Chương 8: Bằng hữu của chủ nhân
Sau khi vòng loại kết thúc, giải đấu bắt đầu tiến vào giai đoạn đào thải, đội Đức thế như chẻ tre, một đường tiến vào trận tứ kết. Trong vòng 2 tuần, Lý Chiết lại lần nữa bốc cháy lên nhiệt huyết với bóng đá, trừ bỏ ban đêm đúng giờ dậy xem thi đấu, ban ngày cậu cũng học được dùng máy tính mà chủ nhân đã sớm chuẩn bị vì cậu để tra tư liệu, không chỉ là đội Đức, còn các đội có khả năng trở thành đối thủ với đội Đức.
Lý Chiết vui hơn, Chu Thừa An có thể cảm giác được, thay đổi cũng không biểu hiện ở lời nói việc làm, mà là trạng thái của cậu biến hóa, cậu không âm trầm như trước kia, trong ánh mắt bắt đầu có ánh sáng.
Chu Thừa An nhìn thấy Lý Chiết thay đổi, anh biết thay đổi là do bóng đá mang đến, cho nên chỉ cần buổi sang hôm sau không có công việc quan trọng, anh đều rạng sang dậy cùng Lý Chiết xem trận đấu.
Tám đội xuất xắc tiến vào vòng bán kết, Chu Thừa An nhìn tám đội, trí nhớ của anh tốt, hai tuần đã nhớ được quy tắc trong bóng đá cùng đa số tên cầu thủ, thậm chí có thể cùng Lý Chiết thảo luận chiến thuật các đội.
Mà đối với Lý Chiết, giải đấu sắp kết thúc, khiến cho cậu lưu luyến không phải là làm cậu nhớ về thời thiếu niên nhiệt tình yêu thương đội Đức, cũng không phải trận đấu bốn năm một lần vào mùa hè diễn ra, mà là chủ nhân ở bên cạnh làm bạn.
Chu Thừa An đối xử với Lý Chiết vẫn luôn thực tốt, tuy trước kia bọn họ chỉ có ở bữa sáng cùng bữa tối ở chung ngắn ngủi, trong đó đa số thời gian đều là lên giường, một phần nhỏ đa số là trầm mặc. Nhưng qua đi hai tuần, chủ nhân tuy rằng nói rất ít như cũ, lại luôn là chủ động nói về trận đấu, anh sẽ hỏi một ít vấn đề chuyên nghiệp, hơn nữa lúc Lý Chiết giải đáp đều tập trung lắng nghe. Không chỉ có như thế, khi xem thi đấu chủ nhân đều sẽ ôm Lý Chiết, cũng sẽ thường thường vuốt ve thân thể cậu, loại này đụng chạm không phải mục đích phát tiết dục vọng, luôn làm cậu quyến luyến.
Cho nên đối với trận chung kết sắp đến, Lý Chiết chờ mong có thể nhìn đến nước Đức giành được cúp vô địch, rồi lại không nghĩ nhanh như vậy mất đi cơ hội thân cận với chủ nhân. Tâm lý mâu thuẫn làm Lý Chiết mất tập trung, mất hồn mất vía xem cùng Chu Thừa An bốn trận tứ kết.
Trận chung kết hôm nay tới quá nhanh.
Chủ nhật, Chu Thừa An lại ăn bữa sáng xong liền ra cửa, Lý Chiết từ Lý quản gia biết được, gần đây cuối tuần chủ nhân không ở nhà nhiều là đi hỗ trợ người bạn mới về nước cách đây không lâu.
Lý Chiết không biết chủ nhân cụ thể là đi giúp cái gì, mặc dù ở cùng một ngôi nhà, cậu hoàn toàn không biết việc gì liên quan đến Chu Thừa An trừ bỏ trên giường, cậu chỉ biết có thể làm chủ nhân quan tâm như vậy, người này không chỉ là bạn bè bình thường. Nhưng đối với người bạn không bình thường này, Lý Chiết không dám hiếu kỳ, cậu rõ ràng thân phận của mình, Chu Thừa An sẽ không giới thiệu cậu cho đối phương.
Cho nên sau bữa trưa Lý quản gia tìm được Lý Chiết ở thư phòng, nói cho cậu buổi tối người kia sẽ đến làm khách, phản ứng đầu tiên của Lý Chiết là: "Dạ, lát nữa cháu sẽ về phòng, làm phiền Triệu Trà đem bữa tối lên giúp cháu."
Lý Chiết nói làm Lý quản gia cười, ánh mắt như là nhìn đứa bé ngốc nghếch. "Cháu hiểu lầm rồi, Chu tiên sinh phân phó Triệu Trà chuẩn bị quần áo, trước khi ngài ấy cùng khách tới cháu nhớ đi thay là được."
