Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Sự tồn tại đặc biệt và duy nhất

Trì Hòa Viên vốn định dùng chủ đề này để đánh úp, sau đó nắm thế chủ động, lấy tư cách khách quan của 'người nhà đương sự' mà khuyên can và ngăn cản, từ đó khiến Chử Duật tránh xa Trì Tích Đình một chút.

Nhưng cậu lại bị câu trả lời quả quyết của Chử Duật làm cho cứng họng, tạm thời không biết phải phản ứng thế nào, nín nhịn mãi mới nặn ra được một câu.

"Tình yêu công sở là cấm kỵ."

Chử Duật nhướn mày nói: "Tập đoàn Chử không cấm yêu đương nơi công sở."

Trì Hòa Viên: "......"

Anh là sếp, anh nói không cấm thì là không cấm à?

"Nhưng mà..." Trì Hòa Viên chau mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng bản năng tỉnh táo vẫn chiếm thế thượng phong, không nhịn được mà tiếp tục lên tiếng phản đối: "Nhưng hai người không hợp nhau mà, đúng không?"

"Không hợp chỗ nào?"

Chủ đề câu chuyện dần đổi hướng, thân phận của Chử Duật và Trì Hòa Viên trong cuộc nói chuyện cũng âm thầm thay đổi. Chử Duật không còn dáng vẻ uy quyền và kiểm soát của một người lãnh đạo nữa, cố tình hạ thấp tư thế của mình để bình đẳng giao tiếp với Trì Hòa Viên.

Trì Hòa Viên cũng không để ý, cau mày như đang suy nghĩ gì đấy, một lúc sau mới cứng rắn lên tiếng: "Thân phận không hợp, giai cấp không hợp."

Chử Duật là con cưng của trời, sinh ra đã ngậm thìa vàng, là người nắm giữ cổ phần cao nhất của một công ty niêm yết trị giá hàng chục tỷ. Còn Trì Tích Đình thì sao, tuy gia đình cũng coi như khá giả, so với dưới thì có thừa nhưng so với trên thì lại hoàn toàn không đủ, đặc biệt là khi đứng cạnh Chử Duật.

Trì Hòa Viên là một người rất thực tế, từ nhỏ đến lớn chưa từng đọc, cũng chưa bao giờ tin vào những câu chuyện cổ tích kiểu "Cô bé Lọ Lem" gả vào nhà giàu.

'Khác biệt giai cấp' trông bề ngoài thì chỉ có bốn chữ, nhưng thực tế thì có thể kéo theo vô số vấn đề, thân phận khác nhau, tầm nhìn khác nhau, cách sống khác nhau, cách hành xử khác nhau, năng lực cá nhân cũng khác nhau.

Phần lớn những điều này đều đã được quyết định ngay từ vạch xuất phát.

Chử Duật khẽ nhíu mày, trong con ngươi đen láy sâu thẳm ẩn chứa chút cảm xúc nặng nề, một lúc sau mới lạnh lùng hỏi: "Cậu cũng từng nói những lời như thế này với Trì Tích Đình rồi à?"

Trì Hòa Viên sửng sốt, đờ đẫn mất một lúc lâu rồi mới từ từ gật đầu dưới ánh nhìn chăm chú của Chử Duật.

"Khác biệt giai cấp à." Chử Duật lặp lại như đang nghiền ngẫm gì đó, rồi mới bật cười thành tiếng, đặt một câu hỏi như mũi tên sắc bén cắm thẳng vào tim Trì Hòa Viên.

"Cậu thấy tôi không xứng với Trì Tích Đình hay Trì Tích Đình không xứng với tôi?"

Sắc mặt Trì Hòa Viên tái mét, môi mấp máy hai cái, suy nghĩ trong đầu cũng trở nên hỗn loạn, lý trí nói với cậu rằng vế trước không thể nào, nhưng về mặt tình cảm cậu lại tuyệt đối không thể nói ra rằng Trì Tích Đình không xứng với Chử Duật.

Trì Hòa Viên cứng họng, Chử Duật cũng tìm được câu trả lời từ sự im lặng của Trì Hòa Viên.

Chử Duật thản nhiên nói: "Có lẽ ngay từ đầu nhận thức của cậu đã sai rồi. Tôi chưa bao giờ đặt Trì Tích Đình ở vị trí thấp hơn, trong mối quan hệ này em ấy mới là người nắm thế chủ động."

Trì Hòa Viên ngẩng đầu nhìn Chử Duật.

"Cậu là em trai của Tích Đình, tôi không biết cậu đánh giá Tích Đình như thế nào." Chử Duật nhíu mày, có vẻ như không hài lòng lắm với định kiến ngầm sâu sắc của Trì Hòa Viên dành cho Trì Tích Đình, nhưng vẫn nể mặt thân phận của Trì Hòa Viên mà không thể hiện ra, chỉ tiếp tục nói:

"Cậu đánh giá tôi và Tích Đình không tương xứng chỉ dựa trên thân phận của tôi, nhưng thân phận ấy là do ông nội tôi cho, kể cả tập đoàn Chử cũng là do ông ấy sáng lập nên."

"Nếu Tích Đình có cùng vạch xuất phát với tôi, tôi tin rằng thành tựu cuối cùng của em ấy chắc chắn sẽ không thua kém gì tôi, thậm chí còn vượt xa." Chử Duật bình tĩnh lên tiếng.

Trì Hòa Viên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Chử Duật.

"Tích Đình...em ấy, luôn là người..." Chử Duật cụp mi, sửa lại từ ngữ: "...vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt và duy nhất trong thế giới nhỏ bé của tôi."

Trì Hòa Viên hoàn toàn không biết nói gì nữa.

Cũng chính vào khoảnh khắc đó cậu mới nhận ra, từ giây phút mình nhắc đến Trì Tích Đình thì thân phận Chử Duật trong cuộc đối thoại đã không còn là lãnh đạo nữa.

