Chương 8
8. "Em ấy tên gì?"
Sau cơn mưa, mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có của nó, Chương Tự trở về xưởng làm việc. Tay anh vẫn chưa lành hẳn, bác sĩ dặn nên nghỉ ngơi, nhưng đó chỉ là lý thuyết mà thôi. Lần trước còn dư ít gỗ long não, anh liền vẽ lại bản phác thảo, cắt tạo phôi, hoàn thiện kết cấu, sau cùng là tạo hình. Anh như đắm mình trong thế giới tĩnh mịch mà gỗ mang lại, hưởng thụ sự yên bình ấy.
Lần này điêu khắc khá thuận lợi, tiến độ còn nhanh hơn cả mấy lần trước. Trời lại không mưa, độ ẩm vừa phải, rất thích hợp để bảo quản gỗ. Tâm trạng Chương Tự khá tốt, anh bèn gọi cho giám đốc Hoàng, nói rằng đã khắc xong, hỏi khi nào thì gửi qua?
Giám đốc Hoàng bảo: "Chờ chút đã."
Chương Tự thong thả pha trà, vừa uống vừa đợi. Nửa tiếng sau, giám đốc Hoàng gọi lại.
"Thầy bói xem rồi, từ hai giờ đến ba giờ chiều nay là giờ đẹp. Ông chủ Chương đích thân đem qua nhé, bát tự* của cậu vượng khí** đấy!"
*Bát Tự được xem như một tấm bản đồ vận mệnh của một con người. Bát Tự được hình thành dựa trên thời điểm con người sinh ra, tại thời điểm đó chúng ta bắt đầu nhận sự ảnh hưởng của Năng Lượng vũ trụ hay còn gọi là khí (Qi), dựa trên Ngày - Tháng - Năm và Giờ Sinh. Bát Tự nghiên cứu về các yếu tố thời gian, không gian, con người, hành vi, ứng xử, cách suy nghĩ, tính cách, ưu điểm và những sự kiện ảnh hưởng đến cuộc sống của một người kể từ ngày mà người đó sinh ra.
**Vượng khí là một thuật ngữ khá phổ biến trong lĩnh vực . Thuật ngữ này dùng để chỉ nguồn khí tốt, những năng lượng tốt, từ đó mang lại cho gia chủ nhiều tài lộc, sức khỏe, an khang và thịnh vượng. Ngược lại, đối với những khu vực không có nhiều vượng khí thì gia chủ sẽ gặp khó khăn trong cuộc sống, công việc cũng như sức khỏe cũng không được tốt.
"...Cả bát tự của tôi mà anh cũng biết?"
Giám đốc Hoàng cười khà khà, giả ngây: "Haha."
Chương Tự cũng cười, có điều kín đáo hơn.
"Tôi tăng thù lao cho cậu, năm nghìn tiền công xuất hiện nhé!"
Dân làm ăn vốn mê tín, Chương Tự vì nguyên tắc giữ quan hệ và tinh thần "tiền từ trên trời rơi xuống thì dại gì không lấy", anh không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức đồng ý.
"Hai giờ rưỡi tôi sẽ có mặt ở khách sạn."
Anh dứt khoát tắt máy, vừa xoay người thì thoáng nhìn thấy một vị thần tiên tóc trắng râu trắng, mặt mày hiền hậu đang đứng phía sau, không hiểu sao mà anh bỗng ngẩn người mấy giây.
Chương Tự luôn tôn trọng tín ngưỡng của con người, nên làm gì cũng rất cẩn thận. Anh gói ghém bức tượng cẩn thận rồi đặt vào cốp xe, cố định vị trí. Để tránh sự cố dọc đường, anh cố ý xuất phát trước giờ hẹn tận một tiếng rưỡi.
Không ngờ, sự cố vẫn đến.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Từ bãi xe đường Giang Bình ra đường chính, cứ ba mét lại gặp một cái đèn đỏ. Một số đoạn đang thi công tuyến tàu điện ngầm nên tắc nghẽn quanh năm. Dù có vài tài xế nóng nảy thì cũng đành bó tay chịu trận, chẳng nhúc nhích nổi.