"......Vâng" Tình huống có chút ngoài dự đoán, Lý Chiết ngẩn người đáp.
Càng kỳ quái chính là sau khi nói xong, Lý quản gia không có rời đi, ngược lại ngồi đối diện Lý Chiết.
"Bạn Chu tiên sinh là bác sĩ, tên là Tần Phong" Lý quản gia nói thẳng đến chủ đề "Bố mẹ cậu ấy cùng vợ chồng Chu lão tiên sinh là bạn, cho nên từ khi còn bé cậu ấy cùng Chu tiên sinh đã là bạn thân."
Lý Chiết nghiêm túc gật đầu. Cậu không biết vì sao Lý quản gia đột nhiên nói đến bạn của chủ nhân, cậu biết đối phương không phải người lắm chuyện, những lời này đều có ý nghĩa.
Nhìn thái độ của Lý Chiết, Lý quản gia cười càng thêm thân thiết.
"Từ nhỏ bác sĩ Tần có chút đặc biệt, cụ thể đặc biệt như thế nào bác cũng không nói nhiều, quan trọng là loại này đặc biệt làm quan hệ của cậu ấy cùng cha mẹ rất xa cách, nhưng Chu tiên sinh lại không có bởi vì nguyên nhân kia mà rời xa cậu ấy, cho nên cũng trở thành người thân cận nhất với cậu ấy" Lý quản gia ngừng một chút nhìn Lý Chiết, "Đối với bác sĩ Tần mà nói, Chu tiên sinh so với bạn bè hẳn là càng như người nhà, cậu ấy là con một, cho nên đem Chu tiên sinh coi như anh trai."
Lý Chiết chớp chớp mắt, phát hiện người bạn không bình thường này cùng cậu suy nghĩ có chút không giống nhau.
"Bác nói với cháu như vậy là bởi vì bác sĩ Tần có đôi khi nói chuyện cùng chúng ta không giống nhau, buổi tối bất luận cậu ấy nói cái gì đều không cần để trong lòng." Lý quản gia cuối cùng nói.
Lý Chiết không có lập tức đáp lại, bởi vì tim cậu đang gia tốc nhảy lên, cậu đột nhiên minh bạch, Lý quản gia cùng những người trong Chu phủ chiếu cố đối xử với cậu giống nhau, Lý quản gia nói như vậy cũng là Chu Thừa An phân phó, mà bất luận bác sĩ Tần thân phận như thế nào, chủ nhân đều là vì cậu.
"Cháu hiểu được." Nén ngực rung động, Lý Chiết trịnh trọng nói.
Lý quản gia vui mừng.
"Tốt, bác không quấy rầy cháu nữa." Ông nói đứng lên.
Lý Chiết nhìn theo Lý quản gia đi tới cửa, vừa định tiếp tục lên mạng, lại phát hiện đối phương đứng im ở đó.
"Lý Chiết à" Lý quản gia quay đầu nhìn, trên mặt mang theo do dự, "Cháu không cần sợ hãi, chỉ cần nhìn Chu tiên sinh đối xử với cháu như thế nào, bác sĩ Tần sẽ không tổn thương cháu."
Sợ hãi? Tổn thương? Lý Chiết không hiểu, còn chưa kịp hỏi, Lý quản gia liền đi rồi.
Biết buổi tối muốn gặp bạn chủ nhân, hơn nữa lời nói của Lý quản gia trước khi đi làm cậu không hiểu được, Lý Chiết cũng không có tâm tư lại làm cái gì, cậu về phòng sớm thay quần áo, rồi đi phòng khách ngồi chờ.
Lý Chiết đợi gần hai giờ, gần 5 giờ rưỡi, phía cửa truyền đến tiếng mở cửa cùng thanh âm nói chuyện, cậu vội vàng đứng lên sửa quần áo trên người, lại không biết có nên đi qua không.
Một lát sau, không chờ Lý Chiết quyết định xong, Chu Thừa An cùng một nam nhân tuổi trẻ đi vào phòng khách, người kia tướng mạo xuất chúng, dáng người cao, mặc áo sơmi cùng cà vạt, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, thực phù hợp hình tượng bác sĩ.
"Chào cậu" đây hẳn là bác sĩ Tần mà Lý quản gia nhắc tới, người kia tiến lên muốn bắt tay với cậu, trên mặt nhợt nhạt tươi cười, thực dễ dàng làm người khác sinh ra hảo cảm, "Tôi là Tần Phong."
