Chương 2: Quán trọ đêm mưa (hai)
"Giết người! Người đâu! Bớ người ta giết ngườiiiiii --"
Tiếng kêu quỷ khóc sói gào của tiểu nhị cắt qua đêm mưa đầu xuân.
Xuân Cẩn Nhiên và Bùi Tiêu Y nhìn nhau, người trước da đầu tê dại, người sau nhíu chặt mày.
Nơi này không phải là khu vực vắng vẻ quan phủ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Đây là nơi bá tánh an cư lạc nghiệp, thương nhân vui vẻ làm giàu, bang phái yên lặng hài hoà, quả thật là một thị trấn hết sức mẫu mực. Nhân sĩ giang hồ cũng không muốn gây chuyện thị phi ở loại địa phương này, bởi vì kết cục sẽ giống như hai vị Xuân, Bùi đại hiệp đây, không doạ cho nhân chứng quỳ xuống xin tha mà còn bị người ta chạy đi tố cáo.
Từng ô cửa sổ trong quán trọ hiện lên ánh nến lay động, Xuân Cẩn Nhiên biết không thể ở lại thêm. Nhưng hắn vẫn do dự, cuối cùng ôm thi thể cô nương kia đến chỗ hành lang dưới mái hiên, nhẹ nhàng đặt xuống, chỉnh sửa lại y phục cho đối phương, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Cô nương, thật thất lễ."
Dù người kia đã qua đời, nhưng vẫn không đành lòng nhìn nàng bị gió táp mưa sa, đây chính là lòng trắc ẩn của Xuân Cẩn Nhiên.
Trong tình huống nguy hiểm, khó bảo toàn bản thân, cân nhắc kĩ lưỡng thì chạy chính là thượng sách, đây chính là đạo sinh tồn của Xuân Cẩn Nhiên.
Toàn bộ quá trình Bùi Tiêu Y chỉ đứng nhìn, hắn không hiểu sao Xuân Cẩn Nhiên phải làm chuyện dư thừa như thế, cũng không cảm nhận được sự gấp gáp và nôn nóng của đối phương.
Dàn xếp ổn thoả cho thi thể xong, Xuân Cẩn Nhiên phát hiện mỹ nhân huynh vẫn đứng đơ người đằng kia, hận không thể đoạt roi đối phương quất cho vài cái: "Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Chạy mau!"
Âm cuối của Xuân Cẩn Nhiên còn chưa dứt hẳn, một cây rìu lớn cán dài* đột ngột đánh úp từ phía sau.
Xuân Cẩn Nhiên nghe thấy tiếng lưỡi rìu sắc bén cắt gió vụt tới, né tránh theo bản năng, thoát được trong gang tấc, nhưng bả vai vẫn bị chém rách!
"Cuồng đồ to gan! Ban ngày ban mặt mà dám sát hại người khác ngay trước mặt mọi người, còn không mau cúi đầu nhận tội!" Người đến là một người đàn ông lực lưỡng, cao hơn Xuân Cẩn Nhiên hai cái đầu, y phục chỉnh tề, ánh mắt linh động, nhưng thứ gây chú ý nhất chính là chòm râu phiêu bồng mềm mại kia, hệt như nhân vật từ tuồng diễn bước ra ngoài đời!.
Nhưng mà, râu có đẹp cũng không thể nói bậy. Ban ngày ban mặt? Trước mặt mọi người cái con khỉ! Không, quan trọng hơn là --
"Vị đại hiệp này nghe ta nói ta không giết người ta bị oan ngươi đừng chémmm --" Xuân Cẩn Nhiên có khinh công thượng thừa nhưng võ công chỉ thuộc hạng xoàng xoàng, đối mặt với đao kiếm bình thường hay chuỷ thủ** còn miễn cưỡng, huống chi là cái rìu khủng bố thế kia, chưa gì hắn đã thảm bại trước khí thế của đối phương rồi.
(Edt: **chuỷ thủ (kiếm ngắn hoặc dao găm) là loại binh khí ngắn lấy đâm là chính, có thể kiêm cả chặt chém. Hình thù của chủy thủ như kiếm nhưng không dài bằng kiếm).
