Chương 12: Ôn nhu
Ngày đó tình sự qua đi, Lý Chiết ngủ suốt một buổi trưa, thẳng đến 7h tối bị Chu Thừa An gọi dậy mơ mơ màng màng ăn cơm chiều, tiếp theo lại lên ngủ tiếp. Mà anh lo lắng cậu đi vệ sinh đêm không có phương tiện, đêm đó lưu lại bồi cậu qua một đêm.
Trước một ngày làm cậu suýt ngất, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ Lý Chiết lại khỏe mạnh. Hiện tại mỗi ngày giống nhau buổi sáng đi đến chỗ huấn luyện, tuy nhiên lần này chủ nhân không có tới tìm cậu nữa, cho nên Mang Quyền đưa cậu đi nhà ăn ăn cơm trưa.
"Yên tâm đi, mọi thành viên trong đội đều hòa đồng, sẽ không phát sinh chuyện ghét nhau." Lý Chiết đáp ứng sau, Mang Quyền nhìn ra cậu lo lắng.
Sự thật chứng minh hắn không có nói sai, lúc ăn cơm trưa, các đồng đội đã không có bài xích Lý Chiết, cũng không có đối với cậu quá nhiệt tình, bọn họ biểu hiện thật giống như là cậu vẫn luôn là thành viên đội bóng, sẽ ở náo nhiệt nói chuyện với nhau khi hỏi cách nghĩ của cậu, cũng sẽ ở lẫn nhau nói giỡn khi tiện thể mang theo cậu đi.
"Tôi nói nha Lý Chiết, vị kia nhà cậu chiếm hữu dục cũng quá mạnh đi, liền tính cùng chúng tôi dùng một cái phòng thay quần áo, cũng là chúng tôi đám thẳng nam bị chiếm tiện nghi, có hại cũng không phải là cậu a." Cơm trưa mau ăn xong, ngồi ở Lý Chiết bên cạnh tên là Tiền Giác thủ môn cười nói với cậu. Người này đặc biệt nhanh quen, đối đồng đội mới không câu nệ chút nào, ăn cơm đều lôi kéo Lý Chiết nói chuyện trời nam biển bắc.
Lý Chiết mặt đỏ lên.
Nghe được Tiền Giác nói, những người khác cũng đi theo ồn ào.
"Đúng vậy, Tiền ca nói không sai, chúng tôi đều không ngại, Lý ca vị kia...... Không cần thiết quản như thế nghiêm. Lý ca một người nhàm chán a, cùng mọi người ở bên nhau mới náo nhiệt!" Người kia là tiền đạo luôn đá không vào Tôn Gia Minh phụ họa, cậu là em họ Mang Quyền, cũng là bé tuổi nhất trong đội bóng, mới mười tám tuổi, vừa vào đại học, cho nên khó tránh khỏi có chút tính trẻ con.
"Lý Chiết tôi cùng cậu nói, dáng người tôi đặc biệt tốt, tám múi cơ bụng, trong truyền thuyết mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt!" Đây là Vương Minh Đông, đảm đương nhan sắc trong đội bóng, luôn là ở trước mặt fan bày ra thành thục ổn trọng bộ dáng, trên thực tế phi thường xú mỹ tự luyến.
"Thôi đi, dáng người cậu tính cái gì, đá bóng đá có mấy người không có, xem cậu còn không bằng về nhà xem chính mình." Tiền Giáp khinh thường nói, hắn giống như đặc biệt thích đả kích Vương Minh Đông, cùng đối xử với những người khác sang sảng nhiệt tình đối lập hoàn toàn.
Tuy nhiên Vương Minh Đông cũng thói quen, hắn lại sờ mặt, sâu kín nói: "Có vài người chính là ghen ghét người khác lớn lên so với mình đẹp trai hơn nha......"
Các đồng đội sôi nổi làm ra nôn mửa tư thế.
Bị Vương Minh Đông như thế gián đoạn, cũng không có người nhớ rõ Tiền Giáp lúc nãy nói với Lý Chiết, cậu nhẹ nhàng thở ra, chỉ là lúc nãy đỏ gương mặt vẫn có chút nóng lên. Tiền Giáp nhắc tới chủ nhân, tuy rằng cậu ngượng ngùng, nhưng cũng không có cảm thấy bị mạo phạm, bởi vì đối phương thái độ tự nhiên quen thuộc, giống như trêu chọc bạn bè, không có bất luận cái gì ác ý.
