Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Cố Thanh Bùi cố gắng vác cơ thể đau nhức bước xuống giường, khó chịu đi vào phòng tắm. Nhìn vào gương phòng tắm, thấy đống dấu răng người trên đó thì anh căm giận đập vào tường.

Hôn gặm cả người như thế, là giống chó chứ giống gì nữa!

Cố Thanh Bùi mở van nước, dòng nước ấm áp xối vào mặt anh, giội ướt tóc anh để đầu óc mê man của anh sáng rõ ra một chút.

Uống rượu là hỏng, uống rượu là xấu!!!

Cố Thanh Bùi vô cùng hối hận về chuyện xảy ra hôm qua, mà giờ cũng đã hết đường cứu vãn rồi. Hễ nghĩ đến Nguyên Dương đang nấu cơm ở cách anh một bức tường, anh lại đau đầu vì chẳng biết phải đối mặt với hắn thế nào.

Anh vẫn luôn thấy trong cuộc sống đời thường mình rất ổn áp, không ham mê tình dục, cũng không phải bạ ai nấy ngủ, đối với việc sinh hoạt tình dục rất biết kiềm chế. Tất cả những chuyện khiến anh đau đầu khổ trán chỉ có chuyện liên quan đến công việc gian khổ thôi, nằm mơ cũng không ngờ anh đã sống đến từng tuổi này rồi còn đau đầu... vì ba cái chuyện thế này.

Anh không kìm được mà cụng đầu vào tường, phần eo và thân dưới đau nhức lần nữa nhắc nhở anh rằng phiền phức lần này không hề nhỏ.

Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra.

Cố Thanh Bùi quay đầu qua, trợn mắt nhìn, "Cậu có giáo dục không đấy, không biết gõ cửa à?"

Nguyên Dương chẳng thèm để ý mà nhún vai, "Tôi thấy anh ở trong này cả buổi, sợ anh xỉu thôi."

Cố Thanh Bùi khóa van nước, lấy khăn tắm quấn quanh thân, "Ra ngoài, tôi khỏe lắm."

Nguyên Dương nhìn bộ dạng ướt nhẹp của anh thì không nhịn được mà sờ mũi, "Thay đồ rồi ra ăn cơm đi."

Cố Thanh Bùi phủ khăn mặt lên tóc, đưa tay đến bồn rửa tay lấy bàn chải đánh răng. Nguyên Dương nhìn theo những giọt nước bóng loáng nhỏ xuống lưng Cố Thanh Bùi, dòng nước này hệt như đang mở ra một dòng sông nhỏ trong lòng hắn, càng chảy càng khiến hắn ngứa ngáy khó chịu.

Hắn bước đến, ôm lấy Cố Thanh Bùi từ phía sau.

Cố Thanh Bùi cứng đờ người, nhìn Nguyên Dương qua gương.

Nguyên Dương cạ vào cổ anh, khẽ cười nói: "Cố tổng, có phải anh ngại ngùng rồi không?"

"Tôi không có gì để phải ngại ngùng cả, cậu có thể ra ngoài trước không?"

Nguyên Dương kéo khăn tắm lau sạch những giọt nước thoáng đọng trên người Cố Thanh Bùi, "Tôi cho anh biết, tối hôm qua anh không uống thuốc, đừng có mà xuống giường rồi là phủi sạch nợ nần."

"Cậu muốn tôi nhớ món nợ nào? Lẽ nào tôi còn phải chịu trách nhiệm với cậu?"

Nguyên Dương nở nụ cười đắc ý: "Đương nhiên, lần trước tôi đã nói rồi, anh phải theo tôi. Dù sao hai ta đều là nam, bình thường nếu có nhu cầu thì tôi sẽ miễn cưỡng giúp anh một chút." Nguyên Dương há mồm cắn vào vành tai anh, "Không được từ chối."

Cố Thanh Bùi đã bị chọc tức, "Nguyên Dương, lúc lên giường với người khác thường tôi đều thấy ổn áp. Nhưng tôi không quá thích chuyện có bạn tình cố định, chí ít bây giờ tôi còn chưa gặp được người khiến tôi động lòng. Chúng ta cùng lắm chỉ ngủ chung có hai lần, cậu cũng đừng có nghĩ đây là chuyện gì to tát."

Nguyên Dương sững người, từ từ ngẩng đầu lên đối mắt với Cố Thanh Bùi trong gương, lạnh lùng nói: "Anh có ý gì?"

"Có ý gì cậu còn nghe không hiểu sao? Hai ta chỉ là chuyện nhất thời, cậu đừng có làm như sắp yêu nhau tới nơi." Cố Thanh Bùi né cánh tay hắn, xoay người đi ra ngoài cửa.

