🌰 Chương 5: Trải nghiệm nhập vai vào kịch bản máu chó
Cuộc gọi cho giám đốc Vạn vang lên mấy hồi chuông mới có người nhận, điện thoại vừa được kết nối. Vương Tư Kỳ chưa kịp mở miệng, giám đốc Vạn ở đầu kia đã nói trước: "Kỳ Kỳ à, tôi biết cô tìm tôi vì chuyện gì, tôi đã liên hệ với giam đốc Phương bên phía Bunny, chuyện này không khả quan lắm đâu."
Vương Tư Kỳ nghe ông ta nói vậy, tâm trạng chìm xuống hơn nửa: "Có giám đốc Vạn ra mặt, còn chuyện gì không dễ thành ?"
Bình thường những lời này có thể nịnh nọt được ông ta, nhưng vào lúc này nó không có tác dụng: "Tôi nói cho cô biết vậy, hôm nay Cố Âm tự mình đến tìm giám đốc Phương, kêu anh ta đổi cô đi."
Vương Tư Kỳ ngạc nhiên, càng thêm tức giận: "Cố Âm? Cô ta dựa vào đâu? Cô ta vẫn đang mua cổ phần của Bunny đúng không ?"
Giám đốc Vạn: "Cô có biết mỗi năm cô ta tiêu phí bao nhiêu tiền cho Bunny không? Nếu như lời cô nói là đúng, thì Cố Âm được tính là cổ đông."
Vương Tư Kỳ tức cười ra tiếng: "Cho dù cô ta là cổ đông đi nữa cũng không thể tự quyết định được đúng không ?"
"Tôi nghe giám đốc Phương nói, phu nhân Lục và mấy vị phu nhân khác là khách hàng cao cấp của Bunny, bọn họ hợp lại viết thư để phản đối việc cô làm người đại diện."
"Phu nhân Lục? Người này là ai? Chuyện này liên quan gì đến mấy người đó!!"
"Mối quan hệ giữa người với người trong vòng luẩn quẩn này vốn đã phức tạp, chắc bọn họ muốn giúp Cố Âm nên mới làm vậy." Bên kia điện thoại truyền đến một ít tạp âm, giám đốc Vạn khuyên cô ta qua loa mấy câu, "Cô đừng cố chấp với Bunny nữa, không phải còn mấy cái thương hiệu khác sao, sẽ có cách khác. Trước tiên cứ vậy đi, bên này tôi còn có chuyện."
Vương Tư Kỳ nghe âm thanh ngắt kết nối, vung tay ném điện thoại ra ngoài cho hả giận.
Lưu Na nhìn chiếc điện thoại bị ném đi thật xa hỏi: "Giám đốc Vạn nói thế nào ?"
Vương Tư Kỳ nghiến răng nghiến lợi: "Ông ta nói Cố Âm đến tìm giám đốc Phương, bảo bọn họ đổi tôi đi, còn liên hợp với mấy người phu nhân Lục gì đó viết thư, ha, đúng là cười chết."
Lưu Na nhíu mày, không nhịn được trách cứ hai câu: "Em đã bảo chị không được để lộ tin tức trước khi ký hợp đồng, giờ thì hay rồi...."
Cô nàng chưa nói xong đã bị Vương Tư Kỳ cắt ngang: "Việc này trách tôi được chắc? Nếu như Cố Âm đã muốn chỉnh tôi thì kể cả sau khi chính thức thông báo với truyền thông cô ta cũng sẽ có cách khác để chơi tôi!! "
Nói đến đây, Vương Tư Kỳ nắm chặt bàn tay phải, cầm túi của mình đi ra ngoài: "Không được, tôi phải đi tìm Thẩm Niệm Lâm."
Qủa nhiên giám đốc Vạn không đáng tin cậy, vẫn là Thẩm Niệm Lâm có nhiều thủ đoạn, bao lâu nay tất cả những lời anh đã đồng ý thì đều giúp cô ta làm được.
