Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Du Thuyền Dâm Loạn (2)

Editor: Meochan1311

Trên tầng hai không nhiều người lắm, Kỷ Nịnh đi theo số 12 ngồi ở một góc trên ghế sô pha.

Không khí chìm trong im lặng, lúc này Kỷ Nịnh mới cảm thấy không được tự nhiên. So với số 12 ăn mặc chỉnh tề, bộ bikini hở hang trên người cô thật sự rất đáng chú ý.

Kỷ Nịnh bất giác muốn giơ hai tay lên che ngực của mình lại.

Nhưng mới đưa lên giữa chừng thì số 12 đột nhiên nắm tay cô, ôm lấy vòng eo được buộc dây khêu gợi của Kỷ Nịnh để cô ngồi lên đùi mình.

Số 12 ghé sát vào tai Kỷ Nịnh, giống như đang hôn lên vành tai cô, nhưng thật ra anh ta đang dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói với cô: "Không muốn sống nữa à?"

Trong lòng Kỷ Nịnh khẽ hoảng hốt, lúc định thần lại mới nhớ tới việc nếu là gái gọi thì không nên làm chuyện ngây thơ như vậy.

Bởi vì có điều muốn hỏi, Kỷ Nịnh chủ động vươn tay choàng lên vai của số 12, kề sát vào anh ta rồi nhỏ giọng nói: "Nói chuyện có sao không?"

"Không, chỉ giới hạn trong hành vi, nếu NPC không nghe thấy thì không tính là phạm quy."

Để đảm bảo hành vi phù hợp, tay phải của số 12 cũng nhẹ nhàng vuốt ve lưng và eo của Kỷ Nịnh. Bàn tay của người khác giới đụng vào khiến cô cảm thấy hơi ngứa, toàn thân không khỏi run rẩy. Nhưng Kỷ Nịnh phát hiện ra rằng, trong mắt số 12 lại hoàn toàn tỉnh táo.

Tầng thứ hai của du thuyền ngắn hơn tầng thứ nhất, vị trí của Kỷ Nịnh vừa hay có thể nhìn thấy cảnh nam nữ cởi đồ ra rồi làm tình ngay trước mặt mọi người ở dưới tầng một.

Đây quả nhiên là "Du thuyền dâm loạn".

Kỷ Nịnh đoán rằng cô sẽ phải lăn giường với số 12, tuy vẫn chưa tiếp thu được việc phát sinh quan hệ với người mà mình không thích, nhưng mạng sống đang bị đe dọa khiến cô không thể không thuận theo.

Cô cũng không muốn lên giường với một người xa lạ, vậy nên ghé sát vào tai anh ta hỏi: "Tôi tên Kỷ Nịnh, Nịnh trong quả chanh. Còn anh tên gì?"

Số 12 nhìn gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh của Kỷ Nịnh, lại lướt xuống bầu ngực trắng nõn bị chiếc áo tắm màu xanh biển tôn lên như đang phát sáng của cô, cặp vú tuy không lớn lắm nhưng lại vểnh cao, khe vú như ẩn như hiện, có thể thấy được đây là một khối thân thể còn chưa được khai phá hoàn toàn.

"Hình Dạ." Anh ta dời ánh mắt không chút để ý của mình đối diện với tầm mắt của Kỷ Nịnh, đáp lại cô một cách ngắn gọn.

Những người mới mà Hình Dạ từng gặp, số người có thể sống sót qua một ngày trong thế giới đầu tiên còn chưa đến một nửa.

Tuy năng lực thích ứng của cô gái trước mắt không tệ, nhưng bộ dáng trong sáng không rành sự đời này của cô, thật sự không biết có thể sống được bao lâu.

Trừ khi cần thiết, bằng không Hình Dạ cũng không muốn quá thân thiết với những người chơi mới.

Kỷ Nịnh còn đang định hỏi thêm câu nữa, lại nghe thấy một giọng nữ thét chói tai bên dưới tầng một. Cô nhìn về nơi âm thanh phát ra, thì ra là số 7 mà cô quen đã xảy ra chuyện.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy lúc này số 7 đang bị hai vệ sĩ mặc đồ đen, một trái một phải kéo đến cầu thang ở đầu thuyền, sau đó bị bọn họ đẩy xuống biển một cách lưu loát.

Kỷ Nịnh nghe thấy hai chữ "gián điệp" từ miệng của những người đang đứng hóng chuyện.