"Ngươi ngoan ngoãn chịu trói, ta sẽ không bức ngươi tới đường cùng." Người cầm rìu không hề bớt lực mà xu thế chiến đấu càng thêm mạnh mẽ.
"Ta không giết người sao phải chịu trói?!"
"Rõ ràng ngươi háo sắc âm mưu cường bạo không thành nên mới giết hại cô nương kia! Nhân chứng vật chứng đều có ngươi còn dám giảo biện?!"
"..." Xuân Cẩn Nhiên không muốn tốn miệng lưỡi giải thích với kẻ nói chuyện như đã chứng kiến toàn bộ vụ án này, chỉ hỏi: "Nhân chứng đâu?"
"Tiểu nhị tận mắt thấy ngươi giết người"
"Cô nương này đã tắt thở từ trước, ta chỉ ôm thi thể lên, hắn không nhìn thấy cái gì hết!"
"Muốn nói thì đến nha môn mà nói, là thật hay giả sẽ có người xét xử"
"Vậy vật chứng đâu? Nhân chứng ta nói ngươi không tin, vậy ngươi có vật chứng gì?"
"Vật chứng ở trên người ngươi!"
"Cái gì?"
"Ngươi không làm chuyện bậy bạ thì sao y phục lại bị rách thế kia?"
"Tại ngươi dùng rìu chém đó!"
"Ta nói trước ngực!"
"Đó là do bị roi đánh!"
Tại sao không có thần tiên nào báo mộng hôm nay là ngày đại hung, trăm triệu lần không thể đi đêm? Ngọc Hoàng Đại Đế Thái Thượng Lão Quân Vương Mẫu Nương Nương Thái Bạch Kim Tinh ai cũng được mà? Không muốn nói chuyện thì vẽ đại cái bánh trong mơ cũng được, hắn sẽ ngoan ngoãn ở nhà gặm lương khô, chứ không phải ngàn dặm xa xôi chạy tới đây uống rượu thâu đêm với Hàng Minh Tuấn... À há, tìm được đầu sỏ gây tội rồi, đó chính là vô duyên vô cớ thất hẹn thiếu đạo đức đáng chém ngàn đao Hàng Minh Tuấn!.
Vị khách râu dài không ngừng vung rìu, nhưng tai vẫn nghe lọt lời Xuân Cẩn Nhiên nói: "Ngươi không quấy rối thì sao lại bị người ta đánh đến trầy da tróc thịt!?"
"Ta làm... đúng là ta có quấy rối, nhưng không phải vị cô nương kia..." Xuân Cẩn Nhiên hết đường chối cãi, bỗng thấy mỹ nhân huynh bàng quan đứng cách đó không xa, vội cầu cứu: "Đứng ngốc bên kia làm gì? Tới đây nói giúp ta một câu đi!"
Vị khách râu dài tập trung toàn bộ sự chú ý dưới mái hiên, không để ý trong sân còn một người đang đứng, bị tiếng kêu cứu của Xuân Cẩn Nhiên làm mất tập trung. Xuân Cẩn Nhiên tìm được cơ hội, rút đoản kiếm ra khỏi tay áo, khom lưng nhảy lên, đâm thẳng qua cán rìu, trong chớp mắt lưỡi kiếm lạnh lẽo đã đặt trên yết hầu của vị khách râu dài.
"Ta không sát hại vị cô nương kia, cũng không muốn làm ngươi bị thương. Ta biết ta có giải thích thế nào ngươi cũng không tin, vì ngươi đã tận mắt thấy ta ôm thi thể đầy máu. Nhưng ta hi vọng ngươi có thể nghe vị huynh đài kia nói vài câu, có lẽ ngươi sẽ hiểu ý ta." Giọng nói của Xuân Cẩn Nhiên khàn đi vì mệt mỏi và căng thẳng, tay cầm đoản kiếm cũng run run, nhưng vẻ mặt bình tĩnh kiên định, làm cho người khác vô thức muốn tin tưởng.
