Chương 136. Tình cảm nhàn nhạt, ở chung ấm áp (6).
Edit: LT
"Đánh thức anh?" Vừa nhìn trạng thái của Lăng Thần chính là bị mình đánh thức, bất quá trong lòng Hạ Thiên Tịch lại không có một chút áy náy.
"Ngủ không được?" Lăng Thần không trả lời, hỏi ngược lại một câu.
"Thật nhàm chán." Hạ Thiên Tịch nhàm chán đảo mí mắt, bĩu môi nói, "Khả năng ban ngày tôi ngủ nhiều quá, bây giờ một chút cũng không buồn ngủ."
Ngay cả hắn cũng không có phát hiện, ý tứ nũng nịu trong giọng của mình có bao nhiêu nồng đậm.
Lăng Thần cong cong khóe môi, ôn hòa nói, "Gần đây có rèn luyện không?"
"Ừ, còn có tiến bộ." Hạ Thiên Tịch đem trứng Lục Dực Thiên Hổ bày biện ở trên đầu giường lấy ra hướng tới Lăng Thần khoe khoang nói, "Anh xem, đây là hệ thống thưởng cho trứng ma thú, gọi là Lục Dực Thiên Hổ..." Hạ Thiên Tịch cười mắt meo meo giảng giải chỗ tốt của Lục Dực Thiên Hổ cho Lăng Thần.
Lăng Thần ngồi ở trên giường nhìn Hạ Thiên Tịch ôm một quả trứng cười đến không thấy được mắt, trong lòng đột nhiên có chút ăn vị*, bất quá ngẫm lại hắn không cần phải ăn vị cùng một quả trứng, liền bình thường trở lại, gợi lên khóe môi, trong ánh mắt là tình cảm ôn nhu ấm áp.
*Ăn giấm, ghen tị.
Nói một hồi, tinh thần của Hạ Thiên Tịch vẫn sung mãn không có một chút buồn ngủ, hắn nhìn Lăng Thần trong video một chút, tuy là Lăng Thần cũng không có lộ ra buồn ngủ, nhưng nhìn xem thời gian bây giờ đã quấy rầy hắn một giờ rồi, Hạ Thiên Tịch le lưỡi cảm thấy xấu hổ, làm sao hai người mới cho thấy quan hệ, hắn liền tùy hứng như vậy chứ? Đây tuyệt đối không phải là một hiện tượng tốt.
"Không quan hệ, anh bây giờ không buồn ngủ." Lăng Thần nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Hạ Thiên Tịch nói, "Ngày mai em muốn đi chơi chỗ nào?"
"Hừm... " Hạ Thiên Tịch nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi thở dài, bất đắc kéo kéo miệng, "Quên đi, anh cũng không cần tới."
"Hửm?"
"Tôi không phải đã cho anh biết rồi sao, cha không đồng ý để tôi đi cùng với anh, ngày hôm qua vừa mới làm cho ông lo lắng qua, tôi tạm thời không muốn làm cho ông lại thương tâm." Hạ Thiên Tịch héo đầu héo não mà bĩu môi, đôi mắt sáng lấp lánh ảm đạm một chút.
Ngay cả hắn cũng không có phát giác, tâm tư bây giờ của hắn đã khuynh hướng về Lăng Thần rồi.
Lăng Thần trầm tư một chút rồi an ủi, "Đừng lo lắng, anh sẽ làm Hạ nguyên soái mau chóng đồng ý chúng ta." Thoạt nhìn, muốn cùng Tịch Tịch ở bên nhau, bên Hạ Nguyên Soái phải nhanh chóng giải quyết rồi.
"Ừ, ngược lại đó là chuyện anh nên lo lắng, tôi một chút cũng không lo lắng." Hạ Thiên Tịch cười giảo hoạt, nói không tim không phổi, mắt nhìn đến bầu trời đêm đen kịt phía bên ngoài cửa sổ nói, "Lăng Thần, anh có đọc qua sách về cổ Địa Cầu không?"
