Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 11

Nhiêu Tông Tuấn làm vườn hết một buổi chiều, tưới một mảnh hoa hồng, đem mấy khóm thực vật nguyên bản là hình cầu trang trí tu bổ thành hình đại tiện (cục shit) . Trước khi ăn cơm chiều lại tẩy rửa chuồng ngựa, hơn nữa còn có người đến truyền mệnh lệnh rằng "Không rửa xong thì không có cơm ăn" .

Quả thực là cô bé lọ lem phiên bản nam mà! Nhúng nước lau chà, Nhiêu Tông Tuấn đi vào chuồng ngựa mà chính mình đã ở qua mấy giờ, cũng coi như là quay về chốn cũ, bên trong mấy con ngựa đang đung đưa cái đuôi im lặng nhấm nuốt cỏ khô thượng đẳng , ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút.

Buông xô nước, Nhiêu Tông Tuấn đối với mấy con ngựa cảm thán: "Các ngươi thật sự là mệnh tốt! Không cần làm việc còn có ăn, mặc dù có thời điểm bị người cưỡi, nhưng các ngươi là do hắn nuôi, bị hắn cưỡi cũng là đương nhiên. Nhưng còn ta thì tính sao a?"

Đại khái là nghẹn ủy khuất một bụng không chỗ phát tiết, Nhiêu Tông Tuấn đối với mấy con ngựa oán giận , một bên quét tước một bên bắt đầu kể lể chuyện hắn bị kéo đến nơi đây chịu khổ. Tuy rằng không được đáp lại, ít nhất cũng coi như có "Người" có thể nghe hắn lảm nhảm.

"Các ngươi nói xem —— chủ nhân của các ngươi có phải hay không chịu quá nhiều kích thích đi?" Nói trong chốc lát, Nhiêu Tông Tuấn ngừng lại, hai tay vén tay áo, cằm chống lên mu bàn tay ,mấy con ngựa trong lỗ mũi khì khì ra vài tiếng khí, không biết có tính là đáp lại hắn không.

"Sách! Đáng tiếc khuôn mặt kia!" Mỗi khi nghĩ đến đây Nhiêu Tông Tuấn trên mặt đều là một mảng tiếc hận, nếu bọn họ không phải dưới tình huống như vậy gặp mặt, hắn có bảy mươi phần trăm nắm chắc có thể cùng Đường Tuấn Phổ hảo hảo trao đổi một chút "Cảm tình ", đương nhiên, điều kiện trước tiên là người kia phải là đồng đạo.

Ai! Quên đi! Thở dài, Nhiêu Tông Tuấn tiếp tục quét tước.

"Đại ca, nhị ca, các ngươi có biết ta hiện tại chịu khổ không? Nếu làm không tốt một tháng sau ta còn bị quăng xuống biển a —— "

"Xem ra ngươi đối với vận mệnh của mình thực hiểu biết."

Nhiêu Tông Tuấn sửng sốt, xoay người. Đường Tuấn Phổ một thân thường phục hưu nhàn đứng ở cửa chuồng ngựa , tựa hồ không có ý tứ đi vào , có thể bởi vì đang hút thuốc, hắn nhìn nhìn Nhiêu Tông Tuấn đã thay đổi một thân quần áo lao động vải thô màu lam, rất bội phục người nào có thể đem đồ này ra cho hắn mặc.

Nếu hắn nhớ rõ , đây hình như là y phục mười năm trước của hạ nhân ở Đường gia , hơn nữa còn là người làm việc nặng . Còn có đôi giày kia, chính là tìm ở nhà bảo tàng cũng khó tìm ra cùng kiểu.

Hảo hảo một thanh niên, lập tức "Sa đọa" thành như vậy, Đường Tuấn Phổ tâm tư cũng không có chút không đành lòng, ngược lại còn cảm thấy bộ dáng này thật buồn cười.

Nhiêu Tông Tuấn nhìn hắn đơn độc tinh khiết mỉm cười, trong lòng nghĩ: hắn đứng đó đã bao lâu? Có điều,mình vừa rồi nói Đường Tuấn Phổ chịu kích thích hắn có hay không đã nghe thấy rồi, bằng không không biết lại muốn nghĩ ra biện pháp gì tra tấn hắn.

"Như thế nào? Đã quen việc chưa?" Đường Tuấn Phổ ngữ khí giống như là lão bản đang hỏi nhân viên mới tới tình hình ngày đầu tiên công tác .

Nhiêu Tông Tuấn mi nhướng lên, "Nếu không quen thì sao?"

Đường Tuấn Phổ cúi đầu yên lặng hút điếu thuốc, Nhiêu Tông Tuấn cảm thấy được động tác hút thuốc của nam nhân này thật sự là tuấn tú đến mức làm người ta giận sôi, bất quá nói ra cũng làm cho người ta giận sôi.(e k hiểu chỗ này)

"Nếu không quen thì tiếp tục làm cho quen đi." Đem khói hàm ở trên miệng, Đường Tuấn Phổ cười cười nói: "Dù sao, cũng chỉ có một tháng."

