Phiên ngoại 10: Cậu không xứng để tôi thích
Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Một tuần sau đó, Cố Cảnh không có xuất hiện bên cạnh Kỷ Dạng nữa, chờ tới lúc cậu hoàn hồn lại thì đã không thể gọi được cho cô, nhìn số điện thoại trên màn hình vẫn luôn báo máy bận, tâm tình Kỷ Dạng đã không tốt lắm.
Một đội viên của đội bóng rổ đập bóng tới bên chân cậu, người đứng ở khung bóng rổ cũng đang lớn tiếng nói cậu chuyền bóng qua, Kỷ Dạng đá quả bóng trở về, sau đó xách cặp đi ra ngoài.
Cậu muốn đi tìm Cố Cảnh, nhưng không quá muốn đi lên tận lớp cô chờ, vì thế liền đứng ở dưới tòa nhà dạy học đợi cô.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Dạng chủ động tới tìm cô, sinh viên lục tục đi từ bên trong hành lang ra, nhưng từ đầu tới cuối lại không nhìn thấy Cố Cảnh đâu.
Cậu cũng không phải người có tính kiên nhẫn, tâm tình không tốt lắm rời đi, tới sân thể dục trường chạy vài vòng cho mồ hôi ra, ý đồ muốn ném chuyện này ra sau đầu.
Với hiểu biết và thói quen của cậu, Cố Cảnh muộn nhất là ngày mai sẽ liên lạc với mình, nhưng chờ tới ngày thứ hai cũng không hề có tin tức gì như cũ.
Điện thoại của cậu trước đây mỗi ngày đều sẽ nhận được rất nhiều tin nhắn quan tâm săn sóc của Cố Cảnh, nhưng mấy hôm nay lại không có chút động tĩnh nào.
Sau hai tuần trôi qua, Kỷ Dạng rốt cuộc cũng tỉnh táo lai, Cố Cảnh hẳn là sẽ không tới tìm mình nữa.
Đang nghĩ đến xuất thần thì đội viên của club bóng rổ đập bóng đi tới cạnh, nhìn thấy Kỷ Dạng đang bồn chồn thì rất nhanh đã hiểu được cậu đang nghĩ gì.
"Gần đây ít nhìn thấy Cố Cảnh nhỉ." Đội viên ném khăn mặt qua, ánh mắt ám chỉ nhìn qua những người khác.
Kỷ Dạng nghe được cái tên này liền hoàn hồn, ánh mắt chậm rãi đảo qua, đề tài của mấy tên kia đều xoay quanh Cố Cảnh.
"Đúng là đoạn thời gian này không thấy cô ấy, không biết là đang bận cái gì nhỉ."
"Sẽ không phải là có nam sinh nào theo đuổi chứ, Cố Cảnh xinh như vậy cơ mà."
Kỷ Dạng lành lạnh nhìn nam sinh đang nói chuyện, đối phương lập tức cầm chai nước khoáng lên, cười nhạo xoay sang chỗ khác uống.
"Đội trưởng, cậu đừng có mất hứng chứ."
Đám người bọn họ chơi bóng với nhau từ hồi cấp ba cho tới bây giờ, trải qua đủ các trận thi đấu lớn nhỏ đã thành lập nên một tình chiến hữu cách mạng sâu sắc từ lâu, bọn họ đều thật tâm muốn tốt cho Kỷ Dạng.
"Từ hồi bắt đầu lên lớp 10, Kỷ Dạng đã theo sau đuôi cậu rồi phải không, hồi đó cậu y như cục đá ý, thờ ơ lạnh nhạt với người ta, cô gái nhỏ nhà người ta nói không chừng tâm cũng nguội lạnh mất rồi, cậu nên nắm chắc cho tốt đi."
Kỷ Dạng không lên tiếng, ôm bóng rổ của mình rời đi, dáng vẻ vẫn là đối với ai cũng hờ hững.
