Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Có rất nhiều những cặp uyên ương tìm kiếm một đêm phong lưu ở quán bar, việc cung cấp phòng cho khách vip tìm hoan mua vui cũng hết sức bình thường. Hoắc Tu Nhiên ôm Nhạc Sở Sở vào một căn phòng rất "tình thú". Loại "tình thú" này không phải theo kiểu lịch sự tao nhã mà phóng túng hơn nhiều.

Ở giữa căn phòng rộng lớn được đặt một chiếc giường kingsize màu đỏ sậm, bên cạnh còn có vài cái tủ đen với rất nhiều "món đồ chơi" khác nhau. Những tấm rèm cùng màu được phủ lên như để che giấu một bí mật nào đó.

Trong bóng tối mờ ảo, ngọn nến đã tắt, hương hoa hồng ngọt ngào tràn ngập trong không khí càng làm người ta thêm thấp thỏm hồi hộp.

Cho dù đã quen thuộc với các loại súng ống cao cấp, đối với những sợi dây buộc phức tạp và áo lót bó sát trên người Nhạc Sở Sở, Hoắc Tu Nhiên dường như không bao giờ có đủ kiên nhẫn. Có đôi lúc anh ác liệt nghĩ, dứt khoát làm Nhạc Sở Sở trước mặt mình cái gì cũng không cần mặc, hoặc là mặc nội y xuyên thấu, quần hở đáy khiêu dâm.

Cũng may anh so với bạn bè cùng tuổi có sức hơn, mạnh tay xé chiếc váy hầu gái quyến rũ, hai đầu vú mềm mại trắng như tuyết nhảy tới, lộ ra đầu vú hồng diễm tựa dâu tây bị anh ngậm trong miệng mà liếm mút.

"Ưm... Hoắc Tu Nhiên... anh không thể... Nếu em biết anh hư như vậy... em sẽ không đến... A..." Sự kháng cự của thiếu nữ liền biến thành tiếng rên rỉ yêu kiều như một con mèo nhỏ, làm lòng người thêm ngứa ngáy, anh càng muốn hung hăng khi dễ cô đến khi cô khóc mới thôi.

Anh một bên cắn nhai đầu vú, một bên yêu thích không buông tay mà xoa nắn. Da thịt mềm mại bị lòng bàn tay nắn bóp thành nhiều hình dạng khác nhau, độ ấm của tay anh cùng với khí huyết lưu thông khiến cặp nhũ hoa của Nhạc Sở Sở nóng rực.

"Vậy... rốt cuộc em tới đây làm gì? Ngày hôm qua anh đã đối xử với em như vậy."

Hoắc Tu Nhiên nghĩ rằng cô sẽ hận anh, không bao giờ muốn nhìn đến anh, không nghĩ rằng đã tính toán để cô rời đi, nhóc con ngu ngốc này còn muốn chui đầu vào lưới.

Chẳng lẽ... cô cũng thích một người như anh sao?
Nói đến chuyện chính sự, Nhạc Sở Sở hăng hái: "Em biết anh sắp bỏ học, nhưng em không cho phép anh bỏ học! "

Tác phong của thành viên ban kỷ luật.

Là giáo viên nào phái học sinh xuất sắc tới thuyết khách?

Đôi mắt Hoắc Tu Nhiên đột nhiên trở nên sắc bén, xem xét cô từ trên cao.

"Em hỏi anh với tư cách nào?'

"A?"

"Anh nói..."

Đầu ngón tay từ giữa ngực một đường vuốt lên, dừng ở đôi môi của cô.

"Em lấy tư cách gì yêu cầu anh không bỏ học? Một lớp trưởng gương mẫu? Một học sinh đứng đầu? Hay một học trò ngoan trong mắt của giáo viên?"

Nhạc Sở Sở bắt đầu hiểu chi lấy lý: "Em muốn anh không bỏ học là vì muốn tốt cho anh nha, tại sao anh lại muốn bỏ học? Bằng phổ thông cũng không có, tương lai về sau sẽ rất vất vả, bây giờ xã hội coi trọng bằng cấp, anh không thể từ bỏ!"

Cái miệng nhỏ nhắn của cô nói bao nhiêu lời xấu xa, nhưng trong mắt cẩu nam nhân dường như chỉ có cặp ngực to vừa thơm vừa mềm kia, bị anh liếm đến ướt át, tất cả đều là nước miếng. Nhân lúc cô thuyết giáo hết sức chăm chú, anh đem quần lót ren kéo xuống dưới, quả nhiên ướt đến rối tinh rối mù, còn có ái dịch vừa rồi chỉ gian cao trào phun ra.