"Ngươi nói như vậy, sẽ làm ta cảm thấy chính mình chỉ có thể hoạt động trong một tháng." Nhiêu Tông Tuấn hơi hơi nheo lại mắt, có điểm khiêu khích giơ lên khóe miệng cùng Đường Tuấn Phổ đối diện .

Không ai nói nữa, ánh mắt nhìn nhau truyền lại tin tức cũng đã đủ cho đối phương thấy hàm nghĩa trong lời nói. Người thông minh trao đổi, ngôn ngữ thường thường là thứ dư thừa nhất. Điểm này, Đường Tuấn Phổ cùng Nhiêu Tông Tuấn thế nhưng tồn tại một loại ăn ý.

"Ngươi không giống như đang sợ hãi?"

"Sợ có tác dụng sao?" Nhiêu Tông Tuấn nhìn Đường Tuấn Phổ liếc mắt một cái, ném khăn tay xuống , xoay người đi đến đống cỏ khô đặt mông ngồi xuống.

Mà lúc này Đường Tuấn Phổ tay đem tàn thuốc ném tới trên mặt đất, dùng chân nghiền sau cũng tiến vào chuồng ngựa. Hắn đi đến đống cỏ khô bên cạnh, hơi hơi cúi đầu trên cao nhìn xuống Nhiêu Tông Tuấn.

"Ngươi thật là bác sĩ chỉnh hình ?"

Nhếch miệng cười, Nhiêu Tông Tuấn ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Ngươi muốn hay không tự mình thử xem xem?"

Đường Tuấn Phổ mặt không chút thay đổi, không nói một lời nhìn hắn. Nhiêu Tông Tuấn biết hắn đang thăm dò chính mình.

Càng nhìn vô tội đến vạn vô nhất thất (kiểu tuyệt đối vô tội, an toàn, vô hại) , kỳ thật là đáng hoài nghi nhất. Người như vậy thường thường chỉ có hai loại: thực sự vô tội hoặc giả vô tội . Mà hắn không thể nghi ngờ chính là loại người phía trước, bất quá trừ bỏ hắn không ai tin tưởng mà thôi.

Dù sao hắn đã tự nhân chính mình là "Đồng lõa"!

Ở trong lòng thở dài, Nhiêu Tông Tuấn vừa định đứng lên tiếp tục làm việc, thuận tiện ngẫm lại biện pháp có thể gọi điện thoại về nhà , chợt nghe Đường Tuấn Phổ đột nhiên nói một câu: "Thử làm sao?"

A?

Nghĩ chính mình nghe lầm, Nhiêu Tông Tuấn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Đường Tuấn Phổ, người sau trên mặt vẫn đang không có biểu tình, rồi lại hỏi một lần, "thử làm sao?"

Sự tình này thật phức tạp.

Ngươi nếu hoài nghi một người có thể hay không ca hát, có thể lập tức gọi hắn hát một bài, đáp án tự nhiên sáng tỏ. Hoài nghi một người có phải hay không bác sĩ chỉnh hình , chẳng lẽ muốn cho hắn lập tức phẫu thuật chỉnh sửa một lần? Loại này rõ ràng có chút vấn đề, Nhiêu Tông Tuấn tin tưởng Đường Tuấn Phổ tuyệt đối sẽ không hỏi . Như vậy —— giống như có điểm sáng tỏ, cũng không thể xác định.

Nhiêu Tông Tuấn mỉm cười, một bàn tay chống đỡ trên mặt đất, nửa người trên hướng ra sau, chậm rãi duỗi thẳng một chân, xếp một tư thế cực hấp dẫn .

"Ngươi muốn thử thế nào?"

Là ai nói, Gay trên người có thể cảm ứng được đồng loại?


Đường Tuấn Phổ cúi đầu nhìn thoáng qua thân mình bên chân, tuy rằng giầy không dây thật sự không có mỹ cảm, nhưng cũng may trong quần trên người chặt chẽ ôm theo đường cong của chân cũng coi như thon dài rắn chắc.

Xem đến đây, Đường Tuấn Phổ cuối cùng lộ ra một chút lơi lỏng mỉm cười.

"Ngươi có thể thử thế nào?"

Vấn đề giống "Tú cầu" lại bị đá trở về. Nhiêu Tông Tuấn nhẹ nhàng chọn mi, xem ra vị này dễ nhìn còn có điểm ngốc manh (nguyên văn 'nộn ngốc'???) , đại khái là vừa nhập vòng luẩn quẩn  kia không bao lâu, nói như vậy hắn không chủ động không được.

Nhiêu Tông Tuấn là một người đào hoa, nhưng là loại đào hoa thật sự có nguyên tắc.

