Chương 68: Ngọn núi xuân
"Cậu!" Giang Chi Miểu tức đến suýt hộc máu, giơ tay chỉ vào Trì Tích Đình theo phản xạ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem nào!"
Trì Tích Đình chẳng hề sợ mấy cái lời đe doạ của Giang Chi Miểu, có vẻ cũng đã nhận ra rằng y chỉ là một con cọp giấy vô tích sự, bèn hùa theo đáp ứng nguyện vọng của Giang Chi Miểu.
"Phiền giám đốc Giang chụp cho chúng tôi một tấm ảnh thôi mà." Trì Tích Đình nhỏ nhẹ: "Có chút chuyện cỏn con thế mà chẳng lẽ ngài lại không bằng lòng giúp?"
Giang Chi Miểu siết chặt tay, cười mỉa mai: "Cậu là cái thá gì? Bảo tôi chụp ảnh cho cậu á? Cậu cũng xứng à?"
Thẩm Chi Triết đứng bên cạnh muốn chết lắm rồi.
Anh ta làm việc ở tập đoàn Chử đã được bảy tám năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống phải bó tay toàn tập như thế này.
Thẩm Chi Triết nắm chặt tay.
Cái đầu ngu ngốc này.
Nhanh lên đi chứ!
Nghĩ cách gì đi chứ!
Răng hàm Thẩm Chi Triết sắp bị nghiến nát cả rồi, thậm chí còn nghĩ hay là gọi thẳng Chử Duật qua đây cho xong.
Cũng không biết có phải thành tâm thì linh nghiệm hay không, Thẩm Chi Triết vừa nghĩ đến Chử Duật thì giọng nói của Chử Duật đã vang lên.
"Giám đốc Triệu." Chử Duật bước ra từ trong thang máy, hàng lông mày thoáng nhíu lại trong chốc lát, rất khó để phát hiện.
Triệu Văn nhìn thấy Chử Duật thì mắt sáng lên, vội vàng cúi người bước tới bắt tay Chử Duật, khách sáo nói: "Tổng giám đốc Chử, lâu rồi không gặp."
Chử Duật khẽ gật đầu, bắt tay Triệu Văn xong thì nhìn sang phía Trì Tích Đình.
Trì Tích Đình thấy Chử Duật mới thay đổi một chút cảm xúc trên khuôn mặt, thế nhưng khi ánh mắt hai bên chạm nhau thì lại khôi phục vẻ bình tĩnh thờ ơ thường ngày.
Nhưng mà trái tim đập chệch đi hai nhịp nơi lồng ngực đã tố cáo sự căng thẳng lúc này của Trì Tích Đình.
Trước mặt Chử Duật, anh luôn thể hiện sự chuyên nghiệp và điềm đạm cần thiết của một nô lệ chốn công sở.
Vậy mà lần đầu tiên nổi điên lại làm um sùm ngay trước mặt sếp lớn...
Trì Tích Đình cũng hơi muốn chết một chút.
Nhưng mà không thể phủ nhận rằng ngay cái khoảnh khắc Chử Duật xuất hiện ấy cả người Trì Tích Đình đều được thả lỏng, hoàn toàn giao lại cục diện cho Chử Duật kiểm soát.
Trước đó anh đang đánh cược, cược rằng Triệu Văn sẽ tin lời dọa dẫm nghỉ việc của anh, cũng cược rằng ít nhất thì vẫn có Thẩm Chi Triết cân nhắc và chống lưng cho mình.
Dù sao thì Thẩm Chi Triết không muốn anh nghỉ việc.
Nhưng mà Thẩm Chi Triết lại quá lý trí, Trì Tích Đình cũng chẳng biết được anh ta đứng về phía mình bao nhiêu, cục tức nuốt mãi không trôi khiến anh đành liều mình xả giận trước đã.
Bây giờ thì tốt rồi.
Chử Duật đến rồi.
Phần thắng của anh lớn hơn nhiều rồi.
Chử Duật và Thẩm Chi Triết không giống nhau.
Anh cực kỳ chắc chắn rằng Chử Duật sẽ đứng về phía mình, bảo vệ mình.
Những người có mặt đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Chử Duật. Sau khi Triệu Văn chào xong, mấy người còn lại mới lần lượt hoàn hồn, nối đuôi nhau chào hỏi Chử Duật.
Biểu cảm của Chử Duật không có gì thay đổi, lúc Giang Chi Miểu chào hắn còn bình thản gật đầu, không thể đoán được liệu hắn có chứng kiến cuộc tranh cãi vừa rồi hay không.
Lòng Giang Chi Miểu cực kỳ bất an, y chợt nhớ về tình huống trong buổi tiệc rượu lần trước, Chử Duật dứt khoát mặc kệ thể diện của y mà bảo vệ cho Trì Tích Đình.
