Chương 26: Thục Trung Thanh Môn (mười một)
Tiếng gào của Thanh Phong dẫn Phòng Thư Lộ và Bùi Tiêu Y tới, hai người đó đều đang mặc đồ ngủ, chắc là trong lúc ngủ mơ nghe thấy tiếng động nên bất chấp tất cả thi triển khinh công chạy đến đây.
"Sao lại thế này?" Phòng Thư Lộ trông thấy thảm trạng trong phòng, kích động hỏi: "Ai làm vậy?"
Xuân Cẩn Nhiên lắc đầu thở dài: "Hung thủ chạy quá nhanh, đến cả cái bóng cũng không thấy."
"Người đầu tiên phát hiện thi thể là Tam công tử?" Bùi Tiêu Y nhìn thoáng qua Thanh Phong đang cực kì đau khổ ở đằng kia, nhưng câu hỏi này lại là hỏi Xuân Cẩn Nhiên, mang theo chút nghi kỵ.
Xuân Cẩn Nhiên hiểu hắn đang nghi ngờ điều gì, dứt khoát đáp: "Là ta và Tam công tử phát hiện cùng một lúc."
Bùi Tiêu Y nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Cùng một lúc?"
Xuân Cẩn Nhiên giải thích: "Ta đang nói chuyện với Tam công tử trong phòng, bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ chỗ của Nhị công tử, lúc đuổi tới đây thì Nhị công tử đã gặp chuyện rồi. Ngươi không cần phải nghi ngờ Tam công tử, hắn căn bản không có thời gian gây án."
"Ngươi nói chuyện với Tam công tử đang bị cấm túc trong phòng?" Bùi Tiêu Y cố ý nhấn mạnh ba chữ "Bị cấm túc".
Xuân Cẩn Nhiên nghe ra sự châm chọc trong câu hỏi này, nhưng lần này là chính sự, hắn nhất định phải ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đúng, ta lại lẻn vào đấy, nhưng đó là vì ta muốn tìm manh mối!"
"Vậy ngươi tìm được cái gì rồi?" Bùi Tiêu Y hờ hững hỏi, rõ ràng là đang cười nhạo.
"Chưa tìm được gì thì Nhị công tử đã xảy ra chuyện." Xuân Cẩn Nhiên thấy mình cũng xui thật, sao lại... chờ chút đã, sao hắn lại ngoan ngoãn trả lời Bùi Tiêu Y thế này? Cái tên đó là ai chứ?
Xuân Cẩn Nhiên đang định phản bác lại, Phòng Thư Lộ bỗng hét lên: "Ai đó?"
Xuân Cẩn Nhiên vội vàng nâng cao cảnh giác, hai đệ tử Thanh Môn đột ngột xuất hiện trước cửa phòng, thấy Phòng Thư Lộ hét lên thì lập tức ôm quyền: "Phòng công tử đừng hoảng, là bọn ta."
Thì ra là hai người trông giữ Thanh Phong.
"Bọn ta nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy tới, vừa lúc thấy một bóng đen chạy về hướng nam, chúng ta lập tức đuổi theo..."
"Đuổi kịp không?" Đệ tử dẫn đầu vừa nói được một nửa đã bị Thanh Phong nôn nóng cắt ngang.
Người đó buồn bã lắc đầu, nhưng lại đưa đồ vật đang giữ trong tay tới trước mặt mọi người: "Nhưng chúng ta phát hiện thứ này trong tiền viện."
Đó là một bộ y phục dạ hành* bị vứt bỏ, từ vết xé có thể nhìn ra người mặc nó đã cực kì sốt ruột.
"Phía nam là cửa chính của Thanh Môn, y phục dạ hành bị vứt trong tiền viện" Phòng Thư Lộ trầm ngâm: "Chẳng lẽ... hung thủ đã rời khỏi Thanh Môn?"
"Không, nếu hắn muốn chạy khỏi Thanh Môn thì phải mặc y phục dạ hành trốn đi mới đúng. Có y phục dạ hành thì dễ trốn thoát hơn, sao phải tốn thời gian cởi nó ra làm gì? Dù biết mạo hiểm hắn vẫn phải vứt bỏ y phục dạ hành, nghĩa là nếu giấu nó bên mình thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị người khác phát hiện..." Xuân Cẩn Nhiên nói tới đây thì dừng lại, quay người nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời: "Vì hung thủ ở ngay tại Thanh Môn."
