Chap 93
- Chúng ta...
- Hình như vừa...
- Giết hết toàn trường đó! - Ngũ Chiết chớp chớp mắt long lanh.
- Wow.. Trông vậy chứ cực nhọc ghê nha.
- Mệt chết đi được.
- Khải không sao chứ? Hình như ông bị đám học sinh tấn công. - Mạc Hàn lo lắng.
- Không sao. Hơi đau một chút. Không nghĩ là chúng nó sẽ phản mình. - Tuấn Khải cười tự thấy bản thân đã sơ suất.
- Ừ, không sao thì tốt. Chúng ta vẫn còn một đối thủ nữa, kẻ đăm lén. - Kiki lạnh lùng nói.
- 12-1 à? - Đới Manh hỏi.
- Nhưng tại sao phòng tui lại có vài đứa lớp 1? - Vương Nguyên thắc mắc.
- Đơn giản đó là vì tụi nó biết thế nào cũng chết nên chết trước. - Thiên Tỉ đến.
Ngũ Chiết nhìn Tuấn Khải có chút suy tư cùng hoang mang. Có lẽ Khải cảm nhận được ánh nhìn đó thì liền quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt thương hại của Lisa đang hướng tới mình. Sam chỉ cười trừ rồi nháy mắt, ý tứ "Đừng cho ai biết cả". Ngũ Chiết chỉ biết thở dài và lắc đầu.
- Tại sao lại giấu? - Cô hỏi nhỏ.
- Nếu mọi người biết, mọi người sẽ lo lắng cho tôi và công cuộc dẹp loạn lớp 12-1 sẽ không thành công mất! - Tuấn Khải chỉ biết thở dài ngao ngán.
- Chăm sóc cho bản thân chút đi, làm người thì phải biết ích kỉ chứ. Tôi chỉ có thể làm cho chất độc ngưng phát tán, nhưng tôi không chắc nó có thể kéo dài mãi mãi. Tệ lắm là một tuần. Sau một tuần, chất độc sẽ bắt đầu lan ra toàn thân. - Ngũ Chiết nói bằng giọng nghiêm trọng.
- Chất độc này sẽ làm gì tôi? - Tuấn Khải hoang mang gặng hỏi.
- Khi nó đã lan ra hết cơ thể, bắt đầu sẽ hút hết máu của cậu để nuôi những con virus tạo nên chất độc này, rồi ăn dần ăn mòn da thịt cậu. Đến khi cậu chỉ còn lại bộ xương. - Ngũ Chiết trả lời trong giọng buồn rầu rĩ.
- Vậy... Trong bao lâu thì tôi chết? - Tuấn Khải lại cười trừ. Đôi mắt cậu mang nỗi buồn man mác.
- 24 giờ. - Ngũ Chiết nhấn mạnh.
- Dù sao tôi cũng phải chết. Chết sớm hay muộn. Có thể kéo dài bao lâu? - Tuấn Khải lại cười, nụ cười thê lương biết bao.
- Đã nói rồi, tệ nhất là một tuần. Nhưng mà mới hấp thụ thêm vài linh hồn thì có thể đến hai tuần. Và dẹp cái nụ cười đó đi! - Ngũ Chiết huých cái vai của Tuấn Khải.
- Hai người nói gì vui thế? - Vương Nguyên chạy lại gần tò mò.
- Chuyện của người lớn, con nít biết gì mà hỏi. - Tuấn Khải và Ngũ Chiết đồng thanh.
- Hai người.. Hừ! - Vương Nguyên hậm hực bỏ đi.
Nhưng khi vừa quay lưng lại, trên mắt cậu nhoè đi "Anh hai đần!"
Cậu vô tình phát hiện ông anh và Ngũ Chiết bí mật to nhỏ chuyện gì đó thì liền lén lút đi sau nghe lén. Mọi chuyện đều đã được lọt vào tai của cậu.
- Sao lại khóc? - Mạc Hàn tinh mắt đã thấy màng nước tựa như sương từ hốc mắt của cậu nhóc suốt ngày chỉ biết cười thì tò mò hỏi.
- Haha... Chúng ta sắp giết được kẻ thù, vui quá khóc. - Vương Nguyên lau nước mắt và cười.
- Ừ, đừng mừng vội. Kẻ thù lần này mạnh lắm. - Mạc Hàn xoa đầu cậu.
Vương Nguyên đột nhiên ôm chầm lấy cô, rúc mặt vào lòng nhỏ khiến Mạc Hàn bất ngờ loạng choạng xém té.
- Cái thằng nhóc này... - Mạc Hàn phì cười vì hành động trẻ con của Vương Nguyên. Cô nào biết lúc này cậu đau khổ như thế nào.
- Đi đâu bây giờ? - Đới Manh hỏi.
- Qua nhà tôi đi. - Kiki đề nghị.
- Qua nhà bà có gì ở trỏng? - Vương Nguyên trêu.
- Có cái đầu ông trong đó đó qua không? - Kiki cười.
- Ý da.. Tui có hai cái đầu à? Mới biết nha. - Vương Nguyên ôm mặt mình.
Cả lớp lại cười đùa như trước. Hồi ấy hạnh phúc biết bao.
Tại nhà Kiki
Những cặp mắt cứ chăm chăm nhìn nhau trông có vẻ nguy hiểm...