[Ọe— không được như ý cái là đi tìm nam chính]
[Có dự cảm con Kỳ Kỳ lại muốn bị mất mặt, đau lòng [đầu chó]]
[@Thẩm Niệm Lâm, nếu giám giúp cô ta đêm nay anh chỉ có thể ngủ phòng bếp]
Cố Âm vừa quay lại công ty đi làm thấy comment mà tinh thần tỉnh táo hẳn lên. Cái gì cơ, Vương Tư Kỳ tìm Thẩm Niệm Lâm.
Giám đốc Vạn của cô ta đâu? Ông ta không được hả ?
Cố Âm không còn lòng dạ nào làm việc, chỉ muốn thông qua sóng comment xem trò vui.
Vương Tư Kỳ đi thẳng đến công ty Thẩm Niệm Lâm, bị quầy lễ tân ở tầng dưới chặn lại. Tâm trạng Vương Tư Kỳ không tốt từ trước, sắc mặt càng thêm khó coi: "Cô biết tôi là ai không ?"
Cô ta giơ tay tháo kính râm trên mặt mình xuống, nhướn nhẹ đôi lông mày thanh tú nhìn về phía trước.
Nhân viên lễ tân nhìn cô ta cười: "Biết ạ, cô là cô Vương Tư Kỳ, nhưng cô vẫn cần phải hẹn trước."
"....Được, cô chờ đấy cho tôi." Vương Tư Kỳ lấy điện thoại ra bắt đầu gọi cho Thẩm Niệm Lâm nhưng không có ai nghe máy. Nhân viên không thúc giục cô ta, kiên nhẫn đứng bên cạnh nhìn. Một lúc lâu sau, cuối cùng điện thoại có người nhận, là trợ lý của Thẩm Niệm Lâm: "Cô Vương, tổng giám đốc đang họp, cô tìm ngài ấy có chuyện gì không ?"
Thiếu chút nữa Vương Tư Kỳ văng 'Họp ptsd'*, thật vất vả mới nhịn xuống cảm xúc hỏi anh ta: "Khi nào anh ấy họp xong ?"
(*)Rối loạn Stress sau sang chấn, ở đây chắc bả sợ chữ họp lắm rồi.
"Chắc phải một lúc nữa, cô có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp."
"Không cần, tôi phải gặp trực tiếp anh ấy nói chuyện."
"Vậy phiền cô đợi thêm một lát, để tôi đi hỏi." Trợ lý ngắt điện thoại, đợi được một lúc, điện thoại bàn ở quầy lễ tân vang lên. Nhân viên lễ tân họ Tả đang đứng đó nhận điện thoại, trả lời mấy tiếng, cúp điện thoại xong ra tiếp Vương Tư Kỳ: "Cô Vương, mời cô đến phòng nghỉ bên cạnh chờ người."
Vương Tư Kỳ nhìn phòng nghỉ mà cô ta chỉ, nhướn mày: "Ở trong này ?"
"Đúng vậy." Nhân viên lễ tân mỉm cười.
Vương Tư Kỳ mím khóe miệng, tâm trạng cực không tốt, Thẩm Niệm Lâm không mời cô ta đi lên.
Cô ta đi theo nhân viên đến phòng nghỉ, đợi thêm nửa giờ Thẩm Niệm Lâm mới đến. Vương Tư Kỳ đang nghẹn một bụng khí giận, nhưng khi thấy anh, cơn tức tiêu tan hơn phân nửa.
Ai nỡ phát giận với một người đàn ông đẹp trai chứ.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Sau khi Thẩm Niệm Lâm vào phòng nghỉ, không ngồi xuống mà đứng luôn cạnh cửa hỏi cô ta. Vương Tư Kỳ không rảnh để ý đến chuyện này, vội vàng đến tố cáo: "Hôm nay Cố Âm đi tìm giám đốc Phương bên Bunny, khiến em mất đi công việc làm người đại diện cho thương hiệu."
Thẩm Niệm Lâm nghe xong cau mày, anh là người không hay thể hiện cảm xúc ra ngoài, Vương Tư Kỳ không đoán nổi tâm tư của anh.