Lúc Thanh Trường Thanh đến, Thanh Phong đã đặt ca ca của mình lên giường, dùng chăn mền che lại toàn bộ thi thể. Thanh Trường Thanh run run vén một góc chăn lên, sau đó không chấp nhận nổi lảo đảo lui về phía sau, may là được Tôn bá và Giang Ngọc Long đỡ lấy mới không ngã xuống. Thanh Trường Thanh, Tôn bá và Giang Ngọc Long đến cùng một lúc, theo lý thì Thanh Trường Thanh đến cùng Tôn bá là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng thêm vào một Giang Ngọc Long thì lại trở thành một tổ hợp vô cùng kỳ quái. Viện của Giang Ngọc Long và Thiên Thanh Các của Thanh Trường Thanh nằm ở hai hướng ngược nhau tính từ viện của Thanh Bình, họ không thể gặp nhau trên đường chạy đến đây được. Trừ khi, Xuân Cẩn Nhiên âm thầm nhíu mày, lúc Thanh Bình xảy ra chuyện thì ba người này đang ở cùng một chỗ.
"Con... con của ta ơi..."
Một giọng nói yếu ớt run rẩy cất lên, mang theo nỗi đau thương ngút ngàn.
Lâm thị đến.
Gian phòng bỗng nhiên trở nên im lặng, một phòng đầy đàn ông, nhưng không ai có thể đáp lời bà.
Người phụ nữ đó không thể tiếp tục lừa gạt bản thân, bà nhào đến bên giường, khóc không thành tiếng. Không bao lâu sau, bà đột nhiên lay mạnh thi thể của Thanh Bình, cứ như làm thế thì con trai bà sẽ có thể sống lại.
Xuân Cẩn Nhiên không nhìn nổi, muốn lên tiếng an ủi, nhưng vừa gọi ba tiếng "Nhị phu nhân", Lâm thị lại ngất đi trong quá trình khóc nức nở, ngã lên thi thể con trai.
"Mau đưa Nhị phu nhân về phòng nghỉ ngơi." Thanh Trường Thanh tiều tuỵ cả về tâm hồn lẫn thể xác.
Lâm thị vừa được khiêng đi thì Giang thị và Nguyên thị tìm đến. Xuân Cẩn Nhiên cố ý quan sát biểu cảm của hai người này: Giang thị vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khi trông thấy thi thể của Thanh Bình, sự kinh ngạc trong mắt bà không thể nào là giả; còn về phần Nguyên thị, tuy có hoảng sợ, nhưng dù sao người chết cũng không phải là con trai bà, ngược lại cái chết của Thanh Bình lại vừa vặn rửa sạch hàm oan cho Thanh Phong, dù biết là không đúng lúc nhưng Nguyên thị vẫn lên tiếng: "Phong nhi đang bị cấm túc, không thể nào là nó!"
Thanh Trường Thanh mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, ông là gia chủ của Thanh Môn, dù biến cố lớn tới đâu thì lòng cũng không thể rối, đối với cách nói của Nguyên thị, ông không tán thành cũng không phủ nhận, mà nhìn về phía hai đệ tử có nhiệm vụ trông chừng Thanh Phong.
Hai đệ tử kia nhìn nhau, cuối cùng một người bẩm báo: "Đệ tử nghe thấy tiếng đánh nhau bên viện của Nhị thiếu gia trước, sau đó mới thấy Tam thiếu gia và Xuân thiếu hiệp chạy tới."
Tình huống ngoài ý muốn này làm cho Thanh Trường Thanh nhíu mày: "Xuân thiếu hiệp ở cùng một chỗ với Phong nhi?"
Xuân Cẩn Nhiên vội vàng giải thích: "Dù là người ngoài nhưng ta thật sự muốn bắt được kẻ hạ độc, thế nên ta mới tìm đến chỗ Tam công tử hỏi vài câu."
"Nếu như Thanh Phong là hung thủ" Thanh Trường Thanh hỏi: "Vậy chẳng phải là ngươi muốn bảo hổ lột da** sao?"
(Edt: **bảo hổ lột da (dữ hổ mưu bì): ý là không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương - theo tudienso.com).
"Ta tin rằng hắn không phải là hung thủ" Xuân Cẩn Nhiên đón lấy ánh mắt của Thanh Trường Thanh: "Với lại, lúc Nhị công tử bị hại, ta đang ở cùng với Thanh Phong, ta có thể làm chứng cho hắn, hai vị thiếu hiệp Thanh Môn này cũng có thể làm chứng cho chúng ta."
"Rốt cuộc kẻ đó là ai?" Thanh Trường Thanh bỗng nện xuống một quyền, đập vỡ tách trà trên bàn.
Xuân Cẩn Nhiên rủ mắt, suy ngẫm một hồi rồi nói: "Bây giờ chỉ có thể xác định hung thủ là người của Thanh Môn, lại còn biết võ công."
"Ha ha" Thanh Trường Thanh giận đến bật cười: "Đệ tử Thanh Môn biết võ công có đến hơn trăm người!"
