Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

4. Để Apollo lắng nghe nhịp tim cậu

Lại một năm nữa trôi qua, mùa xuân ở phương Nam đến muộn, Thịnh Tiểu Dương đã chịu rét quá lâu rồi.

Vì không mua nổi áo bông giữ ấm nên cậu vốn không ưa mùa đông. Còn một lý do khác nữa chính là mùa đông nơi đây mưa dầm liên miên, Chương Tự lại thích rúc mình trong đống gỗ, chẳng chịu ra khỏi nhà, anh cứ như nhành non cuối xuân, mãi mới chịu nhú ra, cứ ru rú trong xó mãi.

Thịnh Tiểu Dương thường lén nhìn anh, mà mỗi lần nhìn chỉ nhìn được một chút.

"Chờ thêm một lúc nữa là vào mùa mưa rồi, cậu cứ giữ khư khư mấy tấm gỗ này như báu vật cũng vô ích, chắc chắn sẽ mốc hết cho xem!"

Thịnh Tiểu Dương lại ôm thêm vài tấm gỗ về, cậu bị người bạn nhặt ve chai cùng mình càm ràm.

Người bạn đó có ba mí mắt, mắt to đến lạ. Lúc mới quen, Thịnh Tiểu Dương hỏi cô tên gì, cô nói ai cũng gọi cô là "Mắt To".

Mắt To lạch bạch nói: "Lại đi nữa hả? Cậu cứ đi hoài, người ta có biết cậu là ai đâu. Cẩn thận bị nhầm là trộm nữa bây giờ!"

Cô vừa nói vừa túm mặt Thịnh Tiểu Dương, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Thịnh Tiểu Dương nghĩ: Mình từng làm trộm trước mặt anh ấy rồi, mà còn rất thành thạo nữa kìa.

— Mình không trộm, là anh ấy vứt đi, mình chỉ nhặt thôi mà!

Cậu đẩy Mắt To ra, làm ngôn ngữ ký hiệu:

— Nam nữ thụ thụ bất tương thân.

Đây là câu nói mà sau khi quen Mắt To, Thịnh Tiểu Dương đã học được và dùng rất thành thạo.

Mắt To trông không giống con gái, ít nhất là về ngoại hình, cô tóc ngắn, quấn nịt ngực, trông như một cậu thiếu niên chưa dậy thì. Ăn uống thì dầu mỡ dính đầy miệng, không chịu rửa mà lau vào ống tay áo rách nát, thế là xong. Ngoài Thịnh Tiểu Dương ra, cô chẳng ưa ai cả.

Thịnh Tiểu Dương cứ nghĩ cô là con trai suốt hai tháng trời. Mấy bãi rác quanh khu Giang Bình, chỗ nào nhiều rác đều là Mắt To chỉ cho cậu.

Sau này, có một lần Mắt To giành chai nhựa với nhóm nhặt ve chai khác, bị tụi kia tức giận vây đánh, kéo áo cô ra, lúc ấy Thịnh Tiểu Dương mới biết cô là con gái.

Cậu đã giúp cô.

Đánh nhau là sở trường của Thịnh Tiểu Dương, cậu đánh rất ác, mười trận thắng chín. Mắt To cứ nhất quyết nhào vào đánh cùng, làm áo rách cả ra, lộ cả da thịt.

Mắt To chẳng xem mình là con gái, nhưng bản chất cô vẫn là một cô gái.

Phi lễ chớ nhìn.

Thịnh Tiểu Dương đành nhắm mắt lại.

Không nhìn! Không được nhìn!

Vừa điếc vừa câm, giờ lại thêm mù, cậu suýt bị đánh chết.

Cuối cùng Thịnh Tiểu Dương nói với Mắt To:

— Mình đánh nhau, cậu đứng cạnh cổ vũ là được, có được không?

Đây là câu Mắt To tự lật sách dạy ngôn ngữ ký hiệu, tự dịch lấy rồi đọc cho cậu nghe.

"Được!" Cô đáp.

Mắt To có lúc hơi ngốc, nhưng lại có trái tim nhạy cảm của con gái. Cô là người đầu tiên và cũng là người duy nhất cho đến hiện tại biết Thịnh Tiểu Dương thích Chương Tự.

Cho nên... thật ra, đây là một bí mật.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Sau cơn mưa trời lại sáng. Màu xanh của mùa xuân ở Giang Nam như thứ mực đậm còn vương ánh non tơ, xa hoa, đầy sức sống.

