Chương 73: Anh Lại Càng Khó Chịu
Edit: Giản Sương
Người mà cô nhắc đến hẳn là bạn nam đã kết bạn với với cô hôm nay.
Đến nữa rồi đó.
Nguyên Nguyên vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của Hứa Tứ.
Hứa Tứ: "Đừng nhìn nữa, cô ấy đang nói chuyện với người khác rồi."
Nguyên Nguyên ngẩng đầu lên nhìn anh một cách khó hiểu.
Hứa Tứ ôm nó vào lòng rồi mở Anipop lên.
Chơi một lúc, đột nhiên anh cảm thấy không thú vị nữa.
Chẳng hiểu sao tự nhiên anh lại tò mò muốn biết họ đang nói chuyện ra sao.
Có gọi video để thảo luận không nhỉ?
Anh chơi thêm một lúc nữa rồi dừng tay, sau đó mở WeChat, tìm đến giao diện trò chuyện của hai người.
Lúc trước Giang Kiều đã từng làm dạng câu hỏi giống với bài tập Vật lý mà Hạ Thần An hỏi, cô viết sơ qua các bước giải bài lên giấy rồi chụp gửi đi.
Rất nhanh, Hạ Thần An đã trả lời.
[Hạ Thần An: Tớ dùng cách khác.]
[Hạ Thần An: (Hình ảnh)]
[Hạ Thần An: Cảm ơn cậu đã cho tớ một hướng làm khác.]
Giang Kiều xem lại cách giải và bước đi của anh, cũng rất đơn giản, hai phương pháp đều hợp lý.
Cô phản hồi lại rằng "không có gì".
Bất chợt, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện khiến cô bất ngờ.
[Hứa Tứ: gshjakkakoqofwg]
[Giang Kiều: ?]
Khoảng một phút sau, Hứa Tứ trả lời lại.
[Hứa Tứ: Hai tin nhắn đó là Nguyên Nguyên dẫm lên đó.]
[Hứa Tứ: Sao vậy? Thảo luận xong rồi à?]
[Giang Kiều: Xong rồi, cậu ấy chỉ muốn hỏi tớ một hướng giải khác thôi.]
[Giang Kiều: Tôi cứ tưởng là cậu vô tình chạm vào điện thoại.]
[Hứa Tứ: À.]
[Hứa Tứ: Không phải, là nó.]
[Hứa Tứ: (Hình ảnh)]
Giang Kiều nhìn tấm ảnh chụp mặt con mèo, cô không khỏi mỉm cười.
[Giang Kiều: Ha ha ha, nó đang làm gì thế?]
[Hứa Tứ: Nhìn tôi trò chuyện với cậu.]
[Hứa Tứ: Con mèo mê cái đẹp này cứ thấy cậu là mê mẩn.]
Giang Kiều lại không kìm được mà cười.
[Giang Kiều: Có cơ hội sẽ đến thăm nó vậy.]
[Hứa Tứ: Được.]
[Hứa Tứ: Ngủ sớm đi.]
Hứa Tứ nhìn tin nhắn vừa gửi tới, khóe môi khẽ cong lên.
[Bạn nhỏ vô lương tâm: Chúc ngủ ngon, cũng chúc nó ngủ ngon.]
[Hứa Tứ: Chúc ngủ ngon.]
Hứa Tứ nhìn Nguyên Nguyên đang chăm chú vào màn hình điện thoại của mình: "Cô ấy nói chúc mày ngủ ngon đấy."
Nguyên Nguyên "meo" một tiếng, sau đó dùng chân vỗ nhẹ lên điện thoại của anh, như thể đang hỏi vì sao lần này không thể nhìn thấy mặt cô nữa?
Hứa Tứ khẽ cười: "Cô ấy còn phải làm bài tập."
...
Hạ Thần An lướt qua diễn đàn thảo luận Tieba của trường số 6, quả nhiên tìm thấy ảnh chụp Giang Kiều, thậm chí còn có rất nhiều.
Cho dù chỉ là ảnh chụp, thiếu nữ vẫn khiến người khác rung động không thôi.
Cô mặc chiếc váy trắng, dáng người mảnh mai, sườn mặt như một bản phác họa, tay cô cầm tấm bảng màu đỏ ghi: Lớp 17 khối 11.
Không chỉ ở khuôn khổ trường số 6, bức ảnh của cô cũng nhanh chóng được chia sẻ khắp trường số 17.
Hạ Thần An lướt qua phần bình luận, thấy phần bình luận như thể điên hết cả lên.
[Fairy: Đây là vợ anh, các em không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn!]
[Chỉ yêu Toán học: Lạy chúa, xinh đẹp mảnh mai quá vậy! Còn nữa, bạn ở trên cắn cả viên đấy à?]
[Con khỉ lái máy kéo: Thứ nhất, cậu trên kia chơi vậy lâu chưa? Thứ hai, đây là vợ tôi!]
[Học sinh cấp ba ngây thơ: Anh bạn trên kia chắc cũng cắn cả viên rồi đấy nhỉ? Nhưng phải công nhận bạn nữ này đẹp thật, mà tôi còn có bức ảnh đẹp hơn.]
