Chương 129. Tình yêu của Lăng Thần.
Edit: LT
Đây mới là vô điều kiện cưng chiều phu nhân của hắn, nếu thương y, nên bao dung y, vạn sự ôm vào trên người của mình.
Cho nên Lăng Thần sau khi suy tư một chút lập tức đem sự tình kéo hết vào trên người mình.
Trác Viêm cùng Âu Dương Trần cũng trong nháy mắt trợn to hai mắt chết sững trừng mắt Lăng Thần, bởi vì lúc đó bọn họ đều cùng đi vào trong phòng bao, đến trong phòng bao Hoàng Hưng đã biến thành bộ dáng nửa sống nửa chết kia, tại sao có thể là Lăng Thần làm chứ?
Lăng Thần hơi híp mắt phượng, đôi mắt hơi hơi lưu chuyển, ánh mắt không chút để ý nhàn nhạt liếc Trác Viêm cùng Âu Dương Trần một cái, sợ đến mức hai người lập tức đem cái miệng khiếp sợ đến có thể nuốt một quả trứng gà khép lại, sau đó ánh mắt của hắn di chuyển đến trên mặt mấy người Thành Viễn vẫn còn khiếp sợ quỳ trên mặt đất, mấy người chỉ cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh lẽo,lập tức vùi đầu trên mặt đất cái gì cũng không dám nói ra.
Dù sao chỉ cần có người thừa nhận là tốt rồi, bọn họ mới mặc kệ là ai thừa nhận đâu! Huống hồ, bọn họ cũng không quản được a!
Mấy người quyết định ngậm miệng, tuyệt đối một chữ cũng không nói.
Cả người Hoàng Nghiệp sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được, lúc này liền nổi giận, gương mặt gắt gao nhíu lại, bỗng nhiên đứng dậy hung hăng vỗ một chưởng vào cái bàn bên cạnh, cái bàn trở thành pháo hôi nhất thời thành mảnh vụn cặn bã.
Hoàng Nghiệp tức giận chỉ vào Lăng Thần mắng to, "Lăng tiểu tử, con ta cùng ngươi trước kia không thù gần đây không oán, ngươi cư nhiên đối với con của ta hạ độc thủ như vậy, hôm nay ngươi nếu không cho ta một cái công đạo, ta sẽ khiến cho ngươi biến thành như con ta."
Vừa nghe nói Lăng Thần là hung thủ, Hoàng Nghiệp cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, rõ ràng có nhiều chỗ hở như vậy lại bị hắn bỏ quên đi.
"Lão tử còn chưa có chết đâu, Hoàng Nghiệp ngươi liền dám ngay trước lão tử mặt khi dễ con ta, ngươi có ý tứ gì a!" Lăng Nghị lập tức bao che cho con, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám ở ngay trước mặt hắn khi dễ con của hắn, có khả năng sao?
Lăng Nghị lập tức đứng ra chỉ vào Hoàng Nghiệp, thanh âm không giận tự uy nói, "Hoàng Nghiệp, con ta giáo huấn con trai ngươi, đó cũng là con trai ngươi trừng phạt đúng tội, nếu không phải là con trai ngươi làm chuyện không phải người, con ta sẽ bênh vực kẻ yếu giáo huấn con trai ngươi sao?"
Trong lời nói ác độc của Lăng Nghị, đen hắn có thể cho ngươi nói thành trắng, người chết hắn cũng có thể nói còn sống.
Khóe miệng mọi người đồng thời co quắp, bọn họ thực sự rất là bội phục Lăng Nguyên soái.
Ngươi xem một chút lời nói này dễ nghe biết bao! Con trai người ta là trừng phạt đúng tội, con của ngươi chính là can thiệp chuyện bất bình, vì dân trừ hại.
Lăng Nguyên soái, ngươi quả thực là lưỡi như hoa sen a! Mở cũng quá xán lạn rồi.
Đầu mọi người đen đến không đành lòng nhìn Lăng Nghị vô lại đến như vậy, quả thực là để cho tam quan của bọn họ rơi đầy đất.
"Ngươi ngươi ngươi..." Hoàng Nghiệp trợn mắt lên giận dữ trừng Lăng nghị, bị lời nói của Lăng nghị chọc tức đến một hồi cũng không phun ra được một chữ.
"Cha, con không phải là can thiệp chuyện bất bình." Lăng Thần lại chậm rãi mở miệng.
"A... Đó là làm cái gì?" Lăng Nghị quay đầu nhìn về phía con trai nhà mình, nháy nháy mắt không hiểu hỏi.
Lăng Thần nhếch miệng, cười đến xuân phong nhộn nhạo nói, "Cha, Tịch Tịch là người con nhận định, vậy em ấy là vợ của con, cũng là con dâu của cha, nhưng cái tên Hoàng Hưng kia lại dám mơ tưởng đến vợ con, còn dám đối với em ấy kê đơn chuốc thuốc, con chỉ là thay vợ con xuất đầu." Lăng Thần nói, ánh mắt nhàn nhạt liếc Hoàng Nghiệp suýt chút nữa thì tức chết, khóe môi cong lên mang theo châm biếm, "Dám can đảm xuất thủ với vợ con, con không có giết hắn đã là hạ thủ lưu tình. Cha, Tịch Tịch hẳn là tỉnh rồi, ở đây liền giao cho cha, con đi trước."
