Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1118: Một vở kịch

"Ngươi chọn thời cơ ra tay quả là cực hạn! Ngươi không sợ hai tiểu tử này sợ tới mức tiểu trong quần sao? Thật không hổ là phong hào Vô Tình." Trương Huyễn Vân cười lớn.

Vô Tình Đấu La Tào Đức Trí cười nói, "Hạ lệnh tử hình không phải ta, về sau bọn họ sẽ chỉ cảm kích ta. Ngươi mới là người xấu."

Trương Huyễn Vân tức giận nói: "Rõ ràng chủ ý xấu là của ngươi, lại bắt ta cõng nồi. Ngươi người này, thật sự là không chân chính. Nhưng có cần phải làm vậy không? Lý do của chúng ta có chút gượng ép, thân phận hai tiểu tử này vẫn dễ xác định, nhất là khi bọn họ vừa tham gia thi đấu."

Tào Đức Trí gật đầu, nói: "Cần phải làm như vậy. Với thiên phú của chúng, và biểu hiện trong trận đấu đã thể hiện đầy đủ cá tính bướng bỉnh, nếu không đả kích một thoáng thì tương lai đi theo Vũ Lân cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Vũ Lân chắc chắn là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ này, nhưng một hảo hán phải có ba người giúp đỡ, không chỉ đồng bạn Học Viện Sử Lai Khắc có thể trợ giúp hắn, hắn cần thêm một số đồng bạn cường đại và đáng tín nhiệm."

"Võ hồn của Tư Mã Kim Trì hẳn là có sự ăn ý với Vũ Lân, cả hai có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau. A Như Hằng là sư huynh của hắn ở Bản Thể Tông, hai người này đều đáng để tín nhiệm. Trước tiên phải ăn mòn nhuệ khí của bọn họ, về sau đi theo Vũ Lân sẽ tốt hơn."

Trương Huyễn Vân nhìn Tào Đức Trí thật sâu, "Ta vốn không phục lắm, nếu không phải ngươi gặp Vũ Lân trước, nói không chừng ta có thể bắt hắn tới bên này. Hiện tại xem ra ngươi đúng là dụng tâm từ lâu, nghĩ cho hắn thật chu đáo."

Tào Đức Trí cười nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Dù thế nào hắn cũng không thể bị ngươi bắt đi. Ngươi đừng quên, hắn là đệ tử Đường Môn. Từ nhiều năm trước, hắn đã ở trong tầm mắt của cao tầng Đường Môn, không phải bây giờ mới vậy. Khi hắn trở thành một trong bảy đương đại Sử Lai Khắc Thất Quái, hắn đã là đối tượng được Đường Môn dốc sức bồi dưỡng."

"Địch nhân quả thực đánh lén đột ngột, dù chúng ta hay Học Viện Sử Lai Khắc đều trở tay không kịp, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Nhưng nếu bọn họ cho rằng như vậy là có thể nhổ tận gốc hai thế lực xưng bá đại lục hàng vạn năm thì đó là một sai lầm lớn. Đường Môn và Học Viện Sử Lai Khắc không đáp trả ngay là vì súc tích lực lượng, đồng thời chờ một đời lĩnh tụ mới xuất hiện. Mà bây giờ, thời cơ đã tới. Một đời lĩnh tụ mới ngang trời xuất thế, trong ma luyện tiến về phía trước. Tương lai, hắn nhất định sẽ dẫn đầu Đường Môn và Sử Lai Khắc tái hiện huy hoàng, thậm chí còn vượt qua trước đây. Cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ cho rằng Học Viện Sử Lai Khắc sẽ tiêu vong bởi một lần đả kích trầm trọng. Trong mắt ta, Sử Lai Khắc chỉ là Phượng Hoàng niết bàn, khi nó tái sinh, nó sẽ chỉ toả sáng rực rỡ hơn."

Nghe những lời này của Tào Đức Trí, Trương Huyễn Vân không khỏi xúc động. Tuy rằng hắn không tin Học Viện Sử Lai Khắc sẽ bị huỷ diệt dễ dàng như thế, nhưng lòng tin của hắn không chắc chắn như Tào Đức Trí.

"Mỏi mắt mong chờ đi. Ngươi quyết định để Quân đoàn Huyết Thần đứng về phía chúng ta sẽ không sai. Ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định này trong tương lai. Vinh quang của Quân đoàn Huyết Thần chắc chắn sẽ vì nó mà trở nên sáng chói hơn."

Trương Huyễn Vân khẽ gật đầu, "Nếu ngươi nói những lời này với ta vào vài ngày trước, có lẽ ta sẽ xì mũi coi thường, nhưng khi ta cảm thấy tinh thần lực của tiểu tử kia đột phá Linh Vực Cảnh, ta phải thừa nhận tất cả những gì ngươi nói. Chỉ là, áp lực trên vai hắn quả thực không nhỏ. Thực lực tăng lên rất quan trọng, nhưng chúng ta cũng cần chú ý giúp hắn về mặt tinh thần."