Bị người khống chế, vị khách râu dài không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Bùi Tiêu Y, giọng khàn khàn: "Tạm thời nghe xem ngươi nói thế nào."
Xuân Cẩn Nhiên thở phào, đối phương chịu ngừng tay thì chứng tỏ có thể thương lượng, thế là hắn hi vọng nhìn mỹ nhân huynh.
Người kia lúc này nghe lời đến kì lạ, bảo nói thì nói --
"Loại chuyện này vốn không thể giải thích rõ ràng, nhân chi sơ tính bản ác, hắn ta nghĩ vậy cũng là chuyện đương nhiên."
Ngươi với Hàng Minh Tuấn cùng nhau xuống địa phủ bện giày rơm cho lão Diêm Vương đi!
"Uầy, ngươi còn gì để nói nữa." Vị khách râu dài thất vọng thở dài: "Hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta sẽ truy nã ngươi khắp chân trời góc bể, bắt về quy án."
Xuân Cẩn Nhiên hành tẩu giang hồ phần lớn đều là phong hoa tuyết nguyệt, rất ít khi đụng phải ánh đao bóng kiếm. Đừng nói là giết người, đoản kiếm phòng thân trong tay áo không đến mức bất đắc dĩ cũng sẽ không ra khỏi vỏ. Bởi vậy hắn thật sự không có khả năng giết chết huynh đài râu dài, càng không muốn ngoan ngoãn chịu trói. Trước mắt chỉ có một cách... đó chính là chạy! Nhưng bỏ chạy như thế hắn thật không cam lòng...
Bùi Tiêu Y nhìn ra Xuân Cẩn Nhiên muốn chạy, hắn từng chứng kiến khinh công của đối phương, tình hình này tên kia muốn chạy cũng không phải là chuyện khó. Nhưng sao mãi mà Xuân Cẩn Nhiên chưa chịu đề khí xuống chân bỏ chạy? Ánh mắt sâu xa nhìn mình kia là thế nào? Không, không chỉ là nhìn, môi còn khẽ run như sắp nói gì đó...
Đêm xuân, gió lạnh, mưa nặng hạt.
Bùi Tiêu Y đang rầu vì bộ y phục mới thay lại ướt sũng, bỗng nghe được âm thanh của vận mệnh sụp đổ --
"Muốn chạy thì cùng nhau chạy, ta không thể bỏ ngươi lại một mình, đại sư huynh!"
......
Cuộc truy đuổi kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Lúc nhỏ Xuân Cẩn Nhiên từng bị chó rượt, không lâu sau lại bị sói rượt, sau khi thành niên lâu lâu lại bị mấy gã hắn muốn "Thắp nến tâm sự thâu đêm" đuổi đánh khắp nơi, nhưng không có lần nào sống không bằng chết như lần này. Trạng thái của "Đại sư huynh" tốt hơn hắn một chút, nhưng cũng đi mất nửa cái mạng, giờ đây đối phương quất roi cũng không còn uy vũ như trước, như một con mèo bệnh tàn hơi. Chỉ có vị huynh đài râu dài cùng thanh rìu trảm tận trời cao kia, khinh công không tầm thường, nội lực cuồn cuộn không ngừng, ngoại lực kéo dài không dứt, quả thật là Diêm La đòi mạng!.
Xuân Cẩn Nhiên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải đại nạn, uất ức dâng trào, người từ trước đến nay luôn sợ đau như hắn giờ lại cắn nát ngón tay, xé rách vệt áo viết một nên một đoạn hồn thơ --
Không sợ dùng rìu đuổi giết,
Chỉ sợ khinh công quá cao,
Mãi mãi vẫn không ngừng bước,
Bắt về dù chạy nơi nao,
Xin huynh đài nhớ đến ta,
Tới khóc viếng mộ đưa hoa,
Trăng tàn, núi hoang, miếu đổ.