Tính Chương Tự hiền lành, nhưng liên tục bị ba chiếc xe tạt đầu, anh cũng phải trừng mắt. Suy cho cùng, không phải anh không đủ bản lĩnh để tranh đường với người ta, nhưng nhìn xa thì đó là chuyện ý thức chấp hành luật giao thông; còn nhìn gần hơn thì dù gì trong cốp xe anh cũng đang chở tượng Nguyệt Lão. Mà Nguyệt Lão thì chắc gì đã phân biệt được ai với ai, ông ấy sẽ coi thường hết thảy những tay lái ẩu như nhau thôi.
Chương Tự giữ bình tĩnh, anh quay đầu xe, quyết định đi đường vòng xa hơn năm cây số.
Xe chạy đến giao lộ giữa hẻm trước và hẻm sau, vẫn thuộc phạm vi khu du lịch, chỉ là người qua lại ít hơn, mèo chó hoang lại nhiều.
Mặt trời nấp sau tầng mây dày, bỗng dưng ló ra một cái, ánh sáng rọi xuống gay gắt hơn thường ngày. Dù đã giảm tốc nhưng Chương Tự vẫn bị ánh nắng chói mắt ấy đánh úp bất ngờ. Gần như ngay lúc ấy, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, cách đầu xe chưa đến một tấc, trông chẳng khác nào cố tình lao ra để đòi tiền bồi thường.
Phản xạ của Chương Tự không tệ, anh phanh xe lại, lốp cao su ma sát với mặt đường vang lên âm thanh chói tai, khói bụi bay tứ tung. Theo quán tính, anh lao người về phía trước, dây an toàn siết lấy người khiến anh thở không nổi, Nguyệt Lão ở cốp xe cũng chịu số phận không kém gì anh.
Chưa kịp định thần lại là anh đã có cảm giác bánh trước vừa cán qua thứ gì đó.
Có thể là người.
Chương Tự xuống xe, đầu tiên anh nhìn thấy một đôi chân gầy guộc nằm bất động, thấy vậy anh lập tức sững lại.
Phía xa có tiếng hét thất thanh của một cô gái: "Tiểu Dương!"
Ngay sau đó, một tên đầu trọc từ con hẻm bên cạnh nhảy xổ ra, phía sau có hai bảo vệ khu du lịch đuổi theo. Bảo vệ gào lên: "Thằng đầu trọc kia, đứng lại cho ông!"
Mèo đuổi chuột, loạn như cái chợ. Thịt cá lẫn lộn, chẳng biết đâu mà lần.
Thái dương Chương Tự co giật liên hồi. Người kia vẫn nằm im không nhúc nhích, khiến anh bắt đầu lo lắng lỡ người ta chết rồi thì sao. Anh dè dặt tiến lại gần kiểm tra. Vừa bước lên thì dẫm phải thứ gì đó, anh cúi xuống nhìn, có vẻ là một linh kiện gì đấy, nó đã rạn nứt và tróc sơn.
Người dưới đất gắng sức chống tay bò dậy, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Chương Tự cau mày.
Cô gái vừa rồi còn hét ầm lên bỗng im bặt, giọng lạc đi, chỉ còn tiếng hít sâu, sau đó cô hoàn toàn im lặng. Cô lấy tay bịt miệng, ánh mắt ngỡ ngàng pha lẫn những cảm xúc phức tạp chẳng thể gọi tên, cô hết nhìn Chương Tự lại quay sang nhìn Thịnh Tiểu Dương, sự do dự và lý trí va vào nhau tóe lửa, cuối cùng, cô lùi lại nửa bước, lặng lẽ rút lui, ánh mắt tràn đầy tức giận hướng về tên đầu trọc, mong nó biến càng xa càng tốt.
Thịnh Tiểu Dương hoảng loạn quờ quạng tìm những mảnh vỡ dưới đất, tay run lẩy bẩy, vừa nhặt lên đã rơi xuống. Cậu hoàn toàn không để ý tới những gì đang diễn ra xung quanh, cậu như chìm sâu trong thế giới đầm lầy chết lặng của chính mình.
Thế gian này luôn có một kiểu người cứ rón rén bước đi nơi mép vực, trong khi vực sâu tăm tối bên dưới vẫn không ngừng há miệng, giương nanh.
