Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Hủy hoại danh tiếng

Chử Duật bó tay mà thở dài, liếc Trì Tích Đình đang trưng ra cái vẻ mặt vô tội một cái, đứng dậy bước đến bàn đầu giường nhặt chiếc đồng hồ lên, đi tới trước mặt Trì Tích Đình.

"Duỗi tay ra". Chử Duật cúi đầu chỉnh sửa đồng hồ một chút, mặt đồng hồ cùng vòng đá nhỏ xung quanh phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới đèn.

Trì Tích Đình mím môi, một tay giơ lên nhưng lại do dự nói: "Không nên đâu ạ..."

Chử Duật nhìn cái tay Trì Tích Đình đang giơ trước mặt mình, khóe môi hơi cong lên, nói: "Miệng thì ngại nhưng tay không ngại nhỉ"

Trì Tích Đình mỉm cười ngượng ngùng: "Cũng tàm tạm ạ, tốc độ tay của tôi lúc nào cũng nhanh như thế"

Chử Duật: "......"

Chử Duật không thèm cợt nhả với Trì Tích Đình nữa, đưa tay ra đeo đồng hồ vào cổ tay của anh, ngón tay nhẹ nhàng kéo lại dây đeo một chút để điều chỉnh vị trí cho vừa vặn.

Trì Tích Đình có cổ tay rất mảnh, xương cổ tay nhô ra, dây đồng hồ vừa khéo chạm đúng chỗ xương đó. Chử Duật rút ngón tay ra khỏi dây, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy mặt trong cổ tay của Trì Tích Đình, đầu ngón tay mang theo hơi ấm khẽ chạm vào cánh tay hơi lạnh của anh, ngẩng đầu nhìn Trì Tích Đình, hỏi:

"Lạnh à?"

Ánh mắt của Trì Tích Đình còn mải mê đặt trên chiếc đồng hồ, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu trả lời: "Không sao ạ"

Chử Duật không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ điều chỉnh chiếc đồng hồ cho vừa vặn với cổ tay của Trì Tích Đình.

Trì Tích Đình không còn chú ý đến chiếc đồng hồ nữa, khi nhìn lên trên một chút mới nhận ra rằng bàn tay mình vẫn đang bị Chử Duật nắm lấy.

Trì Tích Đình vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Chiếc kính gọng vàng của Chử Duật nằm gọn gàng trên sống mũi, đôi mắt phía sau tròng kính hơi rũ xuống, con ngươi đen láy như mực bị hàng mi dài che khuất một phần, phía dưới là sống mũi cao thẳng và đôi môi đỏ hồng đang mím nhẹ.

Khoảng cách hai bên gần tới nỗi Trì Tích Đình còn nhìn thấy rõ nốt ruồi nâu nhạt bên cánh mũi của hắn.

Đẹp trai quá.

Trì Tích Đình nhanh chóng bị trúng độc.

Ngón tay cũng vô thức co lại, vừa hay nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của Chử Duật.

Chử Duật ngẩng đầu nhìn Trì Tích Đình.

Tim Trì Tích Đình đập mạnh dữ dội, sau một lúc mới có phản ứng, lập tức quay mắt đi chỗ khác, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Chử Duật.

Dây đồng hồ lạnh toát dán lên cổ tay Trì Tích Đình khiến cảm giác ấm nóng khó quên từ lòng bàn tay của Chử Duật lại bừng lên lần nữa. Tuy đã rút về nhưng anh vẫn cảm thấy từng đợt từng đợt tê dại trên cổ tay mình.

Tim hôm nay lạ thật đấy, nhảy loạn xì ngầu.

Chử Duật vẫn vô cùng bình tĩnh, rút tay về rồi thẳng bước tới bàn làm việc, lạnh nhạt nói: "Ngày mai dậy sớm chuẩn bị đồ đạc, buổi trưa dự tiệc xong thì về thành phố B luôn"

Trì Tích Đình cũng ép mình tỉnh táo lại, mở miệng hỏi: "Sao vội thế ạ?"

Buổi chiều bay về thành phố B thì đến nơi cũng phải 7, 8 giờ tối rồi, đi từ sân bay về nhà nữa, may lắm thì 10 giờ mới xong xuôi mọi việc.

