Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Quà thăm hỏi.

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

Sau khi Lục Đào trở về nhà, người tới thăm hắn còn nhiều hơn so với hồi ở bệnh viện.

Trình Cẩn chưa từng tiếp đãi nhiều khách đến vậy, lúc vẫn còn là một tiểu thiếu gia, tuy rằng trong nhà có rất nhiều khách tới, nhưng cậu cũng chỉ lo ăn nhậu chơi bời cùng với việc nghe những lời khen ngợi nịnh nọt, mấy việc linh tinh như pha trà hay chuẩn bị điểm tâm như thế này cậu chưa bao giờ làm, cho nên không có chút khẩn trương mới lạ. Lại không biết có phải sau khi phá sản mà tâm tình thay đổi hay không, nhìn những người ăn mặc hoa lệ hoặc là trên người tràn đầy mùi vị giả dối, đáy lòng luôn có chút chột dạ.

Nhưng may mắn thay bọn họ chỉ tới ngồi một lát rồi rời đi, dù sao thì bây giờ thượng tướng đại nhân vẫn đang mất trí nhớ, căn bản không thể nói chuyện phiếm với bọn họ. Ngược lại là cứ như vậy, Trình Cẩn cũng nhận được rất nhiều quà tặng.

"Wow, là quả nho!" Trình Cẩn ngồi quỳ chân ở trên thảm, rất vui vẻ mà mở quà. Món quà mà bọn họ mang đến đều được đóng gói vô cùng xinh đẹp, Trình Cẩn còn cẩn thận từng li từng tí mà mở ra, cố gắng không làm hỏng cái hộp. Khi nhìn thấy những quả nho màu tím đen được bày biện chỉnh tề ở bên trong, cậu nhịn không được mà hoan hô: "Còn là quả nho Mật Ong ăn cực kỳ ngon."

Quả nho Mật Ong là một loại nho, quả vô cùng lớn, hơn nữa còn cực kỳ ngọt, khi lột vỏ ra thì có thể thấy được một lớp kem mật ong, ngửi cũng rất thơm, là một loại trái cây vô cùng sang quý, trước kia Trình Cẩn rất thích ăn, nhưng sau khi không có tiền, đã hai năm rồi cậu chưa được ăn loại quả này.

Lục Đào cũng tùy ý mà ngồi xuống, thậm chí còn dùng tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn thấy biểu tình vô cùng vui vẻ của cậu, hắn nhướng mày: "Thích?"

Trình Cẩn gật đầu một cách mãnh liệt, cậu cầm lên một quả rồi lột vỏ ra, nhưng cũng không có ăn luôn, mà là đưa đến miệng của ông xã: "Anh nếm thử một chút, thật sự là vô cùng ngon!"

Lục Đào nhìn cậu, sau đó hé miệng, lập tức cắn một miếng trên quả nho trong tay cậu. Một hương vị thơm ngọt ập tới, hương vị đúng thật là không tệ lắm. Trình Cẩn chờ mong, hỏi: "Có phải là ăn rất ngon hay không?" Nhìn Lục Đào gật đầu, lại đưa phần thịt quả còn dư đến trước mặt hắn, Lục Đào ngăn lại, nói: "Em ăn đi, hình như anh không thích ăn đồ ngọt như vậy." Lại hỏi: "Vì sao mà cái quả nho này lại ngọt đến vậy?"

"Là được trồng ở trên tinh cầu Nhật Chiếu đó. Nơi đó ngày dài đêm ngắn, ánh sáng mặt trời luôn luôn sung túc, hoa quả sẽ rất ngọt, hơn nữa còn cực kỳ thích hợp với các loại nho. Nghe nói sản lượng của loại nho này là cao nhất ở đó, có điều nếu như người ở tinh cầu Đế Quốc muốn mua, nhưng vẫn rất đắc, anh có biết nguyên nhân không?" Trình Cẩn đưa phần thịt quả còn dư lại vào trong miệng, bởi vì quá thích hương vị này, cho nên thời điểm nuốt xuống đều hơi hơi nhíu lại đôi mắt, một bộ dáng vô cùng hưởng thụ.