Hắn chỉ là Chử Duật.

Một Chử Duật tự nguyện đặt bản thân và Trì Tích Đình ngang hàng với nhau.

Trì Hòa Viên ôm lòng dạ rối bời đi ra khỏi phòng làm việc của Chử Duật, lúc đứng trong thang máy tinh thần vẫn còn trong trạng thái bị đả kích đến hoảng hốt.

Chử Duật thích Trì Tích Đình ở điểm nào nhỉ?

Trì Tích Đình trong mắt Chử Duật thật sự ưu tú đến vậy sao?

Có lẽ Trì Hòa Viên chưa bao giờ thực sự quan tâm tìm hiểu về Trì Tích Đình.

Cũng chính vì sự hiểu biết hời hợt đó mà cậu đã quá vội vàng, quá chắc chắn khi đưa ra kết luận rằng Trì Tích Đình không xứng với Chử Duật.

Đúng.

Tuy Trì Hòa Viên không dám thừa nhận, nhưng giờ ngẫm lại mới thấy, lúc nói ra câu đó chẳng phải cậu đã ngầm thể hiện suy nghĩ của mình rồi sao?

Nếu Trì Hòa Viên thật sự đứng trên lập trường của một người em trai để nhìn nhận mối quan hệ của hai người họ, cậu nhất định sẽ không chút do dự nói với Chử Duật rằng chính hắn mới không xứng với Trì Tích Đình.

Nhưng cậu đã không làm vậy.

Trì Hòa Viên mím môi, trong lồng ngực lập tức dâng lên một cảm giác xấu hổ và tự trách.

Thậm chí cậu còn nói thẳng với Trì Tích Đình rằng anh và Chử Duật không hợp nhau.

Vẻ mặt im lặng của Trì Tích Đình chiều hôm đó cũng đột nhiên hiện về trong tâm trí Trì Hòa Viên.

Tiêu rồi.

Trì Hòa Viên lòng như tro tàn nhìn cánh cửa thang máy.

Xấu hổ đến mức muốn đập đầu chết trong thang máy có được không?

Trì Hòa Viên hồn bay phách lạc cố gắng chịu đựng hết một ngày làm việc, gần đến giờ tan làm thì gửi tin nhắn cho Trì Tích Đình bảo anh đợi mình một chút, cũng không thèm tăng ca nữa mà nhanh chóng chào hỏi Giang Hạo rồi chuồn về đúng giờ.

Trì Tích Đình nhận được tin nhắn của Trì Hòa Viên thì không ngạc nhiên lắm, đoán thầm chắc là Trì Hòa Viên có tin gì mới rồi, cũng không phàn nàn chuyện cậu làm lỡ giờ tan làm của mình nữa mà ngoan ngoãn đợi Trì Hòa Viên ở sảnh tầng một.

Trì Hòa Viên vội vã chen ra khỏi thang máy, vừa đảo mắt tìm đã thấy Trì Tích Đình đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh, đờ đẫn nhìn lên trần nhà thả hồn đi đâu đó.

"Anh." Trì Hòa Viên tăng tốc bước tới, gọi Trì Tích Đình một tiếng rồi nói: "Đi thôi, hôm nay đi ăn ngoài đi, em mời."

Thành thật mà nói....

Câu nói ngắn ngủi này khiến Trì Tích Đình chấn động toàn thân.

Trì Hòa Viên thường ngày có mấy khi xưng 'em' đâu.

Còn mời cơm nữa?

Có khi nào thằng bé đã gây ra chuyện gì rồi không?

"Ê..." Trì Tích Đình do dự ngồi thẳng dậy, kín đáo nhìn Trì Hòa Viên từ trên xuống dưới một lượt, thành thật hỏi: "Sao tự dưng em lại khúm núm thế?"

Bình thường trông cũng ngầu lòi lắm mà.

Sao hôm nay lại xưng 'em' rồi?

Trì Hòa Viên: "......"

"Trì Tích Đình!" Trì Hòa Viên nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhấc cái mông lên, đi theo tôi, nhanh lên."

Trì Tích Đình lúc này mới thoải mái thở phào một hơi dài.

Như này có phải dễ chịu biết bao nhiêu không.

Trì Hòa Viên bị Trì Tích Đình chọc cho tức nghẹn họng, lúc lái xe mới muộn màng cảm thấy mình thật sự hơi dễ bị Trì Tích Đình dắt mũi.

"Ăn gì đây?" Trì Hòa Viên thở dài nặng nề, cuối cùng vẫn thỏa hiệp chấp nhận hiện thực, ngoan ngoãn cung phụng ông anh nhà mình: "Ăn tạm gì đó gần đây thôi nhỉ, ăn xong tôi đưa anh về."

Trì Tích Đình ừ một tiếng, cũng không khách sáo mà mở điện thoại ra bắt đầu lướt Dazhong Dianping, cuối cùng chọn được một quán ăn Giang Tây.

Trì Hòa Viên không có ý kiến gì, để cho Trì Tích Đình toàn quyền quyết định, dẫn người đến nhà hàng rồi ngồi phịch xuống như trút được gánh nặng, chống cằm nhìn Trì Tích Đình tự gọi món.

Cậu chỉ phụ trách ăn và thanh toán thôi.

Ít người nên Trì Tích Đình cũng không gọi nhiều, gọi ba món là gần đủ ăn rồi, thế mà Trì Hòa Viên lại thấy ít quá, cầm lấy thực đơn gọi thêm vài món nữa, thuận miệng nói: "Ăn không hết thì gói mang về, mai anh mang ra hâm lại vẫn ăn được."

Trì Tích Đình: "...Sao lại là anh mang về?"

