Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

22. "Em phải nhìn tôi."

Mắt To tưởng tượng đủ thứ trong đầu, cuối cùng mới vỡ lẽ: À, thì ra là chuyện này.

Mà thật ra cô cũng chẳng hiểu tường tận sự việc, chỉ biết rằng bỗng dưng Thịnh Tiểu Dương lại quen Chương Tự, như vậy cũng tốt.

Mắt To muốn tạo cơ hội cho Thịnh Tiểu Dương nên không kéo cậu đi cùng. Cô cúi đầu, nắm lấy vạt áo bệnh nhân, nhỏ giọng nói: "Để mình đi."

Nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm chẳng yên.

Tô Diểu Diểu véo má Mắt To, an ủi: "Không sao đâu, tôi đi với em mà."

Mắt To tủi thân khịt khịt mũi, cố nhịn không khóc, cô gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Chị ấy thơm quá.

Con gái với nhau dễ nói chuyện, Thịnh Tiểu Dương cũng không bước lên chen vào cuộc nói chuyện giữa họ. Cậu vẫn còn hơi đói, muốn ăn bánh bao, cậu cứ nhìn chằm chằm mà ngại không dám lấy thêm.

Chương Tự bèn lấy một cái đưa cho cậu.

Tô Diểu Diểu thấy vậy thì kề sát vào tai Mắt To thì thầm: "Anh trai tôi khi cho Thịt Kho ăn cũng giống như vậy đó."

Mắt To: "..."

Thật ra họ cũng hợp nhau phết.

Mắt To lại bắt đầu lo lắng liệu xu hướng của Chương Tự có trùng với Thịnh Tiểu Dương không. Nếu không thì vấn đề của Thịnh Tiểu Dương đâu chỉ dừng ở chuyện đơn phương nữa.

Đường thì xa mà lại lắm chướng ngại vật.

Nhưng Thịnh Tiểu Dương không nghĩ nhiều như thế, cậu cũng đâu định có gì với Chương Tự. Đường có khó đi thì cứ né là được.

Cậu gập ngón tay ra hiệu cảm ơn.

Chương Tự mỉm cười: "Không có gì."

Tô Diểu Diểu nhìn Thịnh Tiểu Dương rồi lại nhìn Chương Tự, ánh mắt thoáng suy tư.

Một lát sau Tô Diểu Diểu đi trước, chỉ còn Chương Tự ở lại.

Mắt To ăn uống không được ngon miệng nên chẳng ăn được bao nhiêu. Thịnh Tiểu Dương hỏi sao thế, cô đáp không đói, để trưa rồi tính.

- Vậy trưa mình mang cơm cho cậu.

Chương Tự im lặng lùi sang một bên, nhìn hai người họ trò chuyện.

Mắt To hỏi: "Cậu sắp đi à? Đi đâu thế?"

- Đào Dã giới thiệu cho mình một công việc mới, mình đi xem thử.

"Ở đâu?"

- Chợ hải sản.

Mắt To gật gù: "Ồ ồ."

Thịnh Tiểu Dương lại hỏi:

- Trưa cậu muốn ăn gì?

Mắt To không kén chọn, Thịnh Tiểu Dương ăn gì thì cô ăn nấy. Sau đó cô rút tờ một trăm tệ đưa cho cậu, giọng tha thiết: "Tiểu Dương, ra ngoài rồi phải đối xử tốt với bản thân một chút. Có tiền thì cứ tiêu thoải mái!"

Khí thế hào phóng vô cùng.

Chương Tự cạn lời, lập tức kéo Thịnh Tiểu Dương rời đi.

Ra đến cổng bệnh viện, Thịnh Tiểu Dương chào tạm biệt Chương Tự. Lúc cậu vẫy tay chào, Chương Tự thoáng thấy sợi dây buộc tóc màu đen trên cổ tay cậu.

Thịnh Tiểu Dương không dõi theo ánh mắt ấy, bởi cậu biết rõ đâu là điểm dừng. Đã là thầm mến thì phải có dáng vẻ của thầm mến, tham quá lại chẳng hay.

Xe buýt đến, Thịnh Tiểu Dương quay người chạy đi. Sợi dây buộc tóc trên cổ tay nhảy nhót theo từng bước chân của cậu, cậu đưa tay lên sờ nhẹ nó.

Có dịp rồi sẽ gặp lại. Cậu hân hoan thầm nghĩ. Vài ngày qua là niềm vui ngoài dự tính, cậu bất ngờ được trông thấy dung nhan của vầng trăng, để rồi có thể hồi tưởng mãi không thôi.

Chương Tự đứng nhìn Thịnh Tiểu Dương biến mất giữa con phố nhộn nhịp, ánh mắt anh điềm tĩnh, trong lòng cũng lắng lại. Dù đã thử dò xét nhưng anh vẫn chẳng đoán nổi ý định của cậu.

Bông hoa khô trong hộp gỗ ở "Nhất Gian Lưu Thủy" rốt cuộc mang ý nghĩa gì?