Chử Duật gật đầu: "Sáng hôm sau còn có cuộc họp"

Trì Tích Đình ồ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

Thực sự rất bận.

Chử Duật có lịch trình vô cùng chặt chẽ, việc có thể dành ra vài ngày để đi công tác đã là cực hạn lắm rồi, đồng thời cũng cho thấy hắn rất coi trọng dự án này.

Trì Tích Đình cúi đầu chỉnh lại đồng hồ, trong lòng nảy ra chút suy tư nho nhỏ.

-

Sáng hôm sau Trì Tích Đình tự giác dậy sớm để chuẩn bị hành lý, sau khi gom gọn đồ đạc xong xuôi, anh đi theo Chử Duật ra khỏi cửa.

Vừa mới bước ra khỏi thang máy đi vào sảnh khách sạn, Trì Tích Đình đã nhìn thấy Hoắc Hựu Thâm đứng đợi ở quầy lễ tân.

Hoắc Hựu Thâm cũng đã thay đồ vest.

Lần này thì Chử Duật không bỏ rơi Hoắc Hựu Thâm nữa.

Ánh mắt Hoắc Hựu Thâm lướt qua người Chử Duật nhìn về phía Trì Tích Đình, đôi mắt vốn lạnh lùng vô cảm của cậu ta hôm nay thế mà lại xuất hiện nét kinh ngạc.

Trì Tích Đình thật sự rất đẹp, mặc dù đã làm việc ở tập đoàn nhà họ Chử được gần nửa tháng, nhưng có lẽ đang còn trẻ nên anh vẫn mang nét ngây ngô của người mới tiếp xúc với xã hội.

Những thực tập sinh khác đã dần dần học cách thay đổi phong cách, bắt đầu mặc trang phục công sở để trở thành người làm việc chuyên nghiệp thì Trì Tích Đình vẫn giữ nguyên bản chất của mình, suốt ngày diện những bộ đồ đơn giản. Khuôn mặt của anh vốn đã rất thuần khiết trong sáng, kết hợp với phong cách ăn mặc học sinh trông thật chẳng giống dân công sở chân chính một chút nào.

Lần này lại đột ngột mặc lên bộ vest chỉnh tề, khiến cho Trì Tích Đình lại khoác thêm một khí chất khác biệt.

Thật sự rất hợp với anh.

Ánh mắt Hoắc Hựu Thâm trực diện lướt qua khuôn mặt Trì Tích Đình, không mấy lịch sự mà đánh giá anh từ trên xuống dưới, ánh mắt đột ngột cứng lại như nhận ra điều gì đó, dán chặt vào cổ tay Trì Tích Đình.

Gì cơ?

Hoắc Hựu Thâm nhíu mày, có vẻ như nhận ra điều gì đó không ổn.

Chiếc đồng hồ này không phải của Chử Duật sao?

Hoắc Hựu Thâm theo phản xạ nhìn về phía Chử Duật, đúng lúc gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Chử Duật cũng nhìn về phía bên này.

Hôm nay Chử Duật đã dùng keo vuốt tóc mái ra sau, khuôn mặt lộ ra những đường nét sắc sảo tinh tế, đôi mắt lạnh lùng khi nhìn người khác lại càng trở nên xa cách và lạnh lẽo.

Đặc biệt là ánh nhìn hiện tại.

Hoắc Hựu Thâm trong lòng đầy hoài nghi nhưng cũng không dám nhìn sếp nữa. Cậu ta cảm thấy ánh mắt của Chử Duật nhìn mình như đang đe dọa và cảnh báo điều gì đấy rất khó đoán.

Chử Duật thấy Hoắc Hựu Thâm thu lại ánh mắt thì cũng không thèm nhìn nữa, chỉ bình thản quay người bước ra khỏi sảnh, ngồi lên xe đi dự tiệc.

Trì Tích Đình và Hoắc Hựu Thâm theo sau.

Hoắc Hựu Thâm nhìn chằm chằm gáy của Trì Tích Đình, càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, ánh mắt vốn mang chút ngưỡng mộ giờ đây dần dần thay đổi, ngập tràn thắc mắc và nghi ngờ.

Đương nhiên Hoắc Hựu Thâm biết rằng trong môi trường công sở sẽ tồn tại những quy tắc ngầm.