Thẩm Chi Triết giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt quan sát tình hình hiện tại rồi lặng lẽ nhích đến bên cạnh Chử Duật, nhỏ giọng nói: "Giám đốc Giang muốn chụp một bức ảnh lưu niệm, không biết tổng giám đốc Chử thấy sao..."
Chụp ảnh lưu niệm là một thủ tục rất bình thường.
Trên trang web chính thức của tập đoàn Chử còn treo cả đống ảnh chụp chung của Chử Duật với lãnh đạo các đối tác, đa số các doanh nghiệp có nhu cầu hợp tác đều sẽ chụp vài tấm ảnh chung tượng trưng, cũng coi như biểu hiện cho sự thiện chí và lòng hiếu khách.
Không chỉ tập đoàn nhà họ Chử, đa số các công ty đều có quy trình này.
Chụp ảnh không phải là vấn đề gì lớn.
Khó là ở việc sắp xếp chỗ đứng.
Truyền thống tranh giành vị trí trung tâm dường như không chỉ xảy ra trong giới giải trí mà còn xuất hiện ở các công ty kinh doanh, thậm chí là trong các buổi tụ tập nhỏ, dù vô tình hay cố ý cũng đều sẽ vì vị trí đứng mà nảy sinh chút mâu thuẫn.
Chử Duật có mặt hóa ra lại là chuyện tốt.
Ít nhất với tình hình hiện tại, Chử Duật chỉ cần nói một câu là có thể quyết định được tất cả, chắc chắn không ai dám làm trái ý hắn, rất nhiều mâu thuẫn ngấm ngầm cũng theo đó mà được giải quyết.
"Được thôi." Quả nhiên Chử Duật không có ý kiến gì, ngước mắt quét một vòng nhìn những người đang có mặt rồi nói: "Đổi chỗ khác đi, đến phòng tiếp khách."
Nụ cười trên mặt Giang Chi Miểu dần cứng lại, nghe vậy cũng không dám lên tiếng, gật đầu qua loa vài cái rồi lặng lẽ đi theo.
Trì Tích Đình ngập ngừng bước đi, ánh mắt dừng lại trên người Chử Duật một hồi lâu, dường như vẫn còn đang băn khoăn không biết vừa rồi Chử Duật có nghe thấy quá trình tranh cãi giữa họ không, cũng phân vân không biết mình có nên đi theo hay không.
Đi theo làm gì?
Chụp ảnh cho mấy người này à?
Trì Tích Đình gãi gãi lòng bàn tay, mới chỉ chậm một bước thôi thì đã cảm thấy sau lưng có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy.
Trì Tích Đình ngẩng đầu lên theo phản xạ, tầm mắt chạm phải đường cằm sắc nét của Chử Duật.
Chử Duật không nhìn Trì Tích Đình mà vẫn dõi về phía trước, đến khi cảm nhận được ánh mắt của anh mới chậm rãi lên tiếng.
"Không sao đâu, đi nào."
Tim Trì Tích Đình đập lệch mất hai nhịp, thuận theo động tác đẩy của Chử Duật mà vươn người về phía trước, giữ khoảng cách nửa vai với Chử Duật rồi lẽo đẽo theo sau.
Đợi đến khi mấy vị kia đều có mặt ở phòng tiếp khách thì Thẩm Chi Triết mới chậm rãi đến sau, còn tiện đường gọi cả Hình Phán Phán tới.
Thẩm Chi Triết cười nói với Giang Chi Miểu: "Cô bé này chụp ảnh đẹp lắm, để cô ấy chụp chắc không vấn đề gì chứ?"
Khóe miệng Giang Chi Miểu sắp liệt mất thôi.
Đã gọi người tới rồi thì y còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ đuổi người ta đi à?
Giang Chi Miểu nghiến chặt răng hàm, giả vờ ôn tồn nói: "Đương nhiên, làm phiền các ngài rồi."
Trì Tích Đình đứng một bên khoanh tay quan sát, ánh mắt bị hành động của Giang Chi Miểu thu hút.
Tính tình Giang Chi Miểu như con nít vậy, có vẻ như chưa từng chịu thiệt thòi gì nên cứ luôn lấy mình làm trung tâm, ngay cả trong tình huống như thế này cũng chỉ chăm chăm bảo vệ sở thích của mình.
Ví dụ như cương quyết đẩy Hoắc Hựu Thâm lên phía trước.
Hoắc Hựu Thâm cũng không phải không biết điều, thấy vậy thì cố sống cố chết từ chối, hai người đẩy qua đẩy lại một hồi lâu mà chưa đứng cho yên vị được.
Trì Tích Đình lắc đầu cảm khái một câu, quả nhiên chốn công sở nào cũng có ngọn núi xuân chứa chấp mấy cặp yêu đương lén lút.
