Chương 18
18. Ảo thuật gia
Chủ tiệm sửa điện thoại nhìn bảng mạch cũ kỹ, tiếc nuối lắc đầu nói với Chương Tự: "Cái đồ cổ này tôi chịu thua rồi. Cậu nhìn xem, nó méo mó thế này, lại còn vào nước nữa? Đừng tâng bốc tôi như kiểu tôi có thể 'cải tử hoàn sinh' nữa nhé, giỏi đến mấy cũng không hồi sinh được đâu."
Chương Tự nghe xong, anh im lặng nhìn Thịnh Tiểu Dương.
Thịnh Tiểu Dương thì có vẻ không sao, cảm xúc căng cứng bao lâu đến giờ cuối cùng cũng dịu lại. Cậu không quá bất ngờ với kết quả ấy, chỉ là... thấy tiếc.
Nhưng trong lòng Chương Tự vẫn như có cái gai đâm mãi không rút ra được.
Ông chủ dường như nhận ra điều gì đó, xoay tới xoay lui bảng mạch trong tay, cẩn thận kiểm tra, cuối cùng nói: "Để tôi thử xem có thể trích xuất được dữ liệu bên trong không. Cùng lắm chỉ có thể làm như vậy thôi."
Nghe đến đây, lông mi Thịnh Tiểu Dương khẽ run.
Chương Tự bình thản hỏi: "Em muốn khôi phục dữ liệu gì?"
...
Thịnh Tiểu Dương giật bắn người, dưới ánh mắt của Chương Tự, cậu hơi ngả đầu ra sau, vai lập tức căng cứng.
Sao lại hỏi bất ngờ thế?
Cậu hối hận vì để lộ sự vui mừng ra ngoài, cậu mím chặt môi không nói gì.
Chương Tự cũng im lặng theo.
Ông chủ cắt ngang màn trao đổi không đầu không đuôi kia: "Không phải muốn khôi phục cái gì, mà là tôi có thể khôi phục được cái gì thì khôi phục thôi, chẳng có lựa chọn đâu."
Tim Thịnh Tiểu Dương đập loạn. Cậu không thể nói thật rằng trong đó chỉ có ảnh của Chương Tự. Rất nhiều ảnh.
Chưa kịp mở miệng đề xuất gì, Chương Tự đã đồng ý, anh nói được, rồi hỏi thêm: "Mất bao lâu?"
Ông chủ nhún vai: "Chờ đi, dạo này tôi hơi bận. Có thời gian thì làm."
Ông chủ chỉ vào Thịnh Tiểu Dương sau đó hỏi Chương Tự: "Cậu ấy gấp lắm hả?"
Thịnh Tiểu Dương lắc đầu, ra hiệu không gấp. Nhưng vì chột dạ, cậu hơi hoảng, vừa mở miệng ra là cổ họng lập tức bật ra một tiếng "a", âm thanh mảnh như tơ, khô và nhỏ như khe nứt.
Chương Tự khựng lại, bởi đây là lần đầu tiên anh nghe thấy giọng của Thịnh Tiểu Dương. Tựa như pha lê bị bánh xe thời gian nghiền nát.
Ông chủ cũng sửng người, quay sang cầu cứu Chương Tự: "Chuyện gì thế?"
Chương Tự gật đầu nhẹ.
Thái độ ông chủ lập tức nghiêm chỉnh: "Ngày mai tôi sửa xong ngay cho cậu!"
Thịnh Tiểu Dương: ...
Chương Tự vừa buồn cười vừa bất lực: "Cậu đừng có phát bệnh."
Thật ra ông chủ cũng không mắc bệnh gì nặng, chỉ có cái miệng cứ rảnh rỗi là thích lắm mồm, nhất là khi trêu ghẹo Chương Tự với những người xung quanh anh.
Đa phần mọi người khi đối diện với người khuyết tật thường nảy sinh lòng thương cảm tự nhiên, nhưng lại sợ để lộ quá mức sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của người đó. Vậy nên ông chủ khéo léo thể hiện mình là người đàng hoàng, còn nói: "Chỗ tôi có không ít điện thoại cũ, mẫu mã tùy chọn, giá cả cứ từ từ bàn!"