"Chỉ vậy cô cố tình đến đây gặp riêng tôi để mách lẻo ?" Thẩm Niệm Lâm không nhẹ không nặng hỏi một câu.
"Em không ngây thơ thế." Tuy đúng là cô ta có chút tâm tư này nhưng chắc chắn sẽ không thừa nhận, "Bây giờ em không liên lạc được với giám đốc Phương nên mới đến tìm anh giúp em nghĩ biện pháp."
Thẩm Niệm Lâm không trả lời luôn, anh nhìn cô ta trong chốc lát mới hỏi: "Cô muốn làm người đại diện của Bunny? Sao tôi chưa từng nghe cô nhắc đến."
Không hiểu sao Vương Tư Kỳ hơi chột dạ, ho nhẹ một tiếng nói với anh: "Cái này do công ty ra mặt giúp em giành cơ hội, nếu em có thể lấy được công việc này, nó sẽ rất có lợi đối với còn đường phát triển sự nghiệp về sau."
Thẩm Niệm Lâm khẽ nhếch môi, nhìn cô ta: "Vậy sao cô không bảo công ty tiếp tục giúp cô lấy việc đi, không đi xin giám đốc Vạn cũng được."
'Xoạt', sắc mặt Vương Tư Kỳ trắng bệch, hóa ra anh biết tất cả mọi chuyện?!!
"Không phải, anh nghe em giải thích, em và ông ta....."
"Tôi không có hứng thú với chuyện của cô và giám đốc Vạn." Thẩm Niệm Lâm cắt ngang lời cô ta, "Vương Tư Kỳ, tôi đã nói với cô đừng đến trêu chọc Cố Âm, đúng không? Đầu tiên là gửi thiệp mời sinh nhật, tiếp theo là việc làm người đại diện của Bunny, cô đang muốn làm gì ?"
Vương Tư Kỳ mím môi, dùng sự quật cường cuối cùng của bản thân chất vấn Thẩm Niệm Lâm: "Anh kiêng kị vì lo cho gia đình phải không ?"
Thẩm Niệm Lâm nhìn chằm chằm cô ta không lên tiếng, Vương Tư Kỳ bị nhìn đến nỗi da đầu run lên. Cô ta thấy mình không thể hoàn toàn nhìn thấu người đàn ông này, có đôi khi cô ta cảm thấy anh đối với mình rất tốt, có lúc lại thấy như mình không quen biết người này.
"Tôi cho lái xe đưa cô về." Thẩm Niệm Lâm để lại câu nói đó xong quay người đi ra phòng.
[Mặt con Kỳ Kỳ xưng phù, nhưng mà mị thích [buồn cười]]
[Người anh em này dễ thương, giao trái tim (huo) bị tổn thương (gai) lên màn hình công khai]
[Vương Tư Kỳ tỉnh, tỉnh đi!! Đàn ông cặn bã không đáng để tin cậy, con gái phải tự mình đứng lên!!]
Cố Âm: "......"
Đột nhiên nhiều năng lượng tích cực vậy sao.
Nhưng mà xem mấy lời của sóng comment, tức là Thẩm Niệm Lâm cũng không giúp cô ta.
Càng ngày Cố Âm càng khó hiểu đối với hành động của Thẩm Niệm Lâm, một năm nay trong giới giải trí Vương Tư Kỳ dựa vào anh bay lên phấp phới, đến nỗi khiến người khác nghĩ rằng dù Vương Tư Kỳ muốn bầu trời đầy sao thì Thẩm Niệm Lâm cũng cũng sẽ hái xuống đưa cho cô ta. Nhưng bây giờ cô nghĩ chỉ với việc cỏn con như làm người phát ngôn mà anh chẳng tình nguyện giúp một tay.
Sóng comment nói rất đúng, không thể dựa vào đàn ông được, chết tâm đi Vương Tư Kỳ.
