Chương 30: Cùng giới ghét nhau
Chử Duật hoàn toàn không hề nể mặt Giang Chi Miểu.
Sau khi nhận lấy ly rượu từ tay y, hắn không theo lẽ thường là uống thay cho Trì Tích Đình mà trực tiếp đặt ly rượu sang một bên bàn ăn.
Giang Chi Miểu nhìn chằm chằm vào động tác của Chử Duật, nụ cười trên mặt thoáng chốc bỗng rạn nứt, khuôn mặt thanh tú dần trở nên cứng đờ, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cong môi, trêu đùa với Chử Duật: "Tuổi còn nhỏ á? Trông cũng đâu nhỏ lắm nhỉ?"
"So với chúng ta thì vẫn còn nhỏ". Chử Duật hờ hững trả lời.
Sắc mặt Giang Chi Miểu càng thêm khó coi.
"Anh Chử, mấy năm không gặp mà anh lại xa cách với em quá rồi đấy". Giang Chi Miểu im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, "Giờ còn đứng về phía người khác nữa chứ"
Trong lòng Giang Chi Miểu dâng lên một cảm giác bất bình khó tả.
Ở một mức độ nào đó, y và Chử Duật cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, nhà họ Chử và nhà họ Giang từng là bạn bè thân thiết, hai người lại trạc tuổi nhau, khi còn nhỏ thường xuyên cùng nhau học tập vui chơi. Sau này nhà họ Giang chuyển hướng kinh doanh, dời trụ sở và nơi ở sang thành phố M, lúc đó y mới dần dần mất liên lạc với Chử Duật.
Thế nhưng Chử Duật lại quá xuất sắc, khiến Giang Chi Miểu khó mà không nghe thấy tên hắn từ miệng người khác.
Giang Chi Miểu và Chử Duật đều là những người cùng thế hệ thứ ba trong các gia tộc làm kinh doanh, khi đặt cạnh nhau khó tránh khỏi sự so sánh. Lúc còn nhỏ thì so sánh thành tích học tập, khi lớn lên thì chuyển thành so sánh những danh dự vô hình.
Chử Duật là người xuất sắc nhất trong cùng thế hệ, thậm chí là với cả thế hệ trước.
Đừng nói là vượt qua Chử Duật, sau khi học xong từ nước ngoài trở về Giang Chi Miểu đã chẳng thể thấy được bóng lưng của Chử Duật nữa, còn đòi phân thắng bại làm gì? Cùng lắm chỉ để tự mua vui cho bản thân mà thôi, Chử Duật thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn y đến một lần.
Giang Chi Miểu dần dần từ bỏ ý định cạnh tranh với Chử Duật. Thay vào đó, y nảy sinh một suy nghĩ khác, tìm kiếm sự công nhận từ hắn.
Chỉ cần một cái gật đầu của Chử Duật thôi là đủ.
Giang Chi Miểu nghe được từ cha mình rằng Chử Duật có ý định hợp tác với Thụy Phong, nghĩ rằng giữa họ sẽ sớm có mối quan hệ công việc, y liền tìm cách để mình được vào làm tại Thụy Phong, chỉ cần hỏi qua một chút đã biết được lần hợp tác này cần đẩy mạnh marketing và kế hoạch chiến lược.
Đây là một cơ hội tuyệt vời.
Một cơ hội để chứng minh bản thân trước mặt Chử Duật.
Giang Chi Miểu dành rất nhiều thời gian cho dự án của Thụy Phong, ngày đêm tìm hiểu sản phẩm và nghiên cứu nhu cầu thị trường, lập đủ loại báo cáo, xem xét vô số dữ liệu phức tạp, cuối cùng mới hoàn thành xong một bản kế hoạch gần như hoàn hảo.
Một bản kế hoạch chắc chắn có thể khiến Chử Duật công nhận y.
Nhưng kết quả lại không như Giang Chi Miểu mong đợi.
Ánh mắt y lướt qua Trì Tích Đình đang đứng bên cạnh.
Giang Chi Miểu nghe Triệu Văn nói rằng Chử Duật không hài lòng với bản kế hoạch, còn đích thân đến thành phố M một chuyến để bác bỏ, hơn nữa theo lời Triệu Văn, Chử Duật còn có ý định để người đi cùng mình tiếp quản dự án này.
Giang Chi Miểu tìm hiểu một chút thì biết được cái tên Trì Tích Đình.
