Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

3. Xông pha núi non biển cả

Mẹ của Thịnh Tiểu Dương tên là Ngô A Muội, cả mắt nhìn lẫn số phận đều bạc bẽo. Người chồng đầu tiên là kẻ nghiện cờ bạc, sau khi sinh Thịnh Tiểu Dương ra thì ly hôn. Sau đó lại gả cho một gã nghiện rượu, cuộc sống vốn đã tồi tệ lại càng thêm tan nát.

Gã nghiện rượu thì đánh người. Một gã đàn ông cao to đè lên người phụ nữ mà đấm đá túi bụi, mặc kệ tiếng kêu cứu thảm thiết lẫn tiếng khóc nghẹn ngào không thành tiếng của đứa trẻ.

Khi ấy Thịnh Tiểu Dương mới 5 tuổi.

Ngô A Muội đòi ly hôn, Tiền Thắng nổi điên, xách cái bàn trà sứt mẻ đập mạnh vào người bà, làm gãy bốn cái xương sườn.

"Mày nằm mơ đi! Đòi ly hôn với ông à? Ông đây đánh chết mày, rồi bóp chết thằng con điếc nhà mày luôn!"

Thịnh Tiểu Dương không nghe thấy tiếng mẹ kêu cứu, nhưng cậu lại nhìn thấu linh hồn tê dại và sợ hãi trong ánh mắt mẹ, vì cậu cũng như thế.

Tiền Thắng túm lấy mái tóc chưa kịp buộc gọn của Ngô A Muội quấn quanh cổ tay rồi nhấc đầu bà lên như giật con rối, sau đó nện mạnh xuống sàn nhà.

Đau đến kêu không thành tiếng.

Hàng xóm cũng quen rồi nên chẳng ai ngạc nhiên. Có người chịu không nổi, đến gõ cửa bảo: "Đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy."

Tiền Thắng ném vỡ chai bia, đập luôn cửa sổ, gã hung hăng mắng chửi: "Cút!"

Từ đó không còn ai dám đến can ngăn nữa.

Những vệt máu chưa từng khô trên nền nhà trở thành vết tích duy nhất trong tuổi thơ của Thịnh Tiểu Dương.

Một năm sau, Ngô A Muội dẫn Thịnh Tiểu Dương bỏ trốn. Trong nỗi đau cùng cực, đó là quyết định can đảm nhất của bà.

Bà không có tiền, người đầy thương tích, chạy cũng chẳng được bao xa, chỉ dám trọ lại một đêm ở nhà nghỉ rẻ tiền.

Tiền Thắng vẫn mò đến, gã như oan hồn luẩn quẩn không tan.

Nửa đêm, cánh cửa gỗ mục nát bị đập ầm ầm. Ngô A Muội uống thuốc ngủ, đã rất lâu rồi bà mới có một giấc ngủ bình yên.

Thịnh Tiểu Dương không nghe thấy, nửa mê nửa tỉnh nhìn thấy xích an toàn trên cửa rung lên bần bật.

Cậu bước đến mở cửa.

Ngô A Muội nhảy từ tầng bốn xuống, thân thể rơi thẳng vào đống vật liệu xây dựng, thanh sắt đâm vào lưng, xuyên qua lồng ngực bà.

Từ đêm đó, Thịnh Tiểu Dương không thể ngủ một giấc ngon được nữa. Hình ảnh mẹ cậu máu thịt be bét hóa thành cơn ác mộng đeo bám cậu suốt đời.

Mẹ ơi, con xin lỗi.

Mẹ ơi, mẹ dẫn con đi với.

Cuộc sống này chán quá.

Mẹ ơi...

Cậu không thể phát ra tiếng, chỉ có thể rên rỉ trong cơn mê.

Con trai thì chịu đòn dai hơn đàn bà, Tiền Thắng rút ra được kinh nghiệm, mỗi khi tỉnh rượu còn đi khoe khắp nơi.

Gã chiếm căn nhà của Ngô A Muội, lấy hết số tiền ít ỏi để uống rượu, chẳng muốn nuôi "cục nợ". Gã lấy cớ Thịnh Tiểu Dương bị tâm thần, thích đàn ông, rồi quẳng cậu vào trại cải tạo đồng tính khi cậu mới mười hai tuổi.

