Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

21. "Em ấy tạm thời sẽ không."

Sự cứng rắn của anh không chỉ thể hiện ở khí thế nói một là một, mà còn ở ranh giới và nguyên tắc. Chương Tự trông thì ôn hòa thân thiện, dễ nói chuyện, nhưng thực chất tính cách lại như tường đồng vách sắt, không một kẽ hở.

Thịnh Tiểu Dương ký xong biên bản xác định trách nhiệm vụ tai nạn, chưa vội rời đi. Cảnh sát giao thông bảo tài xế gây tai nạn cũng đã đến, có thể vào phòng hòa giải để trao đổi trước.

Cậu theo bản năng muốn tìm Chương Tự, nhưng rồi vẫn kiềm lại, lặng lẽ theo người cảnh sát bước vào. Chẳng bao lâu sau, Chương Tự cũng bước vào phòng hòa giải, ngồi ngay cạnh cậu.

Hòa giải viên nhìn Chương Tự rồi lại nhìn Thịnh Tiểu Dương, như đoán được mối quan hệ của họ, nhưng không nói gì, bắt đầu buổi hòa giải.

Tài xế gây tai nạn chẳng coi Thịnh Tiểu Dương và người đi cùng ra gì, thái độ tệ hại, vừa mở miệng đã chửi thề, bị hòa giải viên ngăn lại. Thịnh Tiểu Dương vốn cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, đáng tiếc cậu lại không thể nói được, chỉ có đôi tay là hoạt động không ngừng, làm một tràng ngôn ngữ ký hiệu, động tác nhanh thoăn thoắt, không chừng cậu đang chửi rất kinh khủng. Nhưng vì có Chương Tự bên cạnh, cậu vẫn kìm lại đôi chút.

Chương Tự nhìn động tác tay của cậu, anh tra thử nghĩa, suýt nữa là bật cười thành tiếng.

Tài xế gây tai nạn không hiểu mấy động tác ấy, đập bàn cái "rầm", chỉ vào Chương Tự: "Cậu nói đi!"

Chương Tự vặn nắp chai nước suối đưa cho Thịnh Tiểu Dương: "Uống nước đi, nghỉ một chút đã."

Thịnh Tiểu Dương hơi ngượng, nhưng khí thế vẫn không giảm.

Chương Tự không đôi co mà đi thẳng vào vấn đề. Anh nói mạch lạc, dựa trên góc nhìn từ camera giám sát, chỉ ra hành vi tăng tốc khi đến gần vạch qua đường của tài xế, rồi hỏi thẳng: "Anh cố tình đâm phải em ấy đúng không?"

Tài xế quát: "Xằng bậy!"

Chương Tự phớt lờ, anh nói tiếp: "Nếu đã vậy, khoản bồi thường cần được đánh giá và bàn bạc lại."

Tài xế hất cằm khinh khỉnh, tặc lưỡi một tiếng.

Chương Tự nheo mắt nhìn lướt qua, bỗng đổi giọng: "Người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ là vợ anh à? Nhìn hai người có vẻ không vui, vừa cãi nhau sao?"

Sắc mặt tài xế lập tức tái mét: "Cậu..."

Chương Tự mỉm cười: "Giờ camera ở các ngã tư đều rất nét đấy."

Đánh rắn đánh bảy tấc*, chuyện xấu của đàn ông trung niên khó nói ra, hòa giải viên cũng biết tỏng. Họ cúi đầu lấy tay che miệng, giả vờ không nghe thấy. Dù sao cũng chưa đến mức xảy ra xô xát.

*"打蛇打七寸" nghĩa là "đánh rắn đánh 7 tấc" là một thành ngữ của người Trung Quốc, xuất phát từ một câu chuyện cổ trong văn hóa dân gian. Thành ngữ này thường được dùng để chỉ việc đánh trúng điểm yếu, hoặc điểm quan trọng nhất của một vấn đề.

Thịnh Tiểu Dương vốn ít va chạm xã hội, cậu không ngờ còn có thể xử lý theo kiểu này, cậu sững sờ nhìn Chương Tự, âm thầm học theo.