Mọi chuyện như hóa thành bí ẩn. Chính sự thuần khiết của Thịnh Tiểu Dương khiến anh cảm thấy tự ti.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Hai tuần sau, Mắt To cuối cùng cũng được xuất viện. Thịnh Tiểu Dương không đi làm, cậu đến sớm giúp cô thu dọn đồ đạc, cậu hỏi:

- Hôm nay cậu đến viện phúc lợi luôn sao?

"Ừm." Khoảng thời gian này Tô Diểu Diểu thường xuyên đến kể cho cô nghe chuyện bên viện phúc lợi, khiến cô dần dần mong đợi: "Chị Diểu Diểu sắp đến đón mình rồi."

Thịnh Tiểu Dương mỉm cười:

- Thế thì tốt quá.

Mắt To lập tức nhận ra có gì đó không ổn: "Tốt cái gì? Chẳng lẽ cậu thì không tốt sao?"

Thịnh Tiểu Dương ngẩn ngơ hỏi:

- Cậu sao thế? Sao mà phản ứng dữ vậy?

Mắt To gấp gáp đến mức suýt nhảy dựng cả lên, bị y tá đi ngang quát cho một trận. Thịnh Tiểu Dương ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi, rồi đè cô ngồi xuống giường.

"Cậu không ở cùng Chương Tự à?"

Thịnh Tiểu Dương lắc đầu:

- Bọn mình đã lâu rồi chưa gặp nhau.

"Vậy hôm đó anh ấy nói vậy là có ý gì?" Mắt To hỏi: "Mình đến viện phúc lợi mà anh ấy không cho cậu đi cùng, thế cậu định ở đâu? Lại quay về tầng hầm à?"

Thịnh Tiểu Dương cảm thấy mình ở đâu cũng được. Nhưng chắc chắn không thể ở tầng hầm nữa, ban quản lý coi cậu như trộm cắp, muốn quay về dọn đồ cũng vô cùng khó khăn.

"Thật chẳng ra sao cả." Mắt To tức tối nói: "Cậu tới viện phúc lợi với mình đi!"

- Chuyện này nói sau đi.

Thịnh Tiểu Dương thấy mệt, mấy hôm nay cậu ngủ chẳng ngon, nửa đêm phải dậy ra chợ hải sản bốc hàng, người toàn mùi tanh. Giờ cậu chỉ muốn đi tắm mà thôi.

- Mình có hôi lắm không?

Mắt To ghé sát lại ngửi, gật đầu nói: "Có, hôi lắm."

Đúng lúc ấy, Tô Diểu Diểu đến: "Chu Tư Khả."

Mắt To vốn ít nhạy cảm với tên thật của mình, đến khi Tô Diểu Diểu bước hẳn tới trước mặt cô mới có phản ứng.

Cô vỗ ngực, thở phào nói: "Hết hồn."

Thịnh Tiểu Dương lùi lại hai bước, lễ phép chào:

- Chào chị.

Tô Diểu Diểu hỏi: "Sao đứng xa thế?"

Thịnh Tiểu Dương ngại ngùng, viết hai chữ giơ cho cô xem:

[Tôi hôi.]

"Cũng hơi hơi đó." Tô Diểu Diểu bật cười, nói: "Anh trai tôi cũng đến rồi."

Bộ não Thịnh Tiểu Dương mất ba giây mới kịp nhận ra "anh trai" là ai. Đúng lúc ấy, Chương Tự xách trái cây đi vào.

Dòng chữ [Tôi hôi] lập tức bị Thịnh Tiểu Dương giấu ra sau lưng.

Ngọn gió xuân vừa thổi tới là giấc mơ ngọt ngào lại ùa về.

Tim Thịnh Tiểu Dương đập dồn dập, cậu kéo kéo vạt áo, hít một hơi thật sâu, cố điều chỉnh lại mình.

Bạn bè nửa quen nửa lạ, không gặp nhau vài ngày thôi đã thấy ngượng. Nhưng Chương Tự thì không, anh tự nhiên bước đến trước mặt Thịnh Tiểu Dương, mỉm cười dịu dàng, gật đầu chào buổi sáng.

Thịnh Tiểu Dương không đáp lại, cậu vốn không nghe thấy, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Chương Tự. Cậu giữ đúng khoảng cách, đặt mình vào vị trí của một người xa lạ.

Nửa tháng không gặp như trở về lại điểm xuất phát ban đầu.

Chương Tự thoáng nhớ lại những lần đi công tác trước kia, cũng chừng nửa tháng, lúc về nhà thì Thịt Kho chẳng thèm đoái hoài gì tới anh, phải mất ba ngày mười bữa mới dỗ lại được.

Mắt To lén nhìn Thịnh Tiểu Dương, bụm miệng cười khúc khích.

Còn Tô Diểu Diểu vốn tình tình xuề xòa, chuyện gì không muốn để ý thì cũng lười nghĩ sâu thêm. Cô khoác vai Chương Tự, cười bảo: "Xe của anh ấy to, chở được nhiều đồ nên hôm nay tôi mới gọi anh ấy đến làm tài xế đó."