Thịnh Tiểu Dương sống trong tầng hầm của một khu nhà sắp bị giải tỏa. Bức tường bên ngoài bị đập sập một nửa, để lộ chữ "giải tỏa" to đùng, hoang vắng đến thê lương. Ở đây chẳng có người, chỉ có vài con mèo con chó. Thịnh Tiểu Dương rất thích nơi này, vì ngẩng đầu lên là có thể thấy chim bay giữa trời.

Cậu mong được ở đây lâu hơn, nên đi lại rất cẩn thận. Không bị phát hiện thì sẽ không bị đuổi.

Mắt To chỉ vào quả táo trên bàn, hỏi Thịnh Tiểu Dương: "Cậu có ăn không? Để năm ngày rồi đấy, sâu sắp chui ra làm ổ rồi kìa!"

Thịnh Tiểu Dương làm ngôn ngữ ký hiệu:

— Không ăn, vẫn để được mà.

"Trời đất ơi." Mắt To trố mắt: "Cậu hết thuốc chữa rồi!"

Thịnh Tiểu Dương quan sát Chương Tự, Mắt To nói cái đó gọi là rình trộm.

Thôi được, Thịnh Tiểu Dương rình trộm Chương Tự, âm thầm ghi nhớ thói quen sinh hoạt của anh.

Chương Tự mỗi tuần đều đến tiệm trái cây một lần, mua đúng một cân rưỡi táo đem về nhà. Mỗi chiều ăn một quả — thật lành mạnh.

Cô chủ tiệm trái cây rất dễ thương, Thịnh Tiểu Dương đến đó cũng không bị xua đuổi.

Táo không đắt, nhưng cậu không đủ tiền mua. Cậu chọn hai quả, móc ra năm tờ tiền nhàu nát, mỗi tờ một tệ.

Cô chủ nhìn cậu như vậy không nỡ lấy: "Thôi khỏi trả, hai quả táo này chị tặng em."

Thịnh Tiểu Dương không nghe thấy, cũng chẳng nhìn thấy, cậu cứ tưởng bà chủ tiệm đồng ý với giá cậu đưa ra. Cậu cúi đầu cảm ơn, lễ phép vô cùng.

Cô chủ tiệm: "..."

Hai quả táo, một quả cậu đưa cho Mắt To, quả còn lại để dành cho mình. Cậu không nỡ ăn, thế là cậu đặt nó ở đầu giường, mỗi đêm ngửi hương thơm ngọt ngào của táo là có thể mơ đẹp.

Trong mơ có Chương Tự, Thịnh Tiểu Dương vẫn chỉ dám đứng xa nhìn anh, chứ không dám lại gần.

Hai ngày sau, quả táo thật sự hỏng rồi, Thịnh Tiểu Dương đành ăn nó.

Ngọt đúng như tưởng tượng.

Cậu nghĩ, tiệm trái cây mà Chương Tự chọn đúng là không chê vào đâu được, bà chủ tốt, trái cây của bà chủ cũng tốt. Lần sau dành dụm được tiền sẽ lại tới mua.

Mắt To sợ cậu đau bụng, nói hôm nay nghỉ một hôm, không đi nhặt ve chai nữa. Nhưng thật ra là do cô lười đi.

Nhưng Thịnh Tiểu Dương vẫn khỏe mạnh, hôm sau lại có thể ra quân.

"Ngõ Tây đường Giang Bình mới đặt thêm một thùng rác, có nhiều chai nhựa lắm." Mắt To nói: "Chúng mình đi sớm chiếm chỗ trước, kẻo bị người khác hốt hết."

Thịnh Tiểu Dương hỏi:

— Có bảo vệ không?

"Có chứ, khu du lịch thì góc nào chả có bảo vệ. Nhưng không sao hết, bọn mình thay đổi vị trí liên tục, họ không bắt được đâu!"

Thịnh Tiểu Dương gật đầu, cuộn bao tải lại.

— Đi thôi.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Nhưng vẫn đến muộn. Khu du lịch chỉ có một đường chính, dân nhặt ve chai cạnh tranh rất khốc liệt, ai dậy sớm thì có ăn. Tranh thủ lúc rảnh còn quay ra khiêu khích những người đến muộn.

"Lũ khốn kiếp kia lần trước đánh mình, lần trước nữa thì cố tình gọi bảo vệ đuổi mình, có gì mà đắc ý chứ? Rồi sẽ có ngày mình cho chúng nó đẹp mặt!" Mắt To chửi.

Tầng đáy xã hội cũng có chuỗi thức ăn. Bọn kia biết Mắt To là con gái nên chỉ bắt nạt cô. Nhưng nếu có Thịnh Tiểu Dương ở đó, chúng nó im thin thít.

