Chương 39: Ta đã trở về
"Rốt cuộc kết thúc!" trong không gian truyền thừa, một ngọn lửa màu xanh lục nháy mắt liền biến thành một mảnh biển lửa, phảng phất giống như phía trước vẫn luôn chịu áp lực, hiện giờ rốt cuộc có thể nhẹ nhàng thoải mái mà giải phóng. Thực mau, biển lửa dần dần biến mất, Đường Diễm biến thành hình người đã cao hơn một ít.
Đường Diễm vươn tay trái, Lam Hạo Chùy so với trước kia còn lớn hơn một chút xuất hiện trong tay cậu, chẳng qua, Lam Hạo Chùy ở không gian tinh thần của Sinh Mệnh Thụ lâu như vậy cũng có một ít biến hóa.
Đồ án Lam Ngân Thảo do kim sắc hoa văn phác họa thành nay bên cạnh lại nhiều thêm một đồ án hình nhánh cây nhỏ của sinh mệnh, tuy rằng nhìn qua không có phía trước như vậy nhất trí, nhưng lại không có chỗ nào không thích hợp, ngược lại thoạt nhìn nhiều vài phần cảm giác thần bí.
Đường Diễm thu hồi Lam Hạo Chùy, đem hồn lực cùng toàn bộ lực lượng bản thể vận hành một lần, phát hiện không có dị thường, liền vui vẻ đi ra ngoài.
Lần truyền thừa này trừ bỏ mang đến cho Đường Diễm ký ức khổng lồ cùng năng lượng sinh mệnh, còn đem hồn lực dung hợp với năng lượng dị hỏa. Nguyên bản hồn lực bị dị hỏa cắn nuốt, tuy rằng có thể sử dụng, nhưng mỗi lần đều yêu cầu từ trong dị hỏa đem hồn lực tách ra mới có thể sử dụng, mà giờ cả hai đã hòa làm một thể, không cần phải phiền phức như vậy nữa.
Võ Hồn của Đường Diễm vẫn phải tu luyện từng bậc một, nhưng lại có thể giống như hồn thú, trực tiếp đem năng lượng dị hỏa coi như năng lượng dự trữ mà tu luyện, không cần phải hấp thụ năng lượng tự do trong không khí hay là năng lượng của Hồn Hoàn để thăng cấp Võ Hồn, đồng thời càng thêm thuận lợi cho việc tự ngưng tụ Hồn Hoàn mà trước đó Đường Diễm vẫn luôn nghĩ đến.
"Ngươi đã hoàn thành" Sinh Mệnh Thụ đứng bên ngoài khu vực truyền thừa, nhìn Đường Diễm vẻ mặt thả lỏng từ bên trong ra tới, mỉm cười nói.
Đường Diễm gật đầu, tuy rằng tiếp thu truyền thừa làm cậu trong hai năm không thể gặp người nhà cùng bằng hữu ở Đấu La Đại Lục, nhưng không thể không nói, lần truyền thừa này mang lại cho cậu rất nhiều thứ, đồng thời làm cậu hiểu biết thêm nhiều chuyện.
"Như thế nào, ngươi muốn vội vã trở về sao?" Sinh Mệnh Thụ đi đến trước mặt Đường Diễm, giống như hai năm trước nắm tay cậu đi ra ngoài, Đường Diễm nghe vậy gật đầu, nghĩ đến Sinh Mệnh Thụ không cúi đầu nên không thấy, liền ân một tiếng.
Sinh Mệnh Thụ nhàn nhạt nói "Ngươi muốn rời đi nơi này, yêu cầu tìm một nơi có năng lượng cực kỳ hỗn loạn, cần tạo ra ngoại lực cực mạnh mới có thể đánh vỡ hư không, đi tới dị giới".
Đường Diễm nhíu nhíu mi, sau khi tiếp thu truyền thừa cậu cũng biết muốn xé rách hư không rời đi có bao nhiêu khó khăn, nếu không cũng không chỉ có đấu đế mới có thể lấy chính mình lực lượng xé rách hư không rời đi để đến càng cao cấp thế giới.