Thật ra đồ của Mắt To cũng chẳng nhiều, ngoài hai cái chậu nhựa mới mua khi nằm viện ra, còn lại chỉ là mấy bộ quần áo cũ rách.

Viện phúc lợi ở ngoại thành, đi từ bệnh viện nếu không tắc đường thì một tiếng là tới.

Tâm trạng Mắt To rối bời, lúc vui lúc buồn, cô muốn nói với Thịnh Tiểu Dương đôi lời. Nhưng cậu đã bị Chương Tự sắp xếp ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, cô chân cẳng bất tiện, chẳng thể chen tới gần.

Viện phúc lợi trong thành phố chia thành nhiều khu, trẻ mồ côi, trẻ bị bỏ rơi, người già neo đơn, người khuyết tật... Mắt To được tạm xếp vào nhóm yếu thế bậc 1 ở khu điều dưỡng. Tô Diểu Diểu bảo, sau này khi chân cô khỏi, có thể làm việc tại đây, mỗi tháng sẽ có lương, còn có cả thưởng theo hiệu suất. Dĩ nhiên, cuối cùng vẫn tùy theo ý nguyện của bản thân.

Mắt To do dự, cô nghĩ mình khó mà thích nghi với xã hội bình thường, sợ lại làm hỏng chuyện. Thế nên trong lòng rối bời, muốn tìm cơ hội tâm sự với Thịnh Tiểu Dương mà mãi chưa được.

Khu điều dưỡng ra vào phải đăng ký, Thịnh Tiểu Dương không có chứng minh nhân dân nên không vào được, chỉ có thể tiễn cô đến cổng.

Mắt To không nỡ rời đi, như thể sắp phải một mình đối diện với giông bão. Cô sợ hãi, không muốn xa Thịnh Tiểu Dương.

- Vài hôm nữa mình sẽ tới thăm cậu.

Mắt To nghĩ ngợi mãi mà không trả lời.

Thịnh Tiểu Dương nhận ra sự suy tư của cô, cậu hỏi:

- Sao thế?

Mắt To nhíu mày, ấp úng nói: "Dây chuyền của mình vẫn còn ở dưới tầng hầm..."

Thịnh Tiểu Dương trấn an Mắt To:

- Để mình đi lấy cho.

Dưới tầng hầm vẫn còn cất giấu rất nhiều khúc gỗ của cậu. Giờ chỗ ấy không thể ở được nữa, đồ đạc cũng phải mang ra hết.

Mọi người đã rời đi, chỉ còn lại Thịnh Tiểu Dương và Chương Tự. Tâm trạng cậu vẫn chưa ổn định, cảm xúc lúc trồi lúc sụt, không dám đứng quá gần anh.

Không ngờ Chương Tự lại chủ động ra tay trước.

"Tiểu Dương."

Thịnh Tiểu Dương cúi đầu đi, dáng vẻ như con đà điểu ủ rũ.

"..."

Sau này nếu có cãi nhau, chắc anh cũng có thể tự tuyên bố phần thắng nhỉ? Chương Tự thầm nghĩ.

May mà anh đủ kiên nhẫn, nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra kéo cậu trở về thực tại.

Thịnh Tiểu Dương ngẩng đầu nhìn anh.

Chương Tự nhướng mày, vẻ mặt hiển nhiên: "Khi chúng ta nói chuyện, em phải nhìn tôi, không được nhìn lung tung."

— ??

"Từ sáng đến giờ em cứ coi tôi như không khí ấy." Chương Tự nói: "Tôi đứng sừng sững trước mặt em đây mà, chẳng lẽ em lại không thấy sao?"

Thịnh Tiểu Dương sững sờ, cậu có cảm giác như Chương Tự đang giận thật.

Chương Tự nhìn vào đôi mắt tròn xoe kia, bất chợt bật cười.

Trong lòng Thịnh Tiểu Dương vừa rồi còn u ám mây đen, giờ đã sáng bừng rực rỡ. Dù không đoán nổi tâm tư của Chương Tự, nhưng không sao, cậu có thể từ từ tiến lên, cậu có thời gian, có thể trong quá trình va chạm mà dần dần hiểu được anh. Quá trình ấy nghĩ thôi cũng thấy đầy thành tựu.

Chương Tự muốn đưa tay xoa đầu cậu, giống như dỗ một con thú nhỏ. Nhưng Thịnh Tiểu Dương không phải thú nhỏ.

"Đừng buồn." Anh nói: "Từ đây có tuyến tàu điện đi thẳng tới đường Giang Bình, đi lại rất tiện, em có thể thường xuyên tới đây."

Thịnh Tiểu Dương gật đầu. Trong mắt dâng lên làn sóng ướt át.

Chương Tự dịu dàng hỏi: "Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi."

Lời tác giả:

Chương Tự nhiều trò lắm, hehe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com