Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

1. Dấu răng

Mùa hè ở Giang Nam tựa như một bộ phim không lời tráng lệ, ngột ngạt, oi bức.

Chương Tự đứng trước bến xe, gọi điện cho Chương Tú Mai, gọi một tiếng "bác gái".

Chương Tú Mai bắt máy, chưa kịp gì đã bật thốt lên: "Ù!"

"A Tự hả, con tới rồi à?" Bà hỏi tiếp: "Sao trễ vậy?"

"Con ghé nhà bạn ăn cơm, đón chuyến xe cuối về." Chương Tự cười hỏi: "Đang chơi mạt chược à, hôm nay đỏ không?"

"Mới bắt đầu thôi, không thể nói trước được đâu." Chương Tú Mai giọng mềm như lụa, phát âm mang nặng giọng địa phương, bà vừa nói vừa cười: "Phải khiêm tốn."

Chương Tự bảo: "Dạ, vậy bác chơi tiếp đi, con về khách sạn trước."

Anh vừa định cúp máy thì Chương Tú Mai quýnh quáng gọi: "Ê ê, con về tiệm mì đi! Chìa khoá vẫn để chỗ cũ, bác đã dọn sẵn giường trên lầu cho con rồi, về khách sạn làm gì! Với lại, bác có nấu sẵn mì cho con đó, đang để trong nồi, nhớ ăn hết nha!"

Tính ra chắc cũng hơn năm tiếng rồi, tô mì đó theo lẽ thường thì chắc không thể ăn được nữa. Nhưng Chương Tự vẫn thuận theo lời bà, anh nói: "Dạ, vừa hay con cũng đang đói."

Chương Tú Mai được anh dỗ dành, thấy đỏ thêm mấy ván nữa.

Chương Tự vốn không vội, giờ đành bắt xe cho nhanh.

Tài xế lảm nhảm: "Trời tháng mười rồi mà vẫn còn nóng như thiêu."

Chương Tự chỉ đáp: "Vâng."

Chiếc xe không mở điều hòa, cửa sổ hạ hết cỡ, gió nóng hầm hập phả vào mặt.

Tài xế lại hỏi: "Cậu đi đâu đó?"

Chương Tự sống ở phía Bắc đã lâu, giọng địa phương đã phai dần, anh thuận miệng đáp: "Hẻm sau đường Giang Bình."

Tài xế liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, đến ngã rẽ thì bật xi nhan: "Đi du lịch à?"

Chương Tự đáp: "Cháu là người địa phương. Chú cứ chạy thẳng đi."

Tài xế bị hớ, đành ngậm miệng.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Chương Tự tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, mê đồ gỗ, từng ở lại trường ba năm, có mở triển lãm cá nhân, tham gia giao lưu kỹ thuật thủ công trong và ngoài nước, xem như cũng có chút tiếng tăm. Anh có tay nghề, có chí hướng, có tiền dành dụm, nhưng thấy bị ràng buộc không thoải mái. Cuối cùng quyết định từ chức, quay về nơi anh tin là có thể tạo ra điều kỳ diệu.

Ánh đèn đường loang loáng lướt qua cửa xe, Chương Tự bất giác bật cười.

Hẻm trước và hẻm sau đường Giang Bình chỉ cách nhau một con sông, nhưng không có cầu. Muốn sang bên kia một là phải chèo thuyền, hai là phải vòng rất xa.

Hẻm trước là khu du lịch, ngày đêm người qua kẻ lại rộn ràng. Còn hẻm sau phần lớn là người địa phương sinh sống, chưa bị thương mại hóa quá nhiều. Tầm hơn mười giờ đêm, cửa tiệm ở hai bên đường lát đá đều đã đóng. Chỉ còn hai bóng đèn vàng cũ kỹ nhấp nháy, thu hút mấy con thiêu thân vo ve quanh quẩn.

Tiệm mì nhỏ nằm ở giữa hẻm sau, số 68.

Chương Tự đứng trên bậc thềm rất lâu, nhìn chằm chằm vào ổ khóa hình chữ U trên cửa gỗ, anh đắn đo không biết có nên gọi cho bác gái hỏi bà có quên khóa cửa không.

Bên trong có tiếng động rất to.

Chương Tự cất điện thoại đi, mắt hơi trầm xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, tiện tay với lấy cây chổi bên cạnh. Anh đảo đầu chổi lại, dựng thân chổi ngang trước người, vừa phòng thủ vừa sẵn sàng tấn công.

Có bóng người trong bếp đang lục tung mọi thứ, chẳng thèm kiêng dè ai.

Chương Tự: "......"

Bây giờ trộm cắp cũng gan dữ vậy sao?

Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy, tên trộm này dáng người không cao, tên trộm khom lưng cúi đầu, đúng chuẩn tư thế đang ăn trộm đồ. Chỉ là không hiểu sao cậu lại không thèm để ý tiếng động mình gây ra, cũng chẳng có ý định làm giảm đi những âm thanh đó.

Chương Tự giữ bình tĩnh, anh tiến thêm mấy bước, lấy chổi gõ lên mặt bàn.