Sắc mặt Chử Duật không hề thay đổi, chỉ bình tĩnh trình bày sự thật: "Cậu ấy là nhân viên của tôi mà"
Giúp đỡ nhân viên của mình, chẳng phải là chuyện hợp tình hợp lý sao?
Sắc mặt Giang Chi Miểu càng thêm khó coi, cố kìm nén thật lâu mới có thể làm ra vẻ tự nhiên mà nói: "Em nghe nói về chuyện anh hợp tác với Thụy Phong rồi"
Lông mày của Chử Duật khẽ cử động, giọng nhàn nhạt: "Ừ"
"Kế hoạch đó là do em..." Giang Chi Miểu có chút không cam lòng, mở miệng nói.
Thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Chử Duật đã lạnh lùng cắt ngang: "Thì sao?"
Giang Chi Miểu sững người, ngơ ngác ngước nhìn Chử Duật.
Chử Duật mặt mày vô cảm, tiếp tục nói: "Tôi bác bỏ một kế hoạch mà tôi không hài lòng thì sao nào?"
Giang Chi Miểu không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh trên gương mặt nữa, khó chịu siết chặt nắm tay, lườm Trì Tích Đình một cái rồi quay người đi thẳng.
Trì Tích Đình bị lườm một cách khó hiểu : "?"
Liên quan gì đến tôi chứ?
Trì Tích Đình thắc mắc quay sang nhìn Chử Duật: "Mới xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Chử Duật liếc anh một cái, bình tĩnh đáp: "Cậu ta lườm cậu"
Trì Tích Đình: "...Cái đó tôi cũng biết"
Điều anh không hiểu là tại sao Giang Chi Miểu lại lườm mình.
Cùng giới nên ghét nhau à?
Chắc không đến mức đó đâu nhỉ.
Chử Duật nhàn nhạt nói: "Không cần để ý đến cậu ta"
Trước đến giờ hắn luôn công tư phân minh, trong công việc lại càng rõ ràng rành mạch. Giang Chi Miểu lấy quan hệ thuở nhỏ ra để nghi ngờ phán đoán của hắn, chẳng khác nào tự đâm đầu vào họng súng.
Thấy Chử Duật không muốn nói nhiều, Trì Tích Đình cũng biết điều không hỏi thêm. Anh chỉ vâng một tiếng, rồi đưa miếng thanh long đáng lẽ đã phải vào miệng từ lâu lên ăn.
Buổi tiệc tiếp tục theo kế hoạch, sau một hồi các vị khách tự do giao lưu trò chuyện, đột nhiên ánh sáng trong sảnh lớn tắt ngấm, những cuộc trò chuyện xung quanh cũng giảm dần, mọi người đồng loạt nhìn về phía sân khấu chính.
Giang Trấn bước thẳng lên bục sân khấu, quay mặt về phía dưới sảnh lớn mỉm cười chào hỏi: "Kính chào các vị, vô cùng cảm ơn và hoan nghênh các vị đã đến tham dự buổi tiệc mừng công dự án Chữ Tín của công ty nhà họ Giang..."
Giang Trấn có giọng nói mạnh mẽ, khí lực dồi dào, vóc dáng cũng vững vàng khỏe mạnh, hoàn toàn không thể nhìn ra đã gần sáu mươi tuổi. Trên mặt ông ta là nụ cười mang tính xã giao, nhưng niềm vui thì chẳng hề chạm đến đáy mắt, đôi mắt đã bị thời gian làm mờ, chỉ còn lại sự đa nghi và xảo quyệt của một người lăn lộn trong thương trường.
Trì Tích Đình nhìn Giang Trấn, ký ức như bỗng chốc được mở ra, cốt truyện của tác phẩm gốc ào ào tràn vào đầu, trước đây đã từng thử liên kết cốt truyện mơ hồ mà không nhớ được điểm quan trọng của nó, giờ đây mọi thứ bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Công ty nhà họ Giang này cũng là một trong những tác nhân thúc đẩy sự sụp đổ của tòa nhà họ Chử.
Vào giai đoạn sau của tiểu thuyết, Hoắc Hựu Thâm và Chử Duật đã bắt đầu có sự cạnh tranh không chỉ về sự nghiệp mà còn về tình cảm. Hoắc Hựu Thâm vốn kiêu ngạo, không cam tâm cứ mãi chịu lép vế dưới trướng người khác, vì vậy, dưới sự trợ giúp của công ty nhà họ Giang, cậu ta rời bỏ tập đoàn nhà họ Chử và thành lập nên công ty của riêng mình. Với sự nâng đỡ có chủ đích của Giang Trấn, công ty họ Hoắc đã được tiếp cận nhiều dự án quan trọng, phát triển mạnh như vũ bão, chỉ trong vài năm đã trở thành một doanh nghiệp có thể sánh ngang với tập đoàn nhà họ Chử.