Ngay khoảnh khắc Chử Duật bước vào phòng tiếp khách, mọi người đều ngầm mặc định để cho Chử Duật đứng giữa. Dù gì danh nghĩa cuộc gặp lần này cũng là vì việc hợp tác giữa Thụy Phong và tập đoàn nhà họ Chử, Triệu Văn mồ hôi lấm tấm cũng ráng chen lên đứng cạnh Chử Duật cho phải phép.
Trì Tích Đình không nhúc nhích, quan sát hành động nhỏ của mọi người như xem kịch vui.
Chẳng hạn như Thẩm Chi Triết, anh ta chẳng mấy quan tâm đến việc đứng ở đâu, chỗ nào trống thì đứng vào đó, nhưng mà anh ta vốn là người của tập đoàn Chử, đương nhiên sẽ đứng bên phía Chử Duật.
Vậy thì phạm vi lựa chọn của Giang Chi Miểu bị ít đi rồi.
Đứng cạnh Thẩm Chi Triết thì vị trí quá lệch, đứng cạnh Triệu Văn lại có vẻ như mình thấp hơn Triệu Văn một bậc, quan trọng là trong lòng lại không bỏ được Hoắc Hựu Thâm, thế là càng do dự thì động tác càng lộ vẻ miễn cưỡng và gượng gạo.
"Cậu đứng yên đó đừng động đậy." Giang Chi Miểu lạnh mặt suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn ép Hoắc Hựu Thâm đứng cạnh Triệu Văn, rồi tự đứng sang bên kia của Hoắc Hựu Thâm.
Hoắc Hựu Thâm thấy vậy thì lạnh toát sống lưng, kéo lấy cánh tay Giang Chi Miểu đang định đứng sang bên cạnh cậu ta, miệng không quên nói: "Giám đốc Giang, không nên đâu ạ, tôi đứng bên ngoài là được rồi."
Giang Chi Miểu đứng im không nhúc nhích, còn cố ý nhấn mạnh với thái độ mỉa mai: "Sao lại không nên? Sự hợp tác giữa tập đoàn Chử và Thụy Phong có một phần công sức của cậu trong đó, vừa rồi cậu Trì nói cũng không sai, dự án này không liên quan gì đến tôi, tôi đứng giữa mới không thích hợp."
Lời Giang Chi Miểu vừa dứt, Chử Duật nãy giờ đứng im nhìn hai người kia đẩy tới đẩy lui đột nhiên liếc Trì Tích Đình một cái.
Trì Tích Đình vẫn mải mê xem kịch vui, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Chử Duật.
"Trì Tích Đình." Chử Duật gọi một tiếng.
"Vâng?" Trì Tích Đình đáp lại theo phản xạ: "Sao ạ?"
Chử Duật bình thản lên tiếng: "Lại đây."
Sếp lớn đã lên tiếng, Trì Tích Đình không dám làm trái lời, tạm gác lại tâm trạng hóng hớt mà cất bước đi về phía Chử Duật.
Ánh mắt của mấy người đang đứng đều đổ dồn về phía anh.
Thẩm Chi Triết đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liếc nhìn Chử Duật bên cạnh, rồi lại nhìn khoảng trống giữa mình và Chử Duật, sau đó lặng lẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người, tạo ra chỗ trống tạm thời có thể nhét thêm một người nữa.
Anh ta thì sao cũng được, đứng đâu cũng được.
Nhưng Trì Tích Đình dù sao cũng là người hoàn thành cả dự án, để người ta đứng rìa thì không hay lắm.
Huống chi Hoắc Hựu Thâm kia chẳng làm gì cả, chỉ đi công tác ở thành phố M một chuyến mà cũng được đứng vào trong, làm vậy có hơi không công bằng với Trì Tích Đình.
Thấy Trì Tích Đình đã đến gần, Chử Duật nghiêng đầu hỏi Triệu Văn: "Dự án của Thụy Phong do Tiểu Trì một mình hoàn thành, để Tiểu Trì đứng cạnh ngài chắc không có vấn đề gì chứ?"
Chử Duật nói chuyện rất khách sáo.
Khách sáo đến mức Triệu Văn càng thêm vã mồ hôi, ông ta được sủng mà sợ, ngay lập tức cúi người nói với Chử Duật: "Đương nhiên, đương nhiên rồi, cậu Trì tuổi trẻ tài cao như thế, nếu không có cậu Trì thì dự án này của chúng tôi cũng không thể tiến triển thuận lợi như vậy, cậu ấy đứng đâu cũng được."
Đừng nói là đứng cạnh.
Đứng trên đầu ông ta luôn cũng được.
Đâu cần Chử Duật phải khiêm tốn hỏi như vậy.
Chử Duật vừa trao đổi xong, không khí trong phòng lập tức trở nên kỳ quái.
Giang Chi Miểu lướt qua vai Hoắc Hựu Thâm nhìn sang, gắt gao nhìn chằm chằm vào hành động của Chử Duật và Trì Tích Đình, thấy Chử Duật lùi sang một bên chừa ra một vị trí giữa mình và Triệu Văn, sau đó thờ ơ ngước mắt nhìn y một cái.
