Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: Xóa bỏ nhân cách

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

Mặc dù Trình Cẩn vô tri, cũng biết "Mất trí nhớ" và "Nhân cách thứ hai" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. "Mất trí nhớ" chỉ là tạm thời mất đi một bộ phận ký ức, mà "Nhân cách thứ hai", dựa trên sinh học mà nói, hoàn toàn có thể được gọi là "Một người khác", bọn họ chỉ xài chung một cơ thể mà thôi.

Mạc Tư nhìn thấy phản ứng của cậu quá lớn, cũng biết cậu đã chịu kích thích không nhỏ, đang muốn mở miệng an ủi, vừa vặn nhìn thấy cấp dưới của mình đang đi đến, vội vàng đứng lên, mỉm cười nói: "Lục Đào, vẫn là cậu giải thích rõ ràng một chút cho Tiểu Trình đi, tôi đi trước."

Lục Đào làm quân lễ với ông, chờ sau khi Mạc Tư ra ngoài, mới đặt ánh mắt lên trên mặt của bạn đời.

Vừa vặn Trình Cẩn cũng nhìn về phía hắn.

Sự luyến tiếc lúc trước bên trong đôi mắt kia đã dần dần nhạt đi, biến thành hoảng loạn, hoảng sợ, khó tin, sau khi nghe thấy chân tướng, 1% hy vọng cuối cùng trong lòng Trình Cẩn cứ như vậy mà rách nát. Cũng giống như khi cậu hỏi anh trai của cậu, cậu cảm thấy ông xã sau khi "Mất trí nhớ" có thể thích bản thân mình, đối với mình tốt như vậy, dựa trên việc bọn họ là cùng một người, cho nên cho rằng ông xã cho dù không có mất trí nhớ, nhất định là cũng có cảm tình với mình, vậy thì chờ sau khi anh ấy hồi phục, bản thân nói không chừng có thể tranh thủ một lúc.

Cậu đối với chuyện phải rời đi, trước sau vẫn còn một chút do dự.

Sự ngọt ngào khi ở chung đã làm cậu ảo tưởng quá sâu, khiến cho cậu cảm thấy dù có qua mấy tháng này hai người cũng có thể tiếp tục ở chung một cách hòa hợp, mà hiện tại, cậu mới hoàn toàn hiểu rõ, đây là chuyện không có khả năng.

Sở dĩ Lục Đào mất trí nhớ sẽ yêu cậu, sẽ chiều cậu, chỉ là bởi vì đối phương không phải Lục Đào mà thôi.

Một cảm giác khó chịu đến xé rách trái tim ập đến, Trình Cẩn cầm lòng không được mà dùng tay nắm lấy trái tim của mình, siết chặt, sự đau đớn vô hình kia đang lan ra, khiến cho gương mặt của cậu cũng trở nên tái nhợt. Đôi môi của Trình Cẩn run lên hai lần, rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng: "Anh...... Thì ra là......"

"Tôi không có ký ức lúc hai người ở chung với nhau." Lục Đào đột nhiên mở miệng, giọng nói cũng lãnh đạm, lạnh nhạt như quá khứ, trên gương mặt không hề biểu tình, khiến người khác không có cách nào nhớ ra được gương mặt này cũng sẽ lộ ra nụ cười xán lạn: "Cho nên hành vi của cậu ta, em không cần phải ấn lên trên đầu của tôi."

Cảm giác quen thuộc trở về, Trình Cẩn không còn hoài nghi, cậu chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút trống rỗng, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Em sẽ không......"

Lục Đào nói: "Trở về thôi."

Trình Cẩn chống lấy chiếc bàn bên cạnh mới có thể chống đỡ được cơ thể của mình, chờ đến khi đi ở phía sau Lục Đào, cảm giác đau đớn vô hình ở trong lòng kia dường như đã được giấu đi. Cả người cậu không có sức lực, không biết là bởi vì sự sợ hãi lúc trước, hay là chân tướng lúc sau mà tạo thành, cho nên đi đường rất chậm. Tuy rằng Lục Đào không có quay đầu lại, nhưng cũng thả chậm bước đi, vẫn luôn duy trì khoảng cách 3m với cậu.