Sau khi người chơi nữ số 7 rơi xuống biển, không biết hai con cá mập từ đâu đến đột nhiên lao vào cắn xé cơ thể cô ấy một cách tàn bạo.

Số 7 không ngừng giãy giụa muốn trồi lên trên mặt nước nhưng lại bị cá mập cắn chặt lôi xuống biển, chỉ để lại tiếng gào thét vụn vỡ và thê lương.

Chưa đến một phút sau, một phần chân tay cụt lủn máu me be bét nổi lềnh phềnh ở trên mặt nước, nước biển cũng bị máu tươi nhuộm đỏ một vùng. Cảnh tượng đẫm máu chỉ có thể thấy ở trong phim điện ảnh lại diễn ra sinh động ngay trước mắt.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không để cho người ta thời gian kịp tiêu hoá. Kỷ Nịnh còn chưa phản ứng lại, số 7 đã chết dưới hàm răng của cá mập.

Những người vây xem hoan hô khi thấy cô gái dưới nước đã chết, sau đó đám đông mới tản ra rồi khôi phục lại như cũ.

Kỷ Nịnh nằm trên vai Hình Dạ, sợ đến mức toàn thân mềm nhũn.

"Phạm quy, bị xóa bỏ."

Giọng nói rất nhỏ vang lên bên tai, Kỷ Nịnh có hơi ngạc nhiên, cô khẽ hé miệng nhìn về Hình Dạ mới vừa nói xong.

Hình Dạ giả vờ ôm đầu Kỷ Nịnh một cách thân mật, anh khẽ chạm chóp mũi mình vào chóp mũi cô, nhẹ nhàng lên tiếng giải thích: "Người chơi bị NPC phát hiện OOC được xem là 'gián điệp', sẽ bị tra tấn đến chết bằng những thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Lần này mà chết là sẽ chết thật, hệ thống gọi đó là 'xoá sổ'."

Nghe Hình Dạ phổ cập, Kỷ Nịnh mới nhận ra cô đang ở trong một trò chơi đáng sợ như thế nào.

Những người chơi giống cô hệt như những con rối mặc cho người khác sắp xếp, một khi trái ý của hệ thống, bọn họ sẽ trải qua cái chết đau đớn một lần nữa.

Nhưng trò chơi này đúng là đã ban cho cô mạng sống thứ hai.

Kỷ Nịnh khẽ hỏi Hình Dạ: "Làm sao để qua cửa?"

Hình Dạ chú ý tới vẻ mặt hoảng loạn rất nhanh đã trở nên bình tĩnh lại của Kỷ Nịnh, sau khi âm thầm kinh ngạc, anh nghiêm túc nói: "Cố gắng sống sót, chờ thế giới này kết thúc là cô sẽ biết."

Cái chết của người quen cùng với tương lai mờ mịt phía trước khiến Kỷ Nịnh nhận ra rằng, đây không phải là một trò chơi đơn giản. Dựa theo lời Hình Dạ, cô phải sống, chỉ có sống mới có thể gặp được nhiều cơ hội hơn nữa.

Kỷ Nịnh hạ quyết tâm, cúi người hôn lên một bên cằm của Hình Dạ, tiếp đó nắm tay anh đặt lên ngực mình.

Hình Dạ biết cô đã nghĩ thông suốt, đang muốn diễn cho tròn thân phận của mình.

Nhân vật của anh là một "cậu ấm khách làng chơi", muốn không OOC thì chỉ cần hưởng thụ cô gái trước mặt là được.

Dòng bình luận trên buổi phát sóng trực tiếp...

"Số 6 cũng không ngốc lắm, cô ấy thích ứng rất nhanh."

"Trò chơi này rất thích làm khó người mới, bởi vì không biết gì hết nên trong mắt chúng ta, nhiều người mới thật sự rất ngu ngốc."

"Sắp tới giai đoạn làm tình cực kỳ kích thích và gay cấn rồi kìa, mấy người còn có tâm trạng tán dóc hả?"

"Phân cảnh lăn giường cuối cùng cũng đến rồi, muahahaha..."

Trên ghế sô pha của du thuyền, Hình Dạ vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, Kỷ Nịnh đang ngồi trên đùi anh, đôi chân mảnh khảnh bắt chéo, che giấu sự hoảng hốt của cô.