Ngón tay Giang Chi Miểu siết chặt lại, liếc sang Hoắc Hựu Thâm đang lúng túng đứng bên cạnh rồi mím môi dời mắt đi.
Trì Tích Đình cũng đơ ra, ngơ ngác nhìn Chử Duật rồi từ chối theo phản xạ: "Không ổn đâu ạ?"
Anh chưa từng nghe nói có tổng giám đốc công ty nào khi chụp ảnh lại nhường vị trí trung tâm cho nhân viên cả.
Hôm nay dám nhường cho anh đứng giữa, ngày mai có khi nào định trao cả tập đoàn Chử cho anh luôn không?
Chử Duật như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cúi xuống nhìn Trì Tích Đình rồi thản nhiên lên tiếng: "Chỉ là vị trí đứng thôi mà, có phải trao cả tập đoàn Chử cho cậu luôn đâu, căng thẳng làm gì."
Trì Tích Đình: "......"
Ê.
Đọc được cả suy nghĩ của mình luôn?
Chử Duật hiểu mình đến vậy sao?
Lòng dạ Trì Tích Đình rối bời, chẳng biết làm gì nên đành phải quay đầu lại nhìn sắc mặt của mấy người còn lại trong phòng.
Thẩm Chi Triết ung dung khoanh tay nghiêng đầu xem kịch vui, dáng vẻ như chỉ đợi chụp ảnh xong là chuồn thẳng. Hai tay Triệu Văn lúng túng nắm chặt lấy nhau, cũng không dám nhìn sắc mặt Giang Chi Miểu mà đờ đẫn nhìn về phía trước, thỉnh thoảng đảo mắt ngưỡng mộ nhìn đồ trang trí trong phòng tiếp khách.
Hoắc Hựu Thâm thì cứng đờ cả người, hai tay đặt bên hông run rẩy nắm chặt lại, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, hoàn toàn là dáng vẻ buông xuôi không còn gì để mất.
Trì Tích Đình mới nhìn Hoắc Hựu Thâm có mấy giây thì đã bị Giang Chi Miểu lạnh lùng liếc cảnh cáo.
Ánh mắt gay gắt như thể đang ép anh từ chối ý tốt của Chử Duật.
Trì Tích Đình sửng sốt mất một lúc, sau đó...vui vẻ đứng vào vị trí Chử Duật đã chừa cho mình, xoay người về phía ống kính nói với Hình Phán Phán: "Chị Phán Phán ơi, được rồi ạ, chị chụp đi."
Giang Chi Miểu lập tức vỡ vụn.
Hình Phán Phán có vẻ như cũng khá thích hóng drama, tuy không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng chứng kiến nội dung kịch liệt vừa rồi cũng đủ khiến cô vui như mở hội, cảm giác khó chịu vì bị gọi đến chụp ảnh cũng tan biến sạch sẽ.
Theo tiếng hô của Trì Tích Đình, Hình Phán Phán nhấn nút chụp.
Một bức ảnh 'âm dương cách biệt' cứ thế ra đời.
Bên Trì Tích Đình ai nấy mặt mày rạng rỡ, thần thái hết sức tươi tắn ngầu lòi. Ba người bên phía Triệu Văn thì như đưa đám, nụ cười gượng gạo cứng đờ như được đúc từ cùng một khuôn ra.
"Làm lỡ không ít thời gian của giám đốc Thẩm rồi, ảnh cũng đã chụp xong, vậy chúng tôi xin phép không làm phiền nữa." Giang Chi Miểu không thèm xem ảnh, lập tức lên tiếng xin cáo lui.
Chử Duật hơi nhướn mày, không đáp lời Giang Chi Miểu mà quay sang nói với Triệu Văn: "Tập đoàn Chử rất coi trọng dự án của Thụy Phong, nghe nói hôm nay ngài ghé qua nên hội đồng quản trị đã tạm thời triệu tập một cuộc họp để thảo luận. Không biết ngài có thời gian tham gia chút không?"
Mắt Triệu Văn mở to sửng sốt, há miệng ngẩn người một lúc lâu, khó khăn lắm mới kìm nén được niềm vui và sự kích động trong lòng, lắp bắp nói: "Đương...đương nhiên, tôi rảnh mà, lúc nào cũng rảnh."
Mắt Giang Chi Miểu lóe lên, dường như đang có tính toán gì đó mà lại chen ngang vào trước khi Chử Duật kịp cất lời: "Đúng đấy, hội đồng quản trị coi trọng dự án này thì đúng là vinh hạnh cho Thụy Phong. Không biết cuộc họp lần này có thể dự thính được không, tôi cũng có chút hiểu biết về dự án này, nếu có thể đóng góp chút gì đó cho sự tiến triển của dự án thì cũng tốt cho cả đôi đường, ngài thấy sao, tổng giám đốc Chử?"