Cậu ở đó ba năm. Ngày ngày bị cưỡng ép uống thuốc, bị đánh đập, bị điện giật, bị tẩy não. Viện trưởng bắt cậu xem phim đen, từ phim một người đến phim nhiều người, cả nam lẫn nữ, rồi cho người đút cam ép vào miệng cậu.

Cam ép cùng với tiếng rên rỉ từ màn hình như giội thẳng lên đầu, dính bết vào mặt cậu.

Thịnh Tiểu Dương không ăn nổi, ngày nào cũng nôn. Cậu ghét cam ép.

Năm 15 tuổi, Tiền Thắng bất ngờ đến đón cậu về.

Gã nói: "Bố sai rồi."

Thịnh Tiểu Dương không nghe thấy lời xin lỗi, cũng không cảm động trước lời nói của gã. Cậu biết đã là chó thì không thể thay đổi được thói ăn phân.

Tiền Thắng không đánh cậu, kể cả khi say cũng chẳng ra tay, gã chỉ yêu cầu cậu nuôi tóc dài. Nếu không nghe lời, gã dọa sẽ đốt sạch ảnh của Ngô A Muội.

Tất cả ký ức và hy vọng của Thịnh Tiểu Dương đều đặt trên những tấm ảnh ố vàng ấy.

Đến khi tóc dài ngang hông, Thịnh Tiểu Dương soi gương mà không nhận ra bản thân.

Cậu không thích.

Sinh nhật năm 16 tuổi, Tiền Thắng mua bánh kem và cam ép, không có nến. Gã ép cậu ăn cho bằng được.

Cậu vừa ăn một miếng thì chóng mặt. Lúc thấy Tiền Thắng cười nham nhở, cậu muốn bỏ chạy thì đã muộn.

Một gã béo chừng 40 tuổi bước vào.

Thịnh Tiểu Dương nhìn môi bọn chúng mấp máy, cố gắng phân biệt từng lời nói của bọn chúng: "Còn mới, chưa bị đụng vào."

"Xinh thật."

"Giống mẹ nó."

"Được, tiền nợ khỏi trả, xong rồi tao đưa mày thêm một nghìn."

"Cảm ơn ông chủ. Thằng này bị câm, có la cũng không ai biết, cứ chơi thoải mái. Nếu ông thấy ưng, sau này tôi sẽ kiếm nhiều đứa giống vậy cho ông."

Sau này Thịnh Tiểu Dương mới biết, có một lũ bệnh hoạn thích những bé trai "sạch sẽ", rồi bắt chúng hóa trang thành con gái.

Cậu bị gã béo vác vào phòng, cái thân thể hôi thối như heo nái đè sập xuống. Cậu nhớ lại mấy cuốn phim trong trại, lại thấy muốn nôn.

Cậu đưa tay ra sau, mò được cây kéo giấu dưới gối, cây kéo ấy vốn là vật đề phòng Tiền Thắng.

Cậu đâm thẳng vào bụng gã bệnh hoạn, máu bắn ra, cây kéo mở ra rồi kẹp mạnh lại. Con sâu ghê tởm kia trong tiếng gào thét thảm thiết hóa thành đống thịt nát nhầy nhụa.

Chính sự kiên cường ẩn sâu trong ánh mắt ấy đã lần đầu tiên đưa Thịnh Tiểu Dương thoát khỏi địa ngục.

Cảnh sát truy lùng cậu khắp nơi.

Nhân chứng nói thấy một đứa trẻ nhảy sông, tìm ba ngày vẫn không thấy xác.

Thịnh Tiểu Dương không nhảy sông, cậu không còn sức để đi nên chẳng may trượt chân rơi xuống sông. May mắn không chết, bò lên được rồi tiếp tục chạy.

Cậu trốn trong con hẻm nhỏ đường Giang Bình suốt năm ngày, ăn được hai cái bánh bao, một bát tào phớ và bốn bát mì thịt kho.

