường An Điện trực ban."
Dù bị hôn đến tinh thần vựng vờ, chợt nghe thấy yêu cầu của Triệu Ký, Khương Tự Cẩm vẫn giật mình.
Y nhìn Triệu Ký, không thể tin được mà trừng mắt, "Thế tử đang nói đùa sao?"
Còn muốn đến Trường An Điện làm việc.
Đây là ý muốn ngày ngày quấn lấy y sao? Chỉ vì sự hoan ái?
Vốn tưởng rằng chỉ cần đối phó một hai ngày, ai ngờ chờ đợi lại là phiền não vô tận.
"Trường An Điện người đông mắt tạp, thân phận Thế tử đặc biệt, đi lại làm việc tất sẽ có nhiều bất tiện. Bổn cung cho rằng việc này không ổn, mong Thế tử nghĩ lại."
Khương Tự Cẩm ngữ khí đông cứng, không chút do dự liền cự tuyệt yêu cầu vô lý của Triệu Ký.
Có lẽ Triệu Ký cũng không ngờ phản ứng của Khương Tự Cẩm lại mãnh liệt như vậy. Hắn vốn dĩ cũng chỉ tiện miệng nhắc đến, cũng không thực sự mong đợi Khương Tự Cẩm sẽ đồng ý.
Nhưng sự ghét bỏ và bài xích không thể che giấu được trong ánh mắt đối phương lại sâu sắc làm tổn thương hắn.
Thật là khó chịu a, cái cảm giác kỳ lạ này.
Người trước mắt bất quá chỉ là dung mạo xuất sắc hơn vài phần, thú vị hơn người khác vài phần, nhưng bản chất thì có gì khác với những người trước đây đâu?
Đều là đối tượng nhất thời tham hoan của hắn thôi. Sự không vui trong lòng hắn chỉ là vì cảm giác mới lạ với Khương Tự Cẩm đã không còn nữa thôi. À, tức là không cho hắn đi, vậy thì hắn cố tình muốn đi.
Triệu Ký nén lại sự khác thường trong lòng, đột nhiên cười lạnh nhìn về phía Khương Tự Cẩm:
"Thần gần đây rất say mê thân thể Thái hậu, điều đến Trường An Điện, cũng bất quá là để có thể sớm ngày ôm ấp Thái hậu. Nghĩ rằng Thái hậu cũng mong chờ có thể sớm ngày giải thoát, việc đôi bên cùng có lợi, sao lại không làm?"
"Thần cho rằng trực ban ở Thiên Lãng Hồ rất tốt." Hắn gằn từng chữ một, sắc mặt âm trầm, "Cảnh sắc tuyệt đẹp lại rất bí ẩn, rất thích hợp để làm những chuyện bừa bãi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com