Chương 28: Ý nghĩ bậy bạ
Trong phút chốc Trì Tích Đình không biết phải đáp lại thế nào, anh ngẩng đầu mơ màng nhìn Chử Duật.
Chử Duật cao hơn anh, hai người lại đứng gần nhau, khi Trì Tích Đình ngẩng đầu, tầm mắt của anh chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm sắc bén của Chử Duật.
Và một chút động đậy nho nhỏ nơi yết hầu.
Ánh mắt của Trì Tích Đình dừng lại trên cổ của Chử Duật một chút, khẽ mím môi buộc bản thân dời mắt khỏi cổ của sếp, giả vờ bình tĩnh mà quay sang bên cạnh nhìn về phía Hoắc Hựu Thâm.
Khi thấy Hoắc Hựu Thâm và người đàn ông kia đã vào trong phòng, Trì Tích Đình mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay lại thì cảm giác như khuỷu tay mình vô tình va phải cái gì đó. Còn chưa kịp phản ứng, anh đã nghe thấy một tiếng rên nhẹ từ cổ họng của Chử Duật.
Trì Tích Đình định hỏi xem có chuyện gì nhưng đột nhiên im bặt.
Ui cha...
Hình như cũng...khá là to.
Trong đầu Trì Tích Đình xoẹt qua một ý nghĩ bậy bạ, nhưng nhận thức được người đối diện là cấp trên của mình, anh khẽ ho một tiếng rồi cố gắng lùi lại một chút, chỉ một chút thôi, để giữ khoảng cách, tránh không vô tình đụng phải thứ không nên đụng.
Nhưng chưa kịp lùi được bao xa, Trì Tích Đình cảm giác chân sau của mình đã chạm vào tường.
Anh lùi lại một chút theo phản xạ, ngay trước khi đỉnh đầu chuẩn bị chạm vào tường thì Chử Duật đã ngay lập tức đưa tay chắn giữa gáy Trì Tích Đình và bức tường.
Trì Tích Đình lại một lần nữa ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên mơ màng đối mặt với Chử Duật.
Bàn tay của Chử Duật ấm áp, mặc dù có lớp tóc ngăn cách, Trì Tích Đình vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự ấm áp nhẹ nhàng truyền tới.
Ngón tay của Chử Duật cuộn lại theo phản xạ, chỉ khi thấy Trì Tích Đình không cử động mới thu tay về. Cố kiềm chế cảm xúc trong đôi mắt xong, hắn mới khôi phục lại vẻ tự nhiên trên khuôn mặt, ngẩng đầu liếc qua hướng phòng của Hoắc Hựu Thâm, không quan tâm cậu ta còn ở đó hay không mà lập tức quay người rời khỏi lối đi nhỏ.
Dáng đi vô cùng ung dung nhàn nhã.
Cứ như thể việc mới cùng Trì Tích Đình trốn trong ngách nhỏ chỉ là một trò chơi vặt vãnh của Trì Tích Đình mà thôi.
Thấy Chử Duật đã đi ra ngoài, Trì Tích Đình khẽ đưa tay ra, lúc này mới cảm nhận được trên tay mình còn có một hộp mì.
Trì Tích Đình tỉnh táo lại, bước ra khỏi lối nhỏ, giả vờ tự nhiên nhìn thoáng qua Chử Duật, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa phòng của Hoắc Hựu Thâm, tỉnh bơ hỏi: "Giờ làm sao ạ? Còn đưa mì cho cậu ấy không?"
Chử Duật cúi đầu nhìn Trì Tích Đình.
Sắc mặt của Trì Tích Đình vẫn bình tĩnh không khác mọi ngày, chỉ có đôi tai bị tóc mai che khuất hơi ửng hồng, phơn phớt như thể từ trong da thịt lan ra, dưới ánh đèn lạnh lẽo của hành lang tựa như một mảnh sứ trắng tinh được nhuộm lên chút màu sắc tươi tắn.
Chử Duật cụp mắt lại, nói: "Cậu tự quyết định đi"
Trì Tích Đình co bàn tay cầm túi nhựa lại, suy nghĩ một chút rồi quyết đoán nói: "Chúng ta về thôi ạ"
Anh thật sự sợ sau khi đã vô tình chạm phải thứ không nên chạm, lại còn thấy những thứ không nên thấy.
Đi đời nhà ma mất.
Một lúc mà đắc tội với cả nhân vật chính và nhân vật phản diện.
Chử Duật ừ một tiếng rồi tiếp tục bước về phía thang máy, Trì Tích Đình theo sau, không xa không gần. Đầu óc vốn đang lộn xộn của anh cũng dần dần tỉnh táo trở lại một chút.
Trì Tích Đình lại một lần nữa cố nhớ lại nội dung của tác phẩm gốc.