"Được được, đi nhanh đi!" Lăng Nghị lập tức xua xua tay, còn một bộ ngữ khí tình thâm giao phó, "Thấy vợ con nhớ an ủi một chút cho thật tốt, đừng làm cho người ta thương tâm, con yên tâm, nếu hắn đã trở thành con dâu của cha, cha nhất định sẽ vì hắn lấy lại công đại."
Lăng Nghị một tay vỗ ngực trịnh trọng cam đoan.
Lăng Thần gật đầu, lập tức đi vào.
"Ai, đúng rồi, con trai, vợ của con không bị cái tên hỗn trướng kia chiếm tiện nghi không?!" Lăng Nghị nghĩ đến điểm này vội vàng hỏi.
"Không có, chỉ là hiện tại tâm tình của em ấy vẫn chưa ổn định." Bính tính cách của cha mình, há miệng tuyệt đối có thể đem người chết sống lại, đem người sống làm cho tức chế, Lăng Thần lập tức đem sự tình nói nghiêm trọng lên, "Nếu không phải là con đúng lúc chạy tới, con dâu của cha có khả năng sẽ bị người khác khi dễ."
"Hừ, dám khi dễ con dâu của ta, lão tử nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn." Vẻ mặt Lăng Nghị hung ác nói, nhanh chóng xua tay bảo Lăng Thần rời đi, "Được rồi, con mau trở về với vợ của con đi, nơi này có lão tử chấn giữ, cha nhất định sẽ vì vợ con lấy lại công đạo."
Lăng Thần gợi lên khóe môi, lập tức rời đi.
Mà Lăng Nghị lúc này càng nên có lý, một tay chỉ mũi Hoàng Nghiệp mắng to, "Tốt cho một tên Hoàng Nghiệp ngươi, cũng quá khinh người quá đáng rồi, cư nhiên làm người khi dễ đến trên đầu Lăng Nghị ta, ngươi cho rằng Lăng Nghị ta dễ khi dễ phải không? Nghe nghe con trai ta nói đi, con dâu của ta hiện tại cảm xúc không ổn định, nếu là con dâu của ta có chuyện gì, lão tử sẽ không tha cho ngươi."
Mọi người quả thật muốn đem đôi mắt làm mù, Lăng Nguyên soái này, cái miệng này cũng quá lợi hại a!!
Con của người ta cũng đang người không ra người quỷ không ra quỷ nửa chết nửa sống nằm trong bệnh viện đó, con dâu ngươi cũng chỉ là cảm xúc không ổn định a !!
Cái này có thể so sánh cùng người ta sao? Có thể sao có thể sao?
Huống hồ, cha ruột của người ta còn ở chỗ này chưa nói gì cả, cái bộ vênh váo hống hách này của ngươi bao biện thay là sao?
Thế nhưng, Lăng nghị cũng là một người phi thường không có nhận thức đó, trợn mắt lên giận dữ nhìn Hoàng Nghiệp thúc giục, "Nhanh lên một chút, nói nhanh lên phí bồi thưởng tổn thất tinh thần của con dâu ta đâu? Lão tử còn phải cho con dâu ta một cái công đạo đó!"
Hoàng Nghiệp tức đến trừng hai mắt giận giữ nhìn Lăng Nghị, toàn thân đang run rẩy, môi hơi mở lại không còn gì để nói...
Mắt thấy Hoàng Nghiệp đã bộ dạng sắp tức chết, thế nhưng Lăng Nghị lại không có một chút tự giác, tiếp tục kêu la không bỏ qua, "Lão già, ngươi rốt cuộc có cho ta một câu trả lời hợp lý hay không? Nếu không... Đừng trách Lăng Nghị ta trở mặt, dẫn người vây quanh Hoàng gia ngươi."
Nghe được lời này, có nơi nào là lễ độ mà một Nguyên soái nên có chứ? Đây rõ ràng là một tên binh lính càn quấy không nói lý lẽ a!
Phốc --
Hoàng Nghiệp nhịn nửa ngày cũng không nhịn thêm được nữa, rốt cuộc hộc máu, sau đó nhắm mắt lại, thân thể thẳng tắp ngã ra sau.
Bởi vì không có người lên đỡ, hắn thực buồn khổ hung hăng ngã xuống đất.
Trán mọi người nhất tề nhảy lên vô số hắc tuyến, khóe miệng co rút nhìn Lăng Nghị.
Lăng Nguyên soái, ngươi thật sự là tức chết người không đền mạng a!!
Bên này rối loạn, bên Lăng Thần sau khi trở về phòng bao, Hạ Thiên Tịch bị hắn đặt ở trên ghế sofa trên phòng bao, trên người đắp áo khoác của chính mình.