Lý Chiết thật lâu không được đãi ngộ như vậy, cậu liếc mắt nhìn chủ nhân, gương mặt trước sau như một không có biểu tình gì, thế là cậu hoảng loạn bắt tay đối phương. "Chào anh, tôi tên...... Lý Chiết."
"Cậu chính là tiểu sủng vật Thừa An mua?" Tần Phong tươi cười ôn nhu ấm áp.
Một gương mặt thân thiện như thế, vấn đề Tần Phong hỏi thật sự ngoài dự kiến của cậu, cậu nhất thời không phản ứng lại, ngốc một chút mới chậm nửa nhịp đáp: "Đúng vậy."
Câu hỏi của Tần Phong thực ra không có sai, thân phận Lý Chiết đúng là như vậy, cậu so với ai khác đều rõ ràng. Nhưng rõ ràng thì rõ ràng, bị người khác nói như thế giáp mặt vẫn sẽ khó chịu.
Vì không muốn hai người phát hiện, Lý Chiết tận lực khống chế biểu cảm.
Như là căn bản không ý thức được sự tàn nhẫn của mình, Tần Phong vẫn tươi cười, ánh mắt hắn giống tinh chuẩn sắc bén dao phẫu thuật, đem Lý Chiết từ đầu đến chân mổ ra quan sát, cuối cùng dừng ở bên hông cậu.
"A...... Xem ra không chỉ là sủng vật." Tần Phong trên mặt không hiện, nghe như có một chút kinh ngạc.
"Hả?" Lý Chiết hoang mang cúi đầu nhìn, mới phát hiện không biết từ lúc nào Chu Thừa An đã ôm cậu, cậu ngẩng đầu, vừa lúc chủ nhân đang nhìn cậu.
Giờ khắc này, một chút bé nhỏ khổ sở không đáng kể biến mất sạch sẽ, trái tim Lý Chiết như là khí cầu được bơm hơi, no căng rồi lại uyển chuyển nhẹ nhàng, phảng phất tùy tiện đều có thể bay ra khỏi lồng ngực.
"Chủ nhân......" Lý Chiết vô ý thức lẩm bẩm nhẹ, cậu rất muốn đem đầu nâng lên một chút hôn môi Chu Thừa An, đáng tiếc có quá nhiều lý do làm cậu không thể làm như vậy.
Chu Thừa An từ lúc tiến vào phòng khách liền không có mở miệng, vẫn luôn trầm mặc mà nhìn động tác của hai người, anh biết lời nói của Tần Phong có bao nhiêu đả thương người, cho nên vừa rồi mới dùng tiếp xúc thân thể an ủi Lý Chiết. Bất quá anh không nghĩ tới cậu sẽ phản ứng vui vẻ như vậy, gương mặt luôn mang theo sợ hãi giờ không còn nữa mà lộ ra vui sướng cùng không muốn xa rời.
Từ ánh mắt Lý Chiết, Chu Thừa An xem liền hiểu cậu khát vọng, nhưng anh không nghĩ trước mặt người khác làm việc quá mức thân mật, thế là nhéo eo cậu thay đổi ánh mắt nhìn về phía Tần Phong. "Đi nhà ăn, dì Lưu làm đồ ăn cậu thích."
"Phải không? Thật tốt quá." Bác sĩ Tần rất phối hợp mà nói, trên mặt lại lộ ra tươi cười ý vị thâm trường. Hắn tựa hồ rất quen thuộc Chu phủ, không có chờ Chu Thừa An dẫn đường, tự mình đi đến phòng ăn.
Thấy Tần Phong đi, Lý Chiết nghĩ chờ một chút đi vào cuối cùng, nhưng Chu Thừa An vẫn không có thu hồi tay đặt ở eo cậu, làm cậu chỉ có thể cùng chủ nhân song vai đi vào nhà ăn.
Khi ba người vào, bàn ăn đã mang lên đồ ăn, nhìn chỉ thấy đỏ bừng một màu, nhìn khiến người cảm thấy đầu lưỡi cay đến tê dại. Bởi vì cúc huyệt bị quá độ sử dụng, Lý Chiết rất ít ăn cay, như thế một bàn màu đỏ ớt cay, thật là làm cậu muốn ăn, nhưng tưởng tượng hai ngày sau hậu quả, trong lòng vẫn là có chút sợ.
"Quả nhiên đều là tôi thích ăn, ở nước ngoài nhớ nhất chính là món cay Tứ Xuyên." Lý Chiết mâu thuẫn chần chờ, Tần Phong thật sự cao hứng, hắn nhìn một bàn thức ăn, tựa như sói đói thấy thỏ hoang, đôi mắt đều lấp lánh tỏa ánh sáng.