"Vì tôi biết nấu cơm." Trì Hòa Viên không thèm ngẩng đầu lên: "Hôm nào anh học được cách nấu cơm thì đồ ăn còn thừa sẽ thuộc về tôi."

Trì Tích Đình quả quyết: "Thôi dẹp đi, cơm thừa cũng ngon lắm chứ bộ."

Trì Hòa Viên bật cười: "Anh có chút chí tiến thủ đi chứ Trì Tích Đình."

"Nói chuyện nghiêm túc này." Trì Tích Đình hỏi: "Em gây chuyện gì à? Sao hôm nay lại muốn mời anh ăn cơm?"

"Tôi thì gây chuyện gì được chứ? Công dân tốt tuân thủ pháp luật đó biết không?"

"......"

Thấy mặt Trì Tích Đình nhăn nhó như vừa ăn phải ruồi, Trì Hòa Viên gãi gãi cằm, đắn đo một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi cảm thấy tôi chẳng hiểu gì về anh cả."

Lời giãy bày đột ngột này khiến Trì Tích Đình ngẩn người một chút, mãi một lúc mới rầu rĩ lên tiếng: "Em muốn hiểu anh để làm gì? Nắm được thóp của anh rồi tống tiền à?"

Trì Hòa Viên: "...Anh có thể bớt cợt nhả đi được không? Có thể chân thành chút được không?"

Trì Tích Đình nghẹn họng, môi mấp máy, cúi mắt suy nghĩ một hồi lâu rồi mới phối hợp tiếp lời: "Thật ra anh cũng cảm thấy anh chẳng hiểu gì về em cả."

Trì Hòa Viên: "......"

Dẹp mọe đi.

Không có được giây phút nào cho nghiêm túc.

"Hôm nay tổng giám đốc Chử có tìm tôi nói chuyện." Trì Hòa Viên chịu thua, cạn lời chủ động chuyển chủ đề.

Nhắc đến chuyện mình quan tâm, vẻ mặt Trì Tích Đình cũng nghiêm túc hẳn lên, hỏi: "Rồi sao nữa? Hai người đã nói những gì?"

Trì Hòa Viên quay đầu lại đối diện với đôi mắt sáng long lanh của Trì Tích Đình, lý trí vốn luôn rất mạnh mẽ cũng tan biến không còn sót lại chút nào, dù biết rằng nội dung cuộc nói chuyện với lãnh đạo không nên tiết lộ ra ngoài nhưng vẫn dành cho Trì Tích Đình một ngoại lệ, chỉ do dự hai giây đã kể hết toàn bộ.

"Tổng giám đốc Chử không nói nhiều lắm, nhưng tôi cảm thấy anh ấy chắc là... chắc là đã tin tưởng tôi rồi." Trì Hòa Viên nói: "Anh ấy cũng nói giống như anh vậy, bảo tôi cứ nhận dự án này trước đã."

"Nhưng tôi cảm thấy tổng giám đốc Chử chắc hẳn còn có những thủ đoạn và con át chủ bài khác, xét tình hình hiện tại thì tôi cảm thấy tổng giám đốc Chử có vẻ đang chiếm ưu thế hơn."

Trì Tích Đình bất giác nhíu mày.

Con át chủ bài của Chử Duật ư?

Trì Tích Đình nhanh chóng suy luận, theo phản xạ đặt mình vào vị trí của Chử Duật để xem xét tình hình và cục diện hiện tại.

Chẳng lẽ...

Dự án ban đầu mà Chử Duật giao cho bộ phận kỹ thuật vốn đã có vấn đề?

Một tia sáng lóe lên trong đầu Trì Tích Đình, như thể vừa bắt được một manh mối mờ mịt, đầu óc bỗng chốc sáng rõ, từ những manh mối mà mình đang có bắt đầu xâu chuỗi thành một mạch suy nghĩ hoàn chỉnh.

Có lẽ lần này anh chủ động giới thiệu sớm Trì Hòa Viên cho Chử Duật là lựa chọn đúng đắn nhất.

Suy nghĩ của Trì Tích Đình thoáng chốc bị phân tán.

Sự thất bại của Chử Duật trong tác phẩm gốc có lẽ là do thất bại ở mặt thời gian, chỉ chậm một bước thôi, không kịp thời tìm được một người đáng tin cậy ở bộ phận kỹ thuật, đến lúc tìm được Trì Hòa Viên thì đã quá muộn.

Trì Hòa Viên là một người quá chính trực và có lý tưởng riêng, cho nên lúc Giang Hạo tìm đến hỏi cậu có nhận làm job ngoài không thì đã bị cậu dứt khoát từ chối. Giang Hạo thấy thế thì bỏ qua Trì Hòa Viên, chọn một người khác trong số nhân viên back-end, chính điều này đã khiến vấn đề vốn có của dự án bị lộ ra sớm hơn.

Tuy nhiên tất cả những điều này cũng chỉ là suy đoán của Trì Tích Đình, trước khi có bằng chứng xác thực anh không dám tùy tiện đưa ra kết luận, chỉ có thể tạm thời giữ lại tất cả những phỏng đoán trong lòng.

Trì Tích Đình quản lý biểu cảm rất tốt, không để lộ chút cảm xúc nào trên mặt, chỉ phối hợp ồ một tiếng rồi mới nói: "Thế thì em cứ nghe theo Chử Duật đi, nhận dự án trước đã, những chuyện còn lại hẵng bàn sau."

Trì Hòa Viên híp mắt nói: "Tôi quan tâm chuyện này cũng là lẽ thường tình, dù sao đó cũng là bộ phận của tôi, tôi phải để ý đến con đường phát triển sự nghiệp của mình, còn anh thì..."

Trì Hòa Viên quay đầu nhìn Trì Tích Đình chằm chằm, hỏi: "Sao anh cũng quan tâm thế, anh là vì cái gì? Vì bản thân mình hay là vì..."

