1.
Tại địa điểm du lịch nổi tiếng trong nước, một đôi tình nhân đang vui vẻ cùng nhau ăn kem. Đột nhiên một âm thanh trầm thấp cắt ngang: "Vị thí chủ này, tôi thấy hình như ấn đường cậu có điểm màu đen, là điềm không may. Có thể cho bần đạo đoán cho cậu một quẻ không?"
Đang lúc thân mật lại bị dang dở, nam thanh niên tức giận quát: "Ông bị bệnh hả? Đồ lừa đảo, tránh ra."
Người kia mặc áo đạo sĩ một thân màu xanh, làm vẻ mặt nghiêm túc lắc lắc tay: "Thí chủ nên nghe bần đạo một lần đi, thí chủ gần đây có phải thường xuyên cảm thấy buồn bực trong lòng, vả lại buổi tối còn bị chứng mất ngủ?"
Sắc mặt nam thanh niên ngày càng không tốt, còn cô bạn gái thì ngược lại, thấy vị đạo sĩ này phong nhã, nói đúng như tình hình thực tế, liền hỏi tiếp: "Tiểu đạo trưởng, ý của ông là, những tật xấu của anh ấy đều là điềm không may sao?"
"Thứ cho bần đạo nói thẳng." Tiểu đạo sĩ sắc mặt ngiêm trọng.
"Vị thí chủ gần đây bị tiểu quỷ bám theo, lòng buồn bực mất ngủ đều là vì tiểu quỷ hấp thụ tinh khí, cứ như thế mãi, tinh khí hao hết, là xảy ra đại sự."
"Phi! Ông lấy những lời kịch cũ rích như vậy là lừa ai đây! Xem tôi đánh chết ông." Nam thanh niên giơ nắm đấm lên muốn đánh người. Nhưng còn chưa đụng phải tiểu đạo sĩ, lập tức cảm nhận được một cỗ lực vô hình ngăn cản quả đấm, ngược lại còn bị đẩy lui về phía sau vài bước. Vẻ mặt khó tin nhìn vào tay mình, chợt nghe tiểu đạo sĩ thở dài: "Nếu cậu không tin, đêm nay mười hai giờ cầm lấy lá bùa này dán trên gương, có thể sẽ thấy tiểu quỷ kia quấn lấy cậu."
Bạn gái của nam thanh niên dùng hai tay tiếp nhận lá bùa tiểu đạo sĩ đưa cho. Sau đó giương mắt nhìn theo dòng người, hoàn toàn không thấy thân ảnh của tiểu đaọ sĩ kia nữa.
Cách đó không xa, phía sau cây tùng nhỏ, Phác Xán Liệt cởi đạo bào. Phía dưới chiếc áo T-shirt màu trắng là mảng lưng ướt một mảng lớn, thở ra một ngụm khí nóng : "Cái thời tiết chết tiệt này, nóng chết lão tử rồi!"
Một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng chậm rãi từ chỗ không xa đi tới. Nhìn kĩ thì thấy cái áo sơ mi kia tuyệt không hề vừa người. Nơi bả vai lỏng loẹt như sắp rơi xuống, mặt trên còn có rất nhiều vết tương bẩn, tư thế đi có chút kỳ quái, không giống đi bình thường, mà giống bay.
Phác Xán Liệt trừng thiếu niên rống: "Biên Bá Hiền, túi của tôi đâu!"
Bá Hiền vô tội nhìn tay mình, lại đáng thương nhìn Phác Xán Liệt.
"Thế nào? Lại làm mất nữa rồi sao?" Ngữ khí Phác Xán Liệt trong nháy mắt chuyển thành ân cần.
"Xán Liệt, tui đói." Biên Bá Hiền chơi đánh trống lảng.
"Được rồi, tôi biết." Phác Xán Liệt leo lên trên cây cầm lấy cái ba lô nhét trên đó, đem đạo bào nhét vào ba lô, xong lại cúi thấp đầu trấn an thiếu niên: "Đợi hai ngày nữa, ngày mốt là phát tiền lương, hơn nữa nhìn thằng ngốc hôm nay coi, đủ cho chúng ta gỡ một khoản. Lấy được tiền tôi liền mua linh chi cho cậu."
Biên Bá Hiền nhu thuận gật đầu, đi theo đằng sau Phác Xán Liệt: "Thật là tiếc, chuyện anh bịa đặt khi nãy, tui còn định tết Trung Nguyên (*) mang ra mà đùa với anh chứ."
(*) tết Trung Nguyên: rằm tháng bảy âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất.