"A a... em nói chuyện chính sự với anh, đừng chỗ nào cũng động tay động chân. Em nói cho anh biết Hoắc Tu Nhiên em thật sự tức giận. Một học sinh cao trung sao có thể tới nơi chướng khí mù mịt uống rượu? Ưm... đừng có cắn ngực em... A ha.. A a... Phía dưới cũng không thể sờ, em còn chưa nói chuyện với anh xong a a..."

Anh thích trêu chọc con mèo nhỏ ngu ngốc có tinh thần trọng nghĩa này. Khóe môi Hoắc Tu Nhiên cong cong, lệ khí trên mặt tan đi không ít, nhịn không được vươn tay xoa tai mèo lông xù xù.

"Sở Sở, đây là đuôi mèo của em sao?"

Anh để ý lúc nhân viên tạp vụ đem túi vải đưa cho Nhạc Sở Sở, trong đó có một chiếc đuôi mèo dài. Khi nhìn đến gốc đuôi hình tam giác kia, vật nam tính bên dưới như đổ thêm dầu vào lửa, vốn đang đứng thẳng càng cương cứng đến phát đau.

"A... nó là một bộ, em không biết cách dùng."

Hoắc Tu Nhiên ôm cô vào trong ngực, bóp chất bôi trơn hương dâu đầy tay. Lần dưới váy đen, mông trần không mặc gì, đầu ngón tay đâm thọc lỗ nhị tràn đầy nếp uốn, lỗ nhỏ phấn nộn mở ra đóng vào.

"Mèo nhỏ dâm đãng, chơi sắm vai nhân vật phải chơi cả bộ, cái đuôi của em cũng phải lắp vào mới được."

Hậu huyệt chưa có kinh nghiệm chỉ vừa nhét một ngón tay đã căng trướng, nhưng Hoắc Tu Nhiên vẫn tiếp tục khai phá.

Anh cười nói bên tai Nhạc Sở Sở những thanh âm tràn ngập từ tính: "Tiểu âm hộ của em nhạy cảm như vậy, em nói xem.... lúc hậu huyệt bị anh thao có thể cũng bắn ra luôn không?"
Nơi đó, như thế nào, sao lại có thể!!

Nhạc Sở Sở hoảng sợ.

"Không, không, không... Hoắc Tu Nhiên anh sẽ không làm chuyện biến thái như vậy đi... Nơi, nơi đó thật bẩn..."
Cô hầu gái đáng thương sợ tới mức nói lắp.

Tuy nhiên, cái thế giới tâm lý này tồn tại để từng bước đổi mới điểm mấu chốt của Nhạc Sở Sở. Ngón tay thọc vào rút ra ở lỗ nhị đã từ một ngón tăng đến hai, lại ba ngón. Nhưng mà đứng trước dương vật vĩ đại kia, hậu huyệt nhỏ chặt non mềm thực sự mà nói quá mức miễn cưỡng.

Hoắc Tu Nhiên tách hai chân run rẩy của thiếu nữ ra, gần như tạo thành tư thế. Nhạc Sở Sở chỉ có thể trơ mắt nhìn con chim thô dài khủng bố với quy đầu to bằng quả trứng ngỗng kia, từng chút, từng chút cắm vào mông mình. Cây gậy thịt mới chui vào phần quy đầu, những nếp gấp quanh mông căng ra, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao dính chặt vào gậy.

"Dương vật của anh quá lớn... Ư a không, không cần... Em ăn không vô, sao có thể cắm vào chỗ đó... sẽ hỏng mất a a..."

Cảm giác xé rách làm Nhạc Sở Sở kinh sợ, dựa vào trong lòng ngực Hoắc Tu Nhiên không ngừng thở dốc. Cô lắc đầu giãy giụa muốn trốn khỏi cây gậy sắt muốn mạng bên dưới, khóe mắt ửng đỏ như nai con.

Đối mặt với thiếu nữ đang không ngừng giãy giụa, Hoắc Tu Nhiên bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng thú vị.

Anh lấy ra giấy và bút từ ngăn tủ bên cạnh, giữ lại ba tờ, đưa Nhạc Sở Sở ba tờ.

"Chúng ta viết những gì muốn đối phương làm lên giấy, em có thể viết và phải làm theo những gì em nhận được."

Nhạc Sở Sở không thể tin rằng tên giáo bá xấu xa này lại có thể bỏ qua cho cô, rốt cuộc anh hoàn toàn có thể cưỡng bách cô, hiện tại còn có lòng tốt như vậy?