Thời gian đã tới giữa trưa, Quân Bộ là nơi nghiêm ngặt nhất ở tinh cầu Đế Quốc, khi mới vừa tiến vào Trình Cẩn chỉ cảm thấy sợ hãi, hiện tại trong lòng lại giống như đã không còn cảm xúc, thất hồn lạc phách mà chỉ biết đi theo phía sau Lục Đào tiến về phía trước. Bọn họ đi đến bãi đỗ xe, Ferry đã chờ ở nơi đó, phi thuyền thuộc về thượng tướng đại nhân đã mở cửa khoang ra. Trình Cẩn cho rằng lại là Ferry đưa mình về, thế mà lại không để bụng, lại không có nghĩ tới Lục Đào lại bước lên trước. Trình Cẩn ngược lại sửng sốt một chút, sau đó nâng chân bước lên trên, một bậc thang cũng không dẫm ổn, cả người ngã về phía trước, mắt thấy sắp phải đập xuống đất, một cánh tay vững vàng mà ôm lấy vòng eo của cậu, sau đó ôm cậu vào trong ngực.

Mùi hương quen thuộc mang theo hơi thở ấm áp, trái tim cứng đờ của Trình Cẩn tan dần đi một chút, theo bản năng muốn nở nụ cười mà ngẩng đầu lên, nhưng chờ đến khi đối mặt với biểu tình lạnh nhạt của đối phương, khóe miệng đang muốn giơ lên cũng cứng đờ, không đợi đối phương buông tay, ngược lại chủ động lui về sau hai bước, rời khỏi cái ôm của đối phương, lại vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Lục Đào cuộn ngón tay lại, ánh mắt dừng trên gò má tái nhợt của cậu, nói: "Nhìn đường cho tốt." Giọng điệu cũng không nghiêm túc.

"Được......" Trình Cẩn ngồi vào chỗ, nam nhân ngồi ở bên cạnh cậu, tuy rằng là hai vị trí cạnh nhau, nhưng hai cơ thể lại không hề dựa gần vào nhau chút nào, xa cách tựa như hai người xa lạ. Hai người của trước kia chính là như vậy, Lục Đào vẫn luôn lạnh nhạt từ chối cậu tới gần, cho dù cậu dùng bất cứ cách nào, làm nũng hay ép buộc tất cả đều vô dụng, sau đó cậu sẽ ủy khuất đến chết, nhưng lại không dám chọc tức đối phương, cho nên chỉ đành phải hành xử dựa trên tính khí của Lục Đào.

Nhưng hiện tại, cậu lại không cảm thấy ủy khuất.

Khi đã nếm trải ngọt ngào thì chịu không nổi lạnh nhạt, nhưng một khi biết được người cho mình ngọt ngào vốn dĩ không phải là người kia, Trình Cẩn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Cậu chỉ biết, hiện tại cậu rất muốn Lục Đào cho cậu ngọt ngào.

Phi thuyền khởi động, Ferry lại không có đi theo. Bởi vì có điều khiển tự động, cho nên không có người ở khoang trước, Trình Cẩn dựa vào cửa sổ để xem phong cảnh ở bên ngoài, dường như Lục Đào đang dùng quang bình để xử lý chuyện gì đó. Chờ đến khi phi thuyền đáp xuống sân nhà, Lục Đào mới tắt quang bình đi, dẫn đầu bước ra khỏi phi thuyền. Sau khi hắn đứng trên mặt đất, do dự một chút, mới xoay người, vươn tay ra với Trình Cẩn đang cúi đầu.

Chuyện đỡ bạn đời này Lục Đào chưa bao giờ làm, hắn cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, dù sao trong cuộc sống hôn nhân 5 năm của hai người họ, hắn cũng không muốn nhìn thấy bạn đời của mình nhiều.

Mỗi một lần nhìn thấy, đổi lại sẽ chỉ là thất vọng.