"Hửm?"
"Chính là... " Hạ Thiên Tịch từ trên giường bước xuống đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn bầu trời đêm tối bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời đen nhánh chỉ có mấy ngôi sao xám xịt ở phía chân trời xa xôi lóe ra, hắn nhìn mấy ngôi sao này nói, "Tôi trước đây đọc sách có liên quan đến cổ Địa Cầu, trên sách nói bầu trời buổi tối của cổ Địa Cầu rất đẹp, giữa bầu trời đêm đen kịt là một biển sao lấp lánh, anh gặp qua bầu trời đầy sao chưa?"
Từ sau khi tận thế bùng nổ, trên bầu trời đã không còn lóe lên đầy sao nữa, trời đêm cho tới bây giờ, chỉ có vỏn vẹn mấy ngôi sao ít ỏi, hơn nữa cũng không lóe ra rực rỡ như trong sách nói, lúc này mấy vì sao ở bầu trời đêm giống như bị bịt kín một lớp tro bụi, không lóe sáng chút nào.
Trời đêm của Hạ Thiên Tịch từ lúc nhỏ chính là như vậy, trời đêm cho tới bây giờ vẫn là một dáng này, hắn cho tới bây giờ đều chưa nhìn thấy loại hình ảnh cả bầu trời đêm đầy sao lóe sáng chói lóa, bất quá chỉ cần vô căn cứ ngẫm lại liền sẽ cảm thấy rất đẹp.
"Em muốn xem sao." Lăng Thần từ trên ghế đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, vẫn là mấy ngôi sao xám xịt không có một chút lóng lánh phát sáng, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy đẹp đẽ.
"Cũng không phải là muốn nhìn a !!" Hạ Thiên Tịch dựa vào trước cửa sổ nhìn bầu trời đêm nói, "Chỉ là thấy trong sách, cảm thấy miêu tả khẳng định rất đẹp, bầu trời đêm đầy sao nhất định sẽ khiến người ta rất chấn động, chưa từng thấy qua cho nên cũng chỉ có thể tưởng tượng thôi."
Lăng Thần giương mắt nhìn bầu trời đêm một chút, lại trầm mặc một chút, một lát sau nói, "Đừng ngủ, anh tới đón em." Nói xong, liền cúp quang não.
Hạ Thiên Tịch nháy nháy mắt nhìn quang não bị cắt đứt, quả thực cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Hắn vừa mới nói một màn kia, hai người dựa vào bên cửa sổ đều nhìn sao trên bầu trời đêm, tưởng tượng thế nào cũng sẽ làm cho ngươi ta cảm thấy rất có tình thơ ý họa có đúng không? Lúc này, không phải là lúc bồi dưỡng tình cảm sao? Làm sao hắn lại lập tức cắt đứt chứ?
Hạ Thiên Tịch lắc lắc đầu, dường như trước lúc cắt đứt Lăng Thần còn nói gì đó a !?
Bất quá hắn không có nghe rõ, có nên truyền một in tức hỏi hắn một chút không nhỉ? Hạ Thiên Tịch suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi, nếu đã cúp, vậy thì ngủ đi, đợi ngày mai hỏi lại hắn cũng được.
Đem quang não tắt đi để tránh khỏi bị người quấy rối, ném ở trên tủ đầu giường, Hạ Thiên Tịch ngã vào trong đệm giường mềm mại, có lẽ là nói rõ nguyên nhân với Lăng Thần, lúc này mặc dù không có mệt mỏi rã rời, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh của Lăng Thần , hắn rất nhanh liền đã ngủ.
Lúc hắn đang ngủ mơ mơ màng màng, dường như nghe được cái âm thanh gì, Hạ Thiên Tịch ngáp một cái, đầu chợt thanh tỉnh, làm quân nhân hẳn là phải có lòng cảnh giác làm cho hắn trong nháy mắt từ giường đứng lên bày xong tư thế chiến đấu, hai mắt cảnh giác nhìn cửa sổ.