Phía trước cậu hai lần xuyên qua giữa hai thế giới đều là có nguyên nhân. Lần đầu tiên bởi vì hai bên giao chiến đều là đấu đế, cậu mới bị liên lụy đi tới dị giới, mà lần thứ hai bởi vì mượn dùng năng lượng của Sinh Mệnh Thụ mới có thể đem Dị Hỏa tinh thạch không phải là vật sống đưa tới dị giới, cậu trở về chỉ là bởi vì trên Dị Hỏa tinh thạch là một loại pháp trận thượng cổ có thể tiếp xúc đến pháp tắc thế giới.
"Ngài biết nơi nào có năng lượng hỗn loạn sao?" Đường Diễm nhìn bóng dáng Sinh Mệnh Thụ hỏi.
Sinh Mệnh Thụ không trả lời, chỉ trầm mặc nắm tay Đường Diễm rời đi không gian tinh thần của mình. Trước khi đem Đường Diễm đưa ra ngoài, Sinh Mệnh Thụ sờ sờ tóc Đường Diễm, "Linh Phụng sẽ mang ngươi đi".
Đường Diễm mê mang nhìn Sinh Mệnh Thụ, Linh Phụng trong miệng nàng chẳng lẽ là đóa Sinh Linh Chi Diễm kia?.
"Ngươi đã trở lại" Đường Diễm vừa mở mắt ra đã nhìn thấy thanh niên mặt vô biểu tình nhìn cậu, Đường Diễm chần chờ mở miệng nói "Ngươi kêu Linh Phụng sao?".
Thanh niên gật đầu, "Ba ngày sau ta sẽ mang ngươi đi tìm nơi có năng lượng hỗn loạn, hiện tại trở về nghỉ ngơi đi" Thanh niên nói xong liền nhắm mắt dựa vào thân cây Sinh Mệnh Thụ không nói chuyện nữa.
Đường Diễm lẳng lặng nhìn Linh Phụng trong chốc lát, yên lặng biến thành bản thể đi đến phía dưới Sinh Mệnh Thụ vào sinh mệnh quả tu dưỡng.
Ba ngày qua đi, Đường Diễm từ trong sinh mệnh quả ra tới, trước khi rời đi thì nhìn sinh mệnh quả còn đang dựng dục tân Sinh Linh Chi Diễm ngây người trong chốc lát. Thậm chí đem một đóa Tử Hỏa đặt bên cạnh sinh mệnh quả, như vậy chờ thời điểm tân Sinh Linh Chi Diễm ra đời cậu cho dù không ở nơi này cũng có thể biết.
Đường Diễm đi theo Linh Phụng từ địa tâm ra tới, vòng qua Trung Châu đi tới phía bắc đại lục, nơi đó dân cư thưa thớt. Ở nó có một vách núi lúc nào cũng có bão gió, phía dưới tràn ngập không gian gió lốc.
Đường Diễm đứng trên vách núi nhìn phía dưới xám xịt một mảnh, ở dưới đó cho dù không gian gió lốc cuồng bạo như thế nào, lại không có một chút thanh âm, yên tĩnh làm người vô cớ phát lạnh.
"Chính là nơi này, ngươi nếu tưởng ở nơi này mở ra thông đạo đi dị giới, khả năng sẽ chịu trọng thương, cũng có thể ở trong thông đạo gặp được không gian loạn lưu, đến lúc đó ai đều cứu không được ngươi" đôi mắt màu xanh lục đậm của Linh Phụng nhàn nhạt nhìn không gian gió lốc dưới vách núi, "Ta sẽ trợ ngươi mở ra thông đạo, đây là một khối Dị Hỏa tinh thạch khác, chỉ là không có khắc pháp trận, có lẽ có thể sử dụng được".
Đường Diễm tiếp nhận Dị Hỏa tinh thạch, phóng tới bên trong nạp giới, trong đôi mắt là kiên định muốn trở về Đấu La đại lục.
"Cảm ơn ngươi, Linh Phụng".
Linh Phụng lắc đầu, ngồi xếp bằng ở trên vách núi khép hờ con mắt nghỉ ngơi, Đường Diễm ngồi bên cạnh hắn, vì mở ra thông đạo làm chuẩn bị.
Không gian gió lốc làm nhân tâm kinh sợ là vô hình vô tung, làm người vô pháp phòng bị. Giờ phút này Đường Diễm cùng Linh Phụng đứng trong một cái đạm lục sắc ngọn lửa phòng hộ, không gian gió lốc xung quanh đang ở công kích vật ngoại lai đột nhiên xuất hiện này.