Thẳng đến hai năm trước, hắn mới thấy được cậu đang thay đổi, là sự thay đổi mà hắn đã hy vọng, cho nên hắn cũng đã từng thử làm dịu mối quan hệ giữa hai người, quan tâm đối phương nhiều hơn một chút, nhưng bởi vì tính cách, còn có nhiệm vụ quá mức nặng nề, những thứ hắn có thể bộc lộ ra bên ngoài cũng không nhiều.

Lúc này đây vươn tay ra, với hắn mà nói đã xem như là có đột phá vô cùng lớn.

Nếu là trước kia, bản thân Lục Đào cũng có thể tưởng tượng được, bạn đời của hắn khi nhìn thấy cái hành động này của hắn sẽ bất ngờ và mừng rỡ cỡ nào, đôi mắt có lẽ là sẽ gợn sóng từng vòng từng vòng sinh động để biểu đạt sự vui mừng của cậu, sau đó sẽ nhân cơ hội mà tìm mọi cách để có thể gần gũi với hắn thêm một chút.

Nhưng hiện tại, hắn bị làm lơ.

Trình Cẩn lại không phải là cố ý làm lơ, chỉ là trong lòng cậu bây giờ rất loạn, "Chân tướng" đã khiến cậu chịu đả kích rất lớn, khiến cho cậu không thể tiếp thu thêm bất cứ tin tức nào từ bên ngoài, cho dù phi thuyền đã đáp xuống, cũng chỉ máy móc mà đi xuống dưới, trong lòng chỉ có một suy nghĩ —— không được té ngã, không được xấu mặt ở trước mặt của đối phương.

Cho nên cậu cúi đầu bước đi rất chậm, một bàn tay còn chặt chẽ mà nắm lấy tay vịn, chờ đến khi đứng ở trên mặt đất, cậu cũng không có phát hiện Lục Đào đã từng có hành động muốn dìu cậu. Trình Cẩn bước hai bước về phía cửa nhà, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lúc này mới ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn Lục Đào.

Khi đối mặt với ánh mắt của cậu, trong lòng của thượng tướng đại nhân đột nhiên hung hăng mà đau một trận.

Ánh mắt của Trình Cẩn không thích hợp, trong mắt của cậu không có ánh sáng.

Đôi mắt của Trình Cẩn rất xinh đẹp, thật ra cả khuôn mặt của cậu đều đẹp, trắng trắng, mềm mềm, ngũ quan vô cùng đẹp, là nét đẹp rất linh hoạt khéo léo, mà đôi mắt lại đặc biệt đẹp. Lục Đào thật sự rất thích nhìn đôi mắt của cậu, đặc biệt là khi cậu đang nhìn hắn, đôi mắt kia sẽ chứa đầy ánh sáng, có thể khiến cho người khác cảm nhận được bản thân đã được cậu yêu.

Nhưng hiện tại, phần ánh sáng kia đã biến mất, trở nên bình đạm, tựa như đang nhìn một người qua đường.

Trình Cẩn dừng một chút, mới nói: "Cảm ơn anh đã đưa em trở về." Cậu nói xong không đợi đáp lại, đã tiếp tục đi vào trong.

Lục Đào chân chính sẽ không thích ở trong căn nhà này, trong quá khứ, mỗi lần trở về đều rất miễn cưỡng, hiện tại nhất định là hắn cũng không muốn ở lại nơi này đi?

Trình Cẩn nghĩ như vậy, nhưng khi đi được vài bước, lại nghe thấy ở phía sau lưng vang lên vài tiếng bước chân đang đuổi theo cậu, trong lòng cậu có nghi hoặc, nhưng cũng không có quay đầu lại, mà là trực tiếp vào nhà.

Robot nhỏ đang đứng ở huyền quan để nghênh đón, sự nhiệt tình nó dành cho Lục Đào vĩnh viễn nhiều hơn Trình Cẩn, khi Trình Cẩn cởi áo khoác, nghe được Lục Đào chào hỏi với robot nhỏ: "Xin chào, Trình Trình."

"Úc, hoan nghênh chủ nhân thân yêu của ta đã về nhà."

