Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Chờ đợi

Tay chân Lâm Tuế Từ lần nữa bị trói chặt, trên người cậu vô cùng đau đớn, đặc biệt là đôi tay và eo lưng, phần lưng của cậu bị tên đầu trọc dùng ống thép hung hăng mà nện mấy cái liền.

Thanh niên với thân hình đơn bạc thon gầy rũ đầu xuống, mí mắt nhắm hờ, mồ hôi lạnh từ gương mặt tái nhợt chảy dài, đôi bàn tay bị trói quặp ra sau lưng dính đầy máu tươi.

Làn da trắng nõn như ngọc đối lập hoàn toàn với màu máu đỏ sậm, khiến người khác không khỏi cảm thấy ghê người.

Tên mặt sẹo từ bên ngoài trở về hay tin Giang Nhạc đã bỏ trốn thì giận tím cả mặt.

"Sao lại thế này, cư nhiên lại để nó trốn thoát! Mày mẹ nó làm cái gì ăn không biết? Chỉ có hai thằng nhãi miệng còn hôi sữa thôi mà cũng trông không xong!"

"Đều do thằng nhãi ranh này cứ ôm chặt chân tao không chịu buông! Đm nó chứ!"

Nhắc tới chuyện này tên đầu trọc lại bắt đầu sinh khí, hắn hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, sau đó duỗi tay nắm tóc Lâm Tuế Từ tát lên gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào của cậu.

Một tiếng "chát" dị thường vang dội, trên gò má không còn chút máu lập tức xuất hiện dấu bàn tay rõ rõ ràng ràng, đau đớn lẫn nóng rát nhào đến đánh úp.

Lâm Tuế Từ bị hắn nắm tóc bắt ngẩng đầu lên, buộc phải đối diện với gương mặt hung tợn dầu mỡ của tên đầu trọc.

Mí mắt cậu không nhấc lên nổi, chỉ thoáng cử động khoé môi khô khốc tái nhợt, nhẹ nhàng nhíu mày.

Tên đầu trọc bị loại thái độ này của cậu chọc giận, lại vung tay chuẩn bị giáng xuống một cái tát, bao nhiêu từ ngữ thô tục ở trong miệng phun ra.

Tên mặt sẹo ngăn động tác của hắn lại, "Đủ rồi, thằng nhóc này da thịt non mịn, vừa nhìn liền biết chưa bị ăn đánh như thế này bao giờ. Mày đánh nó tàn phế thì làm sao, đừng quên chúng ta còn phải dựa vào nó để kiếm chút tiền."

Lúc này tên đầu trọc mới chịu buông tay, rút một điếu thuốc lá ra ngậm trên miệng, hít mây nhả khói.

"Tiểu thiếu gia hàng thật giá thật chạy mất rồi, mày nói xem một đứa con hoang như nó có thể kiếm được bao nhiêu đồng?"

"Tốt xấu gì trên người nó cũng chảy dòng máu của Giang Hồng Vũ, Giang Hồng Vũ chắc chắn sẽ không ngồi im nhìn nó chết."

"Lại nói công ty nhà họ Giang ghê gớm là thế, chẳng lẽ chỉ có mấy trăm vạn cũng không đưa ra được."

......

Đôi mắt bình tĩnh của Lâm Tuế Từ hiện lên một mạt dao động vi diệu.

Giang Nhạc thành công trốn thoát, y biết vị trí của kho hàng cho nên có lẽ rất nhanh thôi sẽ cho gọi người đến cứu cậu.

Giang Nhạc đã nói nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài.

Nhưng Lâm Tuế Từ cũng không dám chắc chắn, bởi vì cậu biết Giang Nhạc không thích cậu, chán ghét cậu, cho dù từ trước đến giờ đối phương nguỵ trang ngoài mặt rất khá.

Đã không còn Giang Nhạc ở đây, ba cậu sẽ chịu tiếp tục bỏ tiền ra để chuộc cậu về ư? Hẳn là... sẽ như vậy đi. Dẫu sao cậu cũng đã giúp Giang Nhạc chạy trốn, ba cậu có lẽ sẽ không mặc kệ cậu đâu...

Đau quá...

Cậu nghĩ, nếu như chính mình có thể bình an trở về sẽ ngay lập tức đem toàn bộ chân tướng nói với ba và... mẹ.

Trong lòng Lâm Tuế Từ lúc này hiện lên rất nhiều ý niệm lung tung rối loạn, bản thân thản nhiên dâng lên vài phần mong đợi trông chờ, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh như mặt hồ cũng loáng thoáng sáng lên.

Ngay cả những vết thương đau xót trên người tựa hồ đều đã được giảm bớt.