Quả nhiên, vẫn có một chút, một chút của Hoắc tiên sinh trong đó đi.

Nguyện vọng của Nhạc Sở Sở trước sau như một nghĩ cho Hoắc tiên sinh, đó là: Không hút thuốc lá, không uống rượu, không bỏ học.

Mà những gì Hoắc Tu Nhiên không trong sáng đã viết còn đáng xấu hổ hơn nhiều, lần lượt là: Khẩu giao nuốt tinh, chủ động giang giao, tự an ủi.

Nhạc Sở Sở nhìn nhìn tờ giấy của mình và tờ giấy của bên kia với vẻ mặt hoài nghi.

Cô giận dữ: "Anh anh, lương tâm của anh không đau sao! Hoắc Tu Nhiên anh quả thực hết thuốc chữa! Sắc phôi! Hạ lưu!"

Thật sự làm khó nàng, giáo dục truyền thống, thục nữ ngoan ngoãn, mắng vài câu thô tục không ra, cũng chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu như vậy, làm Hoắc Tu Nhiên càng nghe càng cương cứng.

Hoắc Tu Nhiên mỉm cười: "Ai cũng có một nửa cơ hội, em lo lắng cái gì? Hay là... em không dám?"

"Hừm, nực cười, Hoắc Tu Nhiên, em nói cho anh biết, anh nói lời này thật nực cười! Em có cái gì không dám?"

Mắt hạnh của thiếu nữ trừng to, nghĩ thầm, chẳng lẽ anh có thể ăn cô?

"... Tuy nhiên, anh phải để em xáo những tờ giấy này, và để em chọn đầu tiên."

Sau khi con mèo nhỏ làm càn xong, đột nhiên đưa ra một chiến lược.

Hoắc Tu Nhiên đã lâu không cười một cách tùy ý và vui vẻ như vậy. Anh chống cằm, nghiêng đầu ánh mắt nóng rực mà nhìn chằm chằm cô, cơ bắp trần trụi, từng đường cong nổi rõ, cơ bụng khe rãnh tung hoành, sinh đến chân dài tay dài khiến người ta liên tưởng đến liệp báo trên thảo nguyên, cho dù có an tĩnh cũng không thể bỏ qua tính nguy hiểm.

"OK."

Nhạc Sở Sở cầm cái đầu tiên, mở ra xem:

Biểu diễn tự an ủi.

Nhạc Sở Sở: "..."

Không phải chỉ là thủ dâm sao?

Cũng, cũng đúng.

Nhạc Sở Sở căng da đầu tách ra hai chân, lộ ra hoa huyệt vẫn còn ướt át ở trước mặt nam sinh, nơi đó mẫn cảm cực kỳ, tay cô chỉ mới tìm được miệng huyệt, liền òm ọp một tiếng phun ra tinh dịch trong suốt kèm tiếng kêu thảm thiết.

"Em ngày thường thủ dâm như vậy sao? Không hổ là thục nữ truyền thống."

Cũng không biết Hoắc Tu Nhiên từ nơi nào lấy ra một cây dương cụ màu đen thô to, mặt bên ngoài nổi đầy những vết nhô lên, chỗ quy đầu được làm phi thường to. Không có vội vã cắm vào, mà ma sát dọc theo khe thịt dính nhớp, có đôi khi lực đạo quá lớn, cọ qua âm đế, Nhạc Sở Sở mắt rưng rưng, rên rỉ ra tiếng, đầu vú nhô lên càng cứng.

Thừa dịp Nhạc Sở Sở thất thần, anh cầm một cái máy mát xa đặt lên âm đế nho nhỏ, máy mát xa lập tức rung lên chấn động, tàn nhẫn mang đến cho Nhạc Sở Sở khoái cảm khủng bố: "Không, không rung âm đế ô ô... quá nhanh, thật kỳ quái... Ô ô ô... A a a a!!"

Da thịt trắng như tuyết của cô hồng lên như phiếm thủy mật đào, đôi tay nắm chặt khăn trải giường dưới thân, khoái cảm mãnh liệt từ xương cột sống vọt tới, làm cô cảm thấy khủng hoảng, hai mắt rưng rưng, hai má ửng hồng, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc a a.

Bờ mông trắng nõn run rẩy vì khoái cảm chưa từng có, giống như trái cây chín đung đưa trên cành. Theo tiếng rên nức nở của cô, hai cánh môi phấn nộn như cánh bướm khép mở, phun ra một cỗ chất lỏng ngọt ngào trong suốt, lại một lần nữa đạt khoái cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com