"Vì Chử Duật?"

Trì Tích Đình sửng sốt, tim cũng hẫng đi nửa nhịp.

"Trì Tích Đình ơi...anh ơi." Trì Hòa Viên chống cằm nhìn Trì Tích Đình, lại hỏi câu hỏi giống như lần trước, thế nhưng lần này giọng điệu chắc chắn hơn nhiều:

"Anh yêu Chử Duật rồi đúng không?"

Môi Trì Tích Đình khẽ mím lại, hàng mi cũng run rẩy nhè nhẹ, trong mắt lộ ra chút cảm xúc né tránh.

Anh không biết.

Thật sự không biết.

Anh chưa từng rung động với ai, cuộc sống ở đời trước hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của bản thân, chỉ bị động cuốn trôi theo dòng chảy của thời đại.

Áp lực gia đình, áp lực xã hội, áp lực của bản thân, ép cho anh đến mức không còn sức lực để mơ tưởng đến bất kỳ điều gì khác.

Lúc nhỏ chỉ một lòng muốn học thật giỏi, thi đỗ vào một trường đại học tốt mới có nhiều lựa chọn hơn cho tương lai. Đến khi trưởng thành bước chân vào xã hội thì toàn bộ sức lực đều dồn vào công việc, đừng nói đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới, ngay cả những mối quan hệ vốn có cũng lần lượt rạn nứt vì áp lực cuộc sống quá lớn.

Anh không yêu đương, cũng chưa từng nghĩ đến việc yêu đương.

Bước sang thế giới mới...quỹ đạo cuộc đời anh cũng đã thay đổi hoàn toàn. Tất cả những ràng buộc xiềng xích của đời trước đều tan biến như mây khói ngay từ khoảnh khắc anh bước vào thế giới này.

Thế nhưng cái tâm lý né tránh và một loại cảm giác... 'không xứng được yêu thương' vẫn khiến Trì Tích Đình không dám tin rằng sẽ có một người yêu mình, cũng không dám mạnh dạn bước vào một con đường mà mình chưa từng đặt chân tới.

Thấy Trì Tích Đình không nói gì, Trì Hòa Viên khẽ thở dài: "Đừng có rối rắm làm gì anh ơi. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, tình cảm không phức tạp đến vậy đâu."

Trì Tích Đình ngước mắt nhìn Trì Hòa Viên, ác độc buông một câu: "Em đã yêu ai chưa mà dám dạy đời anh thế?"

Trì Hòa Viên: "...Ăn cơm đi anh zai!"

Nhiều đồ ăn như vậy cũng không chặn nổi cái miệng độc địa của Trì Tích Đình.

Đồ ăn ở quán này rất nhiều, nếu theo số lượng Trì Tích Đình gọi ban đầu thì hai người họ có thể ăn hết, thế mà Trì Hòa Viên còn không biết ước chừng lại gọi thêm mấy món nữa, giờ thì áp lực thêm mấy phần.

Cuối cùng vẫn không xử hết được.

Trì Tích Đình bị ép phải xách một túi lớn đồ ăn thừa về nhà.

Hậu quả của việc ăn quá nhiều chính là cả người đờ đẫn vì tinh bột.

Trì Tích Đình vừa mới về đến nhà đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, cố gắng lê lết thân già cất đồ ăn thừa vào tủ lạnh, rồi lại tự động viên bản thân gần nửa tiếng đồng hồ mới hoàn thành được công đoạn tắm rửa vĩ đại, nằm lên giường chưa đầy hai phút đã ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại đã là 8 giờ sáng hôm sau.

Lần đầu tiên Trì Tích Đình được trải nghiệm cảm giác sung sướng khi ngủ đủ giấc, lúc thức dậy đi làm cũng không còn cảm thấy đau khổ dằn vặt như thường ngày nữa.

Quá tuyệt vời.

Quả nhiên ngủ sớm dậy sớm mới là lối sống lành mạnh.

Trì Tích Đình tự khen ngợi thói quen sinh hoạt lành mạnh hiếm có của mình, hài lòng lăn xuống giường, tỉnh táo hoàn thành việc vệ sinh cá nhân, ăn tạm bữa sáng ở một quán ăn gần nhà, lề mề đến gần 9 giờ mới mò đến công ty chấm công.

Vừa mới bước vào văn phòng, Trì Tích Đình đã mơ hồ cảm thấy không khí trong phòng không ổn cho lắm, tất cả nhân viên không biết là cố ý hay vô tình mà đều quay đầu lại nhìn anh một cái.

Trì Tích Đình nghi ngờ lướt một vòng xung quanh phòng, rồi đột nhiên chạm mắt với Lê Dạng.

Lê Dạng nháy mắt với Trì Tích Đình, Trì Tích Đình khựng lại, ngơ ngác bước tới hỏi cô: "Sao thế?"

Lê Dạng kéo nhẹ tay áo Trì Tích Đình, ra hiệu cho anh lại gần một chút.

Trì Tích Đình vẫn còn đang thắc mắc nhưng cũng nghe lời Lê Dạng cúi người xuống, nghe cô thủ thỉ bên tai: "Mấy hôm trước cậu và Hoắc Hựu Thâm đi công tác thành phố M phải không?"

Trì Tích Đình sửng sốt liếc Lê Dạng một cái, dường như không hiểu tại sao cô lại nhắc đến chuyện này.

"Nghe nói người phụ trách dự án các cậu làm hồi đó đã đến thành phố B từ hôm qua rồi, chắc hôm nay sẽ qua công ty gặp tổng giám đốc Chử." Lê Dạng mím môi lén lút nhìn Trì Tích Đình, do dự một lát rồi lại nói tiếp: "Nhưng hình như tối qua Hoắc Hựu Thâm đã đi ăn cơm cùng họ rồi..."

