Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Oanh Ca trơ mắt nhìn Lê Sân ngồi vào trong lòng Mạnh Trường Khác, nghe thấy cô duyên dáng kêu lên một tiếng, gò má ngọc nhiễm thêm sắc đỏ ửng mê người.

Lê Sân vỗ nhẹ lên người Mạnh Trường Khác, giọng điệu mềm mại uyển chuyển.

"Gia, Oanh Ca muội muội vẫn còn ở đây, người đừng nháo mà." Lê Sân liếc mắt nhìn qua, đỏ mặt cười duyên. "Sẽ làm người ta chê cười đó."

Oanh Ca sao có thể không nghe ra ý ngầm trong lời này, rõ ràng là xem nàng ta là người ngoài, còn Lê Sân với Nhị gia mới là một người đúng không. Trong lòng tức giận, lại trông thấy Mạnh Trường Khác chỉ mải đùa nghịch bàn tay của Lê Sân, đối với lời nói của cô cũng chẳng có ý kiến, càng làm cho Oanh Ca thêm đố kị.

Con tiện nhân này, thì ra lúc trước vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ, yếu đuối cũng chỉ là ngụy trang.

Oanh Ca oán hận vò khăn, có lẽ Lê Sân đã kích thích nàng ta quá mức, đã sớm quên đi sự đúng mực trong dĩ vãng, nhất thời không nhịn được mà thốt ra.

"Lê Sân tỷ tỷ phúc khí thật tốt, không biết làm thế nào mà nắm được tâm của gia, có thể dạy cho muội vài chiêu được không?"

Lời này vừa dứt, đừng nói là Lê Sân, ngay quả mí mắt của Mạnh Trường Khác cũng không nhịn được mà nhấc lên.

Lê Sân cười thầm, Oanh Ca này sớm muộn cũng tự tìm đường chết, trên mặt lại mang theo chút nghiêm khắc.

"Muội muội nói năng cẩn thận, nếu để người khác nghe được còn ra thể thống gì."

Oanh Ca bị sắc mặt của cô dọa sợ, còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy Mạnh Trường Khác chậm rãi mở miệng.

"Oanh Ca." Hắn đè thấp giọng nói, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười bên miệng có chút nhạt nhẽo. Lông mi hơi rũ xuống, che đi lưu quang dưới đáy mắt.

"Nếu ta nhớ không nhầm, lúc trước có gọi ngươi cũng không đến?"

Oanh Ca run lên, vội vàng quỳ xuống.

"Nô không dám.''

Mạnh Trường Khác vẫn cười, hơi nhắc mí mắt, giống như bố thí liếc nàng ta một cái.

"Không dám? Không phải lúc trước bảo đúng lúc quỳ thủy đến sao?"

Mạnh Trường Khác chưa từng quên chuyện lúc trước. Mặc dù lúc đó tâm tình hắn rất tệ, nhưng nếu Oanh Ca có thể dỗ dành an ủi hắn, hắn đương nhiên sẽ đối xử khác với nàng ta, chắc chắn sẽ không giống với Hà Diệu. Chỉ tiếc, nàng ta tránh còn không kịp.

Ngực Oanh Ca đột nhiên thắt lại, sắc mặt trắng bệch.

Lê Sân nhìn biểu tình chật vật của nàng ta, cũng không để ý, chỉ vặn vẹo eo, ở trên đùi Mạnh Trường Khác tìm một tư thế thoải mái mà ngồi, hai tay như ngó sen vòng qua cổ hắn, thưởng thức mái tóc đen phía sau lưng hắn.

"Ta đã tha cho ngươi một lần, nhưng xem ra ngươi vẫn không chịu hối cải?"

Mạnh Trường Khác ôm mỹ nhân mềm mại thơm ngát trong lòng, ngữ khí cũng bình thản, nhưng lại vô ý làm người ta lạnh sống lưng.

Oanh Ca lúc này mới phát giác ra có gì đó không đúng. Nàng ta vội hô to, chỉ mong có thể thoát tội.

"Nô không dám, ngày..ngày đó, nô đúng là có quỳ thủy, chỉ sợ làm bẩn người gia."

Oanh Ca nói ấp úng, trong lòng đã sớm phát lạnh. Nàng ta xử nay được sủng, gia đối với nàng ta tuy không thể nói là ôn nhu dịu dàng, nhưng so với người khác cũng đã săn sóc hơn rất nhiều rồi. Nàng ta đã bao giờ phải chịu đựng sự lạnh nhạt như vậy?

Oanh Ca nghĩ vậy, lại cảm thấy nhất định là do Lê Sân hại nàng ta, hận thù đối với cô càng thêm sâu sắc.

Mạnh Trường Khác cũng không nghe vào tai, hắn chỉ nhìn Oanh Ca run rẩy sợ hãi, ánh mắt buồn bã ủy khuất, nụ cười trên mặt hắn lại càng thêm bắt mắt, giống như hoa quỳnh nở rộ, câu hồn đoạt phách.

Lê Sân: ....Đúng là sắc đẹp hại thân mà.

Giọng nói của Mạnh Trường Khác bỗng trở nên nhẹ nhàng phiêu giật.

"Vậy ngươi thề đi, nếu ngươi có lời nào lừa ta, ta sẽ đem ngươi đi xẻo thành từng mảnh rồi cho chó ăn, được không?"

Ý cười trên mặt hắn cũng chưa tan, giống như tình nhân đang ôn nhu nỉ no, nhưng sự tàn khốc trong lời nói kia lại làm lá gan người nghe như muốn nứt ra.

Oanh Ca không chịu được sự tra tấn này, mạnh mẽ dập đầu quỳ bò lại gần, cả người đều run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com