Hai người liếc nhau, đồng thời tích tụ năng lượng trong cơ thể đè ép lại, năng lượng ngọn lửa đạm lục sắc dần dần bị đè ép thành một quả cầu lửa màu xanh lục cơ hồ đã biến thành màu đen.
"Lui ra phía sau" Linh Phụng nói xong từ trong phòng hộ đi ra ngoài, đồng thời một cái phòng hộ có nhan sắc càng đậm đem hắn bao phủ. Đường Diễm ở Linh Phụng vừa đi ra cũng nhanh chóng lui về sau, thẳng đến khoảng cách giữa hai người cách nhau gần 5000 mét mới thôi. Cả hai đồng thời đem năng lượng cầu trong tay ném ra ngoài, hai quả cầu ở giữa không trung phanh một tiếng đụng phải.
Ở nơi hai quả cầu chạm nhau, vốn là không gian gió lốc tràn ngập khu vực lại bị xé rách thành một lỗ hổng, Linh Phụng mày nhăn lại đối với Đường Diễm hô "Trong chốc lát năng lượng hơi chút ổn định, ngươi liền tới tới lối vào, cảm giác được hướng dị thường, sau đó tiến hành định vị. Nhớ kỹ, sau khi tiến vào thông đạo liền biến thành bản thể".
Đường Diễm gật đầu, gắt gao nhìn chằm chằm nơi đó, vốn chỉ bị xé mở một khe hở dần dần biến lớn, thẳng đến cao bằng một người có thể chui qua, Linh Phụng mới đối với Đường Diễm gật đầu, ý bảo cậu có thể.
Đường Diễm đối với Linh Phụng cong cong đôi mắt, nháy mắt hóa thành bản thể nhảy vào khe hở không gian. Bởi vì trong khoảng thời gian này cậu luôn dựa vào Tử Hỏa trong cơ thể Đường Tam để đi vào giấc mơ, giờ phút này Đường Diễm theo bản năng dùng phương pháp đi vào giấc mơ tới định vị Đấu La Đại Lục. Nhưng ở thời điểm Đường Diễm cảm giác được phương hướng Đấu La Đại Lục, một cỗ lực hút mãnh liệt từ thông đạo truyền đến, Đường Diễm chỉ kịp nhìn Linh Phụng một cái liền lâm vào trong bóng đêm.
Lần này không gian thông đạo cũng không yên ổn như hai lần trước, ước chừng sau khoảng một ngày, Đường Diễm vừa mới thanh tỉnh liền gặp được một lần không gian loạn lưu, cũng may cậu đã hóa thành bản thể, nguy hiểm lách qua.
Lúc sau, Đường Diễm liền ở trong vòng phòng hộ của ngọn lửa, tuy rằng như vậy cực kỳ hao phí năng lượng, nhưng ở trong không gian trong thông đạo không ổn định, dù là cậu như thế nào nắm chắc cũng không thể không cẩn thận một chút.
Đường Diễm theo không gian thông đạo đi tới, cảm giác Tử Hỏa trong cơ thể Đường Tam theo đó điều chỉnh phương hướng.
Khoảng cách giữa hai thế giới sẽ có bao xa đâu?.
Đường Diễm cảm nhận được năng lượng của mình cơ hồ hầu như không còn, phòng hộ cũng sắp duy trì không được, linh hồn trong cơ thể bắt đầu truyền đến từng đợt đau đớn. Cảm thụ được Đấu La Đại Lục đã gần trong gang tấc, Đường Diễm ủy khuất nghĩ, chờ nhìn thấy ca ca cậu nhất định phải hảo hảo ngủ một giấc, hiện tại quá mệt mỏi!.
Đường Diễm cố gắng bắt lấy một tia thanh tỉnh, dùng một chút năng lượng cuối cùng Linh Phụng lưu lại cho cậu ở một khắc khi cảm giác được Đấu La Đại Lục liền cắt không gian rời đi hắc ám thông đạo.
Mạc Tráng là nông dân trong thôn Mạc Đạt cách đó không xa Lạc Nhật Sâm Lâm, buổi sáng mỗi ngày hắn đều phải dậy sớm ra đồng. Hôm nay vẫn như bao buổi sáng trước, Mạc Tráng cầm đồ ăn sáng muội muội làm cho hắn, khiêng cái cuốc đi đến đồng ruộng sau thôn.