"Thích liền tốt." Chu Thừa An nói xong liếc mắt nhìn Lý Chiết vẻ mặt khó xử, ở chủ vị ngồi xuống.
Ý thức được mình không cẩn thận đem ý nghĩ biểu lộ ra, ánh mắt Lý Chiết lập tức rũ xuống điều chỉnh biểu tình, chờ Tần Phong ngồi xuống cũng ngồi xuống vị trí ngày thường cậu hay ngồi, còn không chờ ngồi ổn, trước mặt trống không liền có người bưng một cái mâm đến.
"Cảm ơn." Lý Chiết ngẩng đầu.
Tiền Toa cười cười, đem đồ ăn để ở trước mặt Lý Chiết.
"Đồ ăn đã đem lên hết, Chu tiên sinh."
"Ừm" Chu Thừa An gật đầu cầm đũa. "Ăn đi."
Lý Chiết cầm lấy chén đũa, cậu bội phục nhìn chăm chú mặt Chu Thừa An không biến đổi ăn một miếng thịt gà dính đầy ớt.
"A?" Lý Chiết tay ngừng ở giữa không trung, vừa lúc dừng ở một miếng xương sườn thịt kho tàu, cậu theo bản năng mà nhìn thoáng qua một chỗ khác Tiền Toa mới vừa đặt đồ ăn.
"Xảy ra chuyện gì?" Chu Thừa An bình tĩnh kẹp lên một miếng cá hầm ớt.
Lý Chiết nhanh lắc đầu: "Không có việc gì."
Chẳng qua là phát hiện chủ nhân cố ý vì cậu mà dặn trước dì Lưu, đây là hai món mà cậu thích dì Lưu làm nhất.
Lý Chiết thực cảm kích, cậu muốn nói lời cảm ơn, nhưng Chu Thừa An cũng không nhìn cậu, đành phải lời nói đem đến bên miệng nuốt trở về.
"Ha ha." Đối diện truyền đến cười khẽ, Lý Chiết ngẩng đầu đối diện là một đôi mắt ôn hòa.
Bác sĩ Tần uống một ngụm nước, rồi mới dùng khăn xoa xoa khóe môi.
"Tôi còn chưa có nhìn thấy khí quan người song tính" cặp mắt chớp chớp, tỏa ra hưng phấn "Như thế nào, chờ lát nữa làm tôi kiến thức một chút đi?"
Lý Chiết nháy mắt như bị sét đánh, nói không nên lời. Cảm giác khó chịu này lại đã trở lại, lúc này đây khuất nhục cùng hoảng sợ.
"Không được." Kiên quyết quyết đoán, là Chu Thừa An thanh âm. Anh mí mắt cũng chưa nâng, kẹp lên củ sen bỏ vào trong bát Lý Chiết, "Ăn cơm."
Tần Phong ánh mắt gắt gao nhìn đũa Chu Thừa An, bị cự tuyệt không lưu tình chút nào nhưng trên mặt hắn tươi cười không có một tia biến hóa. "Không quan hệ, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ nhìn đến."
Đây là...... Cái gì ý tứ? Tay cầm đũa bắt đầu phát run, hơi thở cũng dần dần thô nặng lên, Lý Chiết không dám nhìn chủ nhân, cúi đầu sợ hãi mà trừng lớn đến cơ hồ muốn vỡ ra hốc mắt.
Bộ dáng cậu như này vừa thấy chính là lại suy nghĩ linh tinh, hiển nhiên quên mất lời hứa lúc trước của anh, Chu Thừa An có chút không vui, khuyết thiếu cảm giác an toàn không phải Lý Chiết sai, thế là nhịn xuống không biểu hiện ra ngoài.
"Đã sắp xếp tốt, cuối tuần em đi chỗ Tần Phong kiểm tra thân thể."
"Thật sự?" Lý Chiết ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt từ sợ chuyển thành kinh hỉ, tâm tình thay đổi rất nhanh làm cậu mất đi năng lực tự mình khống chế, trực tiếp đem trong lòng không xác định hỏi chủ nhân.
"Thật sự." Chu Thừa An kiên nhẫn đáp.
Lý Chiết hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cảm xúc khẩn trương biến mất, cậu biết mình vừa rồi mới lại tái phát ngốc, bất luận phía trước đã được hứa là sẽ không bị tặng cho người khác, chính là mấy tiếng trước Lý thúc còn tìm cậu nói qua về Tần Phong, biểu hiện của cậu thật sự là có chút thực xin lỗi dụng tâm của chủ nhân.
"Thực xin lỗi, chủ nhân." Lý Chiết ủ rũ cụp đuôi mà ăn lên ngó sen Chu Thừa An đặt ở trong chén cậu.