Cộc cộc.

Tên trộm không phản ứng.

Chương Tự cau mày.

Sát tường là cái bếp cao ngang người, bên trên đặt một cái nồi đang đậy nắp, chắc là nồi mì bác gái nói. Bên cạnh còn có hộp nhôm nhỏ đựng tiền lẻ để thối lại cho khách, chỉ cần đụng trúng là kêu leng keng.

Chương Tự khẽ rít lên một tiếng, đưa tay day day lỗ tai.

Tên trộm chẳng mảy may để ý, còn tử tế đẩy hộp tiền sâu vào bên trong, sợ nó rớt xuống.

Thật hiếm thấy tên trộm nào coi tiền như cỏ rác như thế, Chương Tự cạn lời, chỉ biết đứng nhìn xem cậu định làm gì.

Tên trộm mở nắp nồi ra, không thấy hơi nóng bốc lên.

Vì tối om nên Chương Tự chỉ thấy người đó cười tươi, để lộ hàm răng trắng sáng nổi bật.

Cậu cẩn thận bưng bát sứ trắng ra ngoài.

Trong tiệm nhỏ vang lên tiếng loạt xoạt. Chương Tự nghe thấy một tiếng ực phát ra từ cổ họng tên trộm, người tên trộm lấm lem, tóc tai rối bù, nhìn kỹ thì đôi mắt lại đen nhánh, không phân biệt rõ là trai hay gái.

Ngay sau đó, cậu ngấu nghiến ăn mì.

Tô mì vón cục như bột mà cậu ăn vẫn thấy ngon, chắc chắn là đói lắm.

Chương Tự đặt chổi xuống, lưỡng lự nghĩ có nên đưa cho cậu đôi đũa không.

Trong không khí không có dấu hiệu gì gọi là nguy hiểm. Chương Tự nghĩ ngợi một lúc, rồi quay lại đóng cửa, anh sợ người ngoài vô tình bước vào làm cậu hoảng sợ mất.

Trên đời chuyện gì cũng có thể đợi, nhưng ăn cơm là quan trọng nhất.

Chương Tự cao 1m87, vai rộng chân dài, tự nhận ngoại hình cũng ổn. Vậy mà hoàn toàn bị tên trộm kia ngó lơ.

Chương Tự đá nhẹ chân vào ghế, tiếng chân ghế cọ xuống nền gạch vang lên tiếng "két" chói tai, bụi bặm bay tứ tung. Trong đêm vắng lặng như tờ, âm thanh đó đủ làm người ta giật thót tim.

Thế nhưng thử thế nào cũng vô ích.

Tên trộm bình tĩnh lạ thường, khiến Chương Tự có cảm giác mình mới là kẻ lạ mặt đột nhập vào lãnh địa của người ta.

Đúng là đảo lộn hết rồi.

Tuy có vài người khi ăn có khả năng tập trung đến mức kỳ lạ, nhưng thế này thì hơi quá rồi.

Không nghe thấy gì sao? Chương Tự thầm nghĩ.

Anh dứt khoát bước tới quầy, vén rèm lên rồi buộc cố định lại, chống hai khuỷu tay lên bệ, yên lặng quan sát một lúc.

Tên trộm vẫn luôn quay lưng lại phía anh.

"Ê." Chương Tự lên tiếng chào.

Người kia cắm cúi ăn mì, ăn sạch tới tận đáy tô mà vẫn có vẻ chưa no, liền thò tay vào giỏ rau, lấy ra một củ cà rốt.

Chương Tự: "......"

Cậu nhai cà rốt rôm rốp như thỏ. Không, phải nói là như cún con mới đúng, dáng vẻ háu ăn trông vừa ngốc vừa cưng.

Chương Tự không cố tình gây ra tiếng động nữa, anh đứng đực ra như kẻ ngốc. Anh giơ tay lần tìm công tắc trên tường, bật một cái, đèn bếp sáng lên.

Lúc này, người kia cuối cùng cũng có phản ứng lại, phản ứng mạnh chẳng khác gì cơn mưa rào bất chợt.

Cậu ngẩng đầu bật dậy, nhìn thấy cái bóng cao lớn hắt lên tường dưới ánh đèn, cậu lập tức hoảng hốt quay phắt lại. Động tác quá mạnh làm chạm trúng hộp tiền, tiền lẻ văng tung tóe, phát ra tiếng leng keng khắp nơi.

Chương Tự bị tiếng động ấy chọc thủng màng nhĩ, nhưng với người kia, thế giới dường như chỉ còn lại người lạ bất ngờ xông vào.

Cậu chộp lấy con dao thái, mũi dao chĩa thẳng về phía Chương Tự, ánh mắt sáng quắc, đầy phòng bị và hung dữ.

"......"

Chương Tự thấy bóng mình in trên lưỡi dao, anh nghiêng người ra sau, nói: "Đừng làm vậy."

Anh giữ bình tĩnh, trong lúc căng thẳng, anh phát hiện tên trộm trông nhỏ con kia thật sự rất... nhỏ con.