Lục Đào nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, một bên thuận miệng trả lời: "Là bởi vì khoảng cách quá xa."

Trình Cẩn vô cùng kinh ngạc: "Sao mà anh biết được?"

"Xem tài liệu." Hình như Lục Đào rất thích các biểu cảm xuất hiện trên gương mặt cậu, khóe miệng cũng có hơi giương lên: "Sự phân bố của 72 tinh cầu trong tinh hệ, vị trí địa lý, dân cư, môi trường, luật pháp v.v, anh đều biết một chút."

Cằm của Trình Cẩn dường như sắp rơi xuống trước ngực, một hồi lâu mới nói: "Anh thật sự rất là lợi hại nha!" Sự sùng bái trong giọng nói của cậu chắc chắn không phải là giả mạo, điều này lại làm cho Lục Đào có hơi lâng lâng, có điều hắn không thể hiện ra bên ngoài, chỉ nâng cằm lên: "Không nhìn phần quà tiếp theo là gì sao?"

"Đương nhiên là muốn xem!" Lần đầu tiên Trình Cẩn mong chờ đập hộp quà như vậy. Trước kia những món quà mà tiểu thiếu gia nhận được đều sẽ chất thành núi, nhưng cậu cũng không hứng thú, ngược lại còn ghét bỏ người khác tặng mấy món quà tầm bậy hoặc là không hợp với sở thích của mình, không giống như hiện tại, dù cho chỉ nhận được một bao gạo, cũng sẽ vô cùng vui vẻ: "Gạo này thơm quá, có thể nấu cháo nha, sáng mai chúng ta ăn cháo có được không?"

"Được."

"À, đây là một loại dược liệu rất quý giá, thật là xinh đẹp, hẳn là vô cùng đắt nha, thật sự tốn kém." Trình Cẩn cầm hộp quà tinh xảo lên, xích lại gần để xem cây nhân sâm ở bên trong, lại có chút buồn rầu: "Nhưng em quên mất là ai đưa tới rồi."

"Trung tướng Trương Lôi." Lục Đào nói chính xác tên đối phương, thấy Trình Cẩn vẫn có chút nghi hoặc, lại bổ sung: "Cái người có râu quai nón ý."

"À à, em nhớ rồi, chính là anh ấy." Trình Cẩn có chút chột dạ, rõ ràng việc tiếp đãi khách là của cậu, cậu lại không làm cho tốt. Nghĩ đến đây, cậu có chút rối rắm: "Đồ mà họ đưa tới đều vô cùng quý giá, chúng ta không có trả lễ có phải là không tốt lắm?"

Thượng tướng đại nhân rất quả quyết mà nói: "Không sao cả!"

Nếu là trước kia, Trình Cẩn căn bản sẽ không nghĩ đến việc trả lễ, hiện tại đã thành thục hơn một ít, lại cảm thấy hành vi này không được tốt cho lắm. Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, nghĩ về các đồ vật có ở trong nhà một lượt, vẫn không nghĩ ra được cái gì thích hợp, cuối cùng chỉ có thể nói: "Em vẫn cảm thấy không tốt lắm, chờ sau này em nghĩ lại xem có gì thích hợp để trả lễ không." Cậu bắt đầu sửa sang lại đồ vật, dáng vẻ khom người rất chăm chú. Lục Đào nhìn một hồi, sau đó mở máy truyền tin của mình, tìm được số liên lạc của Ferry, dụng tâm mà gửi mấy chữ —— không cần cản người muốn đến thăm, ai muốn đến đều có thể đến.

Sau khi gửi xong, dường như hắn không còn việc gì nữa mà tắt máy truyền tin đi, nhìn tiểu thê tử còn đang sửa sang, trong lòng yên lặng nói: "Tốt nhất đều nhớ tặng quà đến là được."