Cô chống má suy nghĩ nửa ngày, muốn một lần thông suốt mấy cái hành vi rối loạn không ổn định này của Thẩm Niệm Lâm, muốn biết tại sao anh làm thế, cô quyết đoán cầm điện thoại nhắn tin xin giúp đỡ từ một người bạn làm biên kịch.
Mệnh tôi do tôi không do trời: Có một câu hỏi, tình tiết 'Yêu cô nên lạnh nhạt với cô' trong mấy truyện máu chó xưa, có logic nào không ?
Nếu như trọc đến: ? Cậu thử nói xem mấy cái đó có logic gì? Máu chó chính là logic duy nhất.
Mệnh tôi do tôi không do trời: Hay [xin chỉ bảo.jpg]
Nếu như trọc đến: Cậu đang đọc mấy truyện máu chó xưa à? Nhàn rỗi quá hả ?
Nếu như trọc đến: .....
Nếu như trọc đến: Vậy cậu phải cẩn thận, nếu xuất hiện tình tiết như này là vì mọi thứ xung quanh nam nữ chính đang rất nguy hiểm, nam chính vì bảo vệ nữ chính nên đánh lạc hướng quân địch; hoặc nam chính có bóng ma trong tuổi thơ, tích cách cố chấp không biết yêu, chỉ có thể thông qua việc ngược nữ chính để thể hiện.
Mệnh tôi do tôi không do trời: .......
Không hổ là truyện máu chó.
Nếu vấn đề là thế, vậy cuối cùng là do Thẩm Niệm Lâm có bóng ma tuổi thơ hay bên cạnh xuất hiện nhóm người nguy hiểm ?
Cô bỗng nhớ đến những vết sẹo trên người anh, chẳng lẽ đúng là có người muốn hại anh ?
Nếu như trọc đến: Nói, sao cậu đổi tên ?
Mệnh tôi do tôi không do trời: Ừm, chỉ là mình cảm thấy cái tên này phù hợp với cõi lòng mình bây giờ. Cậu tiếp tục viết kịch bản đi, 886.
Nếu như trọc đến: .......
Sau khi nói chuyện với 'Nếu như trọc đến', Cố Âm thấy mình không thể ngồi yên chờ chết được, mặc kệ là Thẩm Niệm Lâm có bóng ma tuổi thơ hay có người muốn hại bọn họ, trước tiên phải điều tra rõ ràng đã, như vậy mới có thể hóa hành động bị động thành chủ động.
Đi đến hỏi thẳng Thẩm Niệm Lâm, chắc chắn anh sẽ không nói, cô chỉ còn cách nghĩ biện pháp tìm người giúp mình đi điều tra.
Trong văn phòng Thẩm Hàng Hưng, trợ lý anh ta như kẻ trộm lén lút đi vào, vẻ mặt nhiều chuyện đi theo sau hắn nói: "Giám đốc Thẩm, tôi đã thấy Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ ở trong phòng nghỉ cãi nhau ầm ĩ cả lên."
"Hả?" Thẩm Hàng Hưng đầy hứng thú nhướn mày, "Không phải cậu ta thích Vương Tư Kỳ sao, cãi nhau với cô ta mà không thấy đau lòng ?"
Trợ lý tiến lên trước hai bước, nhỏ giọng nói: "Hình như Vương Tư Kỳ cho cậu ta đội nón xanh (cắm sừng!!)."
"Cái gì?" Chút nữa Thẩm Hàng Hưng cười ra tiếng, "A, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
*
Sau khi tan làm Cố Âm về thẳng nhà, hôm nay trong phòng khách có nhiều thêm một đám dâu tây, nhưng lần này là dâu tây trắng không phải dâu tây thông thường.
Chú Uông thấy cô về, chủ động giới thiệu: "Bà chủ, dâu tây trắng vừa được vận chuyển từ nước ngoài về, ông chủ nói cô thích ăn."
Trước đây Cố Âm từng ra nước ngoài du học, lúc đó cô rất thích ăn dâu tây trắng, nhưng sau khi về nước ăn ít đi, cơ bản nó không khác gì dâu tây đỏ.