Phác Xán Liệt mặt đầy hắc tuyến: "Đại Thiếu Gia, tôi nhặt được tiểu quỷ nhà cậu đã là trò đùa lớn nhất của ông trời với tôi rồi!" Càng không cần nói đến chuyện 2,3 ngày cậu lại giày vò tôi. Câu sau Phác Xán Liệt chỉ dám nghĩ nghĩ trong lòng, hắn sợ nói ra sau này sẽ không có ngày nào được yên ổn.
Biên Bá Hiền haha mà cười: "Thế nhưng Phác Xán Liệt à, anh làm sao biết người nọ bị quỷ quấn lấy? Tui đâu có nhìn thấy quỷ đâu."
"Đó là tôi bịa đấy."
"Hả? Làm sao anh biết trong lòng hắn buồn buồn bực mất ngủ?"
Phác Xán Liệt liên tục bước chân đi: "Mấy người thời nay đều có rất nhiều tật xấu. Nhìn quầng thâm đen hệt như gấu trúc dưới mắt hắn là đã biết buổi tối liều mạng đánh LOL rồi. Tùy tiện nói trúng bệnh trạng của hắn thôi. Cậu kinh nghiệm còn ít quá, tôi trà trộn vào giang hồ nhiều năm như vậy, không dễ lừa đâu, chí ích tôi cũng rất biết nhìn người."
"Dừng lại, trước khi gặp anh, tui đã phiêu bạt mấy trăm năm rồi, cái gì mà tui chưa thấy qua."
"Được được được, cậu lợi hại hơn tôi, tiểu tổ tông."
Nếu như lúc này mà có người khác nhìn vào, người ta nhất định sẽ cảm thấy Thượng Đế rất là công bằng. Cho cậu nam nhân cao 1m85 kia ngoại hình mê đảo chúng sinh, nhưng không cho hắn đầu óc, rõ ràng là hắn đang lầm bầm lầu bầu với không khí.
Bởi người bình thường nhìn sẽ không thấy Biên Bá Hiền, vì cậu là tiểu quỷ do Phác Xán Liệt nhặt được. Không những thế còn là tên tiểu quỷ không có nhà để về.
Phác Xán Liệt không có người nhà, lúc còn trẻ có một Lao sơn đạo sĩ nói hắn là hạt giống tốt, rất đáng để tu đạo, sau đó mang lên núi dốc lòng dạy bảo. Phác Xán Liệt không phụ lòng kỳ vọng của sư phụ, mười tuổi liền tu được Thiên Nhãn.
Thế nhưng Phác Xán Liệt không phải là người có thể ổn định tâm trí, thường thừa dịp sư phụ bế quan chạy xuống núi ăn thịt.
Sau đó không có tiền trả liền trộm tiền nhang đèn, sư phụ cảm thấy hắn tâm tư bất chánh, đuổi hắn xuống núi. Vì vậy mà đến tận bây giờ Phác Xán Liệt vẫn còn là một tiểu đạo sĩ không rành về thuật đạo, dựa vào hãm hại lừa gạt sống qua ngày.
Cuộc sống như vậy cũng không lâu lắm, Phác Xán Liệt đi trên dường thì nhặt được tiểu quỷ này đang hấp hối cuộn tròn bên ven đường. Thân thể gần như sắp tan biến, hắn dùng một ít linh dược khi xuống núi hái được thuận thế chữa.
Tiểu quỷ mới tỉnh lại, thân hình cũng dần hiền rõ trước mắt. Phác Xán Liệt hỏi cậu từ nơi nào đến, có phải bị người ta lừa gạt bắt đi làm thuốc rồi trốn thoát được hay không. Nhưng cậu cái gì cũng không biết, chỉ nói mình gọi là Biên Bá Hiền.
Về đến nhà. Tiểu quỷ ngồi trên giường Phác Xán Liệt loạn thành một khối, cái đầu nghiêng nghiêng, miệng hơi chu, biểu hiện không muốn đi. Phác Xán Liệt liền động lòng, quyết định giữ cậu lại.
Ai ngờ, từ đó ác mộng bắt đầu, tiểu quỷ ốm yếu xem ra rất vô hại, nay lại được bổ sung linh khí, thích gây sự không thua gì ác ma.
Mỗi ngày trên nhảy dưới tránh, đi ra ngoài chọc ghẹo những người không thấy cậu thì không nói, có lần còn lấy một mồi lửa đốt không ít bùa của Phác Xán Liệt. Mà đây chính là công cụ kiếm ăn của hắn. Thật vất vả mới mới dựa vào trí nhớ vẽ ra mấy tấm đơn giản, đảo mắt vì Biên Bá Hiền mà tiêu tan hết.