Hành động này tương đối nhạy cảm.

Rõ ràng là hai người cùng đi công tác, khả năng cao cũng là hai người cùng hoàn thành dự án, nhưng người phụ trách dự án đi công tác ở đây lại chỉ mời một trong hai người đi ăn cơm.

Hơn nữa...

Lê Dạng lại nhướn mày liếc Trì Tích Đình.

Nhìn cái mặt này của Trì Tích Đình thì có vẻ như anh chẳng biết mô tê gì.

Lê Dạng cảm thấy bất bình thay cho Trì Tích Đình, hạ giọng nói: "Mọi người đều biết chuyện này cả rồi, rõ ràng có thể bí mật..."

Mời thì bí mật mà mời, lại cứ thích làm rùm beng lu loa cho mọi người biết hết, Lê Dạng cực kỳ ghê tởm và khinh thường cái thể loại hành vi này.

Cũng không biết Hoắc Hựu Thâm có can thiệp vào chuyện này hay không.

Đầu óc Trì Tích Đình giờ cũng đang hết sức hỗn loạn, đồng tử hơi híp lại, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nếu là Triệu Văn đến thì không lý nào lại mời riêng Hoắc Hựu Thâm đi ăn, Hoắc Hựu Thâm và Triệu Văn đâu có qua lại gì về nghiệp vụ, chuyện dự án thì Hoắc Hựu Thâm lại chẳng hề được nhúng tay vào chút nào.

Trừ khi...

Trừ khi là Giang Chi Miểu giở trò.

Trì Tích Đình chau mày nói với Lê Dạng: "Không sao mà, tôi biết rồi. Cảm ơn cậu đã thông báo cho tôi."

Lê Dạng há miệng như còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Trì Tích Đình không mấy để tâm thì đành phải ngậm miệng lại, dẹp đi ý định nhiều chuyện của mình, dõi theo Trì Tích Đình đi về bàn làm việc.

Lê Dạng có một niềm tin và sự ngưỡng mộ mù quáng đối với Trì Tích Đình.

Thỉnh thoảng Lê Dạng sẽ chia sẻ một vài thông tin với Trì Tích Đình, nhưng cô vẫn có lý trí và chừng mực nhất định, có thể đưa ra ý kiến và suy nghĩ nhưng chưa bao giờ dám ảo tưởng sẽ can thiệp vào hành vi của Trì Tích Đình.

Lời của Lê Dạng cũng gây ra ảnh hưởng nhất định cho Trì Tích Đình, lúc quay về chỗ làm việc thì không lơ đãng như mọi khi nữa mà tập trung suy nghĩ kỹ về ý đồ của Giang Chi Miểu.

Thật ra cũng không khó đoán cho lắm.

Chẳng qua là muốn giành chút công lao cho Hoắc Hựu Thâm mà thôi.

Dù sao bây giờ cũng đang ở giai đoạn cuối của cuộc cạnh tranh, Hoắc Hựu Thâm chắc chắn cũng đã nói chuyện với Giang Chi Miểu về cuộc thi nhằm chọn ra nhân viên chính thức giữa ba người họ. Giang Chi Miểu tính toán rất đơn giản, dự án của Thụy Phong là dự án có cấp độ cao nhất và được coi trọng nhất mà Hoắc Hựu Thâm có thể tiếp xúc ở giai đoạn này, nếu có thể xin xỏ được một phần lợi ích từ đó thì Hoắc Hựu Thâm sẽ nhận được rất nhiều ưu thế.

Mấu chốt không phải là ai làm dự án, mà là dư luận cho rằng ai đã bỏ ra nhiều công sức hơn, chiếm được nhiều phần hơn trong sự thành công của dự án.

Nói cách khác chính là lợi dụng sức mạnh của dư luận.

Cho dù chỉ bỏ ra có một phần, nhưng nếu biết thao túng truyền thông hợp lý thì truyền đến tai người khác có thể biến thành tám phần công sức.

Trì Tích Đình bĩu môi không vui, cực kỳ xem thường nhân cách đạo đức của hai nhân vật chính trong cuốn sách này, không tập trung làm việc xây dựng sự nghiệp đi mà cứ thích giở mấy trò mèo sau lưng.

Trì Tích Đình cũng không phải loại người chỉ biết im lặng chịu thiệt thòi, đang định nhắc khéo Thẩm Chi Triết mấy câu thì chợt thấy vài bóng người nhốn nháo bên ngoài cửa kính.

Giang Chi Miểu cười nói với Thẩm Chi Triết: "Chúng tôi đường đột đến thăm thế này lại làm lỡ công việc của ngài mất rồi, thật sự xin lỗi."

Thẩm Chi Triết mỉm cười thờ ơ nói: "Khách sáo quá rồi, tiếp đón khách hàng cũng là một trong những trách nhiệm của tôi, có giám đốc Giang và giám đốc Triệu cùng đến thăm hôm nay là vinh hạnh của bộ phận marketing chúng tôi."

Nụ cười của Thẩm Chi Triết chẳng chạm đến đáy mắt, khóe môi cũng chỉ nhếch lên một chút rồi lại hạ xuống.

Triệu Văn đến tập đoàn nhà họ Chử còn coi như khá hợp lý, dù sao cũng là đối tác.

Chuyến thăm của Giang Chi Miểu thì thật sự là quá đường đột rồi, không hẹn trước, không có lý do, chỉ vin vào mối quan hệ với Thụy Phong mà đi cùng Triệu Văn đến.

Còn làm mấy cái trò tiểu nhân khó hiểu nữa.

Thẩm Chi Triết liếc nhìn Hoắc Hựu Thâm đang đứng bên cạnh, mím môi suy tư gì đó.