Vì bảo trì thông khí bên trong phòng, cửa sổ của hắn cho dù là ở mùa đông cũng không có đóng quá kín.
Lúc hắn vừa bày xong tư thế chiến đấu cảnh giác nhìn phương hướng cửa sổ, một cánh cửa sổ bị người ngoài đẩy ra, thân ảnh Lăng Thần từ ngoài cửa sổ đập vào mí mắt, Hạ Thiên Tịch ngẩn người, cả người đều không có phản ứng kịp, mà lúc này hai tay Lăng Thần chống đỡ ở trên bệ cửa sổ, hai tay bỗng nhiên dùng sức chống đỡ thân thể, từ bên ngoài nhảy vào.
Cả người Hạ Thiên Tịch đều choáng váng, quả thực không thể tin được, mấy giờ trước mới vừa video call sao bây giờ đã ở trước mắt mình?
Nhìn đồng hồ trên vách tường, bây giờ mới ba giờ sáng thôi a! Cái tên Lăng Thần này có phải giả mạo hay không? Hạ Thiên Tịch ngốc hề hề suy nghĩ ở trong lòng.
Lăng Thần đầu tiên là nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tịch đang đứng ở trên giường bày tư thế chiến đấu, biểu tình lại ngốc hề hề , sau đó nhìn bố cục gian phòng này một chút, thấy được quang não của y trên tủ đầu giường, hắn đi tới cầm lấy quang não nhìn một chút, bị tắt, khó trách hắn ở bên ngoài gửi nhiều tin như vậy, vẫn không gọi được."
"Không phải... Như thế nào? Anh tại sao lại ở chỗ này?" Hạ Thiên Tịch ngây ngốc lấy lại tinh thần sau đó nhìn Lăng Thần đem nơi này như phòng của mình, Hạ Thiên Tịch co rút khóe miệng hỏi.
Ba giờ trước bọn họ chỉ có gọi, hiện tại người cư nhiên liền ở trước mặt hắn, hắn sẽ không phải là bay tới đi !!
"Không phải đã bảo em không cần ngủ sao!" Lăng Thần nhìn hắn một cái.
"Nói lúc nào?" Hạ Thiên Tịch mơ hồ nháy nháy mắt.
Nhìn biểu tình mơ hồ của người kia liền biết y nhất định là không nghe thấy lời của mình, Lăng Thần cũng sẽ không giải bày với y, cầm lấy quần áo sạch sẽ treo trên giá áo đưa cho Hạ Thiên Tịch nói, "Thay quần áo."
"Thay quần áo làm gì?" Hạ Thiên Tịch ngơ ngác hỏi, cả người đều hiện tại cũng không có phản ứng kịp đâu!
"Dẫn em đi xem sao. " Lăng Thần cong khóe môi giọng nói ôn nhu.
"Sao?" Ánh mắt Hạ Thiên Tịch sáng lên, bỗng nhiên từ trên giường bật xuống dưới kêu lên sợ hãi, "Ai... Không đúng, anh tại sao lại từ ngoài cửa sổ tiến vào? Tôi chính là ở lầu hai a! Hơn nữa, quân khu đại viện có nhiều thủ vệ như vậy, anh vào bằng cách nào? Nhà của tôi còn có thiết bị theo dõi công nghệ cao do Lợi Bá Nhĩ quản gia an bài, anh làm như thế nào để thoát khỏi dụng cụ theo dõi?"
Những dụng cụ do Lợi Bá Nhĩ quản gia nhà hắn an bài, Hạ Thiên Tịch dám cam đoan, ngay cả một con muỗi muốn bay vào cũng phải suy nghĩ xem chính nó có khả năng đó không, Lăng Thần cư nhiên liền dễ dàng vào được, còn bình yên vô sự không làm kinh động đến bất kỳ người nào rồi từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng của hắn, quả thật quá đẹp trai. (T: Câu cuối mới là trọng điểm đúng không?)