Chỉ là cậu ta không ngờ điều này lại xảy ra giữa Trì Tích Đình và Chử Duật.

Trì Tích Đình và Chử Duật không hẹn trước mà đều ngồi ở hàng ghế sau, Hoắc Hựu Thâm thì ngồi vào ghế phụ lái, liếc nhìn hai người kia qua gương chiếu hậu, trong lòng có chút hụt hẫng.

Cậu ta rất để ý ngoại hình, cũng thừa nhận mình là người khá nông cạn, vì vậy khi nhìn thấy Trì Tích Đình thì không khỏi tự nhiên sinh ra một chút cảm mến, cộng với màn thể hiện nổi bật của Trì Tích Đình trong cuộc họp lần trước, tất cả đã khiến Hoắc Hựu Thâm muốn tìm hiểu và kết giao sâu hơn với anh.

Bây giờ thì...

Hoắc Hựu Thâm thu tầm nhìn lại, môi khẽ xịu xuống, trong mắt thoáng qua một tia khinh bỉ. Hiện tại cậu ta bắt đầu nghi ngờ liệu màn thể hiện của Trì Tích Đình trong cuộc họp trước có phải cũng có yếu tố thao túng ngầm hay sự trợ giúp từ phía sau hay không.

Những suy nghĩ của Hoắc Hựu Thâm hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Trì Tích Đình và Chử Duật. Trì Tích Đình vẫn đang tập trung tính toán thời gian về nhà của mình, ước chừng nếu không có yếu tố tác động nào, anh có thể về đến nhà vào khoảng 10 giờ rưỡi.

Cũng tạm được.

Trì Tích Đình lười biếng ngáp một cái, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cảnh vật bên ngoài dần dần chuyển từ những hàng cây rậm rạp sang những chiếc xe hơi sang trọng nối tiếp nhau.

Sau đó, lọt vào mắt Trì Tích Đình chính là một tòa nhà yến tiệc vàng son lộng lẫy.

Nhân viên phục vụ ngay lập tức tiến lại, nhìn một cái là nhận ra Chử Duật, cười tươi cúi người đứng bên cạnh hắn, sau đó hướng dẫn nhóm người đi vào bên trong phòng tiệc.

Nội thất bên trong phòng tiệc cũng giống như bên ngoài, phong cách cực kỳ xa hoa hào nhoáng. Những tấm kính màu vàng óng ánh được gắn trên tường, mờ ảo in bóng người qua lại, chính giữa là một chiếc đèn chùm pha lê tinh xảo, vô cùng rực rỡ và lấp lánh, xung quanh đèn chùm treo vô số đèn trang trí, khiến cả đại sảnh bừng sáng rực rỡ trong ánh sáng huyền ảo..

Hai bên là những dãy bàn thức ăn, bên trên phủ tấm khăn trải bàn mềm mại và trắng tinh, được thêu lên những họa tiết tinh xảo.

Khi Trì Tích Đình và mọi người đến phòng tiệc thì đã gần tới 12 giờ trưa.

Vừa đúng giờ ăn trưa. Lại còn chưa ăn sáng.

Trì Tích Đình bước vào phòng tiệc, ánh mắt lập tức bị những món ăn trên bàn thu hút. Phía trên dãy bàn còn treo một loạt đèn, dưới ánh sáng của đèn, những món ăn được bày biện tinh tế càng thêm phần hấp dẫn.

Thế nhưng hầu hết đều giống đồ trang trí hơn. Dù sao thì những con người tinh anh tham gia buổi tiệc này đều không phải đến vì thức ăn.

Chỉ có Trì Tích Đình là thật sự đến để thưởng thức.

Sau khi Chử Duật dẫn hai thực tập sinh vào phòng tiệc, hắn đã không còn giữ được vai ông bô chăm con nữa, mới vừa đứng vững trong phòng đã bị một đám đông vây quanh, ai nấy đều nở nụ cười nịnh hót, tỉ mỉ lấy lòng, trong lúc nâng cốc chúc rượu lại tìm cách chuyển chủ đề về công ty nhà mình.

Sự phát triển hiện nay của tập đoàn nhà họ Chử có thể nói là nhanh như vũ bão. Người trẻ tuổi như Chử Duật, vốn dĩ trước đây không được mấy lão già bọn họ coi trọng, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã đưa nhà họ Chử vươn lên vị thế chưa từng có. Dù có mất mặt đến đâu, bọn họ cũng đành phải cố giữ thể diện mà đến bắt chuyện xã giao với Chử Duật.