Có lẽ cảm nhận được điểm dừng ánh mắt của Thẩm Chi Triết, Giang Chi Miểu cười giải thích: "Đây là lần đầu tiên chúng tôi có cơ hội tới thăm tập đoàn nhà họ Chử, nhiều thứ vẫn chưa quen thuộc lắm, vừa hay lần trước anh Hoắc đây có tham gia hợp tác dự án với chúng tôi, hai bên cũng được coi như là thân thiết, tôi mặt dày nhờ anh Hoắc đến giới thiệu đôi chút. Ngài không để bụng chứ?"

Thẩm Chi Triết cười giả lả: "Đương nhiên là không rồi, tùy ngài thôi."

Vừa dứt lời, Thẩm Chi Triết tắt ngay nụ cười, mắt nhìn thẳng không thèm bố thí cho Giang Chi Miểu thêm một ánh nhìn nào nữa.

Sau màn kịch vừa rồi, ấn tượng của Thẩm Chi Triết về Giang Chi Miểu chỉ có thể gói gọn trong hai chữ.

Ngu ngốc.

Nói năng cũng ngu, hành động cũng ngu.

Hoắc Hựu Thâm cũng vậy, không biết là bị ép đến mức không thể từ chối hay là vốn dĩ chẳng hề có ý định từ chối.

Thẩm Chi Triết cất bước đi về phía trước, ánh mắt trầm lặng sâu thẳm.

Vượt mặt cấp trên tự ý đi tiếp xúc với khách hàng, thậm chí còn bí mật đi ăn cơm với nhau.

Nghĩ thôi cũng thấy hoang đường đến nực cười.

Đi qua văn phòng nhóm C, Giang Chi Miểu dường như phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên dừng bước, ánh mắt chiếu thẳng vào trong phòng rồi dừng lại ở một góc.

Thấy Giang Chi Miểu đứng yên, Hoắc Hựu Thâm đi bên cạnh bèn nhíu mày liếc sang, phát hiện Giang Chi Miểu đang nhìn Trì Tích Đình thì lặng lẽ đưa tay kéo nhẹ vạt áo của y, ra hiệu cho y đừng gây chuyện nữa.

Hoắc Hựu Thâm có biết hành vi của Giang Chi Miểu là không phù hợp không?

Đương nhiên là biết rồi.

Chẳng qua là một người muốn đánh một người cam chịu mà thôi.

Dự án của Thụy Phong hoàn toàn không có sự tham gia của Hoắc Hựu Thâm, cậu ta chỉ được làm chân chạy vặt, bay một quãng đường xa để tìm hiểu sản phẩm, sau đó không còn nhận được bất kỳ thông tin nào liên quan đến dự án nữa, uổng phí tất cả sự chuẩn bị và nỗ lực cậu ta đã bỏ ra cho dự án này.

Không cam tâm là điều chắc chắn.

Nhưng cho dù có không cam tâm đến mấy, với địa vị hiện tại của cậu ta thì cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể cắn răng nuốt hết tủi nhục vào lòng.

Tính tình Giang Chi Miểu vốn kiêu ngạo, lại được nuông chiều từ bé đến lớn, chưa từng bị ai làm trái ý hay từ chối, cũng chưa bao giờ không có được thứ mình muốn.

Lối sống huênh hoang đó cũng áp dụng cho cả những người y quan tâm.

Chỉ cần Hoắc Hựu Thâm muốn, y sẽ cố gắng hết sức để giúp Hoắc Hựu Thâm có được.

Bất kể là dự án hay cái suất chuyển chính thức chết tiệt kia.

Chỉ cần Hoắc Hựu Thâm muốn, y sẽ dâng tất cả lên cho cậu ta.

Giang Chi Miểu không để ý đến hành động nhỏ của Hoắc Hựu Thâm, híp mắt lại, đột nhiên cong môi nói với Thẩm Chi Triết: "Hiếm có cơ hội hợp tác với tập đoàn nhà họ Chử, hôm nay lại may mắn được đến tham quan trụ sở tập đoàn, trải nghiệm này dù đối với tôi hay đối với giám đốc Triệu đều vô cùng quý giá, chúng tôi cũng rất trân trọng..."

Thẩm Chi Triết nhíu mày, không biết Giang Chi Miểu lại định giở trò gì nữa đây, nhất thời quên che giấu đi thái độ mất kiên nhẫn của mình, cả khuôn mặt đột nhiên nhăn nhúm lại, nhìn Giang Chi Miểu như thể đang nhìn một tên thần kinh.

"Ngày mai giám đốc Triệu phải về thành phố M rồi, hay là chúng ta chụp chung một tấm ảnh nhé." Giang Chi Miểu liếc Triệu Văn một cái, nói lời đề nghị.

Triệu Văn đứng thẳng người theo phản xạ, nhìn Giang Chi Miểu hai giây, sau khi nhận được ám hiệu thì đưa tay lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ mà cười ngây ngô hai tiếng, nói: "Phải, phải, cơ hội hiếm có, cơ hội hiếm có mà."

Thẩm Chi Triết liếc Triệu Văn một cái, rồi lại nhìn Hoắc Hựu Thâm.

Vẻ mặt Hoắc Hựu Thâm cuối cùng cũng xuất hiện chút ngượng ngùng, bối rối loay hoay sau lưng Giang Chi Miểu, nghiêng đầu không dám nhìn thẳng Thẩm Chi Triết.

Giang Chi Miểu nhún vai nói với Thẩm Chi Triết: "Không lẽ có chút yêu cầu nhỏ nhoi này mà giám đốc Thẩm cũng không thể đáp ứng cho chúng tôi được sao?"

Thẩm Chi Triết lặng lẽ nghiến răng hàm, cười giả tạo: "Sao có thể chứ? Chụp ảnh chung thôi chứ có gì đâu, nhưng mà..."