"Đúng thế, đây cũng là điều ta lo lắng. Nhưng có một số việc chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta tin Vũ Lân có thể làm được. Hắn là con cưng của trời, sinh ra vào đúng thời điểm, sẽ không dễ dàng bị đánh bại."

--------------------

A Như Hằng và Tư Mã Kim Trì bắt đầu run rẩy từ hai giờ trước.

Nhiệt độ bình thường quanh Quân đoàn Huyết Thần là dưới -30 độ, khi gió lạnh thấu xương thổi đến, nhiệt độ thậm chí sẽ giảm xuống 20 độ nữa.

Nếu bọn họ ở trạng thái bình thường, nhiệt độ thấp như vậy không có ảnh hưởng gì, tu vi của bọn họ đã sớm đạt tới cảnh giới nóng lạnh bất xâm.

Nhưng hiện tại, tu vi đã bị phong ấn, tất cả những gì có thể dựa vào là tố chất thân thể. Tình huống chịu lạnh trong thời gian dài, ngay cả người sắt cũng không chịu được.

Những binh lính chịu trách nhiệm trông coi bọn họ đều được võ trang đầy đủ, nhưng họ chỉ có quần ảo mỏng. Đã sáu giờ kể từ khi người đàn ông trung niên kia đi xin tha cho bọn họ. Lông mày, râu đều có vụn băng, đổi lại là người thường, chỉ sợ đã sớm chết cóng. Dù tố chất thân thể của bọn họ mạnh, nhưng sắc mặt cũng đã tái nhợt.

A Như Hằng khá hơn một chút, dù sao hắn là cường giả Bản Thể Tông, tối chất thân thể đủ cường hãn. Tư Mã Kim Trì cũng là cường giả thế hệ này, nhưng bây giờ đã có chút không chịu nổi.

"Cho hỏi, chuyện của chúng ta..." Tư Mã Kim Trì run rẩy hỏi binh sĩ.

Binh sĩ đứng đó như một bức điêu khắc và không có phản ứng gì, căn bản không để ý tới bọn họ.

A Như Hằng cười khổ nói: "Ngươi đừng phí sức nữa, những người này không khác gì người máy. Ngươi nói ta đã tạo nghiệt gì mà gặp phải chuyện này. Sớm biết vậy ta đã không tới, tiểu sư đệ của ta cũng không biết ở nơi nào."

Tư Mã Kim Trì liếc mắt, "Ngươi có ngốc hay không, không liên hệ với hắn đã tới, đáng đời."

A Như Hằng cả giận nói: "Ta ngốc? Làm như ngươi lanh lợi lắm ấy. Chẳng lẽ ngươi đã liên hệ trước? Không phải là giống ta sao? Người nào lạnh người đó biết, dù sao ta vẫn chịu được."

"Xoảng!" Tư Mã Kim Trì cả giận nói: "Ngươi giỏi hơn ta bao nhiêu? Nếu bị xử bắn, tình hình không phải giống nhau sao?"

A Như Hằng quay lại nói với binh sĩ đối diện, "Này, các ngươi có biết Kim Long Vương không, chính là người vô địch Thi đấu khiêu chiến Tinh Đấu Chiến Võng toàn Liên bang. Hắn là sư đệ của ta. Các ngươi gọi hắn tới cho ta được không. Hắn có thể chứng minh thân phận của ta. Trước đây không lâu, ta có thi đấu với hắn, chẳng lẽ các ngươi không xem thi đấu sao?"

Binh sĩ vẫn thờ ơ như trước, giống như không nghe thấy lời hắn nói.

"Quả thực là đàn gảy tai trâu." A Như Hằng phẫn nộ. Đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn xung quanh.

Doanh trại Quân đoàn Huyết Thần được xây dựng trên núi. Mặc dù diện tích rộng lớn, nhưng so với doanh trại bình thường, mật độ dày hơn để giữ ấm và bảo vệ tốt hơn.

A Như Hằng thở sâu, ngực chậm rãi phồng lên. Dù sao hắn cũng là đệ tử ưu tú nhất Bản Thể Tông, tu luyện bí pháp bẩm sinh. Theo thời gian, cấm chế Trương Huyễn Vân áp lên người hắn dường như nới lỏng một chút.

Hắn hít sâu một hơi, như trường kình hấp thủy, toàn thân dường như mở rộng.

Tư Mã Kim Trì lập tức phát hiện hắn không đúng, nhưng không biết hắn muốn làm gì.

Ngay sau đó, A Như Hằng đột nhiên mở miệng và gầm lên với tất cả sức lực của mình: "Đường Vũ Lân, sư huynh đang ở đây, tới cứu ta!"

Mặc dù lúc này hắn không thể điều động hồn lực, nhưng với khả năng hô hấp mạnh mẽ vượt xa người thường, tiếng gầm này giống như sấm sét. Ngay cả các binh sĩ cũng theo bản năng lùi về sau một bước trong âm thanh vang dội đó.

"Đường Vũ Lân, sư huynh đang ở đây, tới cứu ta!"

A Như Hằng điên cuồng gầm lên. Đúng vậy, Đường Vũ Lân đang ở trong doanh trại, sao mình không sớm nghĩ tới cách ngu ngốc