Sắc mặt Nguyên Dương sa sầm, hắn kéo tay Cố Thanh Bùi lại, ấn anh lên tường, "Cố Thanh Bùi, mẹ nó ai muốn tính chuyện yêu đương với anh, đầu anh bị vô nước à? Ông đây chỉ thích chịch anh thôi, anh cũng thoải mái lắm mà, giải quyết cho nhau thì có gì quá đáng đâu? Bày đặt giả bộ thanh cao cái con khỉ, rốt cuộc anh không vừa ý tôi chỗ nào hả? Tôi cho anh biết, tôi với anh không chỉ là chuyện nhất thời, mà sau này sẽ có rất nhiều lần nữa, tôi sẽ chơi anh ở bất cứ chỗ nào, nhà anh, văn phòng, trong xe, bất cứ chỗ nào! Hơn nữa tôi còn có một tật xấu, lúc anh theo tôi thì không được động vào ai khác, nếu như anh dám lên giường với thằng nào sau lưng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!"

Một đêm ấm áp ôm nhau ngủ đã đem đến cảm xúc mãnh liệt làm tâm trạng Nguyên Dương tốt vô cùng, nhưng tất cả giờ đã bị một lời của Cố Thanh Bùi quẫy nhiễu hết lên cả.

Cố Thanh Bùi rốt cuộc coi hắn là thứ gì chứ? Gậy mát xa? Lúc dùng thì hăng hái gớm, lúc không cần thì vứt toẹt vào ngăn kéo? Mẹ kiếp, bao nhiêu người muốn leo lên giường hắn, chỉ có mỗi Cố Thanh Bùi là người đầu tiên sau khi lên giường với hắn rồi còn tỏ thái độ muốn ăn đòn như thế.

Cố Thanh Bùi nhíu mày, "Cậu hỏi tôi không vừa mắt cậu chỗ nào? Thứ nhất, cậu là con của chủ tịch Nguyên, chúng ta như thế là không thích hợp. Thứ hai, tôi thích người trưởng thành biết điều, mà nói chuyện với cậu quá mức tốn sức lại mệt người, cậu còn không thèm nói lý. Thứ ba..." Cố Thanh Bùi vỗ vỗ mặt hắn, "Tôi thích người khác nghe tôi nói, chứ không thích nghe người khác nói."

Nguyên Dương mở mắt trừng trừng, lửa giận bốc hừng hực, hắn cười lạnh nói: "Khó trách hai ta như nước với lửa, tôi ghét nhất cái kiểu làm màu thích sĩ diện như anh, ở chỗ này của tôi, lời tôi nói ra chính là lý lẽ. Anh nên vui vì anh còn có một cái mông mê người, bằng không tôi sớm đã cho anh ra bã rồi." Nguyên Dương áp sát anh, dùng môi lướt qua từng đường nét trên môi anh, "Có điều... Anh cứng đầu như mấy con lừa thế, càng làm tôi có niềm vui chinh phục. Cố tổng, hay anh nói thẳng ra đi, anh không muốn ngoan ngoãn làm bạn tình với tôi vì anh muốn được tôi cưỡng bức hơn? Thế cũng được, vừa vặn tôi cũng thích dáng vẻ khóc lóc của anh lắm."

Sắc mặt Cố Thanh Bùi tái xanh.

Nguyên Dương hôn lên môi anh, dùng sức mút lấy bờ môi anh, trêu đùa đầu lưỡi anh, ép anh phải hé miệng đón nhận trò đùa của mình.

Khăn tắm của Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương vứt xuống đất, thân thể trần truồng cứ thế bị hắn tùy ý vuốt ve.

Nguyên Dương cười khẩy: "Sáng sớm ra mà miệng anh đã chọc tức người khác rồi, xem ra hôm qua anh còn chưa đủ mệt, nếu như làm đến mức anh kiệt sức rồi thì xem anh còn sức để từ chối tôi nữa không?"

Cố Thanh Bùi giãy giụa nhưng lại bị Nguyên Dương véo đùi. Anh cả giận nói: "Cậu đủ rồi đấy!"

Nguyên Dương lại cọ cọ anh, "Anh xin tha đi, tôi sẽ buông anh ra."

"Nhảm nhí, Nguyên Dương, cậu có biết xấu hổ không thế? Tôi không muốn ngủ với cậu, lẽ nào lần nào cậu cũng sẽ cưỡng bức tôi?"

Nguyên Dương cười khinh khỉnh: "Không muốn ngủ với tôi? Lời như thế mà cũng nói ra được."

Gò má Cố Thanh Bùi nóng lên, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua anh quả thật có hơi chột dạ, anh hạ giọng: "Được rồi, đừng quậy nữa, thả tôi ra trước."

"Không được." Nguyên Dương đã bắt đầu cởi quần.

