Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

14. "Ngày mai em có rảnh không?"

Chương Tự nói chuyện với giọng điệu thong thả, thái độ và cảm xúc của anh với mọi người đều như nhau, bề ngoài hòa nhã, nhưng thực chất khoảng cách thân sơ đều nằm ngoài ranh giới an toàn mà anh vạch sẵn.

Tất nhiên, Thịnh Tiểu Dương không hề hay biết những điều ấy. Cậu rất biết giữ chừng mực, chưa bao giờ hấp tấp bước vào khu rừng riêng biệt thuộc về Chương Tự.

Đó là thung lũng của riêng anh.

Thịnh Tiểu Dương hoang mang, đầu óc rối bời, nhưng lại không nỡ rời đi. Cậu đưa ngón trỏ ra, mân mê vành bát, ánh mắt chăm chú nhìn phần nước lèo còn sót lại dưới đáy.

Chương Tự cuối cùng cũng nhận ra Thịnh Tiểu Dương vẫn chưa ăn no. Nhưng vào lúc rạng sáng, trong tiệm mì chỉ còn cà rốt là ăn sống được.

Chương Tự có thể tỉa cà rốt thành hoa, nhưng chẳng nấu được món gì tử tế. Nghĩ lại, anh thấy vừa rồi lẽ ra nên chiên thêm một quả trứng ốp la, việc đó cũng không quá khó.

Cơn đói dần tan đi, sự căng thẳng lại một lần nữa tràn ngập đầu óc. Toàn thân Thịnh Tiểu Dương căng cứng, thần kinh căng như dây đàn. Khi Chương Tự vươn tay đến gần mặt cậu, suýt nữa là làm cậu nghẹt thở.

Cậu nhẹ nhàng ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt mơ hồ của đối phương. Lưng Thịnh Tiểu Dương thẳng tắp, môi mím chặt, chẳng thể tỏ ra tự nhiên nổi.

Ngay lúc lớp ngụy trang mang tên "lý trí" sắp sụp đổ, Chương Tự cất tiếng.

"Điện thoại sửa xong chưa?"

Thịnh Tiểu Dương ngẩn ra, ánh nhìn dần dần rơi xuống đôi môi anh, nghiêng đầu đầy khó hiểu nhìn anh.

Chương Tự chậm rãi lặp lại: "Điện thoại... sửa xong chưa?"

Thịnh Tiểu Dương chăm chú nhìn một hồi rồi khẽ lắc đầu.

Sau một hồi quanh co, hóa ra chỉ là để hỏi chuyện này. Cậu ngơ ngác hiểu ra, nhẹ nhõm thở phào.

Chương Tự "ừ" một tiếng, lại hỏi: "Em có đi tìm chỗ sửa chưa?"

Đã tìm rồi, nhưng chẳng ai buồn để mắt tới cái điện thoại cũ nát dành cho người già của cậu.

Khó nói thành lời, Thịnh Tiểu Dương làm được phân nửa ngôn ngữ ký hiệu rồi sực nhớ ra Chương Tự không hiểu. Cậu đành rụt tay lại, ngoan ngoãn đặt cả hai bàn tay lên đầu gối.

Chương Tự không nhịn được mà bật cười.

Vừa hay, Thịt Kho đã ăn no uống đủ, nó lạch bạch chạy tới cọ vào chân anh. Chương Tự cúi xuống xoa đầu nó, nhân tiện cong môi cười.

"Là tôi làm hỏng điện thoại của em, vẫn luôn thấy áy náy không thôi." Anh nói: "Dạo này tôi có ghé đầu đường mấy lần nhưng không gặp được em, nên mãi vẫn chưa nói được câu này."

...

Thịnh Tiểu Dương nhẹ nhàng gật đầu, rồi như chợt hiểu ra gì đó, cậu vội vã lắc đầu thật mạnh. Ngoài hai động tác ấy ra, cậu chẳng biết bày tỏ cảm xúc kiểu gì khác nữa.