Chương Tự thấy đề nghị này cũng ổn, anh quay sang hỏi ý Thịnh Tiểu Dương.
Thịnh Tiểu Dương xua tay từ chối.
– Em không có ai để liên lạc cả. Cảm ơn anh.
Không rõ Chương Tự có hiểu ngôn ngữ ký hiệu không, sắc mặt anh không đổi, chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Không hiểu sao, chính sự điềm tĩnh ấy lại khiến Thịnh Tiểu Dương bối rối.
Ông chủ vẫn hăng say giới thiệu: "Cái này được đấy, máy của Mỹ, độ mới 70%. Không nói đâu xa, xem video ngắn thì mượt khỏi bàn. Tôi giảm nửa giá cho cậu!"
Chương Tự liếc nhìn ông chủ, sau đó dắt Thịnh Tiểu Dương rời khỏi tiệm.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Chưa đi được bao xa, Thịnh Tiểu Dương đã dừng lại ở trạm xe buýt. Chương Tự như đã chờ sẵn, anh chậm rãi hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Thịnh Tiểu Dương chưa từng nghĩ sẽ kể những chuyện xảy ra hai ngày nay cho Chương Tự nghe. Cậu vẫn luôn giữ khoảng cách với anh, những chuyện không liên quan đến anh, dù chỉ là một chút âm thanh, cũng không nên chen vào cuộc sống của anh.
Giữa họ, đến đây là kết thúc.
– Chuyện điện thoại đã giải quyết xong rồi, như vậy là tốt lắm rồi ạ. Anh không cần cảm thấy có lỗi đâu.
Thịnh Tiểu Dương giơ tay lên, cậu do dự rất lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói với anh.
– Anh là một người rất tốt.
Nhưng Chương Tự chỉ bất lực nói: "Tôi không hiểu."
Nỗi thất vọng và buồn bã khôn cùng hòa lẫn vào làn gió đông lúc hoàng hôn thổi đến khiến Thịnh Tiểu Dương rơi vào một cõi mông lung. Viền mắt cậu khô rát, cay xè, phải cố gắng lắm mới nhịn được — hôm nay, thật sự rất vất vả.
Mình không nghe thấy giọng anh ấy, anh ấy cũng không hiểu được ngôn ngữ của mình. Thịnh Tiểu Dương thầm nghĩ, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa họ, chẳng qua là nhờ cậu may mắn nhặt được một vì sao mà thôi.
Mà sao... cuối cùng cũng phải trả lại bầu trời.
Xe đến, Thịnh Tiểu Dương lùi lại nửa bước. Chương Tự vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thịnh Tiểu Dương khó hiểu nhìn anh.
Chương Tự dõi mắt nhìn ba chiếc xe buýt chạy khuất. Đến khi chiếc thứ tư chạy đến gần, Thịnh Tiểu Dương bắt đầu sốt ruột.
Tuyến 28, tuyến cuối: Bệnh viện Nhân dân thành phố.
Chương Tự đoán: "Em đến bệnh viện à?"
Thịnh Tiểu Dương siết chặt các ngón tay, đành gật đầu.
Giờ tan tầm, tài xế nào cũng dễ cáu kỉnh, xe chưa dừng hẳn đã bấm còi hai tiếng thúc giục, chỉ đợi chừng hai giây rồi lại rồ ga đi mất.
Chương Tự dịu dàng vỗ nhẹ lưng Thịnh Tiểu Dương hai cái, anh nói: "Lên xe trước đi."
Thịnh Tiểu Dương còn đang ngơ ngác đã bị anh kéo lên xe.
Phía sau còn hai chỗ trống. Thịnh Tiểu Dương định nhường chỗ cạnh cửa sổ cho Chương Tự. Nhưng xe vừa khởi động, đà mạnh khiến cho cậu lao về phía trước, trán suýt nữa thì đập vào lưng ghế phía trước — chắc đau lắm. Chương Tự phản ứng cực nhanh, anh đưa tay đỡ lấy cậu.