Thịnh Tiểu Dương lo cơm tối, hôm nay nếu không gom được nhiều, đến bánh bao cũng không mua nổi, lại phải nhịn đói rồi.

Cậu không hùa theo Mắt To, chỉ làm ngôn ngữ ký hiệu bảo:

— Mình đi chỗ khác nhặt.

Chăm chỉ thật sự.

Nhưng rác ở chỗ khác đều bị nhân viên vệ sinh của khu du lịch gom hết rồi.

Bảo vệ ở đây như mèo, còn Thịnh Tiểu Dương và Mắt To là chuột, bọn họ bị rượt phải trốn khắp nơi.

"Mệt chết đi được." Mắt To tựa vào lan can đá ven sông, thở phì phò.

Thịnh Tiểu Dương khát, cậu mím môi, cố gắng tiết ra chút nước bọt.

Một chiếc thuyền mui đen rẽ sóng lướt qua, mặt sông lấp lánh gợn nước. Thịnh Tiểu Dương nghiêng người qua lan can nhìn xuống dưới, thấy gương mặt mình phản chiếu dưới làn nước.

Dơ bẩn, lộn xộn, xấu xí.

Thịnh Tiểu Dương vốc một vốc nước, định lau đi vết bẩn trên má.

Lúc này, Mắt To kéo tay áo cậu, gọi: "Tiểu Dương! Tiểu Dương!"

Vốc nước trong tay Thịnh Tiểu Dương đổ hết.

Cậu cau mày.

— Gì thế?

Mắt To nói:

"Đó, Apollo* của cậu kìa."

*Trong thần thoại Hy Lạp, Apollo là vị thần của ánh sáng, âm nhạc, thơ ca, nghệ thuật, chân lý, chữa bệnh và cung thủ. Ông còn được biết đến là vị thần mặt trời, thường được miêu tả là một thanh niên tuấn tú, tóc vàng, mang đàn lia hoặc cung tên. Apollo là con trai của thần Zeus và nữ thần Leto, và là anh em sinh đôi với nữ thần Artemis

Không biết cô học cái kiểu nói chuyện đó ở đâu, Thịnh Tiểu Dương nghe không hiểu, chỉ nhìn theo hướng tay cô chỉ.

Chương Tự từ đầu con hẻm đá bên kia đang đi tới.

Anh mặc sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu, quần dài vải thô màu nhạt, đi đôi giày cũ. Đường nét dưới cằm sắc sảo. Ánh mắt anh lúc nào cũng như đang cười, dịu dàng như một quyển thơ cũ.

Đẹp quá. Thịnh Tiểu Dương nghĩ, vì vậy Apollo nhất định là một cái tên đầy đẹp đẽ, chứa đựng ý nghĩa lãng mạn và tốt đẹp.

Mắt To ghé sát tai Thịnh Tiểu Dương, thì thầm: "Hãy để Apollo lắng nghe nhịp tim của cậu đi."

Đáng tiếc là Thịnh Tiểu Dương không nghe thấy.

Khi cậu còn đang ngẩn người, Mắt To đã thô bạo đẩy cậu ra giữa đường. Cô nấp sau bức tường đá xanh, giơ tay cổ vũ: "Tiểu Dương, cậu làm được mà!"

Thịnh Tiểu Dương thì không làm được. Như thế thật quá lố bịch. Trên người cậu vẫn còn vương mùi rác, mùi ám từ những thùng phế liệu.

Mình sao có thể xuất hiện trước mặt Chương Tự trong bộ dạng thế này chứ?

Dưới ánh sáng rực rỡ của thế gian, giữa đám đông đông đúc, cậu không có chỗ nào để trốn.

Anh ấy còn nhớ mình không?

Trong lúc Thịnh Tiểu Dương mơ hồ, Chương Tự đã ở rất gần.

"..."

Thịnh Tiểu Dương muốn chạy trốn, nhưng những viên đá dưới chân như mọc ra dây leo quấn chặt lấy mắt cá chân cậu, hòa vào huyết mạch, khiến cậu không thể nhúc nhích.

Môi cậu mím thành một đường thẳng, không biết là muốn khóc hay muốn cười nữa. Cậu vô thức chỉnh lại dáng vẻ, nhưng tay lại cứ mân mê cái áo thun cũ rách, vò nhăn cả vạt áo.

Vô ích thôi.

Gió xuân thổi tới sẽ cuốn tung những cánh bồ công anh.

Bồ công anh vốn sinh ra để lang bạt, đó là số phận của nó.