"Tiền thuốc men, tiền thuê hộ lý, tiền đồ ăn, bồi thường tổn thất tinh thần, tiền mất thu nhập... cộng lại cũng không ít."

Tài xế bật ra một câu thô lỗ: "Tiền mất thu nhập là tiền đéo gì! Chẳng phải chỉ là một thằng ăn mày thôi sao?!"

Chương Tự điềm tĩnh như núi, anh nhướng mày nói: "Được, tôi sẽ để luật sư làm việc với anh. Sau đó chúng tôi sẽ yêu cầu giám định thương tích."

Tài xế nghiến răng: "Cậu muốn thế nào?"

"Bên gây tai nạn tạm ứng trước hai mươi nghìn tiền thuốc."

"Mười lăm nghìn!"

"Hai mươi lăm." Chương Tự không nói gì thêm, chỉ nhìn thẳng vào đối phương, khí thế lạnh lùng áp đảo đối phương.

Tài xế lạnh sống lưng, bắt đầu chùn bước.

Phòng hòa giải chẳng khác gì cái chợ, mặc cả là chuyện bình thường. Hòa giải viên lập tức chen vào hòa hoãn: "Thôi, mỗi bên nhường một chút, hai mươi nghìn đi, người không sao là được rồi."

"Gì mà người không sao?" Chương Tự không nhượng bộ: "Có sao."

Anh gõ bàn hai cái, dứt khoát nói: "Hai mươi lăm."

Hòa giải viên cứng họng, quay sang nhìn tài xế, ngầm ra hiệu rằng tốt nhất là nên chấp nhận đi. Ai bảo anh để người ta nắm thóp chứ? Người này không chỉ áp chế được anh về mặt đạo đức, mà còn hiểu rõ luật pháp! Không thoát được đâu.

Tài xế nghiến răng nghiến lợi, nhưng hết cách, chỉ có thể ngoan ngoãn móc tiền ra.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Bước ra khỏi đồn cảnh sát giao thông, ánh trăng chiếu lóa cả mắt, Thịnh Tiểu Dương thấy thời gian trôi nhanh đến lạ. Trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh Chương Tự vừa rồi, giọng nói đan xen giữa ôn hòa và cứng rắn khiến người ta khó mà không rung động.

Cậu sợ cảm xúc lúc này sẽ bị Chương Tự nhận ra, nên cố ý đi vào góc khuất ánh sáng, cậu đứng trong bóng tối, trịnh trọng nói lời cảm ơn:

- Cảm ơn anh.

Chương Tự nhận lấy lời cảm ơn ấy, anh đáp: "Ừ, không có gì."

Rồi hỏi: "Em có muốn về bệnh viện không?"

Thịnh Tiểu Dương hơi cụp mắt, cậu gật đầu, trả lời:

- Có.

"Sáng mai tôi sẽ qua với em."

Thịnh Tiểu Dương không có tài khoản ngân hàng hay thanh toán điện tử, nên tiền đều để ở chỗ Chương Tự. Hòa giải viên khéo léo nhắc, nếu cậu và anh chỉ là quan hệ bình thường, thì tốt nhất là nên tự giữ tiền cho yên tâm.

Với Thịnh Tiểu Dương, chỉ cần Chương Tự muốn, cậu có thể giao cho anh tất cả. Thế nên câu nói kia vô tình lại trở thành câu nói xúc phạm Chương Tự, khiến Thịnh Tiểu Dương khó chịu, cậu thẳng thắn bảo: "Anh hẹp hòi."

"Hả?" Hòa giải viên không hiểu.

Chương Tự dịch lại, giọng cũng uyển chuyển chẳng kém: "Hẹp hòi."

Hòa giải viên: "..."

Khi ấy, đầu óc Thịnh Tiểu Dương ù ù, cậu ngạc nhiên nghĩ: Anh ấy hiểu được sao?