[Học sinh cấp ba ngây thơ: Được bạn học ở trường số 6 chụp cho, ngại quá, chỉ chia sẻ cho người nhà thôi.]
Bên dưới là hàng loạt yêu cầu gửi ảnh.
[Trong tất cả đám khỉ trên núi, mông anh đây là đỏ nhất: Anh à, đừng ép em phải xin anh!]
[Want-Want Ice Pop: Mông đỏ ra chỗ khác, anh ơi, em muốn xem!]
[Sóng đây đang xô đẩy: Tôi có một người bạn, cậu ấy muốn xem bức ảnh đó trông như thế nào.]
[Thánh nổ: Tôi cũng có một người bạn...]
...
Hạ Thần An đã đặt bức ảnh Giang Kiều giơ tấm bảng làm hình nền cho giao diện nhắn tin của hai người, sau đó gửi một tin nhắn "Chúc ngủ ngon" cho cô.
Chỉ một lúc sau, Giang Kiều cũng trả lời "Chúc ngủ ngon" với anh.
...
Sáng hôm sau.
Giang Kiều đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình: "Giang Kiều."
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: "Sao thế?"
"Tớ... Tớ muốn hỏi một câu."
Giang Kiều: "Cậu hỏi đi."
Lưu Thụ Tường đã hỏi rất nhiều người câu này nhưng vẫn không hiểu. Cậu ta bắt đầu nghi ngờ liệu mình có vấn đề về trí tuệ không.
Giang Kiều nhận lấy cây bút trong tay cậu ta rồi giải thích chi tiết câu đó.
Lưu Thụ Tường bất ngờ nhận ra, mình thực sự hiểu rồi!
Giang Kiều giải thích một công thức, cậu ta không hiểu lắm, lại thấy Giang Kiều hỏi: "Cậu hiểu không?"
Lưu Thụ Tường sợ cô sẽ bảo mình ngốc, cậu ta do dự một hồi rồi mới lên tiếng: "Vừa nãy có một công thức tớ chưa hiểu."
"Cái nào?"
Nghe cậu ta nói xong, Giang Kiều mở sách Vật lý ra giải thích lại: "Công thức đó biến đổi từ công thức này."
Cô vừa nói vừa trình bày lại một lần nữa.
Lưu Thụ Tường gật đầu chăm chú: "Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu!"
Giang Kiều khẽ cười: "Không có gì."
Lưu Thụ Tường nghĩ: Bạn mới dịu dàng quá, giảng bài rất tận tâm, mình hiểu thật rồi, không phải là IQ của mình có vấn đề.
Cậu ta do dự một hồi lâu nữa rồi lại nói tiếp: "Thực ra thì tớ vẫn còn một câu hỏi nữa."
"Câu nào thế?"
Lưu Thụ Tường chỉ vào một vài câu hỏi.
Giang Kiều giải thích sơ qua về cách làm của mấy câu hỏi đó: "Ba bài này chung một dạng."
Lưu Thụ Tường nghiêm túc gật đầu.
Hứa Tứ vừa từ ngoài vào thì thấy một cậu bạn ngồi ở bàn của mình, Giang Kiều đang cúi đầu giảng bài cho cậu ta.
Lưu Thụ Tường thấy Hứa Tứ đến thì vội vàng đứng dậy: "Lần sau có gì không hiểu thì tớ lại đến hỏi cậu nhé?"
"Ừ."
Hứa Tứ ngồi xuống, trêu chọc: "Bạn học nhỏ cũng giỏi quá, có thể tốt nghiệp rồi."
"Không đâu, chỉ là một bài dễ thôi."
"Khiêm tốn quá."
Giang Kiều nhìn anh một cái rồi nhìn ánh mắt trêu chọc của anh: "Cũng sẽ có bài tớ không biết làm."
"Cậu mà không làm được thì cả lớp này chắc chẳng ai làm được." Nói rồi, Hứa Tứ đột nhiên nhớ tới bạn nam đã kết bạn với Giang Kiều, hình như người này cũng học khá giỏi.
Dù sao thì điểm số ở trường của Giang Kiều rất cao, nếu hai người có thể bàn luận về bài tập thì có khi lực học của hai người cũng ngang bằng nhau, hoặc là giỏi hơn cô.
Nghĩ vậy, đột nhiên anh lại thấy hơi khó chịu.
...
Ngày hôm đó, có rất nhiều người đến hỏi bài Giang Kiều, mặc dù trước đây cũng có nhưng không nhiều như hôm nay.
Không biết có phải vì Lưu Thụ Tường đã "truyền bá" rằng bạn mới giảng bài rất nhẹ nhàng, dễ hiểu, cực kỳ kiên nhẫn.
Cũng có thể là vì hôm qua Phương Tử Tân nói chẳng mấy nữa lại đến kỳ thi giữa kỳ.
Hứa Tứ nhìn cái bàn trước mặt mình tiết nào cũng có một đống người vây quanh, số bạn là nam cũng chẳng ít, ai cũng cầm bài tập đến hỏi Giang Kiều.
Thấy Giang Kiều cúi đầu nhìn giảng bài cho người khác, khi bạn đó nói cảm ơn, cô lại còn mỉm cười với người đó.
Anh lại càng khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com