Du khách xung quanh chen chúc, người qua kẻ lại ai cũng tránh Thịnh Tiểu Dương. Chương Tự đang trò chuyện với người bên cạnh nên không nhìn thấy cậu, cũng thuận theo dòng người mà tránh sang một bước.

Thịnh Tiểu Dương thản nhiên. Đột nhiên cậu không còn hồi hộp nữa.

Cậu cúi người, tự nhiên nhặt cái chai dưới chân rồi đứng thẳng dậy, hai tay siết chặt, bước đi như bình thường, lướt qua người Chương Tự.

Thơm quá, là mùi hoa.

Thịnh Tiểu Dương biết mình nên rời đi, nhưng linh hồn lại nói: Không được. Đây là cơ hội hiếm có. Anh ấy ở gần cậu đến thế, hãy nhìn thêm một chút nữa đi.

Vậy nên cậu quay đầu lại.

Cạnh Chương Tự là một cô gái. Trên tay cô ôm một bó hoa.

Mắt To bảo đó là hoa hồng.

Thịnh Tiểu Dương nói:

— Đẹp thật.

Mắt To giận mà không nói được lời nào: "Cậu thật sự thích anh ấy à?"

Thịnh Tiểu Dương gật đầu.

Mắt To không hiểu nổi: "Vậy nếu cậu đã thích, sao lại có thể chịu được việc bên cạnh anh ấy có người khác?"

Chịu được? Từ đó dùng sai rồi.

Thịnh Tiểu Dương nói:

— Anh ấy đâu phải của mình.

Mắt To trừng mắt, đôi mắt như viên bi thủy tinh sáng lấp lánh, cô nghiêng đầu hỏi: "Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có được anh ấy sao? Làm cho anh ấy chỉ thuộc về riêng cậu?"

Gió cuộn vào thung lũng, cuốn theo những chiếc lá khô úa. Ngọn núi linh thiêng ấy như mọc ra từ cỏ cây, cắm rễ xuống đất mẹ, cứ thế mà sinh sôi bất tận. Nó không bận tâm đến cơn gió nào đã từng thổi qua, bởi sẽ luôn có sức sống mới nảy nở.

Vui hay buồn là một bí mật chỉ mình cậu biết.

Thịnh Tiểu Dương không có giọng nói, cậu không thể nói. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Chương Tự, cậu liền cảm thấy vui vẻ.

Thịnh Tiểu Dương chỉ tay lên bầu trời, nói với Mắt To:

— Cậu thấy những đám mây trôi qua trôi lại trên kia không? Không phải chỉ mình mình nhìn thấy.

Thâm sâu quá, Mắt To không hiểu nổi cái đạo lý trong đó.

Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi nghịch ngợm nói: "Apollo của cậu với cô gái đó thật xứng đôi ghê! Gọi là gì ấy nhỉ?"

— Trai tài gái sắc.

"Đúng đúng! Trai tài gái sắc!"

Tim Thịnh Tiểu Dương như bị vật cùn đục một nhát, ánh sáng trong mắt nhạt dần. Cậu cúi đầu:

— Ừm.

Thịnh Tiểu Dương nói:

— Anh ấy vốn dĩ đã rất tốt, anh ấy xứng đáng có được người tốt nhất trên đời này.

Con gái hay mềm lòng, Mắt To đùa mãi cũng thấy xót, cô hỏi: "Người tốt nhất ấy... không thể là cậu sao?"

Thịnh Tiểu Dương đáp:

— Không thể nào là mình.

Đêm đến, Thịnh Tiểu Dương lấy sợi dây buộc tóc dưới gối ra đeo lên cổ tay, cậu nói với Mắt To rằng mình muốn đi dạo một chút.

Sợi dây buộc tóc màu đen sạch sẽ, Thịnh Tiểu Dương không hay đeo nó, vì phần lớn thời gian cậu phải đi nhặt rác, sợ làm bẩn nó. Nhưng bây giờ là lúc cậu tự do, cảm xúc cũng phải tự do.

Cậu cứ mãi hồi tưởng khoảnh khắc giao nhau mờ nhạt ban sáng.

Chỉ từ một phía.

Bồn hoa ven vỉa hè trồng đầy các loài hoa, Thịnh Tiểu Dương không phân biệt được tên từng loại, cứ thấy hoa đỏ là nghĩ là hoa hồng.

Cậu không hái hoa, chỉ nhặt một đóa rơi dưới đất. Cánh và lá vẫn còn nguyên vẹn, đẹp lắm.

Cậu ngơ ngẩn một lúc lâu, rồi giơ đóa hoa lên, áp vào môi:

— Em cũng tặng hoa cho anh vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com