Lòng bàn tay ấy lúc nào cũng ấm nóng.
Thịnh Tiểu Dương lo lắng nghĩ: Anh ấy có đau không nhỉ?
Nhưng Chương Tự lại nhân cơ hội đó kéo cậu ngồi ổn định lại, sau đó đưa tay qua người cậu mở cửa sổ, gió chiều thổi vào, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng vấn vít, không khí thật dễ chịu.
Thịnh Tiểu Dương cụp mắt, cậu không tự nhiên cúi đầu xuống.
Cổ tay Chương Tự có một nốt đen, Thịnh Tiểu Dương tình cờ nhìn thấy, cậu không khỏi tò mò quan sát. Cậu mím môi, bắt đầu thấy căng thẳng, định dời ánh mắt đi nhưng không cưỡng lại được, ánh mắt cứ thế men theo đường nét cơ bắp, lướt đến bàn tay dày dạn vết chai, ngoài ra lòng bàn tay anh hơi ửng đỏ, như còn sót lại cảm giác đau.
Chắc đau nhỉ, Thịnh Tiểu Dương nghĩ. Hơi thở của cậu không đều, lúc dài lúc ngắn, hơi thở nóng hổi phả lên cánh tay Chương Tự.
Chương Tự nghiêm mặt, ngồi ngay ngắn trở lại. Sự ồn ào của thành phố dường như cũng dần trở nên yên ắng lạ thường.
Thịnh Tiểu Dương bất an, cậu cố phân tán sự chú ý, cúi đầu đan tay vào nhau.
Sau hai trạm xe buýt, xe đông nghịt người. Những thân thể mệt mỏi sau một ngày đi làm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại có người khó chịu trợn mắt nhìn những kẻ thiếu ý thức đang gào thét qua điện thoại. Con đường tắc nghẽn, tiếng còi xe inh ỏi không dứt.
Nhưng tất cả những điều ấy, Thịnh Tiểu Dương đều không nghe thấy. Thế giới của cậu quá yên lặng.
Chương Tự trầm mặc một lúc, sau đó đưa cho cậu một quyển sổ và một cây bút.
[Tại sao lại đến bệnh viện?]
Quyển sổ chỉ to bằng lòng bàn tay, xinh xắn, bìa vàng nhạt in hình đầu chó chibi đáng yêu, vừa được bóc tem, đây là dòng chữ đầu tiên trên quyển sổ. Nét chữ rất đẹp.
Thịnh Tiểu Dương cảm thấy Chương Tự hệt như một ảo thuật gia vĩ đại vậy. Cậu thôi không trốn tránh nữa.
[Bạn em bị tai nạn, đang nằm viện.]
[Nặng không?]
[Nặng ạ.]
Chương Tự định hỏi: Cần giúp tôi gì không? Có thiếu thốn gì không? Nhưng nghĩ lại thì anh thấy như vậy đột ngột quá, nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
[Chuyện xảy ra hôm qua à?]
Thịnh Tiểu Dương viết:
[Dạ.]
[Nên hôm qua em không đến.]
Một trang giấy nhanh chóng kín chữ, đoạn đối thoại cũng kết thúc. Thịnh Tiểu Dương cài bút lên bìa, cẩn thận đưa lại cho anh.
Chương Tự không nhận, anh mỉm cười nói: "Cho em đó."
Thịnh Tiểu Dương lập tức nhận lấy, cậu thầm ghi nhớ thật kỹ — Anh ấy đã tặng mình rất nhiều thứ.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Phải vòng qua khu cấp cứu mới đến khu nội trú. Sảnh tầng một phía trước là quầy thu viện phí, phía sau là thang máy. Giờ là giờ ăn nên rất đông shipper đang đứng chờ.
Lúc này Thịnh Tiểu Dương mới nhớ mình phải mua cơm cho Mắt To. Không biết giờ cô có thể ăn được chưa.
"Không sao, lên hỏi bác sĩ trước xem bạn em kiêng gì không rồi hãy gọi đồ ăn." Chương Tự hỏi: "Em muốn ăn gì không?"
Anh thật tinh tế.