Linh hồn như trôi dạt đi đâu mất, Chương Tự gọi mãi không tỉnh, nên lại theo thói quen đưa tay chọc chọc vào vai cậu.

Dưới ánh trăng sáng lấp lánh, đôi mắt đen láy của Thịnh Tiểu Dương tròn xoe, vô tội đến đáng thương.

Chương Tự bình thản, khóe môi hơi cong lên: "Bữa sáng muốn ăn gì? Tôi mang cho em."

- Không cần đâu ạ.

"Đừng khách sáo."

Thịnh Tiểu Dương lại rất khách sáo, còn hơi gò bó:

- Cái gì cũng được.

Chương Tự gật đầu: "Biết rồi."

Rồi hỏi tiếp: "Tôi đưa em về nhé?"

Thịnh Tiểu Dương vẫn lắc đầu:

- Không cần đâu ạ.

Chương Tự mỉm cười: "Vậy nhớ đi đứng cẩn thận đó."

Thịnh Tiểu Dương vội vàng rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Dạ, tạm biệt anh.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Sáng hôm sau, Chương Tự dẫn Tô Diểu Diểu đến cùng.

Đứng ở cửa phòng bệnh, Tô Diểu Diểu đảo mắt nhìn một vòng, bên trong toàn là người già yếu bệnh tật. Cô nghiêm túc hỏi: "Anh, trong này có người cần em hả?"

Chương Tự liếc cô một cái, anh không trả lời, chỉ xách đống đồ ăn nóng hổi đi vào.

Thịnh Tiểu Dương đang ăn bánh bao, ban đầu còn bình thường, nhưng bị Tô Diểu Diểu nhìn chằm chằm suốt, cậu bắt đầu ngượng, cố gắng ăn cho thật lịch sự.

Chương Tự hơi nghiêng người, che tầm nhìn của Tô Diểu Diểu.

Tô Diểu Diểu bĩu môi, trợn mắt với anh.

Thịnh Tiểu Dương tranh thủ nhét nửa cái bánh bao vào miệng, suýt nữa là mắc nghẹn, Chương Tự lập tức đưa ly sữa đậu nành cho cậu.

"Tôi đã đóng thêm mười nghìn viện phí, dùng đến khi xuất viện chắc là đủ. Còn mười nghìn đã đưa cho hộ lý rồi, số còn lại này em cầm lấy."

Chương Tự đưa cậu năm nghìn tiền mặt. Thịnh Tiểu Dương cầm lấy rồi lập tức đưa cho Mắt To.

Cả đời này, Mắt To chưa từng thấy nhiều tiền đến thế. Cầm thì ngại, không cầm cũng ngại. Nhìn người đưa tiền toàn là người lạ, cô hơi bối rối, lí nhí hỏi: "Đây là... tặng quà an ủi mình à? Chuyện gì thế này?"

Thịnh Tiểu Dương không biết giải thích thế nào, đành cầu cứu Chương Tự, đôi mắt long lanh như đang nói: Anh nói giúp em đi.

Chương Tự lại lơ đễnh, bỗng nhớ đến một cái sticker mèo con nũng nịu.

"Để tôi nói." Tô Diểu Diểu tranh thủ vì còn phải đi làm, nhìn bảng tên dưới giường bệnh, cô đọc to rõ: "Chu Tư Khả, chào em."

Mắt To hơi lúng túng, cô nàng ngồi thẳng người: "Hả... a?"

Tô Diểu Diểu lấy từ trong túi ra một phong bì đỏ, bên trong cũng có không ít tiền, rồi nghiêm giọng nói: "Tôi xin thay mặt ban cứu trợ xã hội thành phố gửi tới em sự quan tâm và động viên. Cuộc sống rất mong manh, nhưng mỗi một sinh mệnh đều xứng đáng được trân trọng, mỗi tia hy vọng đều nên được thắp sáng. Tiền quyên góp chỉ là bước đầu, quan trọng hơn là em phải lấy lại niềm tin vào cuộc sống! Xã hội sẽ không bỏ rơi em, xã hội chính là ngôi nhà của em!"