Xuân Cẩn Nhiên hao hết nội lực, ngã xuống đất bất động. Bùi Tiêu Y thì còn cử động được, nhưng hắn cũng biết không mình làm nên cơm cháo gì. Lấy cước trình của vị khách râu dài thì chưa đến một khắc sau sẽ đuổi tới, dù hắn còn có thể chạy nhưng cũng chạy không được bao xa.
"Thật là tai bay vạ gió" Xuân Cẩn Nhiên ngửa mặt lên trời than thở.
Mái ngói của miếu hoang này loang lổ thưa thớt, có vài vệt ánh sáng chiếu vào, làm cho ngôi miếu âm trầm đầy đất bụi trở nên nhu hoà hơn không ít.
"Đáng tiếc." Mỹ nhân huynh bỗng than nhẹ.
Xuân Cẩn Nhiên chua xót: "Đúng thế, không thể cùng ngươi uống rượu chuyện trò, đáng tiếc, thật đáng tiếc."
Gương mặt kia vô cảm nhưng Xuân Cẩn Nhiên thấy rõ bàn tay quấn lấy roi chín đốt của đối phương siết chặt lại. Nhưng cuối cùng Xuân Cẩn Nhiên cũng không tiếp tục mở rộng trạng thái "Y phục rách rưới" kia của mình, bởi vì Bùi Tiêu Y đã vứt roi, có lẽ thật sự không chịu được nữa.
"Đáng tiếc, lần này ra ngoài không mang theo Thư Thái Tán" Hiếm khi người này chịu giải thích thêm một câu, có vẻ thật sự hối hận: "Nếu không cũng không đến nỗi chật vật như vầy."
"Thư Thái Tán?" Xuân Cẩn Nhiên hành tẩu giang hồ nhiều năm chưa từng nghe tới thứ đồ chơi này: "Linh đan khôi phục nội lực?"
Bùi Tiêu Y: "Bí dược giết người không thấy máu."
Xuân Cẩn Nhiên: "...."
Sau ba ngày giao thủ, Xuân Cẩn Nhiên đã nhìn ra, mỹ nhân huynh chính là sát thủ, râu dài huynh cũng không phải kẻ ăn chay. Hơn nữa từ lúc bị mình lợi dụng sơ hở rút ra đoản kiếm phản đòn tại quán trọ, vị khách râu dài đã nâng cao cảnh giác, càng khó tìm được sơ hở hơn.
"Nhưng đáng tiếc nhất chính là..." Bùi Tiêu Y cúi đầu, nhìn về phía người nào đó bây giờ giống hệt một bãi bùn lầy: "Lúc ở quán trọ ngươi có cơ hội tốt để giết hắn, sao lại không ra tay?"
Xuân Cẩn Nhiên nằm nhìn người kia đang đứng, phát hiện gương mặt Bùi Tiêu Y không buồn không giận, chỉ đơn thuần là khó hiểu. Nhưng sự khó hiểu đơn thuần này lại làm hắn lạnh run người. Trong mắt của đối phương, mạng người chỉ là một vật có thể tuỳ ý vứt đi, căn bản không đáng nhắc tới: "Râu dài huynh cho rằng hai ta có liên quan tới vụ án, đây đúng thật là vu oan. Nhưng xét đến cùng hắn chỉ muốn tróc nã chúng ta về quy án, không hề có ý định giết chúng ta. Nói thẳng ra thì, dù có bị bắt chúng ta vẫn còn cơ hội giải thích, không đến mức phải giết người."
Bùi Tiêu Y khẽ cười mỉa mai: "Nếu ta không nhìn lầm, nhát rìu đầu tiên hắn chào hỏi ngươi chính là muốn lấy mạng."
Xuân Cẩn Nhiên: "Vì lúc đó ta ngồi cạnh thi thể, đưa lưng về phía hắn, hắn không thấy ta làm gì với thi thể, hắn tưởng rằng ta muốn tiếp tục hành hung"
Bùi Tiêu Y: "Người chết rồi ngươi còn hành hung cái gì nữa?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Hắn đâu biết, hắn chỉ nghe tiểu nhị la lên giết người, đâu thể xác định cô nương kia còn sống hay đã chết."