Giang Chi Miểu cũng được Giang Trấn "tặng" cho Hoắc Hựu Thâm, mối quan hệ giữa hai gia đình càng trở nên chặt chẽ hơn, không chỉ về mặt huyết thống mà còn cả trong lĩnh vực kinh doanh.
Công ty nhà họ Giang và họ Hoắc hỗ trợ lẫn nhau, hợp tác cùng nhau để chống lại nhà họ Chử. Giang Chi Miểu lại lợi dụng mối quan hệ tốt đẹp từng có với Chử Duật để chen chân vào tập đoàn, ngầm phá hoại từ bên trong, cộng thêm sự trợ giúp từ hào quang nam chính của Hoắc Hựu Thâm, cuối cùng chỉ còn một bước nữa là tập đoàn họ Chử đi đến sụp đổ hoàn toàn.
Trì Tích Đình cảm thấy lòng mình hơi trùng xuống, miếng xoài vốn ngọt ngào lúc trước giờ đột nhiên trở nên vô vị.
Chử Duật đứng bên cạnh dường như nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Trì Tích Đình, liếc mắt nhìn anh một cái.
Dưới sân khấu, mọi người cũng rất biết cách làm vừa lòng Giang Trấn, sau khi ông ta kết thúc bài phát biểu, một tràng vỗ tay vang dội lập tức nổi lên.
Giang Trấn có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được mọi người tán dương, ông ta đứng trên sân khấu, mãn nguyện lắng nghe tiếng vỗ tay kéo dài một lúc lâu, rồi mới giơ tay lên, giả vờ ngại ngùng ra hiệu ngừng lại.
"Ngoài việc mừng thành công, Giang mỗ còn có một tin tốt muốn chia sẻ với mọi người". Giang Trấn nhìn về phía góc sân khấu, ra hiệu cho Giang Chi Miểu lên sân khấu.
Giang Chi Miểu mặt mày vô cảm bước lên.
Vừa mới bị Chử Duật làm khó dễ xong, Giang Chi Miểu giờ không còn hứng thú diễn trò tình cảm cha con sâu nặng, sau khi đứng bên cạnh Giang Trấn cũng không thèm động đậy gì nữa.
Giang Trấn không vui lắm, nhưng vì đang đứng trên sân khấu, đối diện với ánh mắt của nhiều đối tác phía dưới, ông ta vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt của một người cha hiền từ, giơ tay ôm lấy Giang Chi Miểu, nói: "Con trai tôi gần đây vừa từ nước ngoài trở về, cũng có hứng thú với ngành này. Chỉ là tính tình thằng bé khá bướng bỉnh, không muốn nhờ cậy vào sự trợ giúp của gia đình, chỉ muốn tự lực cánh sinh..."
Giang Trấn chỉ trong vài câu đã nhanh chóng giới thiệu tình hình của Giang Chi Miểu.
Tốt nghiệp thạc sĩ từ trường đại học hàng đầu của nước M, chuyên ngành tài chính và quản trị doanh nghiệp, sau khi về nước, y từ chối gia nhập công ty của gia đình, muốn bắt đầu từ những tầng thấp nhất, dựa vào khả năng của bản thân từng bước vươn lên.
Rất có tham vọng.
Cũng rất ngốc nghếch.
Ngành học tương tự, hoàn cảnh tương tự.
Những người ngồi dưới sân khấu ai nấy mang vẻ mặt khác nhau, chỉ coi lời của Giang Trấn như một màn náo nhiệt, tai này lọt tai kia, không hề dấy lên chút xao động nào trong lòng.
Làm gì có ai có thể tái lập được thành công của Chử Duật thêm một lần nữa.
Muốn bắt đầu từ tầng thấp nhất là cái quái gì?
Năm đó, Chử Duật đã một mình chống đỡ tòa nhà họ Chử đang trên bờ sụp đổ, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh và thủ đoạn như sấm rền của mình để ổn định tập đoàn trong cơn giông bão, đưa nó phát triển thành quy mô to lớn như hiện tại.
