Phiên ngoại 8: Anh sẽ luôn nghe lời, em hứa phải yêu anh mãi nhé
Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Có kinh nghiệm qua lần đầu tiên họp chợ, những buổi họp chợ sau đó, Trình Kiệt sẽ không rời giường quá sớm, vẫn giống như bình thường ngủ cùng cho tới khi cô tỉnh lại.
Anh Đào rất thích nếp sinh hoạt ở trấn Cố Thủy, cố hương bao dung khiến cô như trở lại thời điểm thanh xuân nhất, giống như lại trở về là thiếu nữ đơn thuần vô ưu vô lo trước kia.
Sau một tháng ở trấn Cố Thủy, Trình Kiệt đưa Anh Đào ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, cũng không có đi nơi nào khác mà liền tới ngay London.
Anh muốn xem nơi mà Anh Đào đã sinh sống tám năm, ăn những đồ ăn mà cô từng không ăn được, cảm thụ thời tiết khác biệt so với Hoài Thành.
Ban ngày đi dạo rất nhiều nơi, cũng gặp được những thầy giáo của Anh Đào ở London, từ trong miệng bọn họ biết được Anh Đào cố gắng và ưu tú biết bao nhiêu.
Từ đầu tới cuối, ý cười của Trình Kiệt đều không thay đổi, tựa hồ là kiêu ngạo và tự hào thay cô, nhưng đêm tới, anh lại vì xót xa mà mất ngủ.
Không khí xa lạ, thân ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, Anh Đào vậy mà phải vất vả nhiều năm đến thế, chỉ cần nghĩ tới chuyện này thôi, Trình Kiệt đã cảm thấy anh dung cả đời còn lại để bồi thường cũng không đủ.
Anh Đào trong ngực đã ngủ, Trình Kiệt cụng lên trán cô, nhẹ nhàng ép chặt cô vào ngực một chút.
Tinh dầu dưỡng cô bôi trên tóc là Trình Kiệt làm ra từ hoa sơn chi, vào mùa hè ngửi lên có cảm giác trong veo, Trình Kiệt hôn lên tóc cô.
Bọn họ ở lại London cũng không lâu, nơi này có quá nhiều kỉ niệm bi thương không muốn nhớ lại, mà Trình Kiệt hy vọng mỗi ngày Anh Đào đều vui vẻ, không muốn để cô cảm thấy đau lòng quá nhiều.
Trình Kiệt vốn định mang Anh Đào tới quốc gia khác, Anh Đào lại không muốn, Trình Kiệt nào có thể nỡ miễn cưỡng cô, vì thế liền đưa cô trở về Hoài Thành.
Lúc này đây từ London về nhà, như cũ vẫn là Dụ Lệ An, Kỷ Lương và Kỷ Dạng, ba người cùng tới đón cô, khác biệt chính là, lần này Anh Đào cùng nắm tay Trình Kiệt trở về.
Dụ Lệ An tiến lên ôm con gái, hỏi mấy ngày nay cô sống thế nào, Kỷ Lương yên lặng cùm Trình Kiệt đem hành lý cất lên cốp xe.
Anh Đào nhìn Kỷ Lương, ông với Trình Kiệt cũng đang nói chuyện, dáng vẻ đều thoải mái thanh thản như nhau.
Từ lúc hai người họ kết hôn xong, Trình Kiệt vẫn luôn gọi theo cô là chú Kỷ Lương, có đôi khi tâm tình tốt thì sẽ gọi một tiếng cha vợ, lúc ấy luôn luôn có thể dỗ dành Kỷ Lương đến đặc biệt vui vẻ.
Lúc này Anh Đào mới phát hiện, Kỷ Lương đối với Trình Kiệt dường như thoải mái hơn nhiều so với cô.
Dụ Lệ An phát hiện ra ánh mắt của cô, cười mở miệng: "Chú Kỷ của con rất nhớ con đó, ngày hôm qua hai đứa nói muốn trở về, ông ấy vừa tan tầm liền giúp mẹ quét sạch nhà cửa, còn mua vài chậu hoa sơn chi con thích về, gần đây còn nghiên cứu vài món ăn mới, luôn nói khi con về nhà mẹ đẻ thì sẽ xuống bếp nấu cho con ăn."
Anh Đào mím môi cười nhẹ, "Con biết chú Kỷ luôn tốt với con."
Lúc ở London, mỗi lần Dụ Lệ An gọi video với cô, Kỷ Lương đều sẽ ăn mặc rất nghiêm túc, nói chuyện cẩn thận, tựa hồ như sợ cô sẽ tức giận.
Anh Đào còn nhớ rõ ngày cô và Trình Kiệt tổ chức hôn lễ ở trấn Cố Thủy, lúc đi thảm đỏ ngang qua người ông, tựa hồ như nhìn thấy ông muốn nói gì đó nhưng lại thôi, quay lưng đi vụng trộm lau nước mắt.