Mắt To: "..."

Thịnh Tiểu Dương: "..."

Chương Tự cảm thấy đầu mình sắp to gấp đôi.

Mắt To vừa muốn khóc vừa muốn nấc, cô cố kìm xuống, dè dặt nhìn Thịnh Tiểu Dương.

Thịnh Tiểu Dương cũng đầy thắc mắc mà nhìn sang Chương Tự.

Hai người chạm mắt nhau, Chương Tự khẽ mỉm cười.

Bầu không khí bỗng trở nên vi diệu hơn hẳn.

Mắt To chợt thấy mình nên nói gì đó, bèn cố nén giọng hỏi: "Nhà... có điều hòa không?"

Mắt Tô Diểu Diểu sáng rực: "Em đồng ý rồi à?!"

Mắt To ngẩn người: "À... hả?"

Thịnh Tiểu Dương quan sát một lúc, cậu không nhịn được mà kéo kéo tay áo Chương Tự, đưa cho anh tờ giấy mình đã viết sẵn:

[Chị ấy là ai vậy ạ?]

Chương Tự thở dài nói: "Em gái tôi."

Hôm nay Tô Diểu Diểu trang điểm trông rất xinh đẹp. Tính cô vốn cởi mở, vui tươi, nên tự giới thiệu một cách nhẹ nhàng: "Tôi tên Tô Diểu Diểu, hiện đang công tác tại Phòng cứu trợ xã hội của cục dân chính."

Mắt To thấy màu son trên môi Tô Diểu Diểu đẹp quá nên ngẩn ngơ nhìn một lúc.

Thịnh Tiểu Dương phải đẩy nhẹ cô thì cô mới hoàn hồn.

Mắt To giật mình, vội vàng bắt tay Tô Diểu Diểu: "Ờ... ờ, chào... chào chị."

"Là thế này, em đừng căng thẳng." Tô Diểu Diểu nói: "Em đủ điều kiện để nhận cứu trợ của chúng tôi. Sau khi xuất viện, em có thể chuyển vào viện phúc lợi xã hội ở. Ở đó có môi trường sống tốt, phòng đơn có điều hòa, đảm bảo ba bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, rất thích hợp để dưỡng thương."

Thịnh Tiểu Dương và Mắt To đã từng nghe về nơi này. Nhận cứu trợ, ăn trợ cấp xã hội, nghe thì hay đấy... nhưng cảm giác thì khác hẳn. Vào đó chẳng khác nào trên trán dán tấm biển: bị gia đình bỏ rơi, người không ai muốn, là kẻ vô gia cư.

Mắt To cúi đầu, giọng nhỏ dần: "Không đi... cũng chẳng chết đói được."

Thịnh Tiểu Dương cũng lặng đi, hai mày nhíu chặt lại.

"Không phải, tôi không có ý đó." Tô Diểu Diểu biết chuyện này không thể vội, cô dịu giọng giải thích: "Trong viện có nhiều người lắm, mỗi tuần đều tổ chức hoạt động vui chơi. Em có thể tới xem trước, không nhất thiết phải ở lâu. Trước tiên cứ dưỡng cho cái chân lành đã. Bạn của em mấy hôm nay chạy đôn chạy đáo, lo cho em lắm đó."

Bạn?

Mắt To như chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng nhìn chằm chằm Thịnh Tiểu Dương.

Cậu và Chương Tự đang đứng, thân hình hơi lệch sang hai bên.

Thịnh Tiểu Dương không hiểu gì, ngơ ngác nhìn lại Mắt To.

Thế là cô buột miệng hỏi: "Thế... Tiểu Dương thì sao? Cậu ấy sẽ ở cùng em chứ?"

"Cậu ấy à..."

Tô Diểu Diểu vừa định nói thì bị Chương Tự cắt ngang: "Em ấy tạm thời sẽ không."

Lời tác giả:

Chương Tự: Tôi tự có sự sắp xếp khác cho Tiểu Dương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com