Trình Cẩn hợp tác cùng người máy nhỏ sửa sang lại đống đồ thật tốt, cuối cùng còn dư lại một hộp nho màu tím đen vô cùng xinh đẹp kia. Cậu nhìn chằm chằm số nho còn chưa đủ 100 quả, dáng vẻ có hơi rối rắm. Lục Đào nói: "Muốn ăn thì cứ ăn đi, không cần để lại cho anh, anh không thích cái vị này."

Gương mặt của Trình Cẩn đỏ lên, nói cảm ơn trước, rồi lại nhỏ giọng hỏi: "Em có thể mang vài quả cho ba em không?" Cậu khẩn trương mà xoa xoa bàn tay, dường như cảm thấy xấu hổ: "Ông ấy, ông ấy cũng rất lâu rồi không có ăn, em muốn đem một ít qua cho ông ấy nếm thử."

Lục Đào không hề có ký ức về cha của Trình Cẩn, thật ra lúc còn ở bệnh viện, hắn cũng từng nghĩ đến việc kêu Ferry đi soạn toàn bộ tài liệu về tiểu thê tử cho mình, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Hắn muốn khai quật mọi thứ về bạn đời của mình. Đối với vị "Cha vợ" này hoặc là "Nhạc phụ", hiện tại thì điều hắn biết là đối phương đã phá sản, hơn nữa còn đang nằm viện, không có chút khái niệm nào về diện mạo và tính cách của ông. Mà bây giờ, dường như là một thời cơ tốt để tìm hiểu.

Lục Đào nói: "Có thể. Chừng nào thì em đi thăm ông ấy, anh đi cùng em."

Trình Cẩn giống như là bị dọa sợ: "Anh, anh đi cùng em?"

"Ừm, thăm trưởng bối đang bị bệnh cũng là một loại lễ nghi mà? Huống hồ đối phương còn là cha của em, anh cảm thấy mình có nghĩa vụ phải đi nhìn một chút."

Trình Cẩn vẫn cảm thấy rất hoảng, trên thực tế, từ sau khi bọn họ kết hôn, Lục Đào chưa bao giờ gặp mặt cha và anh của mình, sau khi hắn thăng chức, cha và anh chủ động mời hắn tới tham gia lễ hội, hắn cũng trực tiếp làm lơ, điều này làm cha và anh của cậu rất tức giận. Trước kia Trình Cẩn chỉ biết giữ gìn người ở trong lòng, cảm thấy hắn làm cái gì cũng đúng, tuy rằng hắn làm như vậy cũng sẽ làm cho mình bị tổn thương. Chờ sau khi cậu tỉnh ngộ, mới chân chính hiểu được hành vi của Lục Đào.

Hắn hận cha và anh của mình.

Đối với người ngoài mà nói có lẽ cũng chỉ là một cụ bà không thể bước đi mà thôi, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, có xe lăn trợ giúp, trên cơ bản là mỗi một hành động sẽ không gặp phải bất cứ trở ngại nào, cho nên cảm thấy cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng đối với Lục Đào mà nói, đó là bà nội cùng hắn nương tựa lẫn nhau mà sống, bà nội biến thành như vậy, người của Trình gia đều có liên quan, hắn đương nhiên sẽ oán hận.

Mà hiện tại, ông xã mất trí nhớ lại muốn đi thăm ba của mình.

Trong lòng Trình Cẩn cảm thấy chột dạ, nỗ lực khuyên giải: "Không có sao đâu mà, bệnh tình của ba em đã ổn định rồi, ngược lại là anh, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, một mình em đi là được rồi." Lại cười nói: "Ferry tiên sinh đem xe mới tới cho em mượn dùng, em đi một mình cũng rất tiện."

Nam nhân nhìn chằm chằm cậu, dường như thờ ơ đối với lời khuyên giải của cậu, đột nhiên nói: "Em nỗ lực ngăn cản anh đi như vậy, sẽ làm anh nghi ngờ, người em muốn đi thăm không phải là ba em, mà là bạn trai cũ gì đó của em."

Gương mặt của Trình Cẩn đỏ bừng: "Mới không phải...... Hơn nữa em cũng không hề có bạn trai cũ......"