Không chỉ như vậy, Biên Bá Hiền còn là tiểu quỷ kén ăn. Phác Xán Liệt trong tất cả linh dược thích nhất là linh chi nghìn năm. Mỗi lần linh khí tiêu hao liền ôm linh chi không buông, cái khác một mực không chạm vào.
Chẳng qua là linh chi cũng là thứ có hạn, nếu cứ bị Bá Hiền lấy hút mấy lần sau này liền bị cạn kiệt. Phác Xán Liệt dùng thứ khác dỗ dành cậu, hay nói giỡn, linh chi đắt lắm. Nhưng khi nhìn tiểu quỷ trên giường quơ tay múa chân miệng thì hừ hừ, nhẹ nhàng mà nói "Xán Liệt, muốn linh chi~" Phác Xán Liệt lại cắn răng dậm chân, lấy tiền từ nhiều năm tích góp ra mua linh chi.
Nuôi tiểu quỷ chắc có ngày phá sản, vì vậy Phác đạo sĩ chỉ có thể càng ngày càng ra sức kiếm tiền.
Ngày hôm sau Phác Xán Liệt thay đổi đạo bào, thảnh thơi xuất hiện ở chỗ cũ. Lập tức có người chạy lại cầm chặt tay hắn, Biên Bá Hiền bị người này chen lấn đẩy qua một bên mà mắng lên: "Bà mẹ nó."
Nam thanh niên kia quầng mắt đã thâm đen hơn, cầm chặt tay Phác Xán Liệt khóc lên: "Đạo sĩ! Đạo sĩ nhất định phải cứu tôi."
Phác Xán Liệt gương mặt bất động, Biên Bá Hiền cũng đưa mắt liếc qua, ra ý một cái, cá lớn cắn câu rồi. "Thí chủ, bần đạo có thể cứu tự nhiên sẽ cứu, chỉ là tình huống của cậu quả thực có chút phức tạp nha, tiểu quỷ kia..."
"Đại sư! Thù lao không thành vấn đề, chỉ cần ông cứu tôi là được." Nam thanh niên cắt ngang Phác Xán Liệt.
"Thí chủ, đây không phải là vấn đề thù lao, người xuất gia từ bi."
"Một vạn. Không, ba vạn có đủ không?"
"Thành giao!" Phác Xán Liệt nhanh nhẹn móc ra một lá bùa, "Cầm nó dán ở đầu giường. Buổi tối không nên thức đêm, uống nhiều nước, vận động nhiều, hấp thụ ánh sáng mặt trời cũng rất tốt, giúp cho mọi thứ ô ếu đều biến mất. Đúng rồi, cậu trả tiền mặt hay là chi phiếu? Tiền trả qua chuyển khoản tôi cũng có thể nhận."
.
Phác Xán Liệt nằm ở trên giường gác chân lên bắt chéo, lại đếm đi đếm lại số tiền vừa nhận được. Nghĩ thầm là mua ít nhiều gì cũng được bốn cái linh chi, miệng cười đến tận mang tai: "Không nghĩ tới vừa ra tay liền câu được con cá lớn như vậy, đúng là bọn ngốc giúp lão tử kiếm thêm tiền."
Biên Bá Hiền nằm bên cạnh, chọt chọt eo Phác Xán Liệt: "Xán Liệt, lần này có thể mua cho tui cái linh chi thật lớn rồi nha~"
"Cậu cái gì cũng linh chi!", Phác Xán Liệt gõ đầu Biên Bá Hiền, "Cậu suy nghĩ một chút, số tiền lớn như vậy, chúng ta có thể đi thuê cái nhà nhỏ ở, không cần chen chúc trong căn phòng này nữa, tôi còn muốn đổi TV sang loại siêu mỏng."
"Anh nghĩ kĩ xem, nhà có thể ăn sao? TV có thể ăn sao? Vẫn là linh chi tốt nhất!"
"Tôi nói nha. Cậu lúc nào chỉ biết ăn thôi!" Phác Xán Liệt trở mình xuống giường, thay áo sơ mi. Biên Bá Hiền cũng lập tức xuống giường theo, chân trần lạch cạch lạch cạch chạy theo: "Xán Liệt, anh đi đâu?"
"Đi làm, không kiếm tiền sao mà nuôi được cậu tốt thế này, tiểu tổ tông."
"Dẫn tui đi cùng với, tuyệt đối không gây dự đâu."
Phác Xán Liệt không để ý cậu, lưu loát mặc quần áo tử tế, cầm chìa khoá, mở cửa. Biên Bá Hiền đầu vẫn ỉu xìu rủ xuống, chợt nghe Phác Xán Liệt ở ngoài cửa nói vọng vào: "Cậu định không đi hả?" Lúc này Bá Hiền mới nở nụ cười, nửa chạy nửa nhảy đến bên Phác Xán Liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com