Cố Thanh Bùi mạnh mẽ bắt lấy tay hắn, cắn răng nói: "Cậu quậy đủ rồi." Anh thực sự không muốn nghĩ đến, bây giờ mà anh làm với Nguyên Dương thì mấy ngày mới có thể xuống giường.

Nguyên Dương kiêu căng hếch cằm, "Sáng sớm ra đã kích thích tôi, không dạy dỗ anh một chút là anh lại được đà lấn tới..."

Cố Thanh Bùi tức điên, vả hắn một bạt tai thật mạnh.

Nguyên Dương ngây ngẩn cả người, hắn ngẩng đầu lên tức giận nhìn Cố Thanh Bùi.

Xưa nay chưa ai bạt tai hắn bao giờ, thứ này so với đấm đá còn nhục nhã hơn nhiều.

Có điều, khi nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ pha lẫn khuất nhục của Cố Thanh Bùi, lời hắn muốn nói không nói ra được, bàn tay đưa lên muốn đánh trả cũng cứng lại giữa không trung.

Ánh mắt mang theo sự căm ghét cùng lên án của Cố Thanh Bùi đâm vào người Nguyên Dương làm hắn khó chịu vô cùng.

Rõ ràng hắn đâu có làm sai cái gì? Dù hắn làm sai đấy thì sao, Cố Thanh Bùi rõ ràng bên trong thế này bên ngoài thế nọ, rõ ràng thích làm tình với mình mà sao Cố Thanh Bùi lại không thừa nhận, dựa vào cái gì đã không thừa nhận còn ghét bỏ hắn chứ...

Xưa nay Nguyên Dương chưa từng thấy oan ức đến thế này.

Cố Thanh Bùi nhân lúc hắn ngây người mà đẩy hắn ra, bước nhanh khỏi phòng tắm.

Nguyên Dương cúi đầu, đứng như trời trồng giữa phòng tắm. Hắn càng nghĩ càng thấy không thoải mái, càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Đợi khi hắn đi ra cửa thì Cố Thanh Bùi đã không còn trong phòng ngủ nữa. Hắn ra phòng khách xem sao thì thấy anh đã mặc áo khoác dài chuẩn bị ra ngoài.

Bữa sáng hắn làm, Cố Thanh Bùi chẳng hề động lấy một miếng.

"Anh đi đâu đấy?"

Cố Thanh Bùi mắt điếc tai ngơ, không quay đầu lại mà kéo cửa muốn ra ngoài.

Nguyên Dương xông lên bắt lấy anh, nắm cổ áo đẩy anh lên tường, tàn bạo trừng mắt với anh: "Anh đi đâu đấy!"

Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Không liên quan đến cậu."

Nguyên Dương chỉ thấy một cơn giận điên cuồng đang nổi dậy, chuyện Cố Thanh Bùi không thuận theo ý hắn thực sự khiến hắn phát điên. Hắn nắm cổ áo Cố Thanh Bùi, đột nhiên làm anh ngã ngửa ra sàn nhà.

Cố Thanh Bùi không hề phòng bị, lưng đập mạnh xuống sàn nhà, đầu cũng va vào chân bàn. Đập một phát khiến anh đầu váng mắt hoa, anh lắc đầu mấy cái, thấy trời đất quay cuồng, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Nguyên Dương sững sờ nhìn Cố Thanh Bùi, hắn cảm giác mình không dùng sức mà, sao lại...

Hắn vội vàng đỡ Cố Thanh Bùi dậy, "Sao thế? Va đâu rồi hả?"

Cố Thanh Bùi nhắm mắt lại, "Cút ra ngoài!"

Môi Nguyên Dương run run.

"Coi như tôi van xin cậu đó Nguyên đại thiếu gia, có thể cút khỏi nhà tôi không?" Cố Thanh Bùi mệt mỏi che mắt.

Nguyên Dương siết chặt nắm đấm. Hắn đứng thẳng người bất động một hồi rồi mặc áo khoác vào, mở cửa rời đi.

Rốt cuộc Cố Thanh Bùi cũng thở phào nhẹ nhõm, từ từ bò dậy khỏi đất.

Anh không thích Nguyên Dương, từ đầu đến cuối đều không thích. Dù cho làm tình với hắn không tồi thì xưa nay anh cũng chẳng hề muốn duy trì loại quan hệ kia với hắn, như thế sẽ gây cho anh phiền phức siêu to khổng lồ. Chỉ vì tìm vui mà kéo đến một đống phiền phức như thế là làm ăn không có lời, anh không định làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.

Nhưng Nguyên Dương vẫn đang bức ép anh, một bước cũng không nhường.

Nếu còn như thế sẽ có nguy cơ bị người khác phát hiện, đến đó thì càng phiền phức hơn.

Có cách gì để Nguyên Dương dẹp ngay mấy hành vi vừa trẻ con lại còn bá đạo này nhỉ?

Cố Thanh Bùi đau đầu muốn chết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com