"Nhưng kẻ biết võ công lại có cơ hội hạ độc Thanh Vũ" Xuân Cẩn Nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía Giang Ngọc Long: "Chỉ có một mình ngươi."
Giang Ngọc Long há hốc, vẻ mặt vô tội như đang nói "Ngươi đang kể chuyện cười sao".
Xuân Cẩn Nhiên lạnh lùng nhếch môi định nói tiếp, lại bị Thanh Trường Thanh cắt ngang --
"Không phải hắn."
Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt, mở to mắt nhìn Thanh Trường Thanh, ngàn tính vạn tính cũng không ngờ ông sẽ giải vây cho Giang Ngọc Long.
Thanh Trường Thanh lại thở dài: "Ta biết ngươi nghĩ gì, thật ra ta cũng nghĩ như ngươi. Sau khi các ngươi rời khỏi Thiên Thanh Các, ta bảo Tôn bá triệu hắn đến tra hỏi riêng, không ngờ vừa hỏi được một nửa thì Bình nhi đã xảy ra chuyện."
Giống như mình làm chứng cho Thanh Phong, Thanh Trường Thanh lại thành người làm chứng cho Giang Ngọc Long.
Xuân Cẩn Nhiên hoảng hốt, hắn nghĩ mình đã lần ra được manh mối trong sự kiện rối như tơ vò này. Nhưng giờ phút này những suy luận và phân tích kia lại như tuyết đọng bị một chậu nước sôi dội xuống, bỗng chốc hoá thành hư không.
Rốt cuộc sai ở đâu? Chẳng lẽ hung thủ không phải là người nhà họ Thanh? Không, nếu vậy thì cái chết của Thanh Bình sẽ trở nên vô nghĩa. Lẽ nào hung thủ không biết võ công? Vậy thì càng không thể, tiếng đánh nhau và chuỷ thủ trên ngực Thanh Bình chứng minh đó là một kẻ tập võ. Xuân Cẩn Nhiên vốn hoài nghi là Giang thị sai khiến Giang Ngọc Long hành động, nhưng khi sự việc diễn ra thì Thanh Trường Thanh, Giang Ngọc Long và Tôn bá đang ở cùng một chỗ, hắn và Thanh Phong cũng vậy. Người không có chứng cứ ngoại phạm chỉ còn lại Bùi Tiêu Y và Phòng Thư Lộ, chẳng lẽ hung thủ lại là một trong hai người này? Nhưng sao họ lại muốn sát hại Thanh Bình? Cũng là do Giang thị sai khiến ư? Vậy thì lại quá gượng ép rồi...
Chờ chút, tại sao tính đi tính lại hình như thiếu mất một người nhỉ?
"Đinh Nhược Thủy đâu?" Xuân Cẩn Nhiên nhìn quanh bốn phía cũng không trông thấy bằng hữu của mình.
"Đinh thần y đang ở Thiên Thanh Các" Giang thị lên tiếng, giọng vẫn lạnh lùng như trước: "Hắn lo cho Vũ nhi nên muốn canh ở đó."
"Sao ta lại không nghĩ tới!" Thanh Trường Thanh giống như bừng tỉnh, vội vàng đứng lên đi ra ngoài: "Hiện giờ chúng ta đều tụ tập ở đây, Thiên Thanh Các bên kia không có ai giám sát, đây là kế điệu hổ ly sơn!"
Mọi người giật mình, cũng không đắn đo xem lập luận này có đáng tin hay không, lập tức đi theo Thanh Trường Thanh đến Thiên Thanh Các -- tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, không ai có thể chịu nổi một đòn nữa.
May mắn là Thanh Vũ vô sự.
Lúc đám người chạy đến, Đinh Nhược Thuỷ đang cầm lấy tay thiếu niên, nhỏ giọng nói gì đó, hình ảnh này tuy có chút buồn cười, nhưng lại tràn ngập an tâm ấm áp.
"Sao mọi người lại chạy tới đây?" Thấy cả đám người ùa tới, Đinh Nhược Thuỷ vội vàng nhét tay Thanh Vũ về lại trong chăn, sau đó đứng dậy đẩy họ ra ngoài: "Ra ngoài rồi nói, ra ngoài rồi nói."
Cứ như vậy, một đám người bị Đinh thần y đuổi xuống sảnh chính ở lầu một, lúc này Đinh Nhược Thuỷ mới biết tin Thanh Bình đã chết.
Đinh Nhược Thủy sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là lắp bắp nói: "Nếu như lúc nãy ta cũng qua đó, có phải..."
