🛵 CHƯƠNG 7: GIA PHÁP🛵
Tzuyu đảo cặp mắt đầy sát khí của mình một vòng, cặp mắt băng lạnh của cô dừng lại trên người của Lee Taeyong.
Lee Taeyong là đại ca cầm đầu của một bang phái trực thuộc về Bang Con Rồng Vàng, do Tzuyu thống lãnh.
Dưới Tzuyu chia ra thành 20 bang phái nhỏ, mỏi một bang phái điều có một đại ca cầm đầu.
Người trong bang gọi họ là đường chủ, những thuộc hạ dưới tay của họ điều kính nể Tzuyu.
Họ biết đến cuối cùng Tzuyu mới chính là thủ lĩnh thật sự của bọn họ.
Lee Taeyong bị ánh mắt đầy sát khí của Tzuyu, nhìn chằm chằm làm cho hắn cảm giác bất an.
"Lee đường chủ, ngươi cũng quá to gan."
Lee Taeyong trán bất đầu toát mồ hôi lạnh, hắn cung kính khom người không dám nói gì.
Tất cả mọi người trong lòng điều thấp thỏm không yên, họ thở cũng không đám thở mạnh.
"Bóp...."
Tiếng bàn tay của Tzuyu vỗ mạnh lên thành ghế, làm cho mọi người điều hoảng sợ không dám ngẩn đầu.
"Lee Taeyong, ngươi cai quản thuộc hạ như thế nào? Lại để thuộc hạ của mình lén bỏ túi riêng tiền của sồng bạc."
Lee Taeyong nghe Tzuyu nói vậy trong lòng thất kinh, thuộc hạ của hắn lại dám qua mặt hắn bỏ túi tiền của bang hội mà hắn cũng không biết.
Lee Taeyong không biết tại sao Tzuyu lại anh minh như vậy, biết được chuyện dưới sự cai quản của hắn.
Lee Taeyong hoảng sợ quỳ gối xuống trước mặt của cô:
"Chou gia, thuộc hạ quả thật không biết chuyện này."
"Không biết, ngươi làm đại ca như thế nào? Chuyện thuộc hạ của mình cũng không hay biết điều gì."
Tzuyu nhìn hắn nói với giọng đầy phẫn nộ.
Tzuyu nhìn Lee Know, Lee Know liền hiểu ý ra hiệu cho thuộc hạ từ bên ngoài lôi tên thuộc hạ của Lee Taeyong vào.
Hai tên thuộc hạ quăng hắn ta mạnh xuống mặt đất kế bên Lee Taeyong.
Lee Taeyong nhìn tên thuộc hạ mà mình tin cậy nhất. Trong lòng tức giận đến không nói nên lời.
Lee Taeyong đối đãi với thuộc hạ vô cùng hào phóng, không nghiêm ngặt với họ. Chỉ cần họ phục tùng mệnh lệnh, thì hắn sẽ không quan tâm đến những chuyện họ làm bên ngoài.
Lee Know cầm một quyển sổ, quăng xuống mặt đất trước mặt tên thuộc hạ của Lee Taeyong.
Lee Taeyong lính quýnh khom nguời nhạt lên xem, hắn lật từng trang giấy qua xem, nhìn thấy những số tiền ghi chép trong quyển sổ và ngày tháng.
Hắn vô cùng tức giận, tay hắn bất giác vò nát tờ giấy.
Lee Taeyong không ngờ, thuộc hạ của hắn đã lén ở sau lưng hắn, lấy một số tiền lớn đến như vậy mà hắn không hề hay biết điều gì.
Lee Taeyong nóng giận quăng quyển sổ vào mặt của tên thuộc hạ:
"CMN.... Ở trong địa bàn của tao mà mày giám ăn chặn tiền của sòng bạc. Hôm nay tao không giết chết mày, tao sẽ không mang họ Lee nữa."
Vừa dứt lời Lee Taeyong liền đứng lên rút từ trong túi áo ra một khẩu súng lục, nhắm thẳng vào đầu của tên thuộc hạ mà bắn.
"Pằng..."
Một phát lấy mạng của tên thuộc hạ ngay lập tức.
Sau khi xử lý xong tên thuộc hạ hắn cắt súng vào trong túi, hắn qùy gối trước Tzuyu.
"Không cai quản tốt thuộc hạ là lỗi của tôi, đã khiến bang hội tổn thất một số tiền lớn đến như vậy, xin Chou gia xử phạt."