Trong tiểu thuyết, Hoắc Hựu Thâm từ lúc vô danh tiểu tốt cho đến khi thành công trên con đường sự nghiệp quả thật đã gặp không ít cả nam lẫn nữ có hứng thú với mình, thế nhưng người này rất kiêu ngạo và tự phụ, phần lớn là không thèm để ý đến ai. Trong tác phẩm, mấy cái tình huống như lúc nãy chỉ nhằm làm nổi bật sự đào hoa của Hoắc Hựu Thâm, tuy nhiên với tư cách là nam chính trong một tiểu thuyết dành cho độc giả nữ, Hoắc Hựu Thâm cực kỳ giữ gìn phẩm hạnh, suốt câu chuyện chỉ phát sinh quan hệ với duy nhất một người đàn ông.
Là thụ của nam chính.
Giang Chi Miểu.
Có lẽ nào...?
-
Trì Tích Đình bước vào phòng sau Chử Duật, quay lại đóng cửa, lúc ngẩng đầu lên thấy Chử Duật thì chợt nhớ ra lần trước hắn từng nhắc đến một bữa tiệc kỷ niệm hoàn thành dự án.
Có vẻ như là của công ty nhà họ Giang.
Quá là trùng hợp nha.
Trì Tích Đình nhíu mày, vừa đặt hộp mì xuống thì điện thoại vang lên tiếng thông báo.
Trì Tích Đình lấy điện thoại ra xem.
Là Hoắc Hựu Thâm.
【Hoắc Hựu Thâm】:Không cần đâu, cảm ơn.
Giờ mới lên tiếng thì có ý nghĩa gì nữa.
Trì Tích Đình nhìn qua rồi đóng lại cửa sổ trò chuyện, không có ý định trả lời.
Sẵn đang mở WeChat, sau khi thoát khỏi trang trò chuyện, Trì Tích Đình vào phần hoạt động của bạn bè, muốn tham gia vào cuộc sống của người khác một chút.
Mặc dù đã vài ngày không mở trang bạn bè, nhưng vì số người trong danh bạ WeChat của Trì Tích Đình không nhiều, chỉ cần lướt qua một chút là đã hết.
Toàn là đồng nghiệp. Những đồng nghiệp đam mê công việc.
Hầu hết đều đăng bài trên WeChat để chứng minh bản thân đang nỗ lực tăng ca làm việc.
Trì Tích Đình vô cảm lướt lướt.
Thế nhưng có một bài đăng của Lê Dạng lại liên quan đến Trì Tích Đình.
Đó là một bức ảnh chụp màn hình máy tính, có mấy chỗ làm mờ nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một giao diện văn bản đang soạn thảo kế hoạch.
Phần văn bản được chia sẻ rất đơn giản, chỉ có một emoji động viên.
Trì Tích Đình nhìn qua, lập tức nhận ra đây là bản kế hoạch mà anh đã giúp Lê Dạng chỉnh sửa.
Trước khi đi công tác, Trì Tích Đình đã tranh thủ thời gian giúp Lê Dạng sửa lại một chút, không có thay đổi lớn, chỉ chỉnh sửa một số sai lệch dữ liệu và những phần không chính xác, cộng thêm một số phần có thể tối ưu hơn.
Thật ra kế hoạch của Lê Dạng đã được làm rất tốt rồi, chỉ là cô quá cầu toàn, cứ mãi tìm kiếm những lỗi nhỏ trong bản kế hoạch của mình rồi không ngừng chỉnh sửa.
Đó là điều tốt. Nhưng cũng không phải lúc nào cũng tốt.
Trì Tích Đình nhấn "thích" rồi vuốt màn hình qua, chưa kịp đóng WeChat thì lại thấy một chấm đỏ nhỏ xuất hiện trên mục bạn bè.
Trì Tích Đình mở ra xem, phát hiện Lê Dạng lại bình luận thêm một câu dưới bài đăng đó.
Lê Dạng: Cảm ơn sự giúp đỡ của thầy Tiểu Trì /cảm động/
Trì Tích Đình liếc qua vài lần, đưa tay gãi gãi cằm, không quan tâm nữa rồi lập tức đóng WeChat lại, quyết định chơi vài ván game.
Chử Duật ngồi ở bàn làm việc một lúc thì bắt đầu gọi điện, giọng nói rất nhỏ, nhưng vẫn đủ làm Trì Tích Đình chú ý.
Chử Duật nhạy bén liếc qua Trì Tích Đình, thuận miệng hỏi: "Cậu có mang theo vest không?"
Trì Tích Đình ngơ ngác chỉ vào mình, hỏi: "Tôi ấy ạ?"
Chử Duật gật đầu.
"Không mang ạ" Trì Tích Đình thành thật trả lời.
Chử Duật không đáp lại gì thêm, chỉ nói với người ở đầu dây bên kia: "Lát nữa qua đây một chuyến"
Trì Tích Đình ngơ ngác thu ánh mắt về, dừng lại trên điện thoại vài giây rồi ngay lập tức bỏ qua mọi thắc mắc vừa rồi, không thèm để tâm nữa.
Nghĩ ngợi đoán mò lung tung những chuyện chưa xảy ra mệt lắm.
Đến lúc cần biết thì sẽ biết.