Thượng tướng đại nhân thừa thắng xông lên: "Vậy thì để anh đi cùng đi."

Trình Cẩn suy tư một chút, cảm thấy sau khi Lục Đào tỉnh lại hẳn là sẽ không để chuyện này ở trong lòng, cho nên gật đầu đồng ý. Sau khi được Lục Đào đồng ý, cậu một bên lấy hơn một nửa số nho, mặt khác cầm thêm một hộp dinh dưỡng, sau đó ra ngoài cùng ông xã. Cuối cùng thì gara của bọn họ đã không còn trống không, một chiếc xe mới đang đậu ở đó, là màu xanh băng mà Trình Cẩn rất thích, tuy rằng không phải là kiểu dáng mới nhất, nhưng giá cả cũng không rẻ.

Khi nhìn thấy nó, tâm tình của Trình Cẩn còn có hơi phức tạp.

Chiếc xe này phù hợp với sở thích của mình, nhưng cuối cùng, lại không phải là đưa cho mình.

Đến bây giờ cậu vẫn chưa làm rõ được Lục Đào muốn tặng nó cho ai, hôm nay cậu tiếp đãi vài vị khách, nhưng cũng chưa thấy được nhân vật khả nghi ở trong đó. Trước kia thượng tướng đại nhân bị truyền ra một ít tai tiếng, nhưng thông qua điều tra của Trình Cẩn, mấy cái kia đều là bịa đặt, một vài vị bị truyền ra kia, có thể là Lục Đào cũng không nhận ra.

Lên xe, Trình Cẩn nhập giọng nói vào để dẫn đường, xe liền bắt đầu tự động điều khiển. Cũng xem như đây là lần đầu tiên bọn họ chân chính đi cùng một chỗ, cho nên tâm tình của Trình Cẩn chỉ rối loạn một chút, rất nhanh đã trở nên nhảy nhót, cậu thậm chí bắt đầu vì ông xã mất trí nhớ mà giới thiệu phong cảnh ngoài cửa sổ: "Những cái đó chính là phi thuyền loại nhỏ, đều có thể chở được bốn người, cũng không khác ô tô lắm, đều là chạy bằng khí, chúng nó cũng có luật lệ giao thông, không thể tùy tiện mở ra, trái pháp luật sẽ bị phạt tiền vô cùng cao. A, nhìn thấy toày nhà kia không? Đó là trung tâm Thế Mậu, nhưng thật ra cũng không phải là trung tâm Thế Mậu chân chính, trung tâm Thế Mậu chân chính nằm ở trên  tinh cầu Mậu Dịch, nơi đó là ở trong vị trí trung tâm của tinh hệ, nghe nói có rất nhiều người làm ăn buôn bán ở đó. Mà bởi vì tinh cầu Đế Quốc có hạn chế trong việc xuất nhập, cho nên nơi này chỉ là cái giá đỡ, thương nhân tới ở thật sự là không nhiều lắm."

Mấy cái kiến thức này kỳ thật Lục Đào đều biết hết, nhưng hắn vẫn rất có hứng thú mà ngồi nghe, thậm chí còn khen: "Bé cưng biết nhiều ghê."

Gương mặt của Trình Cẩn đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Thật ra, thật ra cũng không có nhiều......" Sau khi cậu được khích lệ, cậu càng hăng say mà bắt đầu giới thiệu các tòa nhà ở xung quanh Chờ đến khi màu xanh biếc ở xung quanh càng ngày càng đậm, Trình Cẩn nói: "Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi."

Cậu vừa dứt lời, trước mặt liền xuất hiện một tòa nhà rất lớn, biển hiệu ghi chữ "bệnh viện Trung Tâm". Lục Đào nói: "Thoạt nhìn môi trường cũng không tồi."

"Đúng vậy." Trình Cẩn đột nhiên cảm thấy áp lực có chút lớn : "Giá cũng vô cùng cao."

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

Vẫn hong hình dung được quả nho mật ong là gì hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com