Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆ Chương 1: Về nhà tiểu bạch kiểm ☆


Sói lớn bị thợ săn lừa gạt, bị trói tới tứ chi đều không còn cảm giác. Nó nằm trong bao vô cùng kinh sợ.

Kỳ thực, Lang Vương như nó thông minh biết nhường nào a~ chỉ là một bước sa cơ để tên Triệu Giản Tử chết tiệt đó dùng tên bắn bị thương đến mụ mị rồi. Thực không kể hết có bao nhiêu mất mặt a~

Lang Vương ở trong bao nghe thấy họ triệu kia đối với Đông Quách tiên sinh nói:

"Hay là chúng ta nhân cơ hội này tiễn hắn về gặp tổ tiên, tránh cho sau này hắn lại hại người.

Thư sinh được cứu trợ trong gang tấc toàn thân toát một tầng mồ hôi lạnh run rẩy nói:

"Tốt... rất tốt"

Tốt cái đầu nhà ngươi a~ thư sinh thối. Bổn Lang Vương ở trong cái bao nát này sợ tới mức nước tiểu cũng muốn chảy ra rồi.

Nông phu nâng cao cuốc, định cho Lang Vương một gậy về trời.

"Xin dừng tay."

Lang trong bao lớn giọng hô:

"Có thể cho ta một ân huệ cuối cùng trước khi chết được không! Dù sao ta cũng đâu chạy được".

"Ngươi là loài lang sói lại có thể nói tiếng người. Hơn nữa còn tàn ác bất nhân, không có tình người. Nếu tha cho ngươi, nhỡ để ngươi thoát được, trách nhiệm này chúng ta cũng không gánh nổi. Chi bằng để ta một cuốc đập chết ngươi." Nông phu nói xong giơ cuốc nhằm vào cái bao đang run rẩy trên mặt đất toan bổ xuống.

Đông Quách tiên sinh nghe Lang Vương van cầu liền mềm lòng mà lên tiếng:

"Cái kia, Triệu huynh có thể chờ một chút. Có thể cho nó nói lời cuối cùng đi a~ Dù sao nó nằm trong bao nãy cũng không trốn được".

Nông phu trừng Đông Quách tiên sinh mắng:

"Ngu ngốc, ngươi tí nữa thì bị nó ăn thịt, lại còn đi tin lời giả nhân giả nghĩa. Ta mới không thèm quản ngươi nữa."

Lang Vương trong bao nghe được vui mừng nói:

"Hôm nay ta ăn ngươi, nhưng ngươi lại cứu ta mạng này. Ngươi có biết ta tại sao lại muốn ăn ngươi không?"

Đông Quách tiên sinh thầm nghĩ "Ngươi muốn ăn ta, ta làm sao biết, cũng chưa từng đắc tội qua ngươi. Hơn nữa ngươi bị thương, ta còn có công ơn cứu giúp."

Lang Vương nói tiếp:

"Tính đến nay cũng mười ngày nửa tháng ta chưa có gì lót dạ. Hôm nay, vốn ta định bắt một con gà rừng không ngờ lại bị trúng tên của hắn, ta mang thương tích chạy trốn, may mắn được ngươi cứu giúp. Nhưng lúc đó ta đã đói đến hoa mắt rồi, chỉ biết rằng trước mắt có thức ăn nào còn hơi sức quản nó là gì."

Đông Quách tiên sinh vốn là cảm thấy Lang Vương đáng thương nhưng thứ nó muốn ăn lại là chính mình, nên liền cảm thấy nó thực vong ân phụ nghĩa:

"Cho dù như vậy, nhưng ngươi cũng đâu thể làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy đối với ân nhân của ngươi?"

Lại nói Đông Quách tiên sinh này ở trong thôn vốn là kẻ phi thường ngu ngốc. Tuy đọc qua mấy năm đèn sách, khí khái văn nhân cũng tính là hơn người. Nhưng tính cách lại nhu nhược, hồ đồ và quá thiện lương. Hôm nay lại đi thương cảm cho thứ định lấy mạng mình, như vậy có thể thấy là cỡ nào ngu ngốc.