Tre già măng mọc. Hậu sinh khả úy.

Phong cách làm việc quyết đoán và nhanh nhẹn này của Chử Duật không thua gì Chử Nghiêu Niên hồi trước.

"Tổng giám đốc Chử đúng là tuổi trẻ tài cao". Tổng giám đốc Lý cười đến mức những nếp nhăn trên mặt cũng nhíu hết cả lại, nâng ly rượu về phía Chử Duật, làm ra vẻ vô tình thăm dò: "Nghe nói cậu đã giành được dự án Hốt Thạch rồi phải không?"

Chử Duật nhếch miệng một cách lịch sự, chạm nhẹ ly rượu với tổng giám đốc Lý, tiếng ly vang lên khe khẽ, rồi giọng nói lạnh lùng mới vang lên: "Không dám ạ, chỉ là may mắn thôi"

Nói vậy, chính là ngầm thừa nhận đã thực sự lấy được dự án.

Biểu cảm trên mặt tổng giám đốc Lý chợt cứng đờ, ánh mắt khẽ dao động vài lần, cố gắng nhếch môi lên tạo thành một nụ cười, một lúc sau mới gượng cười nói: "Ha ha, tổng giám đốc Chử khiêm tốn quá rồi, mấy lão già như chúng tôi sao sánh được"

Tổng giám đốc Lý cũng là một tay lão luyện trong ăn nói, chắc là vẫn chưa nuốt trôi cục tức lúc nãy, giờ lại cố kéo những người xung quanh cùng chìm xuồng, dùng lời lẽ mà đá đểu Chử Duật một phen.

Đứng xung quanh những tổng giám đốc nổi tiếng trong các ngành nghề, chỉ riêng tuổi tác thôi cũng đã lớn hơn Chử Duật một đến hai thế hệ, không ít người còn tận mắt chứng kiến Chử Duật từng bước nổi danh. Tuy phải chấp nhận sự thật đúng là lớp trẻ vượt mặt lớp trước, nhưng bị nói thẳng ra giữa chốn đông người thế này, ai nấy ít nhiều đều cảm thấy mất mặt.

Chử Duật không thay đổi sắc mặt, lạnh lùng liếc nhìn tổng giám đốc Lý, dường như không mấy tôn trọng kiểu hành xử thô lỗ này, hừ nhẹ một tiếng rồi mới nói: "Tổng giám đốc Lý quá khen, các vị đều là tiền bối, tôi vẫn còn nhiều điều cần học hỏi từ các vị"

Tổng giám đốc Lý hơi nghẹn lại, ánh mắt lúng túng, rồi lại cố gắng cười gượng nâng ly rượu lên: "Haha, thôi không nói nữa, tất cả đều cho vào trong ly rượu này cả". Nói xong, ông ta uống cạn ly rượu, nhanh chóng tìm cớ rời đi.

Chử Duật cũng không nói thêm gì, ly rượu vẫn còn trong tay, dường như không có ý định tỏ ra lịch sự với tổng giám đốc Lý, thậm chí không hề nhấp một ngụm nào, chỉ bình thản gật đầu đáp lại một tiếng vâng, rồi để mặc cho tổng giám đốc Lý rời đi.

Mọi người trong lòng đều tính toán mấy hồi, thấy tổng giám đốc Lý bị Chử Duật chặn họng thì cũng tự biết mà thu lại mấy toan tính nhỏ, tự nhiên chuyển sang trò chuyện xã giao với Chử Duật, tuyệt nhiên không ai nhắc đến chuyện công việc nữa.

Nhắc đến cũng chẳng được lợi gì.

Huống hồ đây là tiệc mừng công của nhà họ Giang, bọn họ đi bàn chuyện làm ăn riêng với khách quý của chủ tiệc thì xét cho cùng cũng không hợp lẽ cho lắm.

Trì Tích Đình và Hoắc Hựu Thâm thấy Chử Duật bị mọi người vây quanh, cũng rất biết ý tự tìm chỗ mà đi loanh quanh. Trì Tích Đình không giấu giếm ý định của mình, thẳng bước luôn tới bàn thức ăn. Hoắc Hựu Thâm dừng bước, do dự một lúc rồi vẫn đi theo sau.