Lăng Thần cong cong khóe miệng, nhà hắn dẫu gì cũng là một nhà Nguyên Soái, đối với dụng cụ công nghệ cao mà trong nhà an bài, dựa vào hiểu biết cùng với năng lực phản trinh sát của hắn, muốn tránh thoát những dụng cụ kia còn không phải là dễ như trở bàn tay sao! Bất quá hắn vừa mới ở phía dưới tìm căn phòng của Hạ Thiên Tịch lại lãng phí một chút thời gian, nếu không phải trước đó hai người trò chuyện trong video, từ trong video nhìn thấy góc độ cửa sổ của Hạ Thiên Tịch suy đoán vị trí căn phòng của Hạ Thiên Tịch, ước chừng muốn tìm được căn phòng của Hạ Thiên Tịch rất khó khăn.
"Được rồi, trước đi thay quần áo, anh mang em đi ra ngoài xem sao." Lăng Thần trấn an Hạ Thiên Tịch đang hưng phấn đến khua tay múa chân một chút, cả người Hạ Thiên Tịch cao hứng ánh mắt sáng lấp lánh, thần thái sáng láng, kinh ngạc hỏi, "Anh biết ở đâu có sao?"
Ở cái thời đại bây giờ, muốn xem sao một lần cũng không dễ dàng, bằng không hắn cũng sẽ không lớn đến như vậy cũng chưa nhìn thấy qua hình ảnh bầu trời đầy sao lấp lánh!
"Ừ." Lăng Thần gật đầu, "Trước đây cùng người khác đi ra ngoài chơi thấy qua một lần, em nhanh đi thay quần áo, chỗ đó có chút xa, lát nữa chúng ta tọa tọa hạm đi qua." Nếu muốn lái xe qua, nhìn thời gian bây giờ, vậy thì có thể chờ đến đêm mai rồi.
"Vẫn có nơi thật sự có sao a!" Hạ Thiên Tịch kinh ngạc trừng hai mắt, dưới cái gật đầu lần nữa của Lăng Thần liền hoan hô một tiếng lập tức chạy đi thay quần áo.
Hắn ở đế đô sinh sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua hình ảnh trời đầy sao lóe sáng lên, nơi Lăng Thần nói khẳng định đã không phải ở đế đô rồi. Diện tích đế đô lớn như vậy, cũng chỉ có tọa hạm mới có thể theo kịp, nếu không lái xe tới đó trời cũng đã sáng, còn nhìn sao cái gì chứ?
Hạ Thiên Tịch nhanh chóng thay đổi quần áo, lôi kéo Lăng Thần hướng phía cửa chạy đi.
"Chờ đã." Lăng Thần đúng lúc kéo hắn.
"Làm sao vậy? "
Lăng Thần nhìn hắn một cái toàn thân nhíu mày, "Em mang quần áo như thế này?"
Hạ Thiên Tịch nhìn lại chính mình, là quần áo bình thường, không có vấn đề a!
"Độ ẩm vào ban đêm bây giờ quá cao, nơi đó còn là ở trên núi, em mặc quá ít sẽ bị đông lạnh đấy." Lăng Thần nói rồi quay đầu nhìn tủ quần áo trong phòng, sau đó tự mình đi tới mở tủ quần áo ra nhíu mày xem, căn bản cũng không có quần áo khá dày, hắn tùy tiện chọn hai cái áo gió dày nhất, sau đó lúc đi ngang qua mép giường đem chăn bông trên giường bọc a ! Bọc a ! Vậy mà lại bọc lại rồi.
Hạ Thiên Tịch trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này.
_____________________
Thanh: Nhà vợ mình mà không thể quang minh chính đại đi vào, anh là thứ vô năng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com