Lang Vương nằm trong bao nói:

"Ta biết ngày hôm nay ta khó thoát, cũng chỉ dám xin một ước nguyện cuối cùng. Nếu ngươi có thể vì lòng tốt mà hoàn thành tâm nguyện này, ta sẽ có thể thoải mái đón nhận cái chết, được thanh thản nơi hoàng tuyền. Tin rằng sau đó sẽ tiếng lành đồn xa, đối với ngươi cũng không là có hại"

Nông phu mất kiên nhẫn nói:

"Ngươi đừng nghe nó nói dối, chi bằng cứ để cho ta đánh chết nghiệt xúc này, tránh hậu họa."

Dù biết là Triệu Giản Tử sẽ nổi giận nhưng hắn vẫn không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của Lang Vương:

"Triệu huynh đệ bớt nóng giận. Cái kia, nghe một chút cũng không mất mát gì."

Triệu Giản Tử tức giận ném cuốc xuống đất:

"Ngươi... ta sống đến từng tuổi này chưa thấy kẻ nào ngu ngốc như ngươi."

Đông Quách tiên sinh tỏ ra xấu hổ:

"Ta... ta chỉ là... Chẳng qua thấy nó cũng thực đáng thương a. Có thể giúp nó thực hiện ước nguyện cuối cùng, chí ít cũng giảm được một phần sát nghiệp không phải sao?"

Lần này không chỉ có Triệu Giản Tử mà ngay cả Lang Vương trong bao cũng cảm thấy tên này quả thực ngốc đến vô phương cứu chữa.

Có điều điều này cũng đang theo ý nó. Lang nói:

"Ta mấy ngày chưa từng thấm ướt huân, bây giờ lại bị thương, hôm nay coi như không bị các ngươi đánh chết, cũng phải chết đói hoặc là bởi vì thương mà chết, ta hiện ở trong đầu tràn đầy ta hôm nay đuổi theo con kia chim trĩ dáng vẻ, ta liền chỉ cầu ở ta trước khi chết, có thể ăn được một trận thịt gà, để ta dù cho chết rồi, cũng làm con lang chết no."

Dù sao điều này cũng đúng ý Lang Vương. Trong lòng nó mừng thầm, đưa ra nguyện vọng:

"Ta mấy ngày nay chưa từng được ăn ngon, lại vì con gà rừng mà bị bắt phải bỏ mạng. Nếu trước lúc chết có thể ăn no một bữa gà thì cùng có thể nhắm mắt xuôi chân, được làm một con ma lang no. Như vậy cũng mãn nguyện rồi."

Triệu Giản Tử nghe xong lớn tiếng cười nhạo:

"Ngươi thực không biết xấu hổ, xúc sinh. Chết đến nơi còn đòi ăn no mới chết? Nực cười!"

Không ngờ, Đông Quách tiên sinh kia lại chấp thuận yêu cầu này:

"Yêu cầu này cũng không tính là quá đáng. Hậu viện nhà ta có nuôi hai con gà mái, ta đem một con mổ cho ngươi ăn. Như vậy cũng tính là hoàn thành nguyện vọng cuối cùng cho ngươi."

Triệu Giản Tử trong lòng cảm thấy cũng bất lực với tên cực phẩm ngu ngốc này, liền mắng mấy tiếng rồi tức giận vác cuốc bỏ đi.

Lại nói, Đông Quách tiên sinh này một thân thư sinh phong trần tay trói gà không chặt, Lang Vương này nói kiêm tốn cũng phải nặng đến hơn ba mươi cân. Phải vận hết khí lực mới có thể lôi được bao tải kia về làng, vào được đến nhà thì trời cũng đã tối hẳn, hắn cũng chỉ còn nửa cái mạng.

"Ngươi chờ một chút, ta liền vì ngươi giết gà đem nấu". Nói xong liền hướng hậu viện đi tới.

Lang Vương kia nguyên bản chỉ là muốn tìm một tia hy vọng được sống tiếp, cũng không nghĩ là sẽ thành công. Thực không ngờ tên hồ đồ này lại vì nó mà dùng nửa cái mạng đem nó về tận nhà để hoàn thành "tâm nguyện cuối cùng" này. Lang Vương như nó đã sống mấy trăm năm rồi vẫn chưa từng thấy ai ngu ngốc như tên này.

Kì thực, nó cũng không tính là đói bụng, nhưng đã gần trăm năm chưa xuống núi, lại trùng hợp gặp được thư sinh trắng trẻo, liền tự nhiên không muốn buông tha hắn.