"Cậu đói à?" Hoắc Hựu Thâm nhìn Trì Tích Đình một cái, hỏi.

Trì Tích Đình từ từ nuốt miếng thức ăn trong miệng, gật đầu, "Tất nhiên rồi"

Hoắc Hựu Thâm cũng không nói gì thêm.

Có lẽ vì cảm thấy cả hai đều là đồng nghiệp, lại đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ, nếu cứ im lặng mãi thì có phần gượng gạo, Hoắc Hựu Thâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định đổi sang một chủ đề nói chuyện khác.

"Cậu thấy dự án của Thụy Phong thế nào?" Hoắc Hựu Thâm hỏi.

Trì Tích Đình không muốn nói về công việc khi đang ăn, nhíu mày một chút rồi mới đáp qua loa: "Thế nào là thế nào?"

Hoắc Hựu Thâm nói ngắn gọn: "Về độ khó ấy"

"Nhìn bề ngoài thì có vẻ rất khó" Trì Tích Đình chậm rãi mở miệng: "Thực tế thì... đúng là không đơn giản chút nào"

Hoắc Hựu Thâm đang mong đợi sẽ nghe thêm điều gì có ý nghĩa từ Trì Tích Đình: "......"

Cậu ta cụp mắt xuống, ánh nhìn khẽ dao động, dường như vẫn chưa cam lòng, lại hỏi tiếp:

"Tổng giám đốc Chử nghĩ thế nào về dự án này?"

Không còn đường xoay chuyển thật sao?

Dù người lập kế hoạch đó là Giang Chi Miểu hay ai đi chăng nữa thì cậu ta vẫn cảm thấy bản kế hoạch đó rất hoàn hảo.

Trì Tích Đình khó hiểu nhìn Hoắc Hựu Thâm, nghiêm túc nói: "Làm sao tôi có thể đoán được suy nghĩ của lãnh đạo?"

Hoắc Hựu Thâm nói nhanh: "Hai người không phải..."

Nói đến nửa chừng, Hoắc Hựu Thâm lại im bặt, một lúc lâu sau mới đổi cách khác: "Hai người không phải ở chung một phòng sao? Dù sao cũng phải nghe được chút tin tức gì đó chứ?"

Trì Tích Đình nhíu mày, tay đang xúc bánh ngừng lại một chút, quay đầu liếc nhìn Hoắc Hựu Thâm, nói: "Cậu có hứng thú với dự án này à?"

Ngón tay Hoắc Hựu Thâm khẽ co lại, ánh mắt lảng tránh: "Tôi thấy kế hoạch gốc của Thụy Phong không có vấn đề gì lớn"

Trì Tích Đình nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt thoáng qua chút thất vọng.

Vì những dòng miêu tả trong tiểu thuyết, anh cũng có một ấn tượng cố định về Hoắc Hựu Thâm, một ấn tượng cho rằng năng lực cá nhân của Hoắc Hựu Thâm rất mạnh, mạnh đến mức có thể đánh bại Chử Duật vào những khoảnh khắc quyết định.

Nhưng thực tế liệu có phải như vậy hay không?

Chưa chắc.

Trì Tích Đình im lặng một lúc, vẫn giữ giọng điềm tĩnh nói:

"Tôi đã đề cập đến những vấn đề cần khắc phục vào hôm trước rồi"

Hoắc Hựu Thâm nhíu mày, nghiêng người về phía trước nói với Trì Tích Đình:

"Tôi cũng đã nghĩ đến những vấn đề này, vẫn có thể hoàn thiện bản kế hoạch gốc bằng cách thêm các phần bổ sung, đâu cần phải hoàn toàn bác bỏ, có phải cậu..."

Có lẽ nhận ra mình suýt lỡ lời, Hoắc Hựu Thâm vội vàng ngậm miệng lại.

Trì Tích Đình ăn xong miếng bánh cuối cùng rồi cúi đầu, thờ ơ dùng thìa chọc chọc nhẹ vào đĩa, thong thả nói:

"Cậu nói với tôi cũng vô ích, nếu không thì thử đi tìm tổng giám đốc Chử xem sao?"