Động tác tay của Trình Cẩn dừng một chút, rất nhanh lại vô cùng tự nhiên mà treo áo khoác lên, sau đó đi về hướng phòng ngủ.

Rất mệt, muốn nằm một lúc.

Nhưng tiếng bước chân ở phía sau cũng đi theo, khi cậu sắp bước vào phòng ngủ, Lục Đào đã mở miệng: "Trình Cẩn, chúng ta nói chuyện."

Trình Cẩn liền dừng bước, quay đầu lại nhìn đối phương: "Được, đi nơi nào nói?"

Lục Đào trầm mặc trong chốc lát, nói: "Phòng ngủ đi."

Trình Cẩn tiếp nhận sự chu đáo hiếm có của hắn, mở cửa vào phòng ngủ. Phòng ngủ của cậu rất rộng, buổi sáng cũng không có kéo rèm ra, căn phòng có vẻ rất tối, mà chỉ có duy nhất một nơi có ánh sáng phát ra, Lục Đào cầm lòng không được mà nhìn qua, lập tức nhìn thấy một vật phẩm quen thuộc.

Trình Cẩn lại không có tâm tư chú ý đến biểu tình của hắn, theo bản năng mà ngồi ở trên giường, còn đắp chăn, thấy Lục Đào còn đứng, có chút xấu hổ mà nói: "Anh......Tùy tiện ngồi." Cậu nhẹ nhàng kéo chăn lên mũi, ngửi được một mùi hương quen thuộc ở trên đó, tâm tình mới chậm rãi bình phục đi một chút, nhưng mà hốc mắt lại có chút cay cay.

Lục Đào tìm một cái sô pha đơn mà ngồi xuống, Trình Cẩn đã nhịn không được mà mở miệng: "Anh ấy...... Khi nào mới có thể trở về?"

Không có nói tên họ, nhưng cả hai đều biết cậu đang nói tới ai.

Trong lòng Lục Đào lại nổi lên sự đố kỵ nho nhỏ, nhưng giọng điệu của hắn cũng không kịch liệt, giống như chỉ là đang nói sự thật: "Tôi mới là bạn đời của em."

Trình Cẩn còn đang lặng lẽ ngửi ngửi mùi hương vẫn còn lưu lại trên chăn của Lục Đào, nghe vậy thì nói: "Em không rõ, ban đầu nói là mất trí nhớ, vì sao hiện tại lại biến thành hai nhân cách......"

Lục Đào nói: "Không phải em tiếp thu rất khá sao? Hiện tại đã có thể phân biệt được hai chúng tôi rồi không phải sao?"

Trình Cẩn ngẩn người, cảm thấy lời hắn nói giống như là có chút chỉ trích, thậm chí hoảng hốt mà cảm thấy mình đã nghe ra mùi giấm, nhưng rất nhanh cậu lại phủ nhận cái suy đoán này.

Cậu đần độn như vậy, mấy điều cậu suy đoán nhất định sẽ sai hết, mà ông xã cũng không yêu cậu, vì sao lại ghen?

"Rõ ràng nói là còn tận hai tháng...... Vì sao, thời gian cũng đâu còn bao nhiêu nữa đâu?"

Nghe ra sự mất mát trong giọng nói của cậu, Lục Đào gần như không thể áp chế nổi sự đố kỵ trong lòng, hắn lãnh khốc mà nói: "Bởi vì tôi đã chọn sẽ xóa bỏ nhân cách được sinh ra." Hắn bỏ hai tay xuống, như là đang giải thích: "Tình huống bây giờ, đối với cả hai chúng ta đều không phải là tốt, mà toàn nhân loại sắp gặp phải một chấn động lớn, tôi cần phải hoàn toàn hồi phục trước lúc đó."

Trình Cẩn kinh ngạc mà nhìn chằm chằm hắn, thất thanh nói: "Xóa bỏ?"

Lục Đào nói: "Không sai, 10 ngày sau sẽ làm phẫu thuật."

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

cũng yêu mà làm như không yêu ý :v mấy ông mặt liệt quả đúng là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com