Chiếc điện thoại cũ dành cho người già có chức năng chụp hình không hề rẻ. Thịnh Tiểu Dương chắt chiu từng đồng, sau đó đến mặc cả với ông chủ tiệm. Ông ta chẳng hiểu được những cử chỉ tay chân loạn xạ của cậu, bèn làm giá: "Một hào cũng không bớt! Sáu trăm! Lấy thì lấy, không lấy thì thôi."
Cậu do dự rất lâu, sáu trăm tệ là khoản tiền lớn nhất mà cậu có thể dành dụm để mua được một chiếc điện thoại, nhưng cái giá đó có nghĩa là cậu sẽ phải ăn bánh bao sống qua ngày nửa tháng trời.
Cậu nghèo lắm.
Chuyện này Thịnh Tiểu Dương chưa từng kể với Mắt To, bởi cậu biết sẽ chẳng ai hiểu được. Điện thoại không gắn SIM, ông chủ nói có thể tặng cậu một số đẹp, nhưng cậu không cần, với cậu, thẻ SIM chẳng có tác dụng gì.
Tính năng đầu tiên mà cậu học được từ chiếc điện thoại đó là chụp hình. Và cũng chỉ dùng mỗi tính năng ấy.
Thịnh Tiểu Dương lén chụp hơn một trăm bức ảnh của Chương Tự. Dù ảnh mờ như tranh khảm* nhưng cậu vẫn thấy vui.
*Tranh khảm là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh làm từ những viên đá, mảnh kính hay mảnh gốm nhiều màu sắc, được cố định bằng thạch cao/vữa, và bao phủ một bề mặt. Tranh khảm thường được sử dụng để trang trí sàn nhà và tường, và đặc biệt phổ biến trong thế giới La Mã cổ đại.
Với Thịnh Tiểu Dương, dáng hình mờ nhòe và gương mặt của Chương Tự chính là những vì sao trong đêm tối.
Mà bây giờ, vì sao đã hóa thủy tinh, nó bị bánh xe nặng nề cán qua, vỡ tan thành từng mảnh, không cách nào nhặt lại được nữa.
Viền mắt cậu đỏ hoe, không phải cậu muốn khóc, mà là cơn tức trong đáy lòng đang trào lên. Trong lòng cậu như có hàng nghìn ngọn lửa đang trực trào, nếu không phát điên, cậu sẽ nổ tung mất.
Chương Tự nhìn cậu như người mất hồn, anh không biết nên mở lời thế nào. Dù gì thì lỗi cũng là do mình, thái độ phải biết điều một chút.
Bảo vệ đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Cậu Chương, cậu đừng quan tâm cái đám này làm gì, chắc chắn là cố tình gây chuyện, lao ra đường ăn vạ đây mà!"
Tên đầu trọc chửi lại: "Đụ má cái đồ già không biết điều! Ông không đuổi bọn tao thì bọn tao chạy làm gì?! Làm như ông hay ho lắm ấy!"
"Các người làm ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố, chướng mắt lắm."
Tên đầu trọc ít học, chỉ biết quát lại: "Mỹ quan cái đầu mẹ ông!"
Hai bên cãi nhau loạn cả lên, chỉ có Mắt To là thật lòng lo lắng cho Thịnh Tiểu Dương.
Chương Tự nhíu mày, anh không tham gia vào màn hỗn chiến của bên kia. Ánh mắt anh dán chặt vào người đang quỳ dưới đất, quan sát phản ứng của cậu. Người kia như bị một lớp màn dày cách ly khỏi thế giới, ngay cả sợi tóc cũng không nhúc nhích.
À không, tóc cậu được cắt ngắn như bàn chải sắt, có muốn bay cũng chẳng bay nổi.
Chương Tự cúi người, giọng khàn khàn, nhẹ nhàng vỗ lên vai Thịnh Tiểu Dương, nói: "Xin lỗi."
Bả vai Thịnh Tiểu Dương bỗng cứng đờ, lớp lông tơ sau gáy dựng đứng như kim.
Lần đầu tiên Chương Tự tận mắt thấy hai chữ "xù lông" được thể hiện rõ ràng đến vậy.