Lại một lần nữa, Thịnh Tiểu Dương chợt nhận ra, giữa cậu và Chương Tự là hai thế giới khác biệt. Một bình thường, một bất thường, giữa họ là cả một dải ngân hà ngăn cách, ngôn ngữ và tâm hồn đều chẳng thể bắc cầu.

Chương Tự không hiểu ý cậu, anh hỏi: "Bây giờ em có mang điện thoại theo không?"

Một nửa cảm xúc còn dang dở của Thịnh Tiểu Dương lập tức ngưng lại.

—?

Anh hỏi cái này làm gì chứ?

Cậu cau mày, vẻ mặt thoắt cái trở nên cảnh giác, thậm chí còn có hơi dữ.

Chương Tự vẫn rất chân thành: "Tôi có người bạn chuyên làm nghề này, tay nghề giỏi lắm. Có khi sửa được ấy, nhưng phải xem máy trước đã."

Anh ngừng một chút, lại hỏi: "Trong máy có gì quan trọng không?"

Thịnh Tiểu Dương lắc đầu.

"Vậy thì..."

Chưa kịp nói xong, tờ giấy nhăn nhúm trên bàn đã được đẩy qua, lần này có thêm ba chữ:

[Em không mang.]

Chương Tự: "..."

Không ngờ trò chuyện trực tiếp cũng có độ trễ như nhắn tin.

Thịnh Tiểu Dương cầm bút, nghiêng người vươn tay qua nửa cái bàn, nắn nót viết thêm một dòng chữ xiêu vẹo:

[Có thứ rất quan trọng.]

Chương Tự mất một lúc mới hiểu ra, cảm xúc trong lòng anh khó tả vô cùng.

Giữa hàng lông mày của Thịnh Tiểu Dương là sự trong trẻo, sạch sẽ và ngay thẳng. Tuy cậu rất tiếc nuối nhưng vẫn bình thản đón nhận sự thật.

Cậu nói: [Không sửa được thì thôi ạ.]

Chương Tự nhận lấy tờ giấy, anh gấp lại ngay ngắn theo đường thẳng rồi đặt sang một bên, im lặng vài giây.

Ngoài cửa sổ, một chiếc thuyền nhỏ chầm chậm trôi. Trên bầu trời, ánh trăng in bóng xuống mặt sông, hòa tan thành vô vàn mảnh sáng li ti.

"Ngày mai em có rảnh không?" Chương Tự hỏi.

Thịnh Tiểu Dương nhìn anh, lòng bỗng rối bời. Rảnh thì chắc chắn là rảnh, ông chủ vừa mới vào tù, tối nay cậu chính thức thất nghiệp rồi.

Nhưng ý anh là gì? Thịnh Tiểu Dương chần chừ không trả lời ngay.

Động não tiêu hao rất nhiều sức lực, Thịnh Tiểu Dương vừa no chưa được bao lâu lại thấy đói, cậu cúi đầu không nói gì.

"..."

Thật ra Chương Tự chẳng có ý gì sâu xa cả. Anh chỉ tò mò, liệu trong thế giới của người khiếm thính, ngôn từ của người khác có mang theo ngữ điệu và cảm xúc hay không? Chân thành cùng lấy lệ, lẽ nào lại giống nhau?

Tóm lại là, khó đoán lắm.

Chương Tự mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói cũng rất hay: "Vậy thì không sửa nữa." Anh nói: "Mai em tới đi, tôi sẽ dẫn em đi mua cái mới, kiểu dáng tùy em chọn."

Tối nay Thịnh Tiểu Dương cứ như người trên mây. Cậu vốn thích quan sát Chương Tự, từ những thói quen vụn vặt mà đoán tính cách của anh. Nhưng khi tiếp xúc với nhau, cậu lại thấy Chương Tự hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng, sự dịu dàng của anh ẩn chứa một loại khí chất không thể phản bác, nó mềm mỏng nhưng lại đầy quyết đoán.

Dễ khiến người ta say mê.