Kỷ Nịnh chỉ từng làm tình cùng bạn trai cũ, cũng là mối tình đầu hai lần. Lần đầu tiên không được suôn sẻ cho lắm, lúc ấy cả hai quá hồi hộp, không hề có kinh nghiệm gì nên Kỷ Nịnh cũng không mấy ấn tượng.

Lần đó khiến Kỷ Nịnh cho rằng chuyện nam nữ thân mật này cũng chẳng có gì đặc biệt.

Mãi cho đến lúc này, Kỷ Nịnh mới nhận ra mình đã sai lầm.

Hình Dạ chỉ cần dùng tay xoa nhẹ ngực cô cách lớp áo tắm thôi cũng đủ khiến toàn thân Kỷ Nịnh mềm như bún, hơi thở rối loạn.

Vóc dáng anh cao lớn, bàn tay lại to, mười ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng, lúc xoa ngực tuy không dùng lực nhưng động tác lại tinh tế, điều này khiến Kỷ Nịnh cực kỳ thoải mái.

Ngón tay cái của Hình Dạ lần mò đến chỗ đầu vú của Kỷ Nịnh, tiếp đó xoa nhẹ hai vòng. Kỷ Nịnh nhịn không được khẽ rên lên một tiếng, động tác hôn cổ cô của anh cũng bất chợt ngừng lại.

Hơi thở cô phả lên cổ anh khiến Hình Dạ có hơi ngứa, bàn tay còn lại của anh nhẹ nâng cằm cô lên kéo về phía mình, sau đó giữ chặt lấy gáy Kỷ Nịnh rồi dán môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Bị Hình Dạ ngậm môi liếm mút, đầu Kỷ Nịnh choáng váng, cảm giác những nụ hôn trước đây đúng là vô vị.

Miệng anh có vị ngọt nhàn nhạt của bạc hà, đôi môi tuy lạnh lẽo nhưng vô cùng mềm mại. Lúc cả hai hôn nhau đến nỗi động tình, tiếng nước dính nhớp nho nhỏ vang lên khiến Kỷ Nịnh không khỏi phát ra tiếng rên sụt sịt.

Lúc này môi cô bất giác hé ra, Hình Dạ nhắm đúng khe hở, đầu lưỡi mềm mại và linh hoạt nhanh chóng thăm dò bên trong, ép cái lưỡi đinh hương quấn quýt với mình, cũng không quên liếm láp những nơi mẫn cảm bên trong khoang miệng của Kỷ Nịnh.

Khoái cảm khiến da đầu tê dại cứ kéo đến từng đợt từng đợt, từ mặt cho đến tai Kỷ Nịnh đều đỏ bừng, cả người gần như nằm liệt trên thân Hình Dạ.

Tư thế này khiến Hình Dạ không thể sờ ngực, thế là anh dứt khoát dùng hai tay bế cô lên, để Kỷ Nịnh ngồi quỳ giữa hai chân mình.

Nửa người trên của Kỷ Nịnh dán chặt vào ngực Hình Dạ, cái mông lộ ra trong không khí. Khi cô cảm thấy có chút lạnh, bàn tay ấm áp của Hình Dạ đã phủ lên đó.

Ngực cô không lớn lắm, khoảng chừng cup B, nhưng mông lại nhiều thịt và vểnh cao, cảm xúc thật sự không tệ.

Hình Dạ sờ sờ mông cô, có hơi bất ngờ về độ hoàn mỹ của nó, thế nên hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Kỷ Nịnh nhìn theo ánh mắt anh, cũng cúi đầu xuống nhìn mông mình. Lúc dời ánh mắt đi có lỡ nhìn thoáng qua một thứ khiến mặt cô không khỏi đỏ lên.

Quần bơi mà cô đang mặc đã ướt đẫm từ khi nào không hay.

Kỷ Nịnh cẩn thận nhìn Hình Dạ, chỉ mong rằng anh không phát hiện ra, ai ngờ trên mặt Hình Dạ lại nở một nụ cười đầy ẩn ý. Kỷ Nịnh muốn cứu vãn tình hình, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Anh chưa thấy gì hết."

Hình Dạ nhíu mày: "Tôi không nhìn thấy, nhưng tôi sờ được."
***********************************************
  Nếu yêu thích truyện hãy vote 1 sao để Neko có động lực ra chương mới nhoaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com