Ngon lắm.

Chỉ tiếc là vốn có năm bát, nhưng bị giật mất một bát.

Cũng chẳng phải bị giật, vốn dĩ đó là bát của người ta.

Là cậu giật của anh.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Cuối cùng Thịnh Tiểu Dương vẫn bị bắt. Cậu không phản kháng. Lúc bị áp giải lên xe cảnh sát, thật ra cậu đã nhìn thấy Chương Tự.

Ban đầu ở trại tạm giam, ở đó người rất đông, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, lão làng chèn ép người mới.

Thịnh Tiểu Dương luôn là người bị bắt nạt.

Phòng giam chật hẹp, mười lăm người chen chúc nhau trong đó, cậu ngủ ngay cạnh bồn cầu.

Cậu rất đẹp trai, ở nơi như thế, vào thời điểm như thế, đó là một điều cực kỳ nguy hiểm. Những ánh mắt trần trụi đầy thèm khát chẳng buồn giấu diếm dán chặt lên người cậu.

Thịnh Tiểu Dương chỉ cúi đầu làm việc của mình, tránh tiếp xúc với họ.

Nhưng vô ích.

Vào một đêm không trăng, Thịnh Tiểu Dương bừng tỉnh, có một người đang đè lên người cậu, tay đang cởi quần cậu.

Trong trại giam, chuyện này xảy ra rất thường xuyên.

"Thằng câm, thằng điếc."

"Thịt mềm quá, đẹp quá đi mất."

Thịnh Tiểu Dương không nghe thấy, nhưng cậu biết xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, họ cười hô hố, cổ vũ tên đó nhanh lên.

Ở đây không có dao. Nhưng Thịnh Tiểu Dương có răng.

"Á!!!"

Cậu cắn đứt nửa tai tên kia, miệng chứa đầy máu tanh.

"Đánh chết nó cho tao!!"

Hơn chục người xông lên, Thịnh Tiểu Dương như trở lại khoảng thời gian bị Tiền Thắng đánh đập. Theo bản năng, cậu cuộn người lại để tự bảo vệ. Nhưng khi nỗi đau nhân lên gấp bội, ập đến như bão tố đập nát dây thần kinh, Thịnh Tiểu Dương bắt đầu thấy sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Hay là cứ chết đi vậy.

Cũng tốt.

Cậu lại nghĩ đến mẹ. Trong đầu chỉ có câu "xin lỗi" vụng về lặp đi lặp lại.

Mẹ ơi, con xin lỗi.

Mẹ ơi, con đến với mẹ đây.

Không biết bao lâu sau, trong tầm mắt lờ mờ, gương mặt của mẹ dần dần bị thay thế bởi một khuôn mặt khác, gương mặt ấy dịu dàng, nhẹ nhàng như viên kẹo bông gòn. Ngọt ngào, chua chát, đẹp đẽ mà lại xa vời.

Thịnh Tiểu Dương không biết người đó là ai.

Nếu còn sống, có lẽ sau này sẽ biết nhỉ?

Cậu nghĩ vậy.

Cảnh sát trong trại thổi còi ùa tới, gậy gộc quất loạn xạ tách đám người đang đánh nhau ra. Tất cả đều bị xử phạt như nhau, Thịnh Tiểu Dương cũng bị nhốt vào phòng biệt giam.

5 ngày biệt giam, Thịnh Tiểu Dương sốt liên miên.

Nhưng cậu vẫn sống, cậu như một cọng cỏ hoang lì lợm vươn lên từ bùn lầy.

Sau 7 tháng tạm giam, nhờ vụ cắn đứt tai kia, không ai còn dám đụng tới Thịnh Tiểu Dương nữa.

Cuối cùng cậu bị kết án 5 năm tù. Cậu bị chuyển sang trại giáo dưỡng vị thành niên, sau khi thành niên sẽ chuyển tiếp sang trại giam.

Tóc bị cạo trọc, Thịnh Tiểu Dương thấy đi tù cũng chẳng tệ.