Linh hồn của Thịnh Tiểu Dương như đang trôi bồng bềnh, nhưng nét mặt vẫn còn cứng ngắc. Sau đó, cậu bỗng bừng tỉnh, nghĩ lại tính cách của Chương Tự, có lẽ anh không muốn nợ ai điều gì. Nhất định phải giải quyết cái chuyện còn đang dang dở này cho xong.

Vậy nên, tất cả những lần tình cờ gặp mặt... đều có thể lý giải được rồi.

Thịnh Tiểu Dương chắc chắn như vậy.

Cậu còn định viết tiếp, nhưng Chương Tự không đưa giấy cho cậu. Thịnh Tiểu Dương đành rút khăn giấy ra, trải lên mặt bàn. Khăn quá mềm, viết chữ cực kỳ khó.

Sự cố chấp này chẳng khác gì lúc Thịt Kho đòi cơm mấy hôm trước, thậm chí còn cứng đầu hơn.

Chương Tự chống cằm, chăm chú nhìn Thịnh Tiểu Dương.

Mắt tròn, đầu tròn, dái tai tròn, sống mũi nhìn từ trên xuống hơi nhọn nhọn, có giọt mồ hôi đọng lại trên đó. Rõ ràng là một gương mặt mềm mại, thế mà lại mọc đầy gai nhọn, cũng may là rất kiên cường.

[Điện thoại không đáng bao nhiêu, anh không cần đền đâu. Nếu sửa được thì mọi chuyện coi như bỏ qua.

Được không ạ?]

Thịnh Tiểu Dương viết rất chậm. Có nhiều chữ cậu không nhớ nổi cách viết, Chương Tự phải dựa vào ngữ cảnh để đoán ý cậu.

Rạng sáng, khi bầu trời tối nhất, Chương Tự cảm thấy lồng ngực mình như bị chặn lại bởi một hơi thở đục ngầu.

Thịnh Tiểu Dương hoàn toàn không nhận ra, cậu vẫn tiếp tục viết: [Hôm đó là em tự bỏ đi, không liên quan gì đến anh, em...]

Cậu bối rối, theo phản xạ đưa bút lên cắn.

Chương Tự mặt không biến sắc, đợi đến khi ánh mắt Thịnh Tiểu Dương vô thức lướt qua chỗ mình, anh mới khẽ nhướng mày hỏi: "Em không biết viết chữ nào à?"

Hai cái má đỏ ửng của Thịnh Tiểu Dương lặng lẽ lan đến đuôi mắt, như một ngọn lửa chập chờn rực cháy.

Nếu tiếp tục dây dưa thì mặt trời sẽ mọc mất. Chương Tự ôn hòa nhưng dứt khoát, thay Thịnh Tiểu Dương đưa ra quyết định: "Ngày mai... không đúng, hôm nay, hai giờ chiều, tôi đợi em ở ngã ba cuối phố. Nhớ mang theo điện thoại. Nếu em muốn sửa, tôi sẽ hẹn bạn tôi trước để xem tình hình."

Thịnh Tiểu Dương không sao từ chối được Chương Tự.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Từ rạng sáng đến lúc mặt trời lên, khoảng thời gian ấy như kéo dài bất tận. Thịnh Tiểu Dương lững thững quay về tầng hầm dưới lòng đất. Chung quanh tối đen như mực. Cậu đứng trước cánh cửa sắt hoen gỉ, lòng đầy hoang mang, tay bỏ vào túi quần, con tim khẽ run lên một nhịp.

Thịnh Tiểu Dương vẫn luôn mang theo cái điện thoại hỏng bên mình. Cậu biết rõ nó không dễ sửa lại được. Nhưng đề nghị của Chương Tự lại khiến người ta xao động.

Hay là... thử xem sao? Thịnh Tiểu Dương nghĩ.

Sáng hôm sau, Mắt To trợn tròn mắt, lặng lẽ quan sát Thịnh Tiểu Dương với vẻ mặt huyền bí như đang nghiên cứu đại sự.