"Ngươi cứ khăng khăng nói đỡ cho hắn, ta cũng không còn gì để nói." Bùi Tiêu Y nhún vai, kết thúc thảo luận.
Xuân Cẩn Nhiên không hiểu nổi người này. Rõ ràng bị mình vô cớ lôi vào hung án, lại không hề oán trời trách đất; rõ ràng bị râu dài huynh truy đuổi đến mức muốn giết người, nhưng giọng điệu không tức giận lẫn hận thù; bị một tiếng "Đại sư huynh" của mình kéo xuống nước, lại không hề lên án lấy một câu. Nếu đây là một người tốt tính, bao dung vị tha thì còn hiểu được, nhưng cái tên này quất mình tới mấy roi lận mà!.
"Này" Xuân Cẩn Nhiên hơi mất tự nhiên gọi, hắn quyết định phải nói rõ một chuyện: "Ta thật sự không muốn hại ngươi, ai bảo lúc đó ngươi không chịu nói giúp ta, ta tức quá nên... nếu ngươi hận ta, ta hiểu, ta sẽ mặc cho ngươi xử lý!"
Bùi Tiêu Y cúi đầu nhìn Xuân Cẩn Nhiên, ánh mắt lần đầu tiên nghiêm túc: "Không ai muốn "xử lý" ngươi."
"..." Đầu ngón tay cũng không nhấc nổi nên ngươi mới "ngộ đạo" như vậy phải không?! Còn bò dậy nổi thì Xuân Cẩn Nhiên đã đá hắn hai cước rồi: "Mỹ nhân, thời này khắc này, chúng ta nên bỏ qua phong hoa tuyết nguyệt, chỉ luận chính đạo nhân gian. Ta có một vấn đề muốn hỏi, sao ngươi lại không tức giận?"
Bùi Tiêu Y khó hiểu: "Sao ta phải tức giận?"
Xuân Cẩn Nhiên tức muốn chết: "Đáng lẽ giờ này ngươi phải được ngủ yên trên giường, thế mà ngươi lại trở thành nghi phạm bị người khác cầm rìu truy đuổi trốn đông trốn tây vì lỗi của ta!"
Bùi Tiêu Y cười, tuy rằng chỉ là thoáng qua, lại làm cho Xuân Cẩn Nhiên nhìn đến mê mẩn.
Sau đó Bùi Tiêu Y mở miệng cười nhạo: "Trước đó ngươi nói tính cảnh giác của ta quá cao, kết quả ngươi có thể tự chạy thoát lại cố tình cuốn ta vào vụ này. Mà cũng chẳng sao, tại sao ta bị đuổi giết, ngươi lại có thể bàng quan đứng nhìn? Đổi lại là ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi, đây là việc bình thường."
Thì ra là thế.
Xuân Cẩn Nhiên hơi hơi hiểu rồi. Bởi vì trên đời này không có người tốt, ngươi không phải người tốt, ta không phải người tốt, hắn cũng không phải người tốt, ngươi làm chuyện xấu, ta làm chuyện xấu, hắn cũng làm chuyện xấu, cho nên mọi người đều giống nhau, không có gì phải tức giận. Ừm, bình thường, thật bình thường, hết sức bình thường... cái con khỉ!
Bộ từ nhỏ hắn đã bị đầu độc rồi sao?.
Nhưng con cháu nhà ai bị đầu độc đầu óc lại lớn lên thành như vầy, dung nhan tuyệt mỹ trời ban, anh khí giữa mày khó gặp, đặc biệt là nụ cười lúc nãy, thật là làm cho lòng người nhộn nhạo, khó mà kiềm chế, hận không thể lập tức ngồi lại ngay ngắn, châm nến đỏ, rót rượu ngon, cầm tay đối ẩm, đàm kinh luận đạo!.
Tính cảnh giác cao hay không cũng mặc kệ, hiện tại Xuân Cẩn Nhiên chỉ muốn biết một điều --
"Mỹ nhân, ngươi họ gì?"
------
Edt: *Rìu của Quách Phán chắc sẽ giống như vầy nè
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com