Đồng ruộng nhà hắn cũng không lớn, trong nhà chỉ có hắn cùng muội muội, cho dù lại có nhiều đồng ruộng, bọn họ hai người cũng chăm sóc không hết. Bất quá cho dù đồng ruộng không tính lớn, nhưng đồng ruộng của Mạc Tráng lại có lượng sản xuất nhiều nhất trong thôn.
Mạc Tráng hừ hừ làn điệu không biết tên, nhẹ nhàng đi đến đồng ruộng nhà mình, buông rổ đựng bữa sáng xuống, lại phát hiện trong ruộng có một thiếu niên mặc quần áo màu xanh nhạt nằm ở đó. Nếu không phải hắn nhãn lực hảo, nói chừng còn nhìn không thấy thiếu niên cơ hồ như cùng đồng ruộng hòa làm một.
Mạc Tráng sốt ruột đi đến bên cạnh thiếu niên, thiếu niên này nhìn qua chỉ có 11-12 tuổi, vóc người nho nhỏ. Cho dù như thế, Mạc Tráng cũng đau lòng không được, dù sao thiếu niên này đè hỏng không ít mầm cây của hắn rồi.
Mạc Tráng đem thiếu niên bế lên, thể trọng so với muội muội nhà hắn còn nhẹ, Mạc Tráng không tự giác chậm lại hô hấp. Vuốt khuôn mặt có chút nóng lên của thiếu niên, hắn nhíu nhíu mày, đứa nhỏ này sẽ không sinh bệnh đi?.
"Nha, A Tráng, ngươi đây là ôm ai đâu?" Mạc Lực đại thúc ở đồng ruộng bên cạnh thò qua tới, thấy rõ hài tử trong lòng Mạc Tráng liền hít sâu một hơi, "Ta ngoan ngoãn, đứa nhỏ này nhưng lớn lên thật tốt, so với tiểu thư nhà thành chủ ta từng gặp qua khi lên thành còn muốn xinh đẹp hơn!".
Mạc Tráng cúi đầu nhìn mặt thiếu niên, tán đồng gật đầu, đứa nhỏ này xác thật lớn lên hảo.
"Mạc Lực đại thúc. đứa nhỏ này ngã vào đồng ruộng của ta, ta thấy nó giống như có chút phát sốt, ta trước đưa nó về nhà" Mạc Tráng nói xong xách cái rổ lên, còn cuốc thì vắt bên hông.
"Đi thôi đi thôi, hài tử nhìn ngoan như vậy đừng thật sự sinh bệnh" Mạc Lực đại thúc lại liếc hài tử trong lòng ngực Mạc Tráng một cái, liền phất tay làm Mạc Tráng trở về, "Ta còn có dược lần trước đi trong thành mang về, nếu đứa nhỏ này thật sự phát sốt, ngươi liền đi tới chỗ ta kêu đại nương ngươi lấy cho".
Mạc Tráng gật đầu, nói cảm tạ, liền mang theo thiếu niên mới nhặt rời đi đồng ruộng.
"Ca ca, huynh như thế nào đã trở lại? Đây là ai?" Mạc Tráng muội muội Mạc Lan vừa mở cửa liền thấy ca ca nhà mình ôm một cái hài tử trở lại, kinh ngạc hỏi.
Mạc Tráng không trả lời, chỉ đối với Mạc Lan nói "Muội đi trước múc một chậu nước lạnh đi, đứa nhỏ này giống như có chút phát sốt".
Mạc Lan vừa nghe, nhanh chóng gật đầu chạy đến sau nhà, từ giếng múc một xô nước lạnh lên đổ vào trong chậu, sau đó mang vào phòng Mạc Tráng.
"Ca ca, hắn lớn lên thật là đẹp mắt!" Mạc Lan đặt chậu gỗ xuống hướng trên giường nhìn thoáng qua, kinh hô một tiếng, "Ca ca, hắn là từ đâu tới?".
Mạc Tráng tẩm ướt khăn, đặt lên trán thiếu niên trên giường, lại từ trong ngăn tủ cầm một cái chăn mỏng mới phơi qua đắp lên cho cậu, mới nói "Từ bầu trời rơi xuống".
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com