Thịnh Tiểu Dương còn chưa tỉnh ngủ, cậu dụi mắt, cả người mơ mơ màng màng.

Mắt To vì muốn được chú ý liền áp sát vào người cậu, lắc qua lắc lại.

Thịnh Tiểu Dương bực mình nói:

— Gì vậy?

Mắt To dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi:

— Hôm nay cậu không đi rửa xe à?

Thịnh Tiểu Dương ngáp dài:

— Không rửa nữa, ông chủ vô tù rồi.

Mắt To: "..."

Thịnh Tiểu Dương tỉnh táo được một chút, cậu nhìn giờ — mười hai giờ ba mươi, vẫn còn kịp. Cậu đi đánh răng rửa mặt, rồi chăm chú lục tìm trong cái balo cũ rích vài bộ đồ để mặc.

Hôm nay cậu phải ăn mặc cho sạch sẽ một chút.

Thịnh Tiểu Dương chỉ có vài bộ đồ mặc đi mặc lại, giặt mãi cũng bạc màu. Mấy bộ rẻ tiền mười mấy tệ dù giặt kỹ đến đâu cũng không che được vẻ cũ kỹ. Cậu chọn một cái áo thun trắng, cổ áo đã nhão, kéo hai bên vai áo lên để cố che vết sẹo ghê gớm trên cổ vẫn đang trong quá trình hồi phục.

Thịnh Tiểu Dương muốn đứng cạnh Chương Tự một cách đàng hoàng nhất. Cậu muốn bản thân trông sạch sẽ hơn một chút. Nghĩ mãi, cuối cùng cậu cũng đeo sợi dây buộc tóc màu đen vào cổ tay.

Mắt To tròn mắt ngạc nhiên:

— Tiểu Dương, cậu định làm gì thế?

Thịnh Tiểu Dương: "?"

Mắt To tiếp tục nói:

— Cậu có soi gương chưa? Hôm nay cậu đẹp trai lắm đó!

Trong căn hầm rách nát này lấy đâu ra gương, mà cậu cũng chỉ tốn thêm ba phút rửa mặt thôi mà.

Đẹp trai chỗ nào chứ? Thịnh Tiểu Dương tiếp tục làm việc của mình, chẳng buồn để ý tới lời nói ba hoa của cô.

Mắt To nghiêm mặt, nắm lấy vai cậu, nói từng chữ thật rõ ràng: "Thật! Sự! Rất! Đẹp! Trai!"

Thịnh Tiểu Dương cười nhẹ, cậu giơ ngón tay cái lên rồi gập xuống hai lần.

— Cảm ơn vì đã khen.

Mắt To như cảm nhận được điều gì đó, cô nheo mắt, chắc như đinh đóng cột: "Cậu định đi hẹn hò!"

Thịnh Tiểu Dương lảng đi, không nhìn cô nữa.

"Với ai vậy?" Mắt To ngạc nhiên hô to: "Là Chương Tự hả??!"

Thịnh Tiểu Dương nhíu mày, đẩy cô ra.

— Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng kéo rách áo của mình.

Mắt To bịt miệng cười khúc khích: "Tối qua cậu không về nhà đó nha~"

Thịnh Tiểu Dương nói:

— Mình có về mà.

Mắt To càng phấn khích hơn, còn xung phong làm quân sư quạt mo*: "Tiểu Dương à, cơ hội tới rồi, cậu phải nắm lấy đó nha! Đừng có ngây thơ quá, phải hành động thực tế! Nhất định phải hôn đó!"

*người bày mưu kế, mách nước tồi, kém

Thịnh Tiểu Dương ban đầu vẫn bình tĩnh, nhưng bị Mắt To làm cho đầu óc rối tung, cậu lập tức căng thẳng lại.

—Cậu đừng có nói bậy!

—Cậu bị điên à!

—Anh ấy chỉ thấy có lỗi vì làm hỏng đồ của mình thôi, không có ý gì khác đâu!