Thịnh Tiểu Dương ngại ngùng viết:
[Trưa em ăn no rồi.]
Chương Tự khẽ "ồ", cố nhịn cười.
Đúng lúc đó, thang máy đến. Cửa vừa mở ra là Thịnh Tiểu Dương đã nhìn thấy Đào Dã, cậu vội vẫy tay chào. Hai người cùng né sang một bên, dùng ngôn ngữ ký hiệu trò chuyện.
Chương Tự lặng lẽ đứng đó, anh nhíu mày nhìn hai người kia trao đổi bằng tay không ngừng.
Đào Dã nói, tình trạng của Mắt To vẫn ổn, cô muốn ăn cháo trứng bắc thảo thịt băm, anh ấy đã gọi sẵn rồi.
Thịnh Tiểu Dương quen Đào Dã trước, sau đó Mắt To cũng quen biết anh ấy. Khi ấy Mắt To còn mê trai ra mặt, hai tay chống cằm mơ mộng: "Xung quanh mình toàn là trai đẹp!"
Sau khi tai nạn xảy ra, Thịnh Tiểu Dương tìm đến Đào Dã. Đào Dã hỏi có chuyện gì, cậu do dự một hồi rồi quyết định kể hết mọi chuyện:
– Anh có tiền không?
Đào Dã cũng không khá giả hơn là bao, điều kiện còn đặc biệt hơn cả Thịnh Tiểu Dương. Nhưng anh ấy là kiểu người thẳng thắn, nghĩa khí, không bao giờ vòng vo. Nghe xong lập tức đáp:
– Anh có năm trăm, cho cậu hết đó.
Một hai nghìn thì Thịnh Tiểu Dương còn có thể nhận, rồi sau này kiếm tiền trả lại. Nhưng năm trăm... chắc chắn là toàn bộ số tiền Đào Dã có. Thế thì không thể lấy. Giống như đang thi xem ai nghèo hơn ai vậy.
Đào Dã cầm theo một xấp giấy, anh ấy nói:
– Anh đi nộp viện phí trước, tạm ứng phần thuốc men ban đầu. Không nộp thì ngày mai bác sĩ không kê thuốc đâu.
Thịnh Tiểu Dương vội giữ anh ấy lại, hỏi:
– Bao nhiêu tiền ạ? Anh có bao nhiêu?
Đào Dã ậm ừ đáp:
– Đủ mà.
Dù quen Đào Dã chưa lâu, nhưng Thịnh Tiểu Dương biết anh ấy là người có tình có nghĩa. Chính vì vậy, chuyện này càng không thể để anh ấy gánh thay được.
– Anh Đào, anh viết một tờ giấy nợ đi, em ký.
– Đừng cố chấp nữa, cứ như vậy đi. Mắt To còn đang chờ ăn cơm đấy.
Thịnh Tiểu Dương không cản nổi, cậu sốt ruột quá nên phát ra hai âm tiết "a a".
Đào Dã định bụng nộp xong tiền rồi mới giải thích với cậu. Nhưng vừa xoay người, xấp giấy trong tay đã không cánh mà bay.
Anh ấy nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt của Chương Tự.
Chương Tự lạnh lùng nhìn anh ấy, ánh mắt mang theo sự dò xét.
"..."
Đào Dã tuy không tỏ ra yếu thế, nhưng vẫn dời mắt đi nơi khác.
Ánh mắt Thịnh Tiểu Dương đảo liên tục giữa hai người.
Chương Tự nhìn đủ rồi, anh ngoắc tay gọi: "Lại đây."
Thịnh Tiểu Dương ngơ ngác, vội chạy đến.
Chương Tự thản nhiên nói: "Tuy nói ra hơi chướng tai, nhưng mà... tôi có tiền hơn cậu ấy."
...
Ồ.
Thịnh Tiểu Dương vốn cũng cảm nhận được, hình như Chương Tự chẳng mấy thiện cảm với Đào Dã.
Lời editor:
Đào Dã cũng có truyện riêng sắp lên sàn đó. Ảnh là CÔNG đó!!!! Phần giới thiệu truyện của Đào Dã mình để trong phần cmt nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com