Chương 17
17. Ngoan ngoãn hay ngang tàng
Tô mì thịt kho cay nóng hôi hổi được bưng tới trước mặt Thịnh Tiểu Dương. Chương Tự tiện tay đưa đũa cho cậu, anh hỏi: "Cần muỗng không?"
Thịnh Tiểu Dương gật đầu.
Chương Tự quay đi lấy muỗng từ tủ khử trùng.
Tô Diệu Tổ vừa mới uống rượu, hơi men làm cậu ta can đảm lạ thường, bỗng thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Tiệm mì là sản nghiệp tổ tiên nhà họ Tô, vì nhiều lý do mà sau này được sang tên cho ba của Tô Diểu Diểu. Hai năm trước ông qua đời, tài sản hợp pháp thuộc về vợ con. Ba của Tô Diệu Tổ không cam lòng, năm lần bảy lượt làm ầm cả lên, cứ lặp đi lặp lại cái lý: Đồ của nhà họ Tô sao lại rơi vào tay người ngoài? Diểu Diểu sau này phải lấy chồng, là nước đổ lá khoai, chẳng phải sẽ rơi vào tay người khác sao?
Tô Diểu Diểu lúc đầu còn tức giận, sau được Chương Tú Mai an ủi: "Mình không ngăn được miệng lưỡi thiên hạ đâu, nhưng tiền và nhà rõ ràng là của mình, có gì mà phải tức chứ?"
Tô Diểu Diểu không ngờ mẹ còn nghĩ thoáng hơn cả mình, tâm trạng cũng theo đó mà dịu lại.
Thấy tấn công bằng lời không ăn thua, ba của Tô Diệu Tổ đó lập tức giở trò, ông ta gửi Tô Diệu Tổ đến đây để "trải nghiệm cuộc sống", nhưng thực chất là để phá rối. Ai ngờ Chương Tú Mai với Tô Diểu Diểu không dễ bị lung lay, chưa kể còn có Chương Tự chắn ngay phía trước.
Chương Tự chắn được khoảng bảy mươi phần trăm mưa bom bão đạn.
Cái bàn gỗ lim bị Tô Diệu Tổ đập cho rung bần bật, cậu ta ưỡn ngực hét vào mặt Chương Tự: "Liên quan gì tới mày! Tiệm mì này là của nhà họ Tô, tao cũng họ Tô!"
Chương Tự chẳng nói gì, lạnh lùng nhìn cậu ta.
Đầu bếp Tống vừa bưng tô mì thứ hai đặt lên quầy, không tiện ra ngoài, trong tay còn cầm một nắm đậu phộng, bèn ngồi một bên hóng chuyện.
Thịnh Tiểu Dương ăn được vài miếng vẫn chưa no, thấy Tô Diệu Tổ quá chướng tai gai mắt, bèn lặng lẽ vòng qua sau lưng Chương Tự, định đi vào bếp.
Tô Diệu Tổ cứ tưởng mình chiếm thế thượng phong, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.
Chương Tự nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng: "Đầu óc cậu bị cái giẻ lau thời phong kiến quấn chặt rồi à? Cái tên Diệu Tổ* hợp với cậu thật đấy."
*Diệu Tổ nghĩa là làm rạng danh tổ tiên. Ở đây Chương Tự nói với vẻ châm biếm
Hai má Tô Diệu Tổ giật giật: "Mày nói cái gì?!"
Chương Tự thản nhiên đáp: "Có lý hay không không quan trọng, tòa án làm việc không xem họ. Làm con cháu cho tử tế, đừng cứ mơ làm tổ tiên nhà người ta. Nhớ về chuyển lời tới ba của cậu dùm."
Rồi anh lại bình thản bổ sung: "À, với lại sổ đỏ không giấu trong tiệm đâu, đêm đêm khỏi phải dậy lục tìm làm gì. Nếu cậu có lăn đùng ra chết thì chẳng còn ai khóc mả* cho ba cậu đâu. Ba cậu mà xuống âm phủ chỉ tổ bị ma quỷ cười chê."