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Dây dưa mãi đến hơn một giờ chiều Thịnh Tiểu Dương mới ra khỏi cửa. Cậu đã tính kỹ thời gian, đến quá sớm hay quá trễ đều không hay. Nhưng không hiểu sao mí mắt cậu cứ giật liên tục, như điềm báo có chuyện chẳng lành.

Vừa bước ra khỏi cổng, cậu đụng phải nhân viên bảo vệ của khu, dạo gần đây chung cư không còn nằm trong diện giải tỏa nữa, ban quản lý quay lại tiếp quản, thuê hai người bảo vệ chuyên đuổi mấy người lang thang đi nhặt ve chai.

Thịnh Tiểu Dương với Mắt To đều có tên trong "danh sách đen" của ban quản lý.

Chắc không cho ở dưới tầng hầm nữa rồi nhỉ?

Bảo vệ nhìn thấy Thịnh Tiểu Dương thì lập tức quát to: "Cuối cùng cũng bắt được mày rồi!"

Thịnh Tiểu Dương phản ứng nhanh như báo, quay đầu bỏ chạy. Hôm nay là ngày quan trọng, cậu không muốn bị dính vào mấy chuyện này.

Ai ngờ bảo vệ không chịu buông tha cho cậu, cứ đuổi theo cậu, thở hổn hển như sắp chết tới nơi mà vẫn chẳng đuổi kịp cậu. Ông chú già tức đến phát run, khom lưng thở dốc.

Thịnh Tiểu Dương chạy vọt ra khỏi khu, băng qua đường. Nhìn lại phía sau, cậu lo bảo vệ quay lại kiếm chuyện với Mắt To, định báo cho cô biết.

Nghĩ gì gặp nấy. Mắt To không biết từ đâu ló đầu ra, vẫy tay với Thịnh Tiểu Dương, trông như có chuyện muốn nói.

Bảo vệ không bắt được Thịnh Tiểu Dương, bèn quay sang nhắm vào "quả hồng mềm" dễ bóp hơn. Lập tức đổi mục tiêu, lao về phía Mắt To.

"Chết cha!" Mắt To giật mình hét lên.

Thịnh Tiểu Dương cau chặt mày, khóe môi cứng lại, xoay người chạy ngược trở lại.

Bảo vệ làm theo đúng chỉ thị của cấp trên, cấp trên nói khu này dạo gần đây có quá nhiều người lang thang, phải đuổi sạch, nếu không làm được thì khỏi nhận lương!

Ai mà dám từ chối tiền cơ chứ, nên ông ta hăng máu đuổi theo.

Mắt To không cắt đuôi được ông ta, cô xoay đầu lại tụ hợp với Thịnh Tiểu Dương.

Đúng lúc đèn xanh chỉ còn vài giây, Mắt To lao qua vạch kẻ đường. Cùng lúc đó, một chiếc SUV rẽ vào từ phía bên phải đường, không những không giảm tốc mà còn nhấn ga mạnh hơn, lao thẳng về phía Mắt To!

Mặt bảo vệ tái mét, hét lớn: "Dừng lại! Cẩn thận!"

Đèn pha chói lóa chiếu thẳng vào mắt Mắt To, làm cô như hồn lìa khỏi xác, đứng chết trân tại chỗ. Khi đầu xe lao tới, trong đầu cô chỉ còn đúng một suy nghĩ:

— Mình tiêu đời rồi.

Nhưng đúng lúc đó, cánh tay Mắt To bị một lực mạnh kéo giật trở lại, kéo cô về với thực tại, ngay sau đó, bắp chân phải của cô đau điếng.

Thịnh Tiểu Dương tát nhẹ vào mặt Mắt To, trong mắt hiện rõ sự hoảng hốt và lo lắng.

Mắt To vừa bị đau chân, giờ mặt cũng rát, cô ấm ức bật khóc: "Mình chỉ muốn gọi cậu lại... bảo cậu lúc về nhớ mua cho mình hai cái bánh bao thôi mà..."

Lời tác giả:

Chương Tự: Chờ đợi.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com