Đối với hắn người nào không muốn, hắn có thể đứng đắn giống như Liễu Hạ

Huệ . Mà đối với người hắn nghĩ muốn, tuyệt đối lưu manh đến vô lại. Tương ứng với câu nói kia: ngươi tùy tiện cũng không phải là người rồi!(câu này e cũng k hiểu)

Thẳng đứng dậy, Nhiêu Tông Tuấn nửa người trên nghiêng về phía trước, vừa lúc đối mặt với bụng dưới của Đường Tuấn Phổ. Nhìn thoáng qua địa phương kia, hắn ngẩng đầu hỏi Đường Tuấn Phổ: "Ngươi nghĩ thử làm sao?" 

Kỳ thật hắn nghĩ thử chính là thử mặt sau của Đường Tuấn Phổ.

Chuồng ngựa cỏ khô chất đống, từ xưa đến nay đều là địa phương tốt nhất cho những cặp yêu đương vụng trộm.

Đường Tuấn Phổ không trả lời, ngay lúc Nhiêu Tông Tuấn nghĩ hắn đang ngượng ngùng, muốn đùa giỡn tiếp, người trước mặt đột nhiên thân thủ lấy tay đè lên sau gáy hắn , tiếp theo Nhiêu Tông Tuấn liền cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn bộ mặt đụng vào một địa phương vừa mềm mại lại vừa cứng rắn.

Đường Tuấn Phổ đem hắn ấn tới khố gian, hơn nữa là gắt gao đè lại!

"Ngô ~ ngô ngô ~!" Thở không nổi.

"Ta nghĩ là như thế này thử ——" trong thanh âm hỗn loạn mang ý cười, Đường Tuấn Phổ cúi đầu nhìn khố gian mình một đầu màu đen , trong ánh mắt có một tia khoái cảm muốn làm nhục .

Đầu bị ấn chặt đến nổi động cũng không động được, Nhiêu Tông Tuấn chỉ có thể vặn vẹo  thân thể để thở, một bàn tay gỡ tay Đường Tuấn Phổ đang ấn ở đầu hắn, tay kia thì ở mặt sau cởi quần Đường Tuấn Phổ.

Này còn chưa có lên giường liền muốn thượng SM!

Ngay lúc Nhiêu Tông Tuấn lo lắng có phải chính mình hít thở không thông hay không, nghĩ biện pháp há mồm cắn một ngụm, tay để sau đầu cuối cùng buông lỏng ra.

"Hô ~~~~! Khụ khụ!" Thở hổn hển một trận, Nhiêu Tông Tuấn mặt đỏ bừng, ngồi dưới đất thở dốc, rồi mới ngẩng đầu hung hăng trừng mắt Đường Tuấn Phổ.

"Ngươi con mẹ nó muốn mưu sát a!" Hơn nữa chỉ dùng loại thủ đoạn hạ lưu ! Hắn sai lầm rồi, Đường Tuấn Phổ tuyệt không ngốc.

Đường Tuấn Phổ mỉm cười, một chút cũng không có tự giác của "Mưu sát chưa toại" , nhìn hắn nói: "Nếu không có nắm chắc trên 70% thì không cần khiêu khích người khác, đây là mạo hiểm."

Nhiêu Tông Tuấn cắn răng một cái, không cần ngươi dạy!

Nhìn hắn vẻ mặt không phục , Đường Tuấn Phổ tựa hồ ngoài ý muốn thoải mái.

"Tiếp tục quét tước đi! Bằng không sẽ không có cơm chiều —— a! Không đúng, ngươi đã không muốn ăn cơm chiều. Vậy thì điểm tâm ngày mai đi!" Gật đầu một cái, thực vừa lòng với an bài của chính mình, Đường Tuấn Phổ xoay người rời đi, đi được vài bước đột nhiên lại quay đầu, lúc này Nhiêu Tông Tuấn trong tay đang cầm thùng nước.

Thân thủ một lóng tay, Đường Tuấn Phổ thực đứng đắn đối hắn nói: "Muốn câu dẫn ta, ngươi dáng vẻ hiện tại thật sự không gợi lên hứng thú của ta." Nói xong cũng không quay đầu lại bước đi. Buổi sáng bóng dáng hắn thực tịch mịch, hiện tại xem ra rất đắc ý.

Nhiêu Tông Tuấn dùng sức đem thùng nước quăng ra ngoài, "!" thùng nước sau khi rơi xuống đất lại văng ra xa vài thước.

"Ta con mẹ nó cởi hết câu dẫn ngươi được chưa?" Tức giận đến nghẹn thở, sau khi bình tĩnh trở lại, lại nhịn không được tưởng tượng.

Không được! Tuyệt đối không được! Còn tiếp tục như vậy, hắn mạng còn chưa mất, mặt mũi đã mất hết!

Làm một bác sĩ, không có gì nghiêm trọng bằng y thuật bị hoài nghi. Mà làm một người nam nhân, không có gì  so với việc tôn nghiêm phải bị chà đạp, không thể tha thứ.

Nhiêu Tông Tuấn vốn đang muốn tìm một cơ hội trốn đi, nhưng hiện tại hắn đã thay đổi ý định. Một kiệu tám người khiêng hắn cũng không đi !  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com