Chử Duật bình thản trả lời: "Ngại quá, đây là cuộc họp nội bộ của tập đoàn chúng tôi, không tiện cho người ngoài tham gia."
Chử Duật từ chối thẳng thừng khiến cho Giang Chi Miểu mất hết mặt mũi.
"Anh Chử ơi, anh..." Giang Chi Miểu đổi giọng, đổi cả cách xưng hô mong vớt vát được chút gì đó.
Lần này Chử Duật còn chẳng thèm nhìn y nữa, chỉ cúi mắt nhìn đồng hồ rồi nói: "Giám đốc Triệu, mời ngài đi theo tôi, mười lăm phút nữa là cuộc họp bắt đầu."
Triệu Văn vừa liếc nhìn sắc mặt Giang Chi Miểu vừa khó xử nuốt nước bọt, thế nhưng cuối cùng ông ta vẫn đặt lợi ích của tập đoàn nhà họ Chử và công ty mình lên hàng đầu, không để ý đến Giang Chi Miểu nữa mà gật đầu với Chử Duật rồi chuẩn bị rời đi.
Chử Duật lại liếc Thẩm Chi Triết, nói: "Cậu cũng đi cùng đi."
Thẩm Chi Triết ồ một tiếng, cũng không hỏi cần mình có mặt để làm gì, chỉ gật đầu rồi cất bước đi về phía trước, trước khi đi còn không quên bảo Hình Phán Phán quay lại tiếp tục làm việc.
Còn một nhân viên khác nữa thì...
Thẩm Chi Triết nhìn Trì Tích Đình, bĩu môi suy nghĩ một chút, đang định mở miệng bảo Trì Tích Đình cũng quay về làm việc đi thì thấy sếp tổng nhà mình lại ra một mệnh lệnh khác.
"Trì Tích Đình." Chử Duật vẫy vẫy Trì Tích Đình, nói ngắn gọn: "Đi theo luôn."
Trì Tích Đình: "?"
Mọi người: "?"
Trì Tích Đình đờ đẫn chỉ vào mình rồi hỏi: "Tôi cũng phải đi ạ?"
Đi họp hội đồng quản trị đó.
Tui vẫn là thực tập sinh mà.
Chử Duật là người bình tĩnh nhất trong số những người có mặt.
"Cậu là người làm kế hoạch, giờ mà vắng mặt nghe có hợp lý không?" Chử Duật chất vấn.
Nói thế thì chịu rồi.
Huống chi...
Chử Duật làm vậy là đang tranh thủ cơ hội cho anh.
Hôm nay Giang Chi Miểu đến gây chuyện một trận chẳng phải là để tranh công trạng trong dự án của Thụy Phong cho Hoắc Hựu Thâm hay sao?
Trì Tích Đình có thể nhận ra thì Chử Duật cũng chắc chắn biết.
Thậm chí hành vi của hắn còn thẳng thắn hơn nhiều.
Không chỉ nói miệng rằng đây là dự án do một mình Trì Tích Đình làm, mà còn phải đặc biệt tổ chức một cuộc họp, trực tiếp đẩy Trì Tích Đình ra trước mặt bàn dân thiên hạ, rầm rộ tuyên bố công thần của dự án.
Trì Tích Đình thừa biết Chử Duật làm thế là vì mình.
Nhưng vẫn thấy hơi...khoa trương.
Trì Tích Đình vẫn còn đang động não nghĩ xem có lý do nào hợp lý để từ chối không thì bỗng bị ai đó đẩy một cái trên vai.
Trì Tích Đình quay đầu lại.
Thẩm Chi Triết một tay đút túi quần, mặt mũi dửng dưng nói: "Gọi cậu đấy, còn đứng đực ra đó làm chi? Đàn ông đàn ang mà lề mề thì còn ra cái thể thống gì."
Có cơ hội thì phải cố gắng mà nắm lấy.
Chốn công sở không có chỗ cho mấy chuyện nhường nhịn khách sáo.
Làm người thì có thể khiêm tốn, nhưng đã làm việc thì phải tự tin ngẩng cao đầu.
Việc mình làm thì cứ thẳng thắn nhận lấy công lao, tất cả đều là những gì mình xứng đáng được nhận.
Thẩm Chi Triết không nhìn Trì Tích Đình nữa, nhích vai về phía trước vượt qua anh, đi thẳng ra cửa.
Trì Tích Đình đã hiểu được ẩn ý của Thẩm Chi Triết, sự cẩn trọng và do dự lúc nãy cũng tan biến như sương sớm gặp nắng mai, anh chỉ dừng lại vài giây rồi lập tức cất bước theo sau.
Hoắc Hựu Thâm trở thành người khó xử nhất tại hiện trường.
Không có nhiệm vụ, cũng không có ai đoái hoài.
Chắc là Thẩm Chi Triết đã quên mất cậu ta rồi.