So với trại tạm giam, nhà tù chính quy tốt hơn ngoài mong đợi. Dù vẫn có những tay anh chị cậy quyền ức hiếp người khác, nhưng Thịnh Tiểu Dương giờ đã có kinh nghiệm.

Cùng phòng với cậu là một người tên là ông Chu, hơn 50 tuổi, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy yêu thương.

Thịnh Tiểu Dương cảnh giác.

Ông Chu mặt nghiêm nghị, kể cho cậu nghe tâm sự: "Nếu con trai chú còn sống, giờ cũng cỡ tuổi cháu rồi."

"..."

Thịnh Tiểu Dương không nghe được, cũng không hiểu, chỉ thấy mơ hồ, kỳ quặc.

Cậu không dám lơi lỏng cảnh giác.

Sau đó, chính sách cải tạo trong trại được thực hiện, bọn họ dạy tù nhân kiến thức, kỹ năng để sau này tái hòa nhập cộng đồng.

Quản ngục cho rằng Thịnh Tiểu Dương đặc biệt, cậu khiếm thính, lại còn nhỏ tuổi, không biết ngôn ngữ ký hiệu, cũng chẳng biết chữ.

Là người mù chữ — như vậy thì không được!

Người Trung Quốc vốn rất cố chấp với chuyện xóa mù chữ. Thế là họ dạy từng chút một, còn mời cả giáo viên chuyên ngành dạy ngôn ngữ ký hiệu, cuối cùng cũng kéo được Thịnh Tiểu Dương từ bóng tối về với thế kỷ 21.

Khi không hung dữ, cậu khá dễ mến.

Dù ít khi cười, trông vẫn có vẻ lạnh lùng, nhưng ông Chu mặc kệ, ông gặp ai cũng khen Thịnh Tiểu Dương là đứa trẻ ngoan.

Sau này Thịnh Tiểu Dương biết được quá khứ của ông Chu, ông vào tù vì tội giết người.

Con trai ông bị bọn buôn người bắt cóc, ông lần theo manh mối tìm được tận hang ổ, còn lần ra cả nhà người mua.

Tiếc là đến nơi thì muộn, con trai ông đã chết vì sốt cao.

Ông Chu phát điên, vác liềm chém loạn xạ. Bọn buôn người bị thương nặng, người mua thì không cứu được.

Một người như ông vào tù vẫn có người phải nói một câu: "Quá ngầu."

Ông Chu thường để dành táo của mình cho Thịnh Tiểu Dương.

Thịnh Tiểu Dương giơ cổ tay lên, ngượng ngùng gập ngón cái xuống hai lần*.

*động tác biểu thị cảm ơn

Ông Chu đỏ cả mặt, xấu hổ quay đi.

Đó là lần thứ hai trong đời, Thịnh Tiểu Dương cảm nhận được sự ấm áp từ thế giới.

Họ trở thành bạn tốt, nhưng ông Chu thì coi Thịnh Tiểu Dương như con trai.

Ông Chu được mãn hạn tù trước, còn dặn những người quen trong tù phải để mắt tới cậu, không được để ai bắt nạt cậu.

Vài năm sau, Thịnh Tiểu Dương cũng ra tù, ông Chu đến đón cậu.

"Đồ của cháu đâu, không đi lấy à?"

Sau này Thịnh Tiểu Dương học thêm cả việc đọc khẩu hình, tuy chưa thành thạo nhưng cũng hiểu được đôi chút. Cậu khựng lại vài giây.

[Cháu không có đồ.]

Cậu dùng tay làm ngôn ngữ ký hiệu. Trên cổ tay phải vẫn còn buộc một sợi dây cột tóc màu đen.

"Không sao, sau này thích gì thì mua cái đó. Mua đầy nhà cũng chẳng ai quản cháu đâu!"

Thịnh Tiểu Dương lại thấy giá mà có người quản cậu thì tốt.

Ông Chu rủ Thịnh Tiểu Dương theo về Quảng Thành. Ở đó ông có bạn bè, người thì đi làm phụ hồ, người thì làm ăn buôn bán, dù sao cũng không chết đói.

"Có cơm ăn, nhất định không để thiếu phần cháu."

Thịnh Tiểu Dương từ chối.