Dụ Lệ An nhìn ra được con gái mình cũng có tình cảm với Kỷ Lương, cũng biết Kỷ Lương muốn cải thiện quan hệ với Anh Đào, chỉ là trước kia thân thể Anh Đào không khỏe mạnh, Dụ Lệ An một lòng một dạ chỉ muốn chữa bệnh cho cô, thật sự không có tâm tư nghĩ nhiều về mấy chuyện khác, hiện tại cũng đến lúc rồi.
"Kỷ thật chú Kỷ của con vẫn luôn coi con như con gái ruột, đối với con còn quan tâm hơn so với Kỷ Dạng nữa, đây cũng là nguyên nhân trước kia Kỷ Dạng chán ghét chúng ta."
Dụ Lệ An nghĩ đến quá khứ, nụ cười có chút cảm thán: "Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, thái độ của Kỷ Dạng đối với mẹ đã chuyển biến cực kỳ nhiều, không chỉ nghe lời mẹ nói mà còn giúp mẹ làm việc nhà nữa. Nhưng mà..."
Anh Đào thấy Dụ Lệ An khó xử, hiểu được bà muốn nói gì, "Con hiểu ý mẹ, nhưng mà con đã đồng ý với Kỷ Dạng là sẽ không cướp đi ba của thằng bé."
Dụ Lệ An ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng đè xuống không nhắc tới nữa.
Mọi người trở về nhà, Anh Đào phát hiện trong nhà đã được dọn dẹp trang trí rực rỡ hăn lên, rèm cửa đã được đổi hết, có rất nhiều nội thất cũng thay đổi, trong trong ngoài ngoài được quét tước cực kỳ sạch sẽ, trên bàn đã sớm chuẩn bị sẵn đồ cô thích ăn.
Loại đãi ngộ này, cho dù là con gái ruột thì cũng rất ít người có được, nhưng mỗi lần cô về nhà, Kỷ Lương và Dụ Lệ An đều vô cùng vui vẻ, chuẩn bị cực kỳ long trọng.
Kỷ Lương đeo tạp dề lên nói: "Các con ngồi đi, ba đi xem canh gà hầm trước."
Dụ Lệ An cười dẫn con gái và con rể tới sofa mới ngồi xuống, "Mấy hôm trước ông ấy cố ý đi chợ sớm chọn con gà ngon đấy, còn nhớ muốn hầm cho vợ chồng son các con cơ."
Trình Kiệt hơi nhướng mày, nhìn về phía Anh Đào, mà Anh Đào chỉ cười nhẹ uống trà, cái gì cũng không nói.
Lúc ăn cơm rất vui vẻ hòa thuận, ai cũng theo thói quen chăm sóc cho Anh Đào, trước kia có Dụ Lệ An và Kỷ Lương, hiện tại còn tăng thêm cả Trình Kiệt.
Anh Đào nhìn Kỷ Dạng cô đơn gặm cải trắng, liền đem cái chân gà trong bát chia cho cậu, Kỷ Dạng dừng một lát, liền gắp trả lại cho cô.
"Mắc răng lắm."
Anh Đào cong môi, xem ra người đối tốt với cô lại thêm một người nữa rồi.
***
Sau bữa cơm tối, Trình Kiệt đi tản bộ cùng cô, lúc về liền thấy Kỷ Dạng đang tưới nước cho cây anh đào.
Đó là cái cây bọn họ trồng vì cô, Kỷ Lương từng nói, chờ anh đào chín rồi, quả đầu tiên nhất định sẽ cho cô ăn.
Anh Đào nghĩ đến xuất thần, Trình Kiệt nhìn ra cô có chuyện muốn nói với Kỷ Dạng.
"Anh vào trước nhé?"
Anh Đào cười nói được.
Sắp lập xuân, bây giờ mùa đông hơi se lạnh, mưa nhiều, kỳ thật căn bản không cần tưới nước cho cây, nhưng Kỷ Dạng hơn nửa đêm chạy ra đây làm chuyện này, nhất định là muốn thu hút sự chú ý của cô.
Anh Đào đút tay trong túi áo, mỉm cười tới gần.
Lúc cây anh đào kia mới được trồng, nó mới chỉ cao bằng nửa người cô, hiện tại đã cao hơn rất nhiều, có lẽ qua hai năm nữa là có thể ăn được quả anh đào rồi.
Ngón tay dài thon dầy của Kỷ Dạng cầm gáo múc nước tưới lên thân cây, nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn cô, "Sao chị lại ra đây?"
Biết rõ còn cố hỏi, Anh Đào cũng không có vạch trần: "Sao hơn nửa đêm em lại ra đây tưới cây?"
"Ba em bắt em ra, chị cũng không phải không biết ông ấy thương chị bao nhiêu, thương đến mức ngay cả cái ngọn cây này cũng bắt em tự mình ra chăm, mỗi ngày phải tưới nước, muộn một phút đồng hồ cũng không được." Kỷ Dạng ngồi xổm dọc theo gốc cây gần đây cậu cao lên rất nhiều, dáng vẻ tuấn dật đã ra dáng một người đàn ông rồi.