Mặt còn nét búng ra sữa, môi mím chặt lại khiến má hơi phúng phính. Gầy thì gầy thật, xương hàm lộ rõ, mang theo sự thanh tú chỉ thiếu niên mới có.

Đôi mắt cậu tròn xoe, lông mi mảnh và dài run run nhẹ.

Chương Tự bỗng thấy tiếc, những cảm xúc như hoảng loạn, sợ hãi, đề phòng cả thế giới không nên tồn tại trong đôi mắt xinh đẹp như thế.

"Em là con trai à?" Anh hỏi.

Gió hè không biết từ cửa sổ nào thổi tới, vỗ vào khuôn mặt đẫm mồ hôi, nóng như lò hấp.

Thời tiết thật khiến người ta cáu gắt, lòng dạ bồn chồn.

Cậu cầm dao, giữ lưỡi dao lơ lửng, không cho Chương Tự lại gần.

"Đặt dao xuống đi." Chương Tự cố làm cho mình trông vô hại, thật ra thì anh cũng chẳng có ý gì khác: "Nguy hiểm lắm."

Tên trộm nhỏ xinh chẳng buồn để ý tới lời nói thiện ý của Chương Tự, mắt cậu xếch lên, cứ liếc ra ngoài bếp liên tục.

Chương Tự như bừng tỉnh, anh khẽ nhích người, mở ra một khoảng trống.

Vị trí giữa hai người thay đổi, Chương Tự bước vào bếp, tên trộm kia dần lùi lại, tay cậu cầm dao, đứng ở khu vực dành cho khách.

Lúc này Chương Tự lại chú ý tới chuyện khác, mép miệng của cậu còn vương lại vụn cà rốt chưa lau sạch.

"Em ăn no chưa?"

"......"

Phía tây là dòng sông, cửa sổ gắn trên tường bị gió thổi lạch cạch, mái tóc dài của cậu bị gió thổi tung lên, che mất mắt.

Cậu như một linh thể lạc xuống trần gian, như một làn khói mỏng, trăng vừa ló ra là làn khói có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Mà nhắc mới nhớ, đêm nay trăng trông như chiếc thuyền nhỏ.

Chương Tự không định dạy đời kiểu "ăn cơm nhà người khác phải trả tiền", chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy lố bịch rồi. Điều anh muốn nói là leo cửa sổ ra ngoài dễ rớt xuống sông lắm, biết bơi hay không cũng sẽ bị ướt, rất khó chịu, đi cửa chính đi.

"Cửa ở đằng kia, để tôi mở cho." Chương Tự chỉ tay sang trái, nói tiếp: "Tôi ra trước xem ngoài kia có ai không, nếu không có người em hẵng đi, được không?"

Tiếng "không" còn vang vọng chưa dứt, vai cậu như mọc thêm cánh, cậu xoay người nhảy bật lên, thân hình nhẹ như gió, cửa sổ cao vậy mà chẳng là gì với cậu.

Chương Tự đã sớm có chuẩn bị, anh lao ra như tên bắn, chụp lấy cánh tay cậu!

Làn da mỏng manh, dưới lớp cơ gầy là nhịp mạch đập rắn rỏi truyền thẳng vào lòng bàn tay Chương Tự, dội tới tận tim anh.

"Nhảy thật hả?" Chương Tự nói: "Lên đây!"

Cậu há miệng cắn anh, hai hàm răng đều tăm tắp cắm phập vào mu bàn tay Chương Tự.

Chương Tự đau nhói: "A—!"

Cậu vùng ra bỏ chạy.

Thần linh chỉ kịp chớp mắt là yêu tinh ấy đã hòa vào đêm hè, chỉ còn lại bóng cây lay động theo gió.

Chương Tự thò đầu ra nhìn, mặt sông phẳng lặng, chỉ có mấy dấu chân trên lối nhỏ dưới mái hiên ngoái đầu chào anh một cái.

"......"

Cơn đau nhức theo dây thần kinh truyền tới não. Trong đêm tối lờ mờ, Chương Tự nhìn thấy mu bàn tay mình in hằn một dấu răng rõ nét, hoàn chỉnh, thoảng mùi cà rốt.

Lời tác giả:

Thịnh Tiểu Dương: Không nghe, không nghe, rùa tụng kinh*.

*Nguyên văn 不听不听, 王八念经 – Phiên âm Hán Việt là bất thính bất thính, bát đản niệm kinh, đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet ý chỉ cự tuyệt nghe quan điểm của người khác, tỏ vẻ không muốn nghe người khác nói chuyện, cũng có thể hiểu là bảo người khác im đi, đừng nói nữa (phiyennhuoclam2703.wordpress.com) Nhưng trong bối cảnh truyện thì bé không nghe thấy thật.

Lưu ý truyện:

Song khiết.

Cả hai là tình đầu của nhau.

Yêu tới mức không thể yêu hơn được nữa.

Rất chậm nhiệt, rất day dứt, rất ngọt ngào.

Thụ yêu thầm công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com