Đội viên cao giọng gào lên, "Tôi cảm thấy đội trưởng của chúng ta không có lòng lang dạ sói đến thế đâu nhể, chắc chắn là tới lớp truyền thông số 5 xem Cố Cảnh rồi!"
Bước chân Kỷ Dạng ngừng lại, cậu biết Cố Cảnh học ngành truyền thông, bởi vì Cố Cảnh luôn lải nhải trước mặt cậu như vậy, về phần cô học lớp nào thì cậu đúng là không biết, cho nên ngày hôm đó chỉ có thể chờ dưới tòa dạy học.
Rất rõ ràng, nhóm bóng rổ của cậu đang ám chỉ cho cậu.
Nhưng khiến bọn họ thất vọng chính là, Kỷ Dạng không có tới lớp truyền thông số 5 tìm Cố Cảnh mà là tới nhà ăn của trường.
Từ đầu tới cuối, cậu đều không cảm giác được mình làm sai chỗ nào, là do Cố Cảnh đột nhiên biến mất, cậu đã đi tìm cô rồi, chỉ là không tìm được mà thôi, nếu ép cậu phải lì lợm chạy theo như cô thì cậu làm không được.
Cậu mua một phần cơm ở nhà ăn, cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại, vẫn như cũ không có tin nhắn ân cần hỏi thăm của cô gửi tới.
Kỷ Dạng tức đến bật cười, cầm điện thoại tiện tay ném lên bàn, trong lúc vô tình liền nhìn thấy Cố Cảnh cùng một nam sinh văn nhã đeo mắt kính đang bưng đồ ăn ngồi cùng một chỗ với nhau.
Cậu sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên lửa từ đáy lòng bốc lên.
Cố Cảnh với nam sinh kia trao đổi đồ uống, gắp đồ ăn cho nhau.
Nam sinh xấu hổ đem món quà mình đã chuẩn bị ra đẩy về phía Cố Cảnh.
"Cái này, hy vọng cậu sẽ thích."
Cố Cảnh có chút ngoài ý muốn, "Thật ra..."
Cô còn chưa nói hết lời, một bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên cầm hộp quà trên bàn ném xuống đất đạp nát.
Động tĩnh này khiến mọi người trong nhà ăn đều nhìn qua đây, nam sinh kia bị biểu tình lãnh lệ của Kỷ Dạng dọa sợ, trong lòng run sợ đẩy đẩy mắt kính.
"Cố tiểu thư thay lòng đổi dạ nhanh như vậy?" Ánh mắt giễu cợt của cậu liếc qua đây.
Trả lời cậu là một cái tát của Cố Cảnh.
Tiếng bạt tai trong trẻo bén nhọn, khiến người xem kịch trợn mắt há mồm.
Cố Cảnh khăng khăng một mực theo đuổi Kỷ Dạng từ cấp ba Hoài Thành tới đại học Hoài Thành, chuyện này không một ai là không biết, thậm chí ngay cả nhóm fans của Kỷ Dạng còn biết, còn từng có ý lại vô tình cười nhạo Cố Cảnh, nhưng hôm nay cô lại động thủ với Kỷ Dạng, lại còn là vì một nam sinh khác?
Kỷ Dạng từ nhỏ tới lớn không thiếu lần đánh nhau, nhưng chưa bao giờ bị con gái đánh, cộng thêm với cái tính tính lớn như đại thiếu gia của cậu, sao có thể chịu đựng Cố Cảnh đối xử với mình như thế chứ, hơn nữa còn là vì một nam sinh khác!
Sắc mặt cậu cứng ngắc kéo cổ tay cô lôi ra khỏi nhà ăn, quần chúng hóng chuyện trong nhà ăn đang sôi trào sùng sục.
Cố Cảnh có chút theo không kịp bước chân cậu, bị kéo đến nghiêng ngả lảo đảo.
"Kỷ Dạng!"
"Kỷ Dạng cậu buông tôi ra!"
Cố Cảnh kéo cổ tay cậu dùng lực cắn, Kỷ Dạng bị đau, nhưng làm thế nà cũng không chịu buông.