Thấy mọi người đều đã đi hết, Giang Chi Miểu nhắm mắt lại rồi mới quay đầu nhìn Hoắc Hựu Thâm.
Sắc mặt Hoắc Hựu Thâm không được tốt lắm, ánh mắt u ám, bàn tay nắm chặt chưa từng buông lỏng.
Giang Chi Miểu cau mày nhìn bàn tay bị nắm đến trắng bệch của Hoắc Hựu Thâm một lúc, mãi mới cất lời: "Giờ cậu tính sao, quay lại làm việc hay đi với tôi?"
Hoắc Hựu Thâm đang rất không vui, cúi đầu oán trách nhìn Giang Chi Miểu: "Còn tính sao được nữa? Đương nhiên là quay lại làm việc rồi."
Cảm nhận được sự bất mãn trong giọng nói của Hoắc Hựu Thâm, Giang Chi Miểu gằn giọng chất vấn: "Thái độ kiểu gì đấy? Cậu đang trách tôi à?"
"Giang Chi Miểu ơi, tôi đã bảo anh đừng có làm mấy chuyện như thế này rồi, tại sao anh cứ khăng khăng làm trái ý tôi vậy?" Hoắc Hựu Thâm mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà oán trách: "Bây giờ thì hay rồi, chẳng ai vui vẻ gì."
Giang Chi Miểu sửng sốt nhìn Hoắc Hựu Thâm một lúc lâu, mãi mới bật cười thành tiếng, nói: "Giỏi lắm, bây giờ cậu lại quay sang đổ lỗi cho tôi à? Cậu nghĩ tôi làm những việc này là vì ai? Vì tôi á? Chẳng phải tất cả là vì cậu sao?"
"Cậu chỉ là một thực tập sinh quèn, không nền tảng không gia thế, cậu nghĩ cậu trụ nổi trong cái tập đoàn này là nhờ đâu? Nhờ vào năng lực của cậu à? Nực cười." Lời nói của Giang Chi Miểu như những lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim Hoắc Hựu Thâm: "Nếu năng lực của cậu thật sự mạnh đến vậy thì dự án của Thụy Phong đã là của cậu chứ không phải lọt vào tay Trì Tích Đình kia."
Mặt Hoắc Hựu Thâm tái mét, đôi mắt tối đen như mực.
Giang Chi Miểu vẫn không hề nể nang mà tiếp tục: "Cậu có hiểu thế nào là tranh thủ không? Cơ hội đều là do tranh thủ mà có, vinh dự và phần thưởng đều phải tranh giành, cậu dẹp cái lòng tự trọng đáng thương của cậu đi. Chút tự trọng đó ở chốn công sở ngoài việc khiến cậu trông càng thêm lố bịch ra thì chẳng có tác dụng gì cả."
"Sao tôi lại không tranh thủ chứ?" Hoắc Hựu Thâm lạnh mặt phản bác: "Nếu tôi không tranh thủ thì đâu thể trở thành người nổi bật nhất trong lứa thực tập sinh này. Trong tay tôi giờ chẳng có dự án nào, làm sao mà..."
Hoắc Hựu Thâm còn chưa nói xong, Giang Chi Miểu đã ngắt lời cậu ta.
Ánh mắt Giang Chi Miểu nhìn Hoắc Hựu Thâm ẩn chứa chút thương hại.
"Cậu không hề tranh thủ." Giang Chi Miểu tàn nhẫn nói: "Cậu từng nói với tôi, lúc Chử Duật đi cùng các cậu trên máy bay đã đưa riêng bản kế hoạch dự án cho Trì Tích Đình xem, nhưng lại không đưa cho cậu, vậy tại sao cậu không chủ động đòi?"
Môi Hoắc Hựu Thâm run run, lí nhí nói: "Tổng giám đốc Chử sẽ không đưa cho tôi đâu."
"Tại sao cậu lại chắc chắn Chử Duật sẽ không đưa cho cậu?" Giang Chi Miểu cười nhạt: "Chẳng qua cậu không dám thôi, đừng có biện minh này nọ."
"Về thành phố B rồi, mặc dù biết dự án này sẽ được triển khai nhưng cậu cũng chưa từng chủ động đi hỏi thăm nghe ngóng, cũng chẳng thèm đi tìm Chử Duật để tiến cử bản thân. Vậy mà gọi là tranh thủ à?"
Hoắc Hựu Thâm không nói được gì nữa, chỉ cảm thấy trước mắt như bị phủ một lớp màn mờ ảo, chia rõ ranh giới giữa mình và Giang Chi Miểu, một người đứng bên này, một người đứng bên kia như thể vốn không cùng một thế giới.
Giang Chi Miểu có xuất thân tốt hơn cậu ta, điểm xuất phát cao hơn, nhận thức về xã hội này cũng khác, cho dù năng lực cá nhân của cậu ta có nổi bật đến đâu thì cũng không thể bù đắp được khoảng cách giữa gia đình và thân phận.