Nó không ngờ lang tính không bằng trời tính, nó lại trúng bẫy của tên nông phu kia. Thù này không trả, nhất quyết không làm lang vương nữa, nhất định phải đem hắn ăn đến xương cũng hết. Ngay cả tên ngốc thư sinh này cũng.... à... ờm, chờ ăn xong gà của hắn lại tính.

Qua không bao lâu, mùi hương của gà đã tỏa khắp xung quanh. Lang Vương ở trên núi, gà quả thực không thiếu nhưng mùi vị như này quả thực làm bụng nó cồn cào. Nó hận không thể trực tiếp đem thứ kia nuốt vào bụng.

Nhưng thật lâu sau nó mới nghe thấy tên thư sinh kia đặt nồi đất xuống bàn. Ngu xuẩn! Nào có con sói nào lại bất hạnh như nó chứ? Đạo lí nào lại bảo đem gà đi nấu canh cho sói ăn? Hắn xem Lang Vương này là cún con nuôi trong nhà sao?

Lang Vương âm thầm oán trách, nhưng là nó đang bị thương, cũng không biết tên họ Triệu kia dùng thứ yêu pháp gì khiến nó mất đi pháp lực. Không ghể tự chữa thương, cũng không thể biến lại nhân dạng, ngay cả cởi trói còn khó khăn. Nó không thể làm gì khác ngoài chờ đợi, chờ tên ngốc này hảo hảo đem gà cho nó ăn xong liền tìm cách nuốt luôn hắn và tên họ Triệu kia.

Nó nghe được thư sinh một bên hô:

"Gà đến rồi, gà đến rồi!" Liền nằm im chờ hắn đến mở bao, cởi trói.

Nó cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng, ánh trăng thực đẹp, thực muốn dùng lang ngữ thét dài một tiếng. Nhưng đây là trong làng, sẽ gọi thêm nhiều phiền phức đến. Đến lúc đó chỉ dựa vào tên ngốc này cũng không thể cứu nó lần nữa.

Đông Quách tiên sinh đem cái đĩa vớt toàn bộ gà ra, rồi lại lấy bát lớn múc ra một bát canh đặt trước mặt sói nói:

"Này, ngươi tới ăn gà đi. Ăn tốt còn lên đường."

Lang Vương trong đầu nghĩ chỉ dựa vào tên ngốc này chắc chắn không thể hạ thủ. Không loại trừ khả năng hắn gọi người đến giúp. Nhưng không hiểu sao nó tin tưởng tên thư sinh này, tin rằng hắn sẽ không giết nó.

Lang Vương mở to hai mắt trừng thư sinh mắng:

"Tứ chi ta bị trói chặt đến hoa mắt, cả gà cũng nhìn không rõ. Ngươi nói xem ta làm sao ăn?"

"Ta có thể cởi trói cho ngươi, nhưng ngươi lại muốn tới ăn ta, đến lúc đó ta làm sao chống lại?"

Lang Vương lại trừng thư sinh:

"Như vậy phải làm sao? Không phải ngươi định nuốt lời chứ?"

Thư sinh cũng đau đầu suy nghĩ:

"Chuyện này..... A! Hay để ta đút ngươi ăn?"

Dưới ánh trăng thư sinh vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên không phải cùng lang nói giỡn. Nhưng hắn vừa xé ra một cái đùi gà đưa đến trước mặt lang vương liền rụt tay về:

"Ngươi cũng không được nhân cơ hội này cắn ta."

Lang Vương nhìn hắn một cái khinh bỉ:

"Trong đầu ngươi rốt cuộc là chứa cái gì vậy hả? Ngươi mà bị cắn thì ai đút gà cho ta ăn?"

Thư sinh nghe xong cảm thấy có đạo lí liền cẩn thận đưa đùi gà đến miệng sói. Nhìn nó trong nháy mắt nuốt gọn cái đùi gà lớn, trng lòng cảm thấy tiếc thương công nuôi dưỡng suốt nửa năm không dám mổ.

"Ăn xong rồi, tiếp tục."

Thư sinh "ồ" một tiếng lại vội vàng xé một miếng thịt gà đưa đến miệng sói.

--------- Hết chương 1 --------

==" Ngốc, ngốc quá đi a~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com