Lời nói cung kính của hắn vang lên, làm Tzuyu vô cùng vừa ý. Biết sai mà nhận tội, là việc của một đại trượng phu nên làm, cô ghét nhất những kẻ chỉ biết trút hết trách nhiệm vào người khác.
"Theo như điều thứ 5 của bang quy, đường chủ không quản thúc được thuộc hạ của mình. Phải tự đâm mình một nhát dao để nhắc nhở chính mình, sau này nên cai quản thuộc hạ nghiêm ngặt hơn."
Giọng nói lạnh lùng của Lee Know vang lên.
Tất cả mọi người không hề kinh ngạc, bang quy họ đã thuộc lòng từ lâu.
Nam Joon trên tay cầm một cái khay được phủ lên một miếng vải màu vàng, trên khay đặt một con dao vô cùng sắc bén chạm hình con Rồng vàng.
Nam Joon đem đến trước mặt của Lee Taeyong.
Lee Taeyong không hề tỏa ra chút do dự gì cả, vì hắn biết bang quy không thể làm trái. Hắn vươn tay cầm con dao lên nhìn Tzuyu nói:
"Thuộc hạ biết tội."
Nói xong vươn con dao lên đâm thẳng vào bắp đùi bên trái của mình.
Trước mặt tất cả mọi người Lee Taeyong rút con dao sắc bén ra, máu từ trên bắp đùi của hắn phun ra tứ tung trên mặt đất.
"Cho người đưa Lee đường chủ vào trong băng bó lại vết thương."
Tzuyu lên tiếng cho thuộc ha đưa hắn lên tầng 2 tịnh dưỡng.
Lee Taeyong biết Tzuyu là một thủ lĩnh rất sáng suốt, có công thì ban thưởng có tội thì nhất định phải chịu phạt.
Xử lý xong Lee Taeyong, đám thuộc hạ còn lại liên tục báo cáo về những chuyện ở trong bang, trong vòng một tháng qua cho Tzuyu.
Đến khi tất cả mọi người đã báo cáo xong đã là 6 giờ chiều.
Trên tầng 3 Tzuyu mệt mỏi ngồi trên ghế sopha trong thư phòng của mình.
Momo đứng sau ghế massage hai vai cho cô, Tzuyu thoải mái ngã nhẹ đầu về phía sau nhắm mắt lạ định thần.
"Chou gia, dạo này vì bôn ba xử lý việc trong bang, Chou gia đã không có đủ thời gian nghỉ ngơi. Thuộc hạ sợ rằng căn bệnh đau nửa đầu của Chou gia sẽ bộc phát lại."
Momo là thuộc hạ cũng là bác sĩ riêng của Tzuyu.
Tzuyu thường xuyên bị chứng bệnh đau nửa đầu giày vò, làm cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Mỗi khi bộc phát thì cô chỉ có thể uống thuốc giảm đau. Hiện tại trên thế giới chưa có thuốc trị tận góc của căn bệnh này.
Lúc này Lee Know từ bên trong phòng bếp mang lên cho Tzuyu một ly trà mật ông nóng.
"Chou gia, xin mời."
"Để xuống đi."
Bây giờ Tzuyu quả thật rất mệt mỏi, cả mở mắt cô cũng không muốn.
Lee Know đặt ly trà xuống bàn trước mặt Tzuyu:
"Chủ nhân, Carlos từ bên Trung Đông đã gởi thiệp mời tới. Mời chúng ta qua đó để dự buổi lễ thiếp nhận chức thủ lĩnh của hắn."
"Trung Đông!"
Tzuyu lập lại hai từ Trung Đông trong miệng mình.
Khuôn mặt cô hiện lên tà khí rõ ràng, đôi môi xinh đẹp khêu gợi, nhích lên thành đường công.
"Được! Vậy đi Trung Đông."
Nam Joon, Momo và Hyun Jin đều không thể đoán được tâm tư của Tzuyu.
Chỉ có Lee Know mới biết, Tzuyu đang muốn bành trướng thế lực của mình qua Trung Đông. Đúng lúc này đám người Carlos lại mời họ qua đó.
Trong muốn qua Trung Đông dò sét tình hình trước, rồi mới chiêu binh mãi mã đánh cho họ không kiệp trở tay.
Nhưng cô không muốn ai biết đến kế hoạch này của mình. Càng ít người biết thì sẽ tiện cho bọn họ hành động hơn.
Sau khi Nam Joon, Hyun Jin và Momo nghe Lee Know nói về kế hoạch của Tzuyu. Lúc này họ mới biết dã tâm của Tzuyu không đơn giản chỉ có Đông Nam Á, mà Tzuyu còn muốn nắm luôn cả Trung Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com