Thế hệ trẻ bây giờ vẫn còn quá nóng vội.
So với Chử Duật thì vẫn còn kém xa.
Giang Trấn giới thiệu xong về Giang Chi Miểu thì cho y đi xuống, bản thân tiếp tục nói vài câu xã giao trên sân khấu, rồi mới buông micro và bước xuống đài.
Hoắc Hựu Thâm thấy Giang Chi Miểu xuống sân khấu, lập tức tiến lên, kéo y ra một góc. Thấy Giang Chi Miểu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, cậu ta quan tâm hỏi: "Chi Miểu, anh làm sao thế?"
Giang Chi Miểu bĩu môi nói: "Bị Chử Duật chọc tức"
"Kế hoạch của tôi sai ở đâu?" Giang Chi Miểu hơi khó chịu nhíu mày, "Anh ấy nghĩ cái gì vậy chứ?"
Hoắc Hựu Thâm thở dài một hơi, nhẹ nhàng an ủi: "Tôi đã xem qua rồi, phương án không có vấn đề gì, chỉ là..."
Giang Chi Miểu ngẩng mắt lên, hỏi: "Cậu nói đi"
Hoắc Hựu Thâm im lặng một lúc, cuối cùng dưới sự ép buộc của Giang Chi Miểu, cậu ta cũng nói ra những điểm mà Trì Tích Đình đã nhắc đến trước đó.
"Tôi biết" Giang Chi Miểu không kiên nhẫn kéo nhẹ cổ áo: "Triệu Văn cũng đã nói với tôi rồi, ừ đấy, quả thật tôi không nghĩ đến điểm này, nhưng giờ thêm vào thì có sao đâu? Sao mà phải vứt bỏ hết như thế? Tôi đã dành bao nhiêu thời gian làm ra nó cậu có biết không?"
Hoắc Hựu Thâm mở miệng muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy đôi mày nhíu chặt cùng đôi mắt đỏ hoe của Giang Chi Miểu, những lời định nói lại nghẹn lại trong cổ họng.
Trong kinh doanh đâu có chuyện mất thời gian hay không mất thời gian.
Đối với những người làm trong ngành này, việc thay đổi kế hoạch là chuyện thường như cơm bữa.
Dù là lãnh đạo hay phía khách hàng, họ sẽ không vì bạn nói rằng đã dành rất nhiều thời gian, đã bỏ ra rất nhiều công sức mà chấp nhận kế hoạch của bạn.
Đó là hai chuyện khác nhau.
"Chi Miểu, không sao đâu, anh không cần nghi ngờ bản thân mình". Hoắc Hựu Thâm thở dài, đưa tay xoa đầu Giang Chi Miểu an ủi: "Kế hoạch vốn không có vấn đề gì, có thể là tổng giám đốc Chử có những tính toán khác"
Giang Chi Miểu: "Anh ta có thể tính toán gì chứ, chẳng qua là bị tên đàn ông bên cạnh mê hoặc thôi"
Hoắc Hựu Thâm nhíu mày, không lên tiếng.
"A Thâm, cậu có hiểu rõ về người đó không?" Giang Chi Miểu đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay của Hoắc Hựu Thâm, chất vấn: "Năng lực cậu ta thế nào? So với tôi thì sao?"
Hoắc Hựu Thâm mím môi suy nghĩ một chút, dưới ánh mắt hơi cầu khẩn của Giang Chi Miểu đành phải lên tiếng: "Tất nhiên là năng lực của anh mạnh hơn rồi"
Giang Chi Miểu chu môi: "Vậy tại sao..."
Ánh mắt Hoắc Hựu Thâm lóe lên điều gì đó, thở dài nặng nề, cuối cùng cũng mở miệng: "Quan hệ của anh ta với tổng giám đốc Chử hình như không đơn giản..."
Hoắc Hựu Thâm nhanh chóng chia sẻ những phát hiện của mình trong suốt thời gian qua với Giang Chi Miểu.
Giang Chi Miểu càng nghe sắc mặt càng trở nên khó đoán, im lặng một lúc lâu rồi mới cười nhạt một tiếng: "Hay nha, Chử Duật mà cũng đi đến bước này rồi sao?"
Mở mang tầm mắt ha.
Còn về Trì Tích Đình...
Giang Chi Miểu đảo mắt một vòng quanh phòng, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Trì Tích Đình ở một góc.
"Cậu chàng này cũng thật thú vị"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com