"Không, ngươi qua đó cũng không làm được gì đâu" Xuân Cẩn Nhiên nhanh chóng đánh bay cảm giác tội lỗi của Đinh Nhược Thuỷ, vì không muốn xát muối vào tim người nhà họ Thanh, đành phải đi lên nói nhỏ vào tai Đinh Nhược Thuỷ: "Thanh Bình bị chuỷ thủ đâm thẳng vào ngực, một kích chí mạng."
"Sao lại..." Đinh Nhược Thủy vẫn còn bàng hoàng, nhưng sự bàng hoàng này phần lớn là không muốn tin vào sự thật: "Rốt cuộc kẻ đó là ai? Hại Thanh Vũ xong lại hại luôn cả Thanh Bình ư?"
Xuân Cẩn Nhiên mím chặt môi, ủ rũ lắc đầu.
Hắn không biết, bây giờ cái gì hắn cũng không biết.
Ánh nến chập chờn trong sảnh chính soi sáng từng gương mặt ở đây, nhưng lại không thể soi rõ được lòng người.
"Lão gia" Tôn bá vẫn luôn đi theo Thanh Trường Thanh chợt lên tiếng: "Lão nô có một chuyện, không biết nên nói ra hay không."
Thanh Trường Thanh phất tay: "Không sao, chúng ta đã là chủ tớ mấy chục năm, ta đã sớm coi ngươi là người trong nhà, có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Tôn bá đáp: "Trước đó ngài vẫn luôn cho rằng kẻ hại Tứ thiếu gia chính là người nhà họ Thanh, vì họ bất mãn với sự yêu thương mà ngài dành cho Tứ thiếu gia, từ đó ngài mới nghi ngờ Tam thiếu gia; vị Xuân thiếu hiệp đây cũng nghĩ như thế, nhưng người hắn nghi ngờ không phải là Tam thiếu gia mà là Giang cômg tử. Bây giờ Nhị thiếu gia đã mất, Tam thiếu gia và Giang công tử đều đã rửa sạch hàm oan, vậy có khi nào hung thủ vốn không phải người nhà họ Thanh mà là người ngoài, mục đích của hắn là chặt đứt hương hoả của Thanh Môn chúng ta hay không?"
Thanh Trường Thanh nghe rất nghiêm túc, tuy ông không lên tiếng tán thành nhưng cũng đã im lặng trầm tư.
Phòng Thư Lộ đứng một bên cũng xen vào: "Trường Thanh thúc, ta cũng cảm thấy Tôn bá nói có lý. Nếu ghen ghét trở thành thù hận, hoặc muốn kế thừa Thanh môn, vậy Thanh Bình mất, người được lợi chỉ có thể là Thanh Vũ và Thanh Phong. Nhưng Thanh Vũ trúng độc nằm liệt giường, lúc xảy ra chuyện thì Thanh Phong đang ở cùng với Xuân thiếu hiệp, hai người họ không có khả năng giết chết Nhị công tử."
"Cây to đón gió" Bùi Tiêu Y cũng hát đệm: "Trên giang hồ có khối người muốn lật đổ Thanh Môn."
Thanh Trường Thanh vẫn chưa nói chuyện, nhưng có thể nhìn ra ông đã có chút nao núng.
"Nếu quả thật như thế, hung thủ đúng là gan to tày trời!" Giang Ngọc Long tức giận.
Xuân Cẩn Nhiên cau mày, vẫn kiên trì với quan điểm của mình: "Theo lời các ngươi, nếu hung thủ là người ngoài, vậy tại sao lúc chạy trốn lại phải cởi bỏ y phục dạ hành?"
"Đệ không hiểu rồi" Phòng Thư Lộ hùng hồn đầy lý lẽ: "Tuy y phục dạ hành có thể giúp hắn ẩn nấp, nhưng xen giữa đám đông đệ tử Thanh Môn lại thành ra chói mắt, thà cứ đánh ngất một đệ tử rồi đổi y phục, vậy thì hung thủ hoàn toàn có thể nghênh ngang ra ngoài."
Xuân Cẩn Nhiên: "..."
Đúng là cũng có khả năng này, nhưng cái bản mặt "Nhìn nè ta thông minh hơn ngươi" của Phòng Thư Lộ cứ khiến hắn muốn tát cho tên này hai bạt tay!
Bên này Xuân thiếu hiệp đang hết sức ngứa tay, bên kia Thanh Trường Thanh lại vỗ vỗ bả vai của người con thứ ba, hiếm khi nhẹ giọng nói: "Khổ cho con rồi."
"Con làm việc không đứng đắn, vốn nên bị phạt" Thanh Phong cũng không còn tuỳ tiện như trước, giọng nói thành khẩn lại có chút lạc đi vì quá mức đau thương: "Nhưng Nhị ca đã không thể trở về..."
----------
Edt: *y phục dạ hành
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com