"Aizz, những người này thật là......" Mang Quyền ở bên cạnh Lý Chiết bất đắc dĩ thở dài, trên mặt lại mang theo tươi cười. Hắn cũng không có tham dự đồng đội đề tài, mà là giống cái thành thục đại ca yêu thích mà nhìn mọi người trêu chọc nhau.
Cậu cảm thấy thập phần thần kỳ, mười năm sau, đối mặt người xa lạ, đặc biệt là đàn ông trong lòng cậu đều sẽ sinh ra rất mạnh cảm giác sợ hãi, chính là trước mắt những người này, mới cùng cậu quen biết không đến hai ngày lại làm cậu cảm thấy vui sướng cùng an tâm.
Thực ra Lý Chiết biết, sinh mệnh cậu xuất hiện sở hữu tốt đẹp sự vật, loại cảm giác này phát ra từ Chu Thừa An, đặc biệt là khi phát hiện chủ nhân không chỉ có đem cậu coi như tính nô về sau, Chu Thừa An ba chữ này với cậu mà nói liền đại biểu an toàn cùng thuộc sở hữu.
Cho nên hôm nay buổi tối trên giường xong việc chủ nhân hỏi tình huống ở căn cứ huấn luyện, tới chu phủ lần đầu tiên, Lý Chiết nói ra nhiều hơn so với trước kia.
"Thực tốt ạ" cậu nghĩ nghĩ, "Đồng đội đều rất có ý tứ."
"Ừm." Ôm Lý Chiết anh rõ ràng sửng sốt một chút, tiếp theo liền xoay người hôn cậu.
Đêm nay cũng là lần đầu tiên, anh muốn Lý Chiết hai lần. Bọn họ lại khôi phục trước kia ôn hòa tính ái, cho nên mặc dù cao trào ba lần, xong việc cậu cũng không có cảm thấy đặc biệt mệt.
Thứ sáu cũng đã đến. Đối Lý Chiết tới nói, đây là một ngày đặc biệt, sau khi rời giường cậu liền từ trong ngăn kéo tìm ra vé xem phim Triệu Trà đưa cho cậu, cẩn thận bỏ vào ví. Lý Chiết không cho rằng chủ nhân công tác bận rộn sẽ nhớ rõ việc nhỏ này, nhưng vẫn làm tốt chuẩn bị.
Toàn bộ sáng sớm, Chu Thừa An đều không có nhắc tới buổi tối.
Cậu cũng không cảm thấy thất vọng, chủ nhân đã đối với cậu đủ tốt, cậu sẽ không lòng tham mà yêu cầu đối phương chú ý cậu tất cả.
Thế là giống hai ngày trước buổi sáng cậu đi căn cứ, lúc này đây không cần Mang Quyền mời, cậu chủ động lưu lại cùng đồng đội ăn cơm trưa, sau đó ngồi trên xe Chu phủ phái tới đón cậu.
Ngoài cửa sổ đường phố lùi dần về phía sau, Lý Chiết dựa cửa xe nhìn quen thuộc cảnh sắc phát ngốc, trong lòng phỏng đoán buổi tối chủ nhân có xã giao hay không.
"Ngô ca, này không phải đường về nhà!" Chạy mười phút, ô tô đột nhiên rẽ vào một đường lạ, cậu lập tức hoảng loạn lên.
"Chu tiên sinh phân phó đưa cậu đến công ty ngài ấy." Ngô Tư mỉm cười đáp.
"Được." Lý Chiết nghi hoặc nhíu mi, ngay sau đó thả lỏng lại dựa vào ghế. Lý quản gia nói qua, Ngô ca vì Chu gia lái xe hơn hai mươi năm, cho nên cứ việc đối phương giải thích làm cậu có chút kinh ngạc, cậu vẫn là an tâm.
Không chỉ có như thế, tuy rằng cậu không biết dụng ý của chủ nhân, nhưng tưởng tượng đến thực mau là có thể nhìn thấy chủ nhân, không lâu trước đây còn hoảng loạn cậu tức khắc dâng lên chờ mong.