"Cậu suy nghĩ kỹ đi, không chỉ nghĩ về dự án mà hãy nghĩ kỹ xem liệu cậu có còn muốn ở lại công ty nhà họ Chử nữa không." Giang Chi Miểu thấy vẻ mặt bị đả kích của Hoắc Hựu Thâm thì đành phải mềm lòng nói tiếp: "Tôi sẽ là nguồn lực tốt nhất để nâng đỡ cậu, nếu cậu cần, công ty nhà họ Giang sẽ luôn có vị trí cho cậu."
Hoắc Hựu Thâm giật giật khóe môi, cuối cũng vẫn lắc đầu từ chối.
Giang Chi Miểu chậm rãi nhắm mắt lại, rồi lại thất vọng nhìn Hoắc Hựu Thâm, dứt khoát xoay người bước đi.
-
Bên kia, Trì Tích Đình đang đi với Thẩm Chi Triết lên tầng 35.
Chử Duật đi thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao, không đi cùng hai người bọn họ.
Trì Tích Đình quay sang nhìn Thẩm Chi Triết một cái mà chẳng nói gì, sau đó lại ngẩng đầu nhìn số tầng thang máy.
Cảm nhận được ánh mắt của Trì Tích Đình, Thẩm Chi Triết bất lực thở dài, giả vờ vô tình bắt chuyện: "Sao, giận rồi à?"
Trì Tích Đình nhỏ nhẹ: "Tôi nào dám giận chứ?"
Thẩm Chi Triết hừ lạnh: "Vừa rồi còn tức đến mức đòi nghỉ việc, giờ lại còn cãi bướng nữa."
"Là anh thì anh có giận không?" Trì Tích Đình vẫn còn đang oán trách: "Tối qua họ còn dẫn Hoắc Hựu Thâm đi ăn cơm nữa đấy."
Thẩm Chi Triết kinh ngạc: "Còn có chuyện đó nữa à?"
Trì Tích Đình: "Vầng."
"Ui cha." Thẩm Chi Triết tiếp tục kinh ngạc: "Cậu lại đi mách tội với tôi cơ đấy, mở mang tầm mắt quá chời."
Trì Tích Đình: "......"
"Tí nữa tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc Chử mách tội." Trì Tích Đình nghiến răng nghiến lợi nói.
"Có tội của tôi không?"
"Đương nhiên rồi."
Thẩm Chi Triết cười: "Ấy dà ấy dà, đừng làm vậy mà, cậu cũng biết là tôi khó xử lắm mà."
Đứng trên lập trường của một người lãnh đạo, cả Trì Tích Đình và Hoắc Hựu Thâm đều là nhân viên của anh ta, đáng lẽ không thể có chút thiên vị nào. Thế nhưng đứng trên lập trường của chủ nhà đang tiếp khách, anh ta lại không thể công khai chỉ trích Giang Chi Miểu điều gì.
"Tôi lăn lộn đến ngày hôm nay đã nuốt vào bao nhiêu ấm ức rồi cậu biết không?" Thẩm Chi Triết vỗ vai ra hiệu cho Trì Tích Đình ra khỏi thang máy, giọng điệu giống như tiền bối đang giảng giải cho hậu bối: "Đi làm sẽ gặp rất nhiều chuyện muốn làm mà không thể làm, cậu đang còn trẻ, đợi vài năm nữa sẽ hiểu thôi."
Trì Tích Đình gạt móng vuốt của Thẩm Chi Triết ra, im lặng dời mắt đi.
Đương nhiên là anh hiểu.
Thẩm Chi Triết nói không sai.
Có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.
"Cũng chỉ có cậu thôi đấy." Thẩm Chi Triết lại lơ đãng nói: "Nếu là người khác thì còn lâu tôi mới để ý như vậy. Cậu cũng ngoan ngoãn chút đi, đừng có động tí là đòi nghỉ việc."
Trì Tích Đình vâng một tiếng, đi sát theo Thẩm Chi Triết vào phòng họp.
Bố cục phòng họp ở tầng 35 khác xa so với bộ phận marketing.
Diện tích phòng họp chiếm hết cả nửa tầng, một mặt tuờng là cửa kính sát đất được lau sáng bóng không một hạt bụi, sàn nhà màu xám bạc kim loại tạo cảm giác sang trọng, bàn họp lớn đặt ngay chính giữa, từng chiếc ghế được sắp xếp chỉn chu ngay ngắn không lệch một ly.
Trong phòng họp đã có hơn nửa số người ngồi vào chỗ, ai cũng complet cà vạt chỉnh tề, mặt mày nghiêm túc sắc bén, cả người toát ra khí chất của hai chữ 'siêu giàu'.
Ngồi vào được căn phòng này, làm gì có chuyện không có tiền?