"Không có việc gì." Chu Thừa An nói nhìn thoáng qua Tần Phong, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, liền buông bát duỗi tay xoa xoa đầu Lý Chiết, động tác mang theo thân mật trìu mến khi anh cùng cậu ở một chỗ.
Lý Chiết ngẩn ra một chút, tiếp theo đỏ mặt.
"Tôi hiểu được." Ánh mắt Tần Phong từ tay Chu Thừa An chuyển qua mặt Lý Chiết, nghiêm túc nói.
"Ừm" Chu Thừa An lại lần nữa bưng lên bát, từ mâm trước mặt Lý Chiết kẹp lên một miếng xương sườn.
Làm bạn hai mươi mấy năm, Chu Thừa An cùng Tần Phong tuy tính cách khác nhau, lại thực sự hiểu đối phương, cho nên lời nói đến đây là đủ rồi, không cần nói thêm cái gì nữa.
Chu Thừa An biết, thân là một bác sĩ khoa ngoại, Tần Phong chỉ số thông minh rất cao, nhưng EQ rất thấp, tình cảm con người đối với hắn quá phức tạp, cho nên khi cùng người khác ở chung hắn thói quen trước thăm dò đối phương điểm mấu chốt, rồi mới bảo đảm không vượt rào cùng kết giao.
Bất quá Lý Chiết tương đối đặc thù, đối với Tần Phong mà nói, cậu chỉ là đồ vật thuộc sở hữu của Chu Thừa An, bởi vậy vừa rồi hắn nói như vậy nói cũng không phải đang thăm dò điểm mấu chốt của cậu, mà là thử xem Chu Thừa An đối với người này có bao nhiêu để ý.
Chu Thừa An đã cho bạn tốt đáp án, cho nên kế tiếp không khí bữa cơm so với lúc bắt đầu tốt hơn rất nhiều. Tần Phong đem Lý Chiết trở thành người thân cận với Chu Thừa An, thế là liền không hề cố kỵ mà cùng Chu Thừa An nói về buổi giảng thuật sắp tới ở kết giao gặp được khó khăn cùng nghi ngờ.
Lý Chiết đương nhiên không biết Tần Phong đã đem cậu xem thành người một nhà, chỉ là thực may mắn trên bàn cơm không chú ý cậu nữa, cậu chậm rãi nuốt đồ ăn, nghe Tần Phong hỏi những điều đơn giản trẻ con đều biết cách xử lý vấn đề, nhìn Chu Thừa An giải đáp người đối diện chuyên tâm nghe, dần dần phát hiện vị bác sĩ này tuy không giống bề ngoài ôn hòa, nhưng thực ra cũng hoàn toàn không giống vừa rồi biểu hiện đáng sợ.
Một bữa cơm cứ như vậy ăn xong, bởi vì Chu Thừa An rạng sáng ngày hôm sau muốn cùng Lý Chiết xem trận chung kết, Tần Phong ăn cơm xong không lâu liền rời đi.
Khách đi về, sinh hoạt cùng hai tuần nay giống nhau, Chu Thừa An cùng Lý Chiết không có làm tình, sớm tắm rửa liền đi ngủ, bọn họ đã quen làm việc và nghỉ ngơi như vậy, cho nên hai giờ đồng hồ báo thức kêu, hai người gọn gàng từ trên giường dậy đi phòng điện ảnh mở TV.
Đêm này là đội Đức, thi đấu rất gian nan, ở 120 phút sau có thêm hiệp phụ, nhưng các cầu thủ vẫn cố gắng tới cuối cùng.
Lúc trao giải, đội Đức đội giơ cúp vô địch ăn mừng, Lý Chiết kích động khóc, lần đầu tiên vì vui sướng rơi xuống nước mắt, cậu bị một thân thể quen thuộc ấn ở trên sô pha.
Chu Thừa An hôn nhẹ nhàng, mềm nhẹ nhỏ vụn hôn lên nước mắt trên mặt cậu. Lý Chiết nhắm mắt lại cảm giác được quần áo trên người bị xốc lên, một bàn tay vuốt ve bụng sờ đầu vú cậu, ở kỳ dị khoái cảm cậu mở ra hai chân chủ động cuốn lấy eo người phía trên.
Buổi sáng sớm, cùng với trong TV nước Đức vui mừng, Chu Thừa An cùng Lý Chiết ở trên sô pha làm một lần, hoàn toàn làm dơ sô pha đồng thời cũng làm Lý Chiết một hồi cảm nhận được tình cảm mãnh liệt mang đến tính ái là như thế nào vui sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com