"Nhưng mà gì?" Giang Chi Miểu nhướn mày: "À, chỉ có mấy người chúng ta thôi, ờm... tôi thấy đứng ở đây cũng không tệ, tìm đại một ai đó chụp cho chúng ta tấm hình là được nhỉ."

Có lẽ sợ đề nghị của mình bị từ chối, Giang Chi Miểu nhanh chóng ngắt lời Thẩm Chi Triết, quyết định thay cho đối phương: "Tôi thấy cậu bạn kia trông khá quen mắt, hay là để cậu ấy giúp một tay nhé?"

Theo hướng nhìn của Giang Chi Miểu, bóng dáng Trì Tích Đình đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Thẩm Chi Triết cảm thấy lông mày của mình sắp kết hôn trong ngày hôm nay rồi, một cục tức nghẹn ở ngực không nhổ không nuốt được.

Bị ánh mắt của Giang Chiểu bám riết, Thẩm Chi Triết thấy mình đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Xét về thân phận, anh ta rất khó từ chối Giang Chi Miểu. Giang Chi Miểu đại diện cho công ty nhà họ Giang, nhưng Thẩm Chi Triết chỉ là giám đốc một phòng ban của tập đoàn nhà họ Chử, hoàn toàn không thể đại diện cho cả công ty, chỉ riêng khía cạnh này thôi anh ta đã thua Giang Chi Miểu một bậc rồi.

Huống hồ giờ còn đang ở trong tòa nhà của tập đoàn Chử.

Với tư cách là chủ nhà, lời nói và hành vi của Thẩm Chi Triết không thể tránh khỏi phải khách sáo nể nả vài phần.

Thẩm Chi Triết đắn đo hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nặng nề thở ra một hơi trong lòng, quay đầu nhìn Trì Tích Đình, cất tiếng gọi: "Trì Tích Đình."

Trì Tích Đình đang tập trung nhìn màn hình máy tính thì đột nhiên bị dọa giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn sang, vừa hay chạm phải ánh mắt phức tạp của Thẩm Chi Triết.

"Cậu qua đây chút."

Thẩm Chi Triết tiếp tục nói dưới ánh mắt tò mò của toàn bộ nhân viên trong văn phòng.

Tim Trì Tích Đình khẽ nhói lên, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn đáp lời rồi đứng dậy đi thẳng về phía Thẩm Chi Triết.

Vừa mới đến cửa văn phòng, Trì Tích Đình đã phát hiện mấy người quen đang đứng cách Thẩm Chi Triết không xa.

Trì Tích Đình đờ đẫn quay đầu nhìn Thẩm Chi Triết.

Vẻ mặt Thẩm Chi Triết cũng có chút bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đến mức Trì Tích Đình nhìn xong là muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Nhìn cái mặt nhăn nhó này là biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp rồi.

Trì Tích Đình rút ra kết luận.

Quả nhiên, Thẩm Chi Triết còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Chi Miểu đứng bên cạnh ung dung xem kịch đã lên tiếng: "Lâu rồi không gặp nhỉ, cậu bạn."

Trì Tích Đình bị giọng điệu của Giang Chi Miểu làm cho ớn lạnh, cứng ngắc gật gật đầu, nói: "Lâu rồi không gặp ạ, chào anh..."

"Gọi tôi là giám đốc Giang đi." Giang Chi Miểu nói.

Trì Tích Đình rất nghe lời: "Chào giám đốc Giang."

"Tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp một việc." Giang Chi Miểu kéo Hoắc Hựu Thâm lại sát bên cạnh, rồi lại cười vẫy tay bảo Triệu Văn đứng sang phía mình, sau đó mới nói tiếp với Trì Tích Đình: "Đây là lần đầu tiên chúng tôi hợp tác, tôi thấy rất có ý nghĩa. Hiếm khi có dịp đến thăm tập đoàn Chử, nếu không lưu lại chút kỷ niệm thì thật đáng tiếc. Tôi nghĩ là nên chụp một bức ảnh kỷ niệm."

Giang Chi Miểu nói có mấy câu mà đã khéo léo gộp mấy người xung quanh lại thành một nhóm, Hoắc Hựu Thâm cũng bị Giang Chi Miểu giữ chặt bên mình.

"Giờ chỉ thiếu người chụp ảnh cho chúng tôi nữa thôi, chắc phải làm phiền cậu chút rồi."

Giang Chi Miểu cong môi cười với Trì Tích Đình, giọng điệu có vẻ như đang thân thiện nhờ vả nhưng thật ra là đang ra lệnh, như thể đã chắc chắn rằng Trì Tích Đình không dám mà cũng không thể từ chối y.

Y đường đường là giám đốc Giang, là nhị công tử nhà họ Giang, còn Trì Tích Đình thì sao? Chỉ là một nhân viên quèn mà thôi, lấy đâu ra tư cách mà dám từ chối y?

Trì Tích Đình không nói nên lời nữa.

Nếu anh có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt anh.

Chứ không phải là thứ thủ đoạn ghê tởm này.

Dù Trì Tích Đình đã lăn lộn chốn công sở bao nhiêu năm, trải qua không ít chuyện bẩn thỉu lớn nhỏ, nhưng những gì Giang Chi Miểu làm hôm nay quả thật là một trong những chuyện buồn nôn nhất trong suốt mười mấy năm đi làm của anh.

Lén lút giở trò sau lưng thì thôi đi, giờ còn mặt dày lôi cả cái trò hèn hạ đó ra trước mặt anh nữa à?

Nuốt không nổi cục tức này nữa trời ơi.

Trì Tích Đình tức đến mức bật cười.

Không khí lập tức rơi vào trạng thái kì dị vì tiếng cười này của Trì Tích Đình.