Ba cậu sẽ cứu cậu ra ngoài, đến lúc đó hết thảy mọi chuyện đều sẽ dần tốt lên.

Bởi vì thế cậu phải thật kiên trì, kiên trì thêm chút nữa...

Hiện giờ vị trí kho hàng đã bị lộ, hai tên mặt sẹo và đầu trọc ở bên ngoài thương lượng chốc lát, cuối cùng quyết định dời vị trí khác.

Bọn chúng dùng băng dính dán kín miệng của Lâm Tuế Từ, lại trùm một cái bao tải lên đầu cậu, đem cậu nhét vào chiếc minibus trước kia.

Nửa tiếng xóc nảy trên xe trôi qua, Lâm Tuế Từ bị chuyển đến một toà nhà cao tầng không rõ nằm ở địa phương nào.

Thanh niên dựa vào vách tường xi măng cứng rắn lạnh lẽo, mặt mày thanh lãnh chất chứa mỏi mệt nồng đậm, lồng ngực đơn bạc mỏng manh phập phồng thở dốc.

Cậu hiện tại vừa mệt vừa khát, cả người mềm như bông không còn chút sức lực.

Tên mặt sẹo xé băng dính trên miệng cậu xuống, thô lỗ đút cho cậu vài ngụm nước khoáng.

Sau đó hắn vừa ra ngoài đã liền gọi điện thoại, chẳng rõ đối phương nói cái gì với hắn mà khiến ngữ khí của hắn chợt trở nên nóng nảy phẫn nộ.

"Bọn tao chỉ cần 500 vạn, chỉ cần mày đưa tiền bọn tao sẽ lập tức thả người!"

"Cái gì? Tài sản nhà họ Giang các người phải có đến tận vài chục tỷ, mẹ nó ngay cả mấy trăm vạn cũng không chịu nôn ra?"

"Giang Hồng Vũ, trong tay ông đây hiện tại chính là con trai ruột của mày!"

"Cái đm!"

Tiếng tên mặt sẹo nói chuyện rất lớn, đem những lời này không thiếu một câu một chữ nào truyền tới tai của Lâm Tuế Từ bên trong.

Tuy rằng không biết bên kia điện thoại Giang Hồng Vũ nói gì, cậu cũng có thể từ thái độ phẫn nộ này của tên mặt sẹo đoán ra đại khái.

Không, sẽ không...

Lâm Tuế Từ rốt cuộc ngẩng đầu lên, trên gương mặt bình tĩnh tái nhợt rốt cuộc không chịu nổi khống chế mà lộ ra thấp thỏm lo âu.

Cậu nhìn về phía tên mặt sẹo ngoài cửa, trong ánh mắt xinh đẹp không ngừng tràn ra mấy phần khủng hoảng cùng không thể tin nổi, lông mi dài mảnh run rẩy kịch liệt, giống như cánh bướm ở trong bão tuyết lạc mất phương hướng.

Cũng đúng lúc này, tên mặt sẹo đạp một chân lên vách tường tiến vào bên trong, hắn dùng sức nắm tóc Lâm Tuế Từ, đem điện thoại đang ở trong cuộc gọi đưa tới trước mặt cậu, trừng mắt hung tợn mà ra lệnh: "Nói với người ba tốt của mày mấy câu đi, để ông ta đem tiền tới chuộc mày!"

Cho dù vừa rồi đã uống mấy ngụm nước, nhưng yết hầu của Lâm Tuế Từ cũng vẫn cảm thấy khô khốc vô cùng, cậu đỏ hồng hai mắt, không biết làm sao mà nhìn vào màn hình di động, khô cằn nặn một câu: "Ba, ba có thể cứu con ra ngoài được không... Con, con đau quá..."

Ngay cả như vậy, trong lòng cậu vẫn cứ mang theo một tia chờ mong không thực tế.

Ba sẽ không đối xử như vậy với cậu, sẽ không...

Nhưng mà, đáp lời cậu lại chỉ là một câu hết sức bình tĩnh: "Tao đã nói rồi, không cần gọi tao là ba."

Tiếng nói của Giang Hồng Vũ nhất mực bình thản, thanh tuyến không hề có chút phập phồng nào cả, thông qua di động truyền đến màng nhĩ Lâm Tuế Từ, sai lệch đến mức gần như lạnh băng: "Lâm Tuế Từ, mày ở bên ngoài muốn chơi thế nào cũng đều có thể, nhưng mày ngàn không nên vạn không nên đem chủ ý đánh tới trên người của Nhạc Nhạc."

"Cũng may thằng bé không có việc gì, bằng không bọn tao khẳng định sẽ không bỏ qua cho mày dễ dàng như vậy đâu."

"Sau này mày cũng không cần quay về Giang gia nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com