*"Khóc mả" (哭坟 - kū fén) là hành động khóc than, thương tiếc tại nơi chôn cất người đã khuất, thường là tại mộ của người thân. Đây là một phần của các nghi lễ tang ma và tưởng niệm trong nhiều nền văn hóa, thể hiện sự đau buồn và tôn kính đối với người đã mất.
Mặt Tô Diệu Tổ đỏ như gan heo.
Đầu bếp Tống xuýt xoa: "Mồm miệng thằng nhóc này... đúng là đỉnh thật đấy."
Thịnh Tiểu Dương không nghe được, cũng chẳng nhìn rõ khẩu hình của Chương Tự, nhưng khí thế ấy — ngầu muốn xỉu.
Chương Tự nheo mắt, anh lạnh lùng nhìn Tô Diệu Tổ: "Còn chuyện mấy nghìn bị thiếu trong hai tháng gần đây đủ để lập hồ sơ hình sự rồi đấy. Mai tôi sao chép bản sao camera, gửi thẳng cho ba cậu, báo công an hay không mặc ông ta quyết định."
Mặt Tô Diệu Tổ tái nhợt. Cậu ta im lặng hồi lâu mới nặn ra được một câu: "Tao rút nguồn camera từ lâu rồi!"
Chương Tự bật cười, giơ tay chỉ vào trần nhà phía nam: "Kia kìa, tôi mới gắn thêm, lắp riêng cho cậu đó. Cậu không rút cái đó ra à?"
Tô Diệu Tổ nghẹn lời, cơn giận bùng lên trong lòng, cậu ta chỉ thẳng vào mặt Chương Tự mắng như tát nước: "Ba tao nói không sai! Chương Tú Mai thiên vị mày nên mới nuôi mày như con ruột, chắc cho mày không ít tiền chứ gì? Tụi bây là người một nhà! Ai thèm quan tâm đến sống chết của Tô Diểu Diểu chứ! Sổ đỏ tiệm này có chắc là tên Diểu Diểu không? Tao phải kiện mày! Tao..."
Tô Diệu Tổ mặt đỏ như gấc, hai mắt trợn trừng như sắp ngất tới nơi. Đúng lúc Thịnh Tiểu Dương quay về, tay bưng một tô sứ lớn.
Chương Tự nhắc nhở: "Cẩn thận."
Thịnh Tiểu Dương chẳng nhìn anh.
Chương Tự: "..."
Tô Diệu Tổ vẫn đang điên loạn, Thịnh Tiểu Dương đi lướt qua cậu ta, "vô tình" để Tô Diệu Tổ hất văng tô sứ. Cậu nhanh tay xoay cổ tay, làm tô nghiêng đi, nước mì nóng hổi dội thẳng lên ngực Tô Diệu Tổ.
Cậu ta gào thét nhảy dựng cả lên, Thịnh Tiểu Dương thì không nghe thấy gì.
Đầu bếp Tống há hốc mồm, tay cầm đậu phộng mà quên luôn cả nhai: "Trời ơi, ngoan ngoãn kiểu gì mà đáng sợ dữ vậy..."
Chương Tự chau mày, phản xạ nhanh như chớp nắm lấy tay Thịnh Tiểu Dương, đưa cậu núp sau lưng mình, tránh bàn tay điên loạn đang quào tới của Tô Diệu Tổ.
Thịnh Tiểu Dương mở to mắt, rồi chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người và mọi vật trong tầm mắt cậu đều hóa thành những cái bong bóng bảy màu, nhưng chỉ có Chương Tự là rõ nét sáng ngời. Anh như chuyến tàu nhỏ xình xịch lao ra từ trái tim Thịnh Tiểu Dương, men theo dòng máu len lỏi khắp cơ thể, cuối cùng gom tụ lại nơi lòng bàn tay, rồi dần dần hóa thành một mặt trời rực rỡ.