Thẩm Chi Triết đứng bên cạnh lặng lẽ cụp mắt nhìn Trì Tích Đình, linh cảm mách bảo rằng có lẽ cậu chàng này sắp bùng nổ rồi. Anh ta nuốt nước bọt định mở miệng giải vây cho êm chuyện thì lại thấy Giang Chi Miểu bắt đầu khó chịu vì phản ứng của Trì Tích Đình.

"Cậu cười cái gì?" Giang Chi Miểu không cười nữa, lạnh lùng nhìn Trì Tích Đình chằm chằm.

Trì Tích Đình thờ ơ nhún vai, nói: "Anh nghĩ tôi sẽ nghe lời anh hả? Anh tự đề cao bản thân quá rồi đấy."

Giang Chi Miểu nhíu mày.

"Tôi chỉ là một thực tập sinh mà thôi, anh nghĩ tôi cần phải giống như Thẩm Chi Triết mà chăm chăm đi bảo vệ danh tiếng của tập đoàn Chử, ngọt ngào cam chịu phục tùng anh sao?" Giọng Trì Tích Đình lạnh như băng, còn không quên châm chọc Thẩm Chi Triết đang đứng bên cạnh chẳng dám làm gì: "Tôi chả quan tâm, tôi hoàn toàn có thể từ chức ngay bây giờ."

Thẩm Chi Triết cảm thấy sống lưng lạnh buốt, lắp bắp mãi mới thốt nên lời: "Này Trì...Tiểu Trì...cậu..."

Trì Tích Đình lạnh lùng liếc Thẩm Chi Triết, sau đó vô cảm quét mắt sang kẻ hưởng lợi im thin thít đứng bên cạnh Hoắc Hựu Thâm, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Nhưng mà sau khi tôi từ chức thì mấy người nên chuẩn bị tinh thần mà gánh lấy hậu quả đi, dù sao thì dự án của Thụy Phong..."

"Cũng là do một mình tôi làm." Trì Tích Đình nhấn mạnh từng chữ.

"Những sản phẩm mang tính chu kỳ thế này, đừng mơ mộng rằng chỉ với một bộ giải pháp là có thể giải quyết triệt để mọi vấn đề." Trì Tích Đình chậm rãi lên tiếng: "Tôi đi thì không sao, nhưng quan hệ hợp tác giữa mấy người có thể tiếp tục được hay không thì tôi không dám chắc."

Rõ ràng là bị chọc trúng chỗ đau, Triệu Văn có chút hoảng hốt, vốn còn đang đứng bên cạnh giả vờ như vô can giờ lại cuống quýt đứng ra làm người hòa giải, dang tay ra trấn an Trì Tích Đình: "Ôi dào ôi dào, sao tự dưng lại nói chuyện này, chúng tôi đến đây là để giao lưu dự án với các cậu mà, đừng nói chuyện căng thẳng như vậy. Có hòa khí thì mới vui vẻ hợp tác làm ăn được chứ."

Sắc mặt Giang Chi Miểu cũng trầm xuống, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ, phản bác lại: "Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?"

Cả khuôn mặt Trì Tích Đình đều hiện rõ vẻ bất cần đời: "Không phải đang uy hiếp anh, mà là đang ra lệnh cho anh."

Giờ Trì Tích Đình chẳng còn gì mà phải sợ nữa, có gì cần phải e dè không?

Không hề.

Anh chỉ là một thực tập sinh, thậm chí còn chưa tốt nghiệp, với tư cách là một sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội, lại không có nợ mua nhà, không có nợ mua xe, không có con cái, còn gì để mất đâu mà phải cúi đầu?

Mất việc ở công ty nhà họ Chử, anh vẫn có thể tìm công việc khác.

Anh thật sự không tin Giang Chi Miểu có nhiều quyền lực đến vậy, làm gì có chuyện giống như mấy cuốn tiểu thuyết não tàn viết, chỉ cần mở miệng là khiến anh cả đời này không tìm được chỗ kiếm cơm.

Trì Tích Đình không phải là Thẩm Chi Triết, Thẩm Chi Triết là giám đốc phòng ban, bắt buộc phải cân nhắc đến cảm xúc và lợi ích của tất cả mọi người. Rất nhiều chuyện không phải cứ muốn là làm được, cho dù mối quan hệ cá nhân giữa anh và Thẩm Chi Triết có tốt đến mấy, một khi đã xét trên cương vị việc công thì Thẩm Chi Triết cũng sẽ tuyệt đối không thiên vị anh, thậm chí trong một số tình huống còn sẽ để anh chịu ấm ức, nuốt thiệt thòi vào trong.

Trì Tích Đình hiểu điều đó.

Bởi vì đời trước anh cũng từng làm như vậy.

Cứ luôn tính toán trước sau, cố gắng lo chu toàn cho các bên, vĩnh viễn đặt lợi ích công ty lên hàng đầu.

Nhưng đời này thì khác rồi, cho dù làm trâu làm ngựa thì anh cũng phải làm một con trâu ngựa có khí phách.

Giờ mà còn nhịn nổi cái kiểu bị chèn ép tận mặt thế này, thì chỉ có thể nói là đời trước anh chết chưa đủ thảm, chưa đủ sâu sắc.

"Ra lệnh cho tôi á?" Giang Chi Miểu cau mày.

Thẩm Chi Triết đứng bên cạnh nghe mà thót tim.

"Anh đóng vai trò gì trong dự án này?" Trì Tích Đình hỏi ngược lại: "Anh có liên quan gì với Thụy Phong không? Có dính dáng gì tới tập đoàn nhà họ Chử không? Anh có tư cách gì mà chụp ảnh cùng chúng tôi?"

"Dù sao cũng đang rảnh, anh qua đây chụp cho chúng tôi tấm ảnh đi." Trì Tích Đình mỉm cười.

Giang Chi Miểu: "......"

Thẩm Chi Triết chết tâm nhắm mắt lại.

——————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com