Tên đầu trọc đứng xem, nó nói: "Xong rồi, tên đó tiêu đời rồi!"
Mi mắt Thịnh Tiểu Dương giật giật, tay phải đột ngột vươn lên siết chặt lấy cẳng tay Chương Tự, xoay mạnh ra phía ngoài rồi kéo tuột đi.
Trước mắt Chương Tự tối sầm lại, cánh tay phải vốn chưa lành nay lại chịu thêm tổn thương, cơn đau truyền thẳng lên tận óc. Nhưng anh nghiến răng chịu đựng, không hề kêu rên.
Rõ ràng là người trước mặt không to lớn, cũng chẳng phải dạng người cục súc hay thô lỗ, nhưng lực lại chuẩn xác và khéo léo đến lạ, không biết là luyện ra từ đâu.
Chương Tự cố trụ lại, may mà không té ngửa. Còn chưa kịp thở phào, bên tai đã nghe tiếng gió rít xé không khí, nguy cơ bị đấm vỡ mặt lập tức ập đến. Anh đắn đo xem có nên né không, cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ.
Không phải anh muốn tỏ ra mình là anh hùng, mà là... anh né không nổi.
Tốc độ, lực đạo, góc đánh hiểm hóc, cộng thêm khí thế như muốn một đấm tiễn người ta lên tận mặt trăng ấy căn bản không để người khác có cơ hội tránh né.
Chương Tự đã sẵn sàng tâm lý để bị đánh vỡ mặt.
Thế nhưng nắm đấm chỉ lướt qua khóe môi anh, trong khoảnh khắc ánh mắt đầy phẫn nộ của Thịnh Tiểu Dương chạm phải đôi mắt dịu dàng đối diện, ngọn lửa trong cậu bị cơn mưa mềm mại dập tắt.
"......"
Thịnh Tiểu Dương sững người, hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Chương Tự cũng ngẩn ra.
Chuyện gì vậy?
"Em có thấy khó chịu chỗ nào không?" Chương Tự hỏi: "Tôi đưa em đến bệnh viện."
Thịnh Tiểu Dương nhìn thẳng vào mắt Chương Tự, rồi ánh nhìn dần cụp xuống, chuyển sang đôi môi anh. Rất nhiều từ ngữ ùn ùn kéo vào đầu cậu, chúng chen chúc xô đẩy, nhưng chẳng cái nào trọn vẹn. Thịnh Tiểu Dương nhíu mày, vẻ mặt trông rất khổ sở.
Anh đang líu ríu nói cái gì vậy?
Chương Tự nhìn xuống mớ đồ vỡ nát dưới đất, giờ mới nhận ra đó từng là một chiếc điện thoại, loại mà các cụ tám mươi tuổi ở đường Giang Bình vẫn hay dùng. Anh thấy có hơi áy náy, cúi người nhặt thân máy lên bấm thử vài cái, không lên nguồn nữa rồi, hỏng rồi.
Thịnh Tiểu Dương lộ rõ vẻ thất vọng.
Chương Tự thở dài, nhẹ giọng xin lỗi: "Tôi xin lỗi, để tôi mua cho em cái mới."
Thịnh Tiểu Dương vẫn không phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào miệng anh, cố gắng hiểu hết từng lời mà Chương Tự nói.
Chương Tự đỡ cậu dậy, bảo: "Trước tiên đứng lên đã."
Anh lo lắng cho tình trạng của Thịnh Tiểu Dương, miếng băng ở cổ đã rớm máu, trông có vẻ nghiêm trọng. Đến mức này rồi thì còn quan tâm đến nguyên nhân làm gì nữa, trách nhiệm là của anh hết.
Nhưng Thịnh Tiểu Dương như hồn lìa khỏi xác, không hề phối hợp. Cậu chẳng tự đứng nổi, toàn bộ sức nặng dồn lên người Chương Tự. Mà cẳng tay phải của Chương Tự thì vừa bị Thịnh Tiểu Dương bẻ qua một phát, giờ còn đang đau tê tái. Cậu đè thêm phát nữa, đúng kiểu "đã đau nay càng thốn", khiến anh nhăn cả mặt.