Một giờ sau ô tô dừng ở một tòa nhà ở trung tâm thành phố, một người ăn mặc trang phục tuổi trẻ nam nhân chờ ở nơi đó, vì Lý Chiết mở cửa.
"Chào Lý tiên sinh, tôi là Trịnh Văn Qua, là trợ lý của Chu tổng." Người trẻ tuổi tự giới thiệu với Lý chiết tự giới thiệu với Lý Chiết.
"Chào cậu." Đối mặt người xa lạ cậu có chút khẩn trương.
Trịnh Văn Qua hiền lành cười, ý bảo Lý Chiết cùng cậu đi. "Chu tổng đang mở họp, tôi trước mang ngài đi văn phòng ngài ấy."
"Được, cảm ơn."
Ở Trịnh Văn Qua dẫn Lý Chiết đi thang máy đến tầng 12, đi vào một gian rộng mở văn phòng.
"Lý tiên sinh xin chờ một lát, Chu tổng khoảng một giờ nữa sẽ trở về." Trịnh Văn Qua bưng tới chuẩn bị tốt đồ ăn vặt đồ uống, sau đó đi ra ngoài.
Cậu uống lên hai ngụm đồ uống, nhưng không có ăn đồ ăn vặt, trải qua hai giờ huấn luyện cậu có chút mệt, không trong chốc lát, liền ngồi ở trên sô pha ngủ rồi. Hôn hôn trầm trầm cũng không biết ngủ bao lâu, nửa mộng nửa tỉnh cậu nghe được an tĩnh văn phòng vang lên tiếng nói chuyện với nhau.
Lý Chiết giãy giụa suy nghĩ muốn tỉnh lại, lại cảm thấy một đôi tay nhẹ nhàng nâng chân cậu lên.
"Chủ nhân?" Cậu mơ hồ hỏi, trong lúc nhất thời có chút không mở ra được đôi mắt.
"Ừm" mới vừa họp xong anh đem chân cậu để trên sô pha, làm cậu nằm nghiêng ở mặt trên "Tiếp tục ngủ đi."
"Dạ." Lý Chiết hơi hơi điều chỉnh một chút tư thế, nghe lời lại đã ngủ.
Lúc cậu ngủ đặc biệt thành thật, anh giúp cậu sửa sang lại ngủ loạn đầu tóc, nhìn một hồi gương mặt đang an tĩnh ngủ, đứng lên xoay người đối với trợ lý vẻ mặt kinh ngạc nói: "Văn Qua, tăng nhiệt độ điều hòa lên."
"Vâng, Chu tổng." Không kịp che dấu biểu tình Trịnh Văn Qua luống cuống tay chân tìm được điều khiển, đem độ ấm tăng lên 3 độ. Hắn theo Chu Thừa An ba năm, tuy rằng tự xưng là hiểu biết nhà mình lão bản tính cách ngoài lạnh trong nóng, nhưng nhìn đến Chu Thừa An mang một gương mặt lạnh làm ra động tác ôn nhu như vậy, vẫn là làm hắn cảm thấy thập phần kinh ngạc.
"Không có việc gì, cậu đi ra ngoài đi." Chu Thừa An ngữ khí trước sau như một lãnh đạm, không có biểu hiện ra nửa phần bất mãn. Anh rõ ràng hình tượng của mình ở trong mắt người khác, cho nên bao dung trợ lý luôn luôn thực đáng tin cậy ngẫu nhiên thất thố.
"Vâng" Tự giác phạm sai lầm Trịnh Văn Qua vội vàng rời đi, đóng cửa thời điểm hắn vừa lúc nhìn thấy Chu tổng cởi ra tây trang khoác ở Lý tiên sinh trên người, trong lòng không biết vì sao trào ra một dòng nước ấm.
Đóng cửa cho kỹ, Trịnh Văn Qua trở về chính mình chỗ ngồi, hắn ngồi xuống nhìn thoáng qua trên máy tính sửa chữa đến một nửa, sau đó thay đổi ánh mắt nhìn về phía bên cạnh khung ảnh, ở nơi đó một cô gái xinh đẹp đối diện hắn triển lộ ôn nhu tươi cười.
Tình yêu a, Trịnh Văn Qua lòng tràn đầy ấm áp mà tưởng, bất kỳ ai đều không trốn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com