Chap 53
-Nghĩ đến đó anh khẽ nuốt nước mắt vào tim , rồi nhẹ nhàng vén áo cqaju lên , chuẩn biệt tạm biệt bé con của mình... Nhưng khi vạt áo vừa vén lên , ngay lập tức đôi mắt anh bỗng chốc từ đau buồn , xót xa... Chuyển sang phẫn nộ đầy căm giận...
-Tay anh run rẩy chạm vào bụng cậu, mắt anh đỏ gay không biết đau đớn hay tức giận nhìn chằm chằm vào vết bầm tím trên bụng cậu... Rất nhiều , nhiều đến nhức mắt... Nhiều đến mức con ác qủy trong anh như muốn trỗi dậy...
-Im lặng xem xét những vết thương còn lại trên người cậu xong... Anh không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng xanh xao gầy yếu của người đang mê man trên giường , thỉnh thoảng lại nhíu mày , nhăn mặt đầy đau đớn , lo sợ ... Thấy cậu như vậy tim anh nhói đau từng hồi
" Anh xin lỗi ! Là do anh không tốt để em xảy ra thế này! Anh lại thất hứa với em một lần nữa rồi... Xin lỗi "
-Ôm lấy cậu vào lòng , tâm chí anh đang hỗn loạn từng hồi , nỗi đau xót dằn vặt khiến anh như phát điên .. Anh đã vô hình quên mất rằng , khi cậu tỉnh lại sẽ phải đối mặt với cậu thế nào đây... Một người dễ bị tổn thương như cậu liệu cậu có thể chịu nổi đả kích này không?
-Đấy là còn chưa nói đến cậu đang giận anh , và đang dần đánh mất đi niềm tin vào tình yêu của mình... Thứ vô cùng quan trọng để có một tình yêu vững bền
-Vương Tuấn Khải mang khuôn mặt lạnh lùng sát khí , bước từng bước dài mạnh mẽ về phía căn phòng " Máu" Trong lòng anh lúc này đang tràn ngập , hận thù và chết chóc. Anh sẽ bắt bọn chúng phải trả giá gấp trăm nghìn lần. Nợ máu phải trả bằng máu
" RẦM "
-Mở toang cánh cửa cẩm thạch , được làm y như một bức tường , nếu người ngoài bước vào sẽ không thể nào biết được đó là cánh cửa...
" Ông Chủ! "
" Ừm! Người mang đến chưa? "
" Dạ ! Rồi ạ! "
" Mang chúng vào đây?? "
" Dạ ! Mang chúng vào "
-Ngay lập tức 6 tên con trai được đưa vào. Bọn chúng đều bị đánh đến thân thể bầm dập , đi đến đâu là máu chảy theo đó , trông biến dạng vô cùng... Vừa nhìn thấy anh , cả bọn run rẩy sợ hãi , mặt tái mét đầy hoảng loạn...
" Xin anh hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi biết lỗi rồi! Cầu xin anh tha thứ... "
" Vậy... lúc em ấy cầu xin các người ... Các người có tha không? "
" Chúng tôi... Nhưng chúng tôi vẫn chưa làm gì cậu ấy cả... Chỉ... "
" Chỉ cưỡng ép , đánh đập thôi đúng không? "
" Xin người hãy tha cho chúng tôi... "
-Nhưng có vẻ anhkhông những không dịu đi cơn tức giận. Mà anh còn muốn như bốc hỏa hơn , mắt anh như ngàn con dao đâm sâu vào họ
" Vậy lúc đó các ngươi có tha cho cậu ấy không? Còn đứa con vô tội của ta nữa? Họ có tội tình gì mà các ngươi làm vậy hả??? "
" Ơ ! Nhưng chúng tôi có hại con ngài đâu. Lúc đó chỉ có mình cậu ấy ở đó thôi mà? "
" Thế tên khốn nào đã đá bụng cậu ấy , để cậu ấy bị băng huyết , dẫn đến sảy thai... Tất cả đều là các ngươi... Theo các ngươi ta nên trả thù thế nào cho con ta đây? Nợ máu phải trả bằng máu. Có lẽ các ngươi không thể trả hết được , nên người nhà các ngươi cũng cần phải trả thay... "
" Cậu... cậu ấy... là con trai làm sao có... có.... "
" Mang chúng vào đây! "
-Rất nhanh sau đó , người của anh đưa vào khá nhiều người , qùy xuống xếp hàng trước mặt anh... Bọn họ từ trẻ nhỏ , cho đến thanh niên phụ nữ , người trung niên ... Anh nhìn một lượt rồi nhàn nhạt nói
" Mang hết nam giới đi cắt lưỡi rồi vất xuống Hầm khai thác vàng đi! "
" Vâng! "
-Tiếng anh vừa dứt là sự ồn ào chống trả quyết liệt của những người đàn ông. Chẳng ai muốn cắt lưỡi cả , chứ đừng nói là phải sống trong nhà tù rồi khai thác vàng cho anh... Khai thác vàng ngang với xây Vạn lý trường thành, chết là điều không thể tránh khỏi , chẳng qua là chết sớm hay chết muộn mà thôi
-Nhưng biết làm sao bây giờ , khi người của anh đã hoàn toàn khống chế họ.. Bọn họ được đưa đi xong. Anh lại liếc nhìn xuống đám phụ nữ và trẻ nhỏ phía dưới... Rồi lạnh giọng tàn độc
" Các ngươi muốn cưỡng hiếp người khác lắm đúng không? "
" Không! Xin ông hãy tha cho chúng tôi "
" Không sao? Mà hình như các ngươi đều chưa có vợ con thì phải , nhưng cũng may vẫn còn mẹ và chị em gái nên ta đành mượn tạm vậy? Đã thích cưỡng hiếp như vậy... Ta sẽ cho các người toại nguyện... "
" Ông muốn làm gì? "
" Cho các ngươi vui vẻ với đám kia... "
-Anh nói rồi quét mắt nhìn về phía phụ nữ trẻ nhỏ đang ôm nhau run rẩy , sợ hãi phát khóc kia!
" Không ! Chúng tôi không muốn! "
" Đừng nói vậy ! Cảm giác sẽ rất tuyệt đó. MANG CHÚNG ĐI! "
" Dạ! Vậy... Giải quyết bọn chúng thế nào ạ... "
" Cho mấy thằng đó uống loại mới nhập về đó, để xem bọn chúng có chịu nổi không? Rồi nhét tất cả vào một phòng cho chúng thoải mái chọn lựa "
" Vâng "
" Không đừng mà... "
" AAAAA CỨU TÔI VỚI "
*Hình như còn hơi hiền
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com