Chương 61: Ta sẽ phụ trách
"Đừng... Nơi đó đừng... Ân a a..."
Nữ hài ngẩng cổ, trên mặt trắng nõn tràn đầy nước mắt, khóc thút thít nghe tới lại đáng thương lại kiều nhu, cả người mị đến không thể tưởng tượng, nộn huyệt cầm lòng không đậu run rẩy, thịt mềm tầng tầng lớp lớp dùng sức hút cắn hắn.
Rõ ràng là khóc, lại xem đến hạ thân càng ngạnh càng đau.
Hắn cầm lòng không đậu duỗi tay nâng mông nàng, trong khi ôm nàng vào lòng, lại từng chút từng chút va chạm tiểu huyệt.
Mỗi một chút đều đụng vào địa phương sâu nhất, mỗi một chút, đều cố tình nghiền nát điểm mẫn cảm.
"A a..." Tiếng khóc bị đâm phá thành mảnh nhỏ, đôi mắt đều là thủy, "Quá nhiều... Từ bỏ..."
"Không được." Hắn một bên cúi đầu cắn chóp mũi, cắn môi nàng, một bên dùng sức đâm vào.
Thời điểm lại một lần đâm nhập hoa tâm, nữ hài bỗng chốc mở to hai mắt, cẳng chân vô thức mà vòng lấy eo hắn, phấn huyệt điên cuồng co rút liều mạng liếm láp côn thịt hắn.
"A a a ——" nàng nhịn không được phát ra tiếng khóc, mở to hai mắt, hai mắt tan rã. Cùng lúc đó, chất lỏng trong suốt nơi riêng tư của nàng mênh mông mà phun ra, giống như đổ một cơn mưa to, cọ rửa côn thịt hắn, sau đó từ nơi bộ vị chặt chẽ tương liên của hai người mà chảy ra.
Lần đầu làm tình, có thể lâu như vậy, hắn đã xem như thiên phú kinh người, sao có thể chống đỡ kích thích cường liệt như vậy.
Dâm dịch nữ hài cùng nhục huyệt điên cuồng cắn mút kích thích đến từng dây thần kinh, hắn bị sảng đến da đầu tê dại, rốt cuộc chống đỡ không được, nắm lấy vòng eo non mịn, nương đường đi lầy lội bất kham lại cắm vài cái, kêu lên một tiếng liền bắn.
——
Lê Âm cũng không biết chính mình rốt cuộc ngủ bao lâu, nàng chỉ biết, thời điểm mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên ngoài trời đã tạnh.
Bức màn không có kéo kín mít, để lại một khe hở, bạch quang có chút lóa mắt.
Nàng duỗi tay che trước mặt, thời điểm ngồi dậy, nhìn chung quanh bốn phía. Phòng giấy dán tường bao gồm bàn ghế đều là màu xám, trên tường dán poster minh tinh bóng rổ, phòng này, giống như có chút xa lạ?
Hai giây sau, Lê Âm rốt cuộc tìm về một chút ký ức.
Nàng có phải... Đem một nam đồng học mới nhận thức mấy ngày cấp thượng?
Ngay lúc đó đại não không thể thao tác, nàng rành mạch mà nhớ rõ, chính mình là như thế nào bá vương ngạnh thượng cung, càng rành mạch mà nhớ rõ, đại đồ vật của thiếu niên lại ngạnh lại năng là như thế nào ở trong cơ thể mình luật động.
Đại não đình trệ hai giây, nàng ai thán một tiếng, nhịn không được duỗi tay che mặt.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nàng giờ phút này chính là ở phòng hắn, ngủ chính là giường hắn.
Chỉ là, người kia đâu?
Sự tình hoang đường như vậy, nàng nên đối hắn xin lỗi thế nào...
Lê Âm nhéo góc chăn do dự một hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, xốc chăn lặng lẽ đứng dậy xuống giường.
Người không ở phòng ngủ, cũng không ở phòng khách, thời điểm đang tay chân luống cuống, nàng nghe được ngoài ban công truyền tới tiếng vang.
Lê Âm bước chân nhè nhẹ, lớn mật tới gần.
Cách cửa kính nửa trong suốt, nàng có thể nhìn đến bóng dáng thiếu niên mặc đồ bóng rổ. Hắn rất cao, làn da cũng bạch, đồ bóng rổ vô cùng đơn giản cũng bị mặc thành khí chất khác.
Nghiêm khắc mà nói, hai người cũng không quen. Chỉ là có hai lần ngồi cùng bàn mà thôi, trước hôm nay cũng không có chính thức giao lưu qua.
Hắn để lại ấn tượng cho nàng, đại khái chính là, ngày thường biểu tình hung hãn, đi học chỉ ngủ, tan học còn sẽ côn đồ dọa đồng học.
Lớn lên lại đẹp, cũng không chịu nổi biểu tình hung.
Chẳng qua, xem bóng dáng hắn lúc này... Tựa hồ có điểm phiền muộn.
Nàng mới vừa đi đến cạnh cửa ban công, hắn liền nghe được thanh âm, quay đầu hướng nàng nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người biểu tình đều có chút cứng đờ.
Không khí lặng im hồi lâu.
Nàng nghĩ nghĩ, quyết định chủ động đánh vỡ trầm mặc: "Đối..."
Không ngờ mới mở miệng, liền nghe được hắn nói: "Sự tình vừa rồi, nghiêm khắc mà nói hẳn là trách nhiệm của ta, là ta khi dễ ngươi, nhưng là..."
Nói tới đây, hắn biểu tình không quá tự nhiên mà nhìn nàng một cái: "Nhưng là, chủ yếu trách nhiệm vẫn là ở ngươi."
Lê Âm rũ đầu, hữu khí vô lực.
Đích xác, đều là nàng sai.
Là nàng cầm giữ không được chính mình.
"Bất quá ngươi không cần lo lắng." Hắn quay đầu nhìn về phía ban công, thanh âm cứng đờ, "Nếu ngươi yêu cầu, ta sẽ đối với ngươi phụ trách."
A...?
Đại khái là thấy nàng không hiểu, hắn đông cứng giải thích: "Kết giao, quan hệ nam nữ."
Lê Âm đem đầu lắc thành trống bỏi, vội mở miệng nói: "Không quan hệ không quan hệ, không cần ngươi phụ trách."
Thiếu niên bỗng chốc chuyển mắt nhìn nàng, hai mắt hơi hơi trợn to, biểu tình kinh ngạc.
Nàng nghiêm túc hổ thẹn mà nói: "Là ta chủ động, ngươi mới là bị khi dễ, cho nên là ta sai, không cần ngươi phụ trách... Ngươi không trách ta với ta mà nói đã là phụ tránh lớn nhất... Ta thực xin lỗi ngươi..."
Liền nói vài tiếng thực xin lỗi, hắn lông mi nhẹ chớp hai cái, không hề chớp mắt mà nhìn nàng.
Nửa giây sau, thiếu niên sắc mặt từng chút mà đen xuống, không nói hai lời quay đầu liền đi vào phòng, thuận tiện ném xuống một câu ẩn hàm tức giận: "Liền tùy ngươi."
Lê Âm: "...?"
A?
___________________________
Tui để ý là view của những chương có H sẽ cao hơn bình thường, H quan trọng đến thế saoooooo 3:(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com