Nét mặt của cô lạnh lùng, là thứ cậu chưa từng thấy qua, "Tôi bảo cậu thả tôi ra!"
Sức lực nắm cổ tay cô của Kỷ Dạng tăng thêm một bậc, trên mặt Cố Cảnh xuất hiện vài phần cảm xúc phiền chán, Kỷ Dạng cho rằng bản thân nhìn lầm.
Phiền chán?
Người chỉ biết cười với cậu, người chỉ coi cậu là duy nhất, từ trước tới nay đều rất nghe lời cậu lại chán ghét cậu?
"Nam sinh kia là ai?" Cuối cùng, lại là cậu lên tiếng hỏi trước, thanh âm khàn khàn áp lực, mà giọng của Cố Cảnh lại vô cùng bình tĩnh: "Bạn trai tôi."
Nam sinh xấu hổ kia cũng theo ra, nghe tới câu này sắc mặt liền đỏ cả lên.
Kỷ Dạng hung ác nham hiểm nhìn qua cậu ta, nam sinh bị dọa đến suýt mềm cả chân, khóc không ra nước mắt.
"Sao nhanh như vậy đã có bạn trai rồi?" Nụ cười của Kỷ Dạng âm lãnh trào phúng, rất nhanh đã bị cô làm cho tức chết.
"Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi còn có thể đợi cả một đời?"
Nỗi tức giận không thể phát tiết của Kỷ Dạng bị nghẹn đến áp bức, đây là lần đầu tiên Cố Cảnh nhìn thấy.
Không cảm thấy đau lòng, ngược lại còn rất sảng khoái!
Rốt cuộc cậu cũng đã nếm trải được tư vị này rồi! Rốt cuộc thì cậu cũng có ngày hôm nay rồi!
"Kỷ dạng, ba năm nay tôi chịu đủ rồi, cho dù tôi là một con chó thì hẳn là cậu sẽ cười với tôi một cái đúng không, nhưng cậu thì sao, cậu coi tôi là bảo mẫu hay là người hầu của cậu?"
Kỷ Dạng không trả lời được, cậu cũng không nói nên lời rốt cuộc cậu coi Cố Cảnh là cái gì, nhưng cô chính là cô gái duy nhất có thể xuất hiện ở bên cạnh cậu mà.
"Có phải cậu cảm thấy tôi là nữ sinh duy nhất có thể tới gần cậu? Tôi có phải là nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh hay không? Tôi đúng là từng như vậy, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy thật vớ vẩn!"
Khoảnh khắc thu lại những sự bao dung với cậu, Cố Cảnh phát hiện, cô cũng có thể nói ra những lời ngoan độc với cậu, "Cậu từng tìm hiểu tôi sao? Cậu biết tôi thích cái gì ghét cái gì không? Mỗi lần cậu mặt lạnh quát tôi tôi ủy khuất bao nhiêu cậu có biết không? Cậu có biết tôi vì cậu đã phải trả giá biết bao nhiêu nhưng lại khổ sở khi không được đáp lại không? Cậu đều không biết! Cậu chính yên tâm thoải mái tiếp nhận lòng tốt của tôi dành cho cậu!"
"Chúng ta ở bên ba năm, tôi biết hết tất cả mọi chuyện về cậu, cậu nhíu mày tôi cũng biết cậu đang nghĩ cái gì, tôi sợ không thể theo kịp bước chân của cậu, cho nên tôi liều mạng cố gắng học tập, muốn học cùng một trường đại học với cậu. Nhưng mà cậu có từng dừng lại chờ tôi dù chỉ một chút hay không? Cậu có từng đau lòng vì tôi chưa?"
"Kỷ Dạng!" Cố Cảnh dừng lực hất tay cậu ra, thậm chí còn không để ý cổ tay bị thương, lần đầu tiên hất cằm trước mặt cậu, thẳng lưng, "Cậu không xứng để tôi thích!"
----------
Shmily: Dạo này tui bị ốm nên không ra chương đều được! Mấy bồ thông cảm nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com