Trì Tích Đình chơi hai ván game, đang chuẩn bị chơi ván thứ ba thì nghe thấy tiếng gõ cửa, chưa kịp phản ứng gì thì Chử Duật đã đứng dậy, đi thẳng ra mở cửa.
"Trì Tích Đình" Chử Duật quay lại gọi một tiếng.
Giọng của Chử Duật không quá to cũng không quá nhỏ, chỉ là trước đây Trì Tích Đình chưa từng nghe Chử Duật gọi tên mình, lúc này có chút bất ngờ và lạ lẫm.
Khi Trì Tích Đình bước đến cửa, anh mới nhìn rõ người đứng ngoài.
Là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Ánh mắt hai người chạm nhau, người đàn ông lịch sự cúi đầu chào Trì Tích Đình.
Một quý ông thực thụ trong truyền thuyết.
Người đàn ông đưa bộ vest trong tay cho Chử Duật, nói: "Đây là bộ vest được lấy theo kích thước mà tổng giám đốc Chử đã cung cấp, ngài có thể thử trước, nếu có chỗ nào không vừa ý thì cứ thông báo cho tôi"
Chử Duật gật đầu, rồi quay lại nhìn Trì Tích Đình.
Trì Tích Đình nhanh trí nắm bắt tình huống, bước lên một bước nhận lấy bộ vest.
"Vậy tôi không làm phiền nữa" Người đàn ông lại cúi đầu một chút, mỉm cười rồi rời đi.
Trì Tích Đình cầm bộ vest, ngẩng lên nhìn Chử Duật hỏi: "Kích thước là do anh cung cấp? Kích thước của tôi ấy ạ?"
Chử Duật vẻ mặt điềm tĩnh: "Trong hồ sơ của cậu có"
Trì Tích Đình: "......"
Tôi bảo này...
Anh thật sự đã xem hồ sơ của tôi bao nhiêu lần rồi? Thậm chí nhớ cả số đo ba vòng của tôi luôn á?
Biểu cảm của Trì Tích Đình có chút quái dị, tay cầm bộ vest không tự nhiên mà run lên, khiến Chử Duật bên cạnh phải liếc nhìn anh một cái.
"Thử đi" Chử Duật nhẹ nhàng nói.
Trì Tích Đình không dám nhiều lời, cầm bộ vest đi vào phòng tắm thử.
Kích thước vừa như in.
Bộ vest là một bộ tây trang màu kem nhạt, được cắt may rất tinh tế, phần eo được tôn lên rất hoàn hảo. Trì Tích Đình vốn đã có tỷ lệ cơ thể rất chuẩn, người cao chân dài, bộ đồ cắt may vừa vặn này đã tôn lên tất cả những ưu điểm của cơ thể anh, eo thon, chân dài, mông cong, quả nhiên là một "móc treo quần áo" thực thụ.
Nhưng mà Trì Tích Đình không quen mặc vest , cảm giác khi mặc vào cả người như bị siết chặt, linh hồn vui vẻ của anh cũng như đang bị giam cầm.
Khi khoác trên người bộ tây trang, anh không còn trông như nô lệ nữa mà chuyển mình thành một quý ông công sở.
Trì Tích Đình đứng trước gương trong phòng tắm một lúc lâu, tự làm công tác tư tưởng cho mình như cả thế kỷ rồi mới bước ra ngoài.
Thời gian của Chử Duật thật sự rất quý giá, chỉ trong vài phút Trì Tích Đình thay đồ hắn đã nhanh chóng ngồi lại vào bàn làm việc, cực kỳ năng suất mà xử lý xong hai tài liệu.
Trì Tích Đình bước ra, sợ làm phiền Chử Duật nên cố tình đi nhẹ bước. Thế nhưng Chử Duật vẫn nhạy bén nghe được tiếng động, liếc nhìn qua một cái, quay lại ký nốt đống giấy tờ còn lại, nét bút cuối cùng hạ xuống dường như có chút thay đổi nho nhỏ.
"Nhìn có hơi kỳ kỳ không ạ?" Trì Tích Đình thấy Chử Duật cứ nhìn mình mà không nói gì, tai bỗng dưng nóng lên, nghiêng đầu một chút, ngón tay cũng vô thức giật giật tà áo.
Ánh mắt của Chử Duật từ khuôn mặt dời xuống tay Trì Tích Đình, ngẫm nghĩ vài giây rồi lên tiếng: "Bình thường cậu không có thói quen đeo đồng hồ à?"
Trì Tích Đình nhìn xuống cổ tay trống rỗng của mình theo phản xạ, thành thật trả lời: "Trước đây tôi từng đeo đồng hồ thông minh"
Chử Duật ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Trì Tích Đình.
Trì Tích Đình nhẹ nhàng nói: "Nhưng có một lần tôi bị hạ đường huyết ngất đi, nó lại báo tôi đã rơi vào giấc ngủ sâu hai tiếng, từ đó tôi không đeo nữa"
Chử Duật: "......"
Quả là một trải nghiệm và lý do tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com