Có điều tại sao Thẩm Niệm Lâm biết ?
Cố Âm ừ một tiếng đơn giản, bưng một bát dâu tây đã được rửa sạch đi lên tầng. Chẳng được bao lâu, Thẩm Niệm Lâm đến gõ cửa kéo.
Cố Âm đang ngồi trước máy tính vẽ bản thiết kế, nghe tiếng quay đầu nhìn thoáng qua: "Có chuyện gì ?"
Hôm nay anh về khá sớm.
Thẩm Niệm Lâm thấy cô không định mở cửa thì đứng ở bên kia nói vọng sang: "Nghe chú Uông nói, em muốn nuôi chó ?"
Cố Âm: "......."
Chú Uông đúng là người có sự hiểu biết cấp doanh nghiệp.
Thấy cô không trả lời, Thẩm Niệm Lâm cười khẽ nói tiếp: "Ngày mai anh cho người mang ảnh chụp chó đến, em cứ từ từ chọn."
Cố Âm: "......."
Người đàn ông chó má này chắc chắn đang cố ý!! Anh dám vừa nói vừa cười.
Ngày hôm sau, Thẩm Niệm Lâm thật sự sai người cầm đến không ít ảnh chó con cho Cố Âm chọn, vốn cô không muốn nuôi nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp của con chó nhỏ này, cảm giác tâm hồn bị đánh trúng: "Chọn nó đi!! Nó chính là con chó định mệnh của tôi!!"
Chú Uông: "......Vâng bà chủ."
Ông cầm ảnh con Cố Âm đã chọn đặt riêng ra, trong ảnh là hình con chó nhỏ có bộ lông vàng, ánh mắt tròn xoe cười ngốc nghếch, bộ lông trên người mềm mại xõa tung, nhìn rất dễ thương.
"Tôi sẽ đi thông báo cho bên kia, còn phải làm một số giai đoạn chuẩn bị trước, có thể hai ngày nữa mới đưa đến."
"Được."
Trong hai ngày đợi chó vào ở, trên mạng đã xảy ra một chuyện lớn —- đột nhiên Bunny thông báo với truyền thông người đại diện mới nhất cho thương hiệu là Âu Thảo.
Âu Thảo thuộc lớp diễn viên thế hệ trẻ, có tin đồn rằng người đầu tiên mà Bunny tiếp xúc là cô ấy.
Tin này vừa được công bố, trên internet xôn xao một mảnh, ngay từ đầu Vương Tư Kỳ đã tạo ra bao nhiêu thứ, bây giờ bị vả mặt không biết sưng bao nhiêu.
Fan cô ta và fan Âu Thảo luôn xoay quanh việc 'Rốt cuộc ai đoạt việc của ai', xé nhau đến mức trời đất mù mịt. Đầu tiên bên phía Vương Tư Kỳ ra thông báo nói rõ, trước đó trên mạng lan truyền thông tin cô làm người đại diện của Bunny là chuyện không đúng, là tin bịa đặt, bên cạnh đó còn chúc mừng Âu Thảo có được công việc này.
Tuy nhiên việc này không thể kéo vãn lại bao nhiêu, anti fan ở trên mạng kéo cô ta vào mắng giễu cợt đủ kiểu.
"Đều tại Cố Âm hại tôi!!" Vương Tư Kỳ mỗi lần tức giận sẽ ném điện thoại ra ngoài, "Cô ta không để tôi sống tốt, tôi cũng không để cô ta yên ổn đâu!!"
Lưu Na sợ người này lại làm ra chuyện gì khác, vội vã khuyên nhủ: "Thẩm Niệm Lâm đã nói, không cho chị trêu vào Cố Âm."
Vương Tư Kỳ hừ lạnh: "Anh ấy lo cho gia đình, còn tôi không sợ."
Khóe miệng Lưu Na giật giật, nhịn xuống: "Chị vẫn nên sợ chút đi."
Vương Tư Kỳ: "......."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com