Nắm cổ phần của tập đoàn nhà họ Chử, chỉ riêng tiền cổ tức mỗi ngày thôi cũng đủ cho mấy gia đình bình thường sống sung túc cả đời.
Thẩm Chi Triết vừa vào cửa đã lập tức tươi cười bước đến chào hỏi mấy vị cổ đông.
Mấy vị cổ đông ngồi gần ghế chủ tọa còn không thèm đứng dậy, chỉ híp mắt ngồi như tượng trên ghế, thấy Thẩm Chi Triết đi sang chào hỏi cũng chỉ cười cười, khách sáo bắt tay với Thẩm Chi Triết.
Thẩm Chi Triết đi một vòng trong phòng họp lần lượt chào hỏi mấy vị cổ đông quen biết, thế nhưng vẫn để ý đến cảm xúc của Trì Tích Đình nên chỉ nói chuyện qua loa vài câu rồi quay lại bên cạnh anh.
"Căng thẳng không?" Thẩm Chi Triết hỏi.
Trì Tích Đình thật thà gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Thẩm Chi Triết: "Tức là căng thẳng hay không căng thẳng?"
"Năm mươi năm mươi thôi ạ."
Thẩm Chi Triết cười: "Khá lắm, có năm mươi không căng thẳng là giỏi rồi."
Trì Tích Đình nghiêng đầu nhìn Thẩm Chi Triết.
Ánh mắt Thẩm Chi Triết đang hướng về màn hình chiếu phía trước, Trì Tích Đình cũng nhìn theo.
Màn hình chiếu ở đây cũng khác với cái ở phòng marketing, cực kỳ to và sắc nét, gần như chiếm trọn cả bức tường, ánh sáng chói lọi phát ra khiến cho anh phải nheo mắt lại.
Bên trên hiện thị hai chữ: Thụy Phong.
"Lát nữa cậu sẽ phải đứng trước mặt những người này để thuyết trình về dự án đấy." Thẩm Chi Triết nhắc nhở: "Nếu cậu căng thẳng đến mức không nói nên lời thì đến lúc đó không chỉ làm mất mặt phòng marketing chúng ta đâu."
"Mà còn làm mất mặt cả tổng giám đốc Chử nữa đấy."
Trì Tích Đình khẽ nhíu mày, cửa phòng họp hình như lại bị đẩy ra.
Anh nhìn sang, cảnh vật trước mắt cũng chuyển từ ánh sáng khiến người ta lóa mắt thành bóng người lờ mờ đi từ cửa vào.
Người đầu tiên Chử Duật nhìn thấy sau khi bước vào là Trì Tích Đình.
Trì Tích Đình cũng nhạy bén cảm nhận được ánh mắt ấy, lén lút nhìn sang.
Có lẽ vì e dè hoàn cảnh hiện tại nên Chử Duật không bước lại gần, chỉ ung dung bước về phía ghế chủ tọa dưới ánh mắt quan sát của các cổ đông.
Không khí trong phòng họp ngay lập tức thay đổi.
Mấy vị cổ đông ngồi hàng đầu từ lúc vào đến giờ chưa từng nhấc mông cuối cùng cũng chịu động đậy, lần lượt đứng dậy cười nói chào hỏi Chử Duật.
Âm lượng không lớn, Trì Tích Đình chỉ loáng thoáng nghe được vài từ.
Toàn là 'dự án', 'có năng lực', 'giỏi giang', thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng cười 'sang chảnh' uy lực của người có tiền.
"Ê mà..." Thẩm Chi Triết đột nhiên lên tiếng: "Cậu có chuẩn bị gì không?"
Lúc nãy ở tầng dưới, khi Trì Tích Đình bị Chử Duật gọi lên thì có vẻ khá là bất ngờ, nhìn thế nào cũng giống kiểu bị gọi lên phát biểu mà không hề được báo trước.
Trì Tích Đình lắc đầu: "Chuẩn bị gì chứ, trông tôi giống như người đã biết trước chuyện ư?"
Thẩm Chi Triết câm nín, mím môi nhìn sang, ánh mắt nặng trĩu.
Trì Tích Đình vỗ nhẹ cánh tay Thẩm Chi Triết để trấn an: "Không sao đâu mà."
Thẩm Chi Triết yếu ớt lên tiếng: "Cậu thì không sao rồi, tôi mới sao đây này..."
Trì Tích Đình bình thản nói: "Sợ gì chứ, giám đốc Thẩm."
Anh dời mắt, nhìn thẳng về phía Chử Duật ở ghế chủ tọa.
Chử Duật như có tâm linh tương thông mà ngẩng đầu lên.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu.
Đôi mắt của Trì Tích Đình đen láy như đá mực, tĩnh lặng mà rắn rỏi.
Trì Tích Đình lên tiếng, giọng điệu tự tin không chút e dè.
"Việc tôi giỏi nhất chính là ứng biến tại chỗ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com