Anh Đào mỉm cười nhìn cậu nói dối mà không đổi sắc, "Ừ, đúng là làm khó em rồi."
Kỷ Dạng dung gáo múc nước quậy nước trong thùng, ra vẻ không kiên nhẫn, lười biếng nói: "Em rất ghen tỵ đấy, chị biết không?"
Ý cười của Anh Đào càng sâu: "Ừ."
Kỷ Dạng quay mặt qua, đây là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này, cảm thấy quá mất mặt, cắn chặt răng mất một lúc lâu mới nói được ra, "Ba em... đối với chị rất tốt đó."
Anh Đào thiếu chút nữa bật cười, cố gắng nhịn xuống, "Không phải."
Kỷ Dạng sửng sốt, cho rằng tình cảm của Anh Đào đối với Kỷ Lương không có tốt như cậu tưởng tượng, đang xấu hổ thì một giây sau liền nghe được Anh Đào nói: "Không phải rất tốt, ba chị đối xử với chị rất rất tốt."
Kỷ Dạng nhìn dáng vẻ mỉm cười của cô, rốt cuộc cũng hiểu được Anh Đào là muốn dẫn dắn cậu nói ra trước. Cậu cũng không tức giận, gật đầu, trên mặt khó có được ý cười: "Phải, là ba em."
Tối nay ánh trăng chiếu vào trên cây anh đào, bóng dáng hai người trùng điệp giao nhau trên mặt đất, hiện ra vẻ ấm áp hài hòa.
Hai chị em vào trong nhà, Kỷ Lương và Dụ Lệ An vẫn còn đang ở trong phòng khách xem TV, càng giống như là đang đợi bọn họ trở về.
Bước chân lên lầu của Anh Đào hơi ngừng, do dự trong chốc lát, nhìn về phía Kỷ Lương và Dụ Lệ An, "Ba mẹ ngủ ngon ạ."
Hai vợ chồng trung niên sửng sốt trong nháy mắt, thẳng đến khi Anh Đào hoàn toàn biến mất ở chỗ rẽ cầu thang thì vẫn chưa thể phản ứng kịp.
Kỷ Lương đỏ mặt, mờ mịt lại có chút kích động: "Anh Đào... gọi anh là gì thế?"
Dụ Lệ An khẳng định nói: "Chính là cái xưng hô mà anh vẫn luôn hy vọng đó!"
Kỷ Lương vẫn rất không thể tin đươc, ngồi xuống mất một lúc mới lấy được mắt kính xuống để lau mắt.
Dụ Lệ An thở dài một hơi, cầm tay ông, "Từ nay về sau cái gì cũng đều sẽ tốt thôi, anh xem, con gái đã chấp nhận anh rồi."
Kỷ Lương có chút kích động gật đầu, bình thường là giáo sư nho nhã trầm ổn, lúc này lại cao hứng y như đứa nhỏ.
***
Lời nói của hai người, Anh Đào ở trên tầng hai đều nghe được rất rõ rang.
Trình Kiệt đứng ngoài phòng ngủ chờ cô, tựa hồ cũng nghe được thanh âm dưới lầu, hứng thú nhướng mày: "Xem ra sau này anh có thể quang minh chính đại gọi ông ấy là cha vợ rồi."
Anh Đào cười, đi qua ôm lấy anh, bàn tay Trình Kiệt phủ trên thắt lưng cô, ngón tay theo thói quen thong thả vuốt nhẹ, dáng vẻ ôn nhu sủng ái.
"A Kiệt."
Trình Kiệt hôn vành tai cô, hơi thở nhẹ phất qua vành tai cô, hơi hơi khàn khan: "Hửm?"
Anh Đào mỉm cười nhẹ giọng nói: "Sau này anh cũng có người nhà, mẹ em, ba em, em trai em, còn có em nữa, tất cả đều là người thân của anh, anh không hề cô đơn một mình đâu."
Trình Kiệt dừng một chút, nâng mặt Anh Đào lên nhìn chăm chú, thì ra cô vẫn luôn nhớ anh là cô nhi, nhớ rõ anh cô đơn, cũng biết anh khổ sở.
Anh Đào kiễng chân, dung hai tay dán ở trên má anh, nụ cười ôn nhu lại nghiêm túc: "Em sẽ ở bên anh, mãi mãi sẽ không bỏ lại anh."
Cũng chính là giờ khắc này, Trình Kiệt đã tha thứ cho tất cả khổ cực ngăn trở trong cuộc đời mình, nếu những thứ phải trải qua kia là điều kiện để có thể gặp được một cô gái tốt như Anh Đào, dù có ngàn vạn thứ như thế, anh cũng không oán, không hối hận.
"Dụ Anh Đào."
"Dạ?"
"Anh sẽ luôn nghe lời."
Cho nên...
"Em hứa phải yêu anh mãi nhé."
"Nhất định ạ."
Từng chữ Anh Đào nói ra, đều là dùng tâm để trả lời.
-----------------------
Shmily: Huhuhu em cũng hứa luôn ngoan nè! Ai tới yêu em điiiii!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com