Lăng Thần đi tới, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn người đang ngủ say, nhanh chóng ngồi xổm bên đầu Hạ Thiên Tịch, vươn tay đẩy ra sợi tóc trên mặt y, dưới ánh sáng u ám của đền Neon, gương mặt Hạ Thiên Tịch cũng không quá rõ ràng, nhưng Lăng Thần nhìn, ánh mắt lại càng ngày càng ôn nhu, bám vào người tiến lên nhẹ nhàng hôn cái trán của y một chút, xem y cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, mình cũng liền canh giữ bên người y rồi.
Lúc hắn ôm Hạ Thiên Tịch đi đến cái phòng bao này, hắn cũng không có phát sinh quan hệ với Hạ Thiên Tịch.
Tuy là lúc đó Hạ Thiên Tịch đã trúng thuốc, thần chí không rõ, thân thể càng bị dược hiệu khống chế, mà người mình thích đã ở trong ngực của mình còn dùng hết khả năng trêu chọc mình, việc này đối với Lăng Thần mà nói cũng là dụ hoặc lớn, muốn khống chế cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Thế nhưng, hắn lại mạnh mẽ nhịn được.
Không phải hắn không muốn ôm Hạ Thiên Tịch, mà là hắn không muốn lần đầu tiên của mình cùng Hạ Thiên Tịch ở trong loại trạng thái này, lần đầu tiên lại là lúc Hạ Thiên Tịch thần chí không rõ không tốt đẹp như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không nhân cơ hội ôm Hạ Thiên Tịch.
Cũng là bởi vì hắn đủ thương y, cho nên hắn mới không muốn lần đầu tiên của hai người sẽ lưu lại bất kỳ hồi ức không tốt đẹp gì, cũng không muốn Hạ Thiên Tịch dưới tình huống không biết gì liền ôm y.
Cho nên, Lăng Thần chịu đựng đau nhức mà người thường không thể nhịn được, sau khi giải quyết cho Hạ Thiên Tịch, chính mình lại suýt chút nữa dục hỏa đốt người. Nhưng, chờ hắn nhìn dung nhan đang ngủ say trên ghế sofa này, hắn lại cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất thỏa mãn.
Như vậy thì tốt rồi, sẽ không làm tổn thương người hắn yêu.
Ngày hôm sau, Hạ Thiên Tịch tỉnh lại, đầu còn có chút hơi đau, hắn lay đầu mấy cái, ánh sáng trong phòng bao rất tối tăm, Lăng Thần đã đem ngọn đèn hồng tắt đu, chỉ còn lại ánh đèn miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng người mờ tối.
Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, đầu óc thanh tỉnh mấy phần, vừa mắt ra liền thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, Hạ Thiên Tịch ngẩn người, trong nháy mắt nhớ tới khuôn mặt của người này là ai.
Hắn nhớ kỹ ngày hôm qua Lăng Thần đã tới, tuy rằng khi đó thần chí của hắn đã không rõ, thế nhưng chóp mũi của hắn ngửi được mùi vị rất quen thuộc, đó là mùi vị chỉ có trên người Lăng Thần mới tản ra được, mát lạnh, tựa hồ là một loại mùi thơm ngát của cỏ cây, nhàn nhạt như có như không, nếu không phải là tiếp xúc cực kỳ thân mật với y, căn bản là không ngửi được trên người y sẽ có cái loại mùi hương vô cùng lãnh đạm này.
Trong mắt Hạ Thiên Tịch chuyển động một vòng liền biết mình vẫn còn ở trong phòng bao của Blues còn chưa có đi ra ngoài, mà hắn ngủ ở trên ghế sofa còn Lăng Thần lại ngồi dưới đất canh giữ bên người hắn.
Tuy là ngày hôm qua hắn thần chí không rõ, thế nhưng hắn lại nhớ mang mang, hai người bọn họ trong lúc đó cũng không có phát sinh bất cứ quan hệ nào, Lăng Thần căn bản cũng không có nhân cơ hội ôm hắn, hắn chỉ là dùng miệng giúp mình phát tiết ra ngoài hai lần, sau đó chính mình liền ngủ mất rồi, hiện tại nhìn quần áo cả người mình chỉnh chỉnh tề tề, đủ biết rằng hai người bọn họ trong lúc đó không có phát sinh ra quan hệ gì. (T: Không phát sinh, chỉ dùng miệng thôi nhaaaaa!)
Giờ phút này Hạ Thiên Tịch cũng không biết là nội tâm có ý nghĩ gì, theo lý thuyết, nếu như Lăng Thần thật sự thích mình, ở dưới tình huống như tối hôm qua, y không có khả năng nhịn được, làm một tên quân tử không đi ôm mình.
Nhưng nếu nói Lăng Thần là quân tử, Hạ Thiên Tịch tuyệt đối không tin, người nào cũng có thể trở thành quân tử, thì Lăng Thần cũng không thể trở thành quân tử.
_____________________________
Thanh: 'Ôm' ở đây không phải là ôm thường nhé, ý chỉ 'làm' ấy. Tế nhị tí!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com