Tay họ áp vào nhau, xuyên qua làn da nóng rực, máu chảy rần rật, khoảnh khắc đó, tim họ cùng đập một nhịp.
Thịnh Tiểu Dương lập tức tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt nhíu mày của Chương Tự, lòng cậu bỗng chùng xuống, vội vàng đẩy anh ra.
Cậu rất buồn.
Cậu cảm thấy mỗi lần mình xuất hiện trước mặt Chương Tự đều là trong tình trạng luộm thuộm, bất ngờ, không đúng lúc, không đúng cách, luôn luôn không như mong đợi.
Ánh mắt họ chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi, Chương Tự kịp thấy trong đáy mắt Thịnh Tiểu Dương ánh lên sự hoang mang, rụt rè, hy vọng xen lẫn xa cách.
Không cách nào lý giải được.
Lòng bàn tay Chương Tự bất chợt trống trơn, nhưng độ ẩm ấm nóng vẫn còn vương lại.
Thịnh Tiểu Dương cúi đầu, cậu bò dậy rồi quay người chạy mất dạng. Chạy vội thế mà vẫn không quên giật lại cái điện thoại hỏng trên tay Chương Tự.
Thịnh Tiểu Dương sẽ không cho ai biết bí mật của mình, kể cả người trong cuộc.
Chương Tự thấy diễn biến có hơi... khó hiểu.
Mắt To giậm chân, sốt ruột đến phát khóc, Thịnh Tiểu Dương kéo cô chạy cùng. Mới chạy được hai bước là cậu đột ngột quay lại, không phải về phía Chương Tự, mà là hướng về phía tên đầu trọc. Cậu trợn mắt nhe răng một cái đầy hung dữ, giật lại hai cái bánh bao trong tay nó, còn dùng tay ra hiệu về phía mình.
Mắt To la to phiên dịch: "CỦA TÔI!!"
"......"
Chương Tự chứng kiến toàn bộ cảnh ấy, khung cảnh nhìn thì nghiêm túc nhưng lại có hơi buồn cười, khiến anh không nhịn được cười.
Thịnh Tiểu Dương giống như một con cún hoang chưa từng bị thuần hóa, cậu có bản năng phản kháng, có sức sống mãnh liệt, cả chút thất vọng trong đó. Nhưng nỗi thất vọng ấy không bắt nguồn từ cuộc đời này.
Chương Tự không hiểu, anh chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng người dần khuất xa ấy.
Tên đầu trọc tức lắm, nó lẩm bẩm với vẻ ghen tức: "Thế là xong hả?"
Chương Tự nghiêng đầu nhìn tên đầu trọc, thấy ngay vết bầm ở khoé mắt và nửa cái răng cửa còn lại của nó.
Tên đó đầy bất mãn: "Tao chỉ giật của nó có hai cái bánh bao mà nó đánh tao như thế!"
Chương Tự hỏi: "Em ấy tên gì?"
Tên kia ngớ ra: "...Hả?"
Chương Tự bình thản lặp lại: "Em ấy tên gì?"
"Thịnh Tiểu Dương."
"Nhà ở đâu?"
"Không biết! Tao có phải ba nó đâu!"
Chương Tự giơ tay, vỗ nhẹ sau đầu nó: "Nói năng đàng hoàng."
Tên đầu trọc phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt Chương Tự. Bị khí thế đè ép như vậy, nó không dám làm càn. Mà cảm giác cũng cho nó biết, so với bảo vệ thì Chương Tự dễ nói chuyện hơn, thế là nó ngoan ngoãn đáp: "Dạ vâng."
Chương Tự lại hỏi: "Bao nhiêu tuổi?"
Tên đầu trọc hất mặt, tự hào nói: "Mười sáu!"
Chương Tự bật cười: "Ừ, biết rồi."
Tên đầu trọc nổi da gà đầy người, nó rùng mình mấy cái, muốn chạy nhưng bị Chương Tự túm lại như nhấc gà con.
Tên đầu trọc nhận thua, nó quỳ xuống: "Anh ơi em sai rồi! Anh giao em cho ông già kia cũng được!"
Chương Tự không thèm đáp, anh quay người gọi điện cho Tô Diểu Diểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com