Ông Chu tiếc nuối, nhưng không ép. Ông có một tâm nguyện khó nói thành lời, ông chỉ mong Thịnh Tiểu Dương gọi mình là "ba" một lần.

Nghĩ lại thì tâm nguyện này còn xa vời hơn cả giấc mơ. Cậu mà biết chắc sẽ đấm ông một trận mất.

Thằng nhóc này đánh người đau lắm.

Ông Chu đưa cho Thịnh Tiểu Dương một tờ giấy, trên đó là một dãy số.

"Là số của chú. Có chuyện gì thì cứ gọi điện nhé."

Chuyện chia tay vốn dĩ là điều bình thường trong đời, cứ để sông núi đưa lối, rồi sẽ có ngày tái ngộ.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Thịnh Tiểu Dương cẩn thận cất tờ giấy vào túi, cậu cong cong moi, hiếm hoi lắm mới nở một nụ cười.

Rời khỏi nhà tù, vừa bước một chân vào xã hội, cậu đã bị choáng ngợp bởi sự phức tạp ngoài sức tưởng tượng.

Trong túi cậu không có lấy một xu, kỹ năng sống thì gần như bằng không.

Cậu không muốn chết đói, sau nhiều ngày quan sát, cuối cùng cậu phát hiện ra nghề "dễ làm" nhất hình như chỉ có... nhặt rác.

Nhưng đến khi thật sự bắt tay vào làm, cậu mới hiểu chuyện này cũng chẳng hề đơn giản.

Phải tranh địa bàn với người khác, nhặt xong chỗ này không được bỏ sót chỗ kia, còn phải biết cách phân loại, sắp xếp, như thế mới nhặt được nhiều hơn.

Mùa đông qua đi, Thịnh Tiểu Dương tròn 21 tuổi. Cuối cùng cậu cũng có khoản tiết kiệm đầu tiên trong đời, 268 tệ 5 hào*.

*939,750 VND

Cậu rất vui.

Thịnh Tiểu Dương mặc một bộ đồ chỉnh tề rồi đến ga tàu. Cậu đứng giữa quảng trường, mơ màng nhìn dòng người ngược xuôi vội vã. Bảo vệ đi ngang qua, cậu theo phản xạ mà lùi lại trốn.

Bị đuổi quen rồi, nhất là khi nhặt rác, cậu không muốn gây rắc rối ở chỗ đông người thế này.

Nhưng bảo vệ chẳng buồn nhìn cậu, đi sang hướng khác giữ trật tự. Thịnh Tiểu Dương ngơ ngác đứng yên, một lúc lâu sau mới sực nhớ mình đến đây làm gì.

Ga tàu quá lớn, cậu không hiểu nổi. Càng lúc càng luống cuống, mồ hôi túa ra đầy trán.

Một tình nguyện viên với nụ cười ngọt ngào tiến lại hỏi: "Anh cần giúp gì không ạ?"

"......"

Hai người đều bị rào cản giao tiếp, chẳng ai hiểu ai.

Cuối cùng tình nguyện viên lấy giấy bút, đưa cho cậu viết.

Chữ của Thịnh Tiểu Dương không đẹp.

Cậu viết: Mua vé.

Chữ "vé*" mất luôn một nét ở giữa, chẳng biết bay đi đâu mất rồi.

*

Tình nguyện viên lau mồ hôi, chỉ cậu đến quầy bán vé.

Thịnh Tiểu Dương giơ tay ra trước cụp ngón cái xuống hai cái, biểu thị cảm ơn.

"Không có gì đâu ạ!"

"Nếu muốn đi đâu, anh có thể viết ra giấy rồi đưa cho nhân viên trong quầy nhé!"

Thịnh Tiểu Dương đưa tiền và mảnh giấy cho nhân viên bán vé.

Trên giấy viết: Tới Tô Thành.

"Chuyến sớm nhất là ba giờ chiều."

"Thối lại 10 tệ."

"Chúc anh thượng lộ bình an."

Lời tác giả:

Rất mong nhận được sự yêu thương và ủng hộ của mọi người QAQ ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com