- .... Số 6! - Heo tỏ vẻ mập mờ, nguy hiểm nói.
- KINH!! Haha thắng gòi thắng gòi. Lần đầu tiên trong đời tác giả cho tui kinh. Muhahaa. Tiền, chung tiền nhanh lên mấy chế ôi. - Đới Manh hô to, vui sướng nhảy tưng tưng.
- À nhầm.. Số này số 9 chứ không phải số 6. - Heo lật ngược cái viên số lại mà cười lớn.
- Ông...... - Đới Manh hoá đá đứng tại chỗ rồi nhìn lên trời mắng - Bà tác giả tui có ăn hết đồ ăn của bà đâu sao bà nỡ lòng nào... Hiuhiu!
- Đừng đổ lỗi cho tác giả, hãy đổ lỗi cho số phận đi. - Mạc Hàn vỗ vai an ủi Đới Manh - Cho thất lễ nhá, Momo KINH!!!! Cho tui xin tiền trong tay Manh nhá! - Mạc Hàn búng tay cái tách, mò tay vào tay cô lấy tiền.
- Momo cậu cũng nỡ sao... Huhu sao số tui xui vậy trời! - Đới Manh gục mặt vào góc tường ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn tự kỉ.
- E hèm... Đến đây họp hay đến đây chơi dạ? - Kiki xách tai Heo.
- Hihi... Heo hông có lỗi, lỗi là ở... Momo! - Heo chỉ tay vào cô đang hí hửng đếm tiền.
Khi nghe nhắc tên, nhỏ quay phắt đầu lại, cũng nhanh tay giấu tiền vào túi.
- Yaaa, không có nha. Tui không làm gì hết, tui chỉ rủ tụi nó chơi cùng thôi. - Mạc Hàn vẻ mặt ngây thơ... vô (số) tội nhìn Kiki.
- Được rồi. Ngồi vào bàn đi. - Ngũ Chiết nói.
Cả đám ngoan ngoãn dẹp bộ lô tô qua một bên và lên bàn ăn ngồi. Vài đứa không có ghế thì đứng đằng sau, tay chống lưng ghế cùng nhìn Ngũ Chiết.
- Lớp 1 bỏ trốn, tụi nó đã thông báo tụi mình cho hệ thống tâm linh thế giới nên sẽ đến đây nhanh thôi. Cái tổ chức này nghiên cứu tâm linh cũng lâu rồi nên có thể có thứ vũ khí đánh bật lại sức mạnh của Ngũ Chiết, ai có giải pháp gì không?
Lần lượt từng người đề suất ý kiến của mình, nào là đi phá huỷ hệ thống, chuẩn bị vũ trang, có đứa còn lập sẵn kế hoạch bỏ trốn lỡ có thua. Thiên Tỉ đứng khoanh tay nãy giờ nghe tụi nó xôn xao mới lên tiếng:
- Sức mạnh có thể đánh bật cả giới tâm linh chưa chắc có thể làm thế đối với con người.
Không hẹn cả đám cùng nhìn Thiên Tỉ với ánh mắt long lanh kiểu "Vị cứu tinh giáng thế" làm ổng nổi hết da gà da vịt.
- Ý kiến tốt. Chỉ cần một người hứng đạn cho Ngũ Chiết để có thể chỉ huy toàn lớp là được. - Kiki nói.
- Để tôi làm bia chắn! - Tuấn Khải dơ tay lên giọng dứt khoát.
- Anh hai! - Vương Nguyên đập bàn đứng dậy
Nhưng chỉ nhận được nụ cười và ánh mắt đục ngầu của Tuấn Khải.
Ngũ Chiết đứng đấy cắn chặt răng nhắm nghiền mắt mà gật đầu.
- Như vậy Tuấn Khải sẽ là lá chắn của tôi, ngoài tôi ra còn một chỉ huy chủ lực là Thiên Tỉ, chia thành 4 nhóm với 4 nhóm trưởng lần lượt Đới Manh, Momo, Kiki và Vương Nguyên. Như vậy không tính nhóm trưởng thì sẽ chia ra làm 6 người một nhóm. Bây giờ sẽ bắt đầu bốc số chia nhóm.
Ngũ Chiết lôi ra một thùng nhỏ chứa đầy giấy và đi qua từng người cho họ bốc. Cô ra lệnh cho họ mở số ra và tập hợp lại đằng sau nhóm trưởng của mình. Sau đấy cô phân công từng nhóm làm việc và đưa vũ khí. Phát cho mỗi người một lọ dung dịch màu tím nhỏ bằng ngón út và dặn:
- Đây là thuốc tăng lực tức thì, tác dụng kéo dài 2 tiếng có thể làm khoẻ như voi nhanh như sóc dai như trâu và bật cao như ếch. Nhưng tác dụng phụ làm liệt cơ thể trong 3 ngày, trong 3 ngày sẽ bất tỉnh hôn mê và chịu cơn đau hành xác, có thể hôn mê đến chết nếu biết cách chống trọi tự 3 ngày khắc sẽ tỉnh, nhớ là dùng trong trường hợp thiết yếu.
Nói và phát ra thì vậy nhưng cô không hề muốn ai sử dụng nó. Vì đây là đi đánh nhau tầm cỡ chiến tranh sẽ có thương tích, chắc chắn một điều ai sử dụng thì mạng sống sẽ trên bờ vực thẳm.
END CHAP 93.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com