Nhẹ nhàng vứt vấn đề cho người khác.

Hoắc Hựu Thâm càng nhíu chặt mày, lời nói như thể phải nặn ra từ kẽ răng:

"...Thôi bỏ đi...."

Hoắc Hựu Thâm phản cảm hừ một tiếng, ngẩng mắt liếc nhìn Trì Tích Đình, ánh mắt có chút phức tạp, một hồi sau mới tiếp tục nói: "Coi như tôi chưa nói gì đi"

Nói xong, Hoắc Hựu Thâm quay người bỏ đi, không thèm ngoái lại.

Trì Tích Đình khó hiểu nhìn theo bóng Hoắc Hựu Thâm, lười suy nghĩ nhiều, lại quay đầu tiếp tục tìm kiếm đồ ăn. Sau một hồi chọn lựa kỹ càng, anh mới cầm một đĩa trái cây nhỏ, định ăn kết thúc bữa tiệc bằng chút trái cây, thế nhưng chưa kịp đưa miếng thanh long vào miệng, một giọng nói trong trẻo đã vang lên bên tai:

"Chào cậu"

Giang Chi Miểu nở một nụ cười xã giao đúng mực, khi thấy Trì Tích Đình quay đầu nhìn mình thì khóe môi mới miễn cưỡng kéo thêm chút nữa, ánh mắt nhanh chóng quét qua người Trì Tích Đình một vòng.

Đó là một cái nhìn không hề che giấu sự đánh giá.

Cùng với một chút thù địch không rõ lý do.

Cảm nhận được thứ cảm xúc kỳ lạ này, Trì Tích Đình thấy hơi khó hiểu.

"Chào anh" Trì Tích Đình lịch sự gật đầu.

"Tôi là Giang Chi Miểu". Giang Chi Miểu có lẽ định bắt tay Trì Tích Đình như một phép xã giao thông thường, thế nhưng vừa hơi duỗi tay mới nhận ra mình đang cầm hai ly rượu, ngừng lại một chút rồi cười, ngước nhìn Trì Tích Đình: "Nhìn tôi kìa, quên mất"

Giang Chi Miểu?

Trì Tích Đình nhíu mày một chút, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Giang Chi Miểu, trong đầu chợt nhớ lại cảnh tối qua ở cửa phòng của Hoắc Hựu Thâm.

Khuôn mặt của người trước mặt dần dần hòa hợp với gương mặt mơ hồ mà anh thấy đêm qua.

Trì Tích Đình cảm thấy có thể là ngu luôn.

Cái gì cơ?

Vậy tối qua người ở cùng Hoắc Hựu Thâm đúng là Giang Chi Miểu sao?

Giang Chi Miểu nâng mí mắt, lướt qua khuôn mặt của Trì Tích Đình một chút, đôi mày khẽ nhíu lại giấu đi vẻ khinh miệt và coi thường trong ánh mắt, khi đưa ly rượu tới Trì Tích Đình lại nở nụ cười ôn hòa.

"Rất vui được gặp cậu, không biết cậu có bằng lòng cho tôi chút thể diện không?"

Giang Chi Miểu nâng ly rượu lên, ánh mắt không rời khỏi Trì Tích Đình, ra hiệu cho anh nhận lấy ly.

Trì Tích Đình cũng nhìn vào ly rượu trước mặt mình, chất lỏng màu vàng nhạt trong ly nhẹ nhàng lắc lư một chút.

Chưa kịp để Trì Tích Đình lên tiếng, một bàn tay đã vươn ra từ bên cạnh, chiếc đồng hồ tinh xảo lướt qua tầm mắt của Trì Tích Đình.

Trì Tích Đình đông cứng hết cả người.

Chử Duật đưa tay nhận lấy ly rượu từ Giang Chi Miểu, những ngón tay với khớp xương rõ ràng dường như cố tình tránh chạm vào tay Giang Chi Miểu, chỉ cong lại cầm lấy thân ly, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thành ly trơn bóng. Dưới ánh sáng phản chiếu của ly rượu lắc lư, khí chất quý phái của hắn càng toát lên rõ rệt trong từng cử động.

"Không cần đâu, cậu ấy còn nhỏ tuổi"

Giọng nói trầm thấp của Chử Duật vang lên bên tai Trì Tích Đình: "Không uống được"

————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com