Thịnh Tiểu Dương không kiềm chế được, cậu vô thức siết chặt đầu ngón tay, nhẹ nhàng quấn lấy đốt ngón tay của Chương Tự rồi lại lập tức buông ra.
Chương Tự cúi đầu, như không để ý gì. Anh đặt tay lên vai Thịnh Tiểu Dương, ấn cậu ngồi xuống, nói: "Ngồi ăn cho đàng hoàng."
Thịnh Tiểu Dương mím môi, cậu cụp mắt, ngoan ngoãn gật đầu:
— Dạ.
Chương Tự: "..."
Khí thế dám xối nước nóng lên người khác ban nãy giờ chẳng còn đâu. Sự ngoan ngoãn và ngang tàng trên người Thịnh Tiểu Dương hòa hợp rất tự nhiên.
Chương Tự lười đôi co với Tô Diệu Tổ, chỉ thản nhiên đuổi cậu ta: "Cút. Từ mai cậu không cần đến nữa."
Tô Diệu Tổ tức muốn nổ phổi: "Đây là tiệm của Tô Diểu Diểu! Mày dựa vào cái gì mà đuổi tao?!"
Chương Tự nhướng mày, áp sát cậu ta, lạnh lùng cười khẩy: "Không phải cậu vẫn luôn cho rằng tiệm mì này là của tôi à? Tôi dựa vào cái đó đấy."
Tô Diệu Tổ ngây người, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng dội thẳng lên đỉnh đầu, cậu ta suýt nữa là muốn quỳ rạp trước mặt Chương Tự.
Thịnh Tiểu Dương lặng lẽ ăn mì, nhưng ánh mắt lại len lén dán chặt vào mặt Chương Tự.
Ấm áp dịu dàng và lạnh lùng cương quyết, hai mặt đối lập ấy lại hòa quyện không chút vết xước. Thịnh Tiểu Dương thầm nghĩ, mặt nào mình cũng thích hết.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Đợi đến khi Tô Diệu Tổ cuốn gói rời đi, Chương Tự nhặt điều khiển lên, bật lại kênh thiếu nhi.
Thịnh Tiểu Dương vừa xem TV là quên luôn cả ăn.
"Thói quen xấu đấy." Chương Tự gõ nhẹ vào bát của cậu: "Vừa ăn vừa xem đi."
"Sao lại nói như vậy được!" Đầu bếp Tống đi tới, cười hề hề chen vào: "Chương Tự à, nếu sau này cậu có con, nhất định sẽ chiều nó tới mức chẳng ai trị nổi luôn!"
Chương Tự chỉ mỉm cười, không phản bác lại.
Thịnh Tiểu Dương ngậm đầu đũa trong miệng, cậu ngước nhìn đầu bếp Tống, rồi lại liếc sang Chương Tự, hiểu được sơ sơ nội dung cuộc trò chuyện. Ánh mắt cậu sáng rực như ngọn nến, lấp lánh chập chờn rồi vụt tắt. Nhưng cậu cất giấu rất giỏi, cậu cúi đầu xuống, chẳng ai nhìn ra sự sáng rực ấy, kể cả chính cậu.
Thịnh Tiểu Dương ăn rất nhanh, vừa no là lập tức buông đũa.
Chương Tự ăn không nhiều, bát anh vẫn còn một nửa.
Thịnh Tiểu Dương nhìn lớp váng dầu trong nước mì, đoán Chương Tự không thích ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, rồi âm thầm ghi nhớ khẩu vị của anh.
Chương Tự hỏi: "No chưa?"
Thịnh Tiểu Dương ngẩn người ba giây rồi gật đầu.
"Ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Thịnh Tiểu Dương nghiêng đầu:
— ?
Chương Tự mỉm cười: "Tiêu cơm."
Cuối cùng Chương Tự thanh toán tiền hai tô mì, Thịnh Tiểu Dương đứng trên bậc thềm đợi anh.
Dưới mái hiên có treo một cái lồng chim, Thịnh Tiểu Dương buồn chán ngẩng đầu lên nhìn con chim đen trong lồng.
Đầu bếp Tống than vắn thở dài, kéo tay Chương Tự than phiền: "Tô Diệu Tổ đi rồi thì phải tìm người thay thế cho chú chứ! Không thì cái tiệm này sẽ sớm đóng cửa đó, để mọi người vô bếp tự phục vụ cho rồi!"
Chương Tự ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Được. Mà chú có yêu cầu gì với nhân viên không?"
Đầu bếp Tống ngượng ngùng: "Chú cũng chỉ là người làm công, sao có thể đòi hỏi cao được chứ?"
"Chú là trụ cột của tiệm, tuyển thêm người là để hỗ trợ chú làm việc. Nếu chú làm việc thấy không ổn, bỏ việc một cái là Tô Diểu Diểu treo cổ cháu lên đấy."
Đầu bếp Tống đỏ mặt, khách sáo vài câu rồi nói thật: "Chú cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần siêng năng, chịu khó là được. Đừng như Tô Diệu Tổ là tốt rồi! Chú đảm bảo không bỏ đi, nói Diểu Diểu cứ yên tâm!"
Chương Tự nhàn nhạt gật đầu: "Vâng."
Thịnh Tiểu Dương vẫn giữ thói quen cũ, lúc nào cũng bước chậm hơn Chương Tự nửa bước. Hai người đi qua cầu đá, len lỏi trong những con hẻm nhỏ đan xen, bước chân giẫm nát ánh nắng lấp loáng dưới gốc hoè. Cậu ngửi thấy mùi đậu nành thơm phức, ngước lên thấy từng viên gạch ngói, từng góc phố vỉa hè đều đúc thành bóng lưng dịu dàng của Chương Tự.
Ánh mắt Thịnh Tiểu Dương không tài nào dứt ra được.
Chương Tự cảm thấy sau lưng có một luồng khí nóng rực như đang thiêu đốt mình, khiến máu trong người sôi sùng sục. Nhưng anh chẳng phân biệt được ngọn lửa ấy đến từ đâu. Có lẽ là do cơn mưa đã dứt, mặt trời thò ra khỏi mây, nên mới nóng rực đến vậy.
Anh không quay đầu lại, cũng không đi tìm câu trả lời.
Thịnh Tiểu Dương dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi:
— Mình đi đâu vậy ạ?
Chương Tự chỉ biết một vài cử chỉ đơn giản của ngôn ngữ ký hiệu.
Thịnh Tiểu Dương dùng hai ngón tay bắt chước dáng đi.
Chương Tự à lên một tiếng, anh hỏi lại: "Có mang theo đồ không?"
Thịnh Tiểu Dương khựng lại, cậu sờ sờ túi rồi gật đầu.
— Có mang.
Cậu vẫn đang mặc đồ của Chương Tự. Cổ áo rộng lệch sang một bên, phần xương vai bên kia lộ ra rõ ràng.
Ánh mắt Chương Tự chợt lảng đi, anh nhìn mái ngói, nhìn tán cây, dõi theo chim bay, nghe tiếng ve kêu, thả mình theo gió. Nhưng cuối cùng, ánh mắt vẫn rơi xuống vết sẹo dữ tợn dưới cổ Thịnh Tiểu Dương.
Một vết rách sâu như vực thẳm, như muốn nuốt chửng lấy Chương Tự.
Chương Tự không để lộ cảm xúc ra ngoài, anh chỉ khẽ ho khan một tiếng rồi nói: "Đi theo tôi."
Lời tác giả:
Thịnh Tiểu Dương trước mặt Chương Tự: Con mèo nhỏ ngoan ngoãn
Thịnh Tiểu Dương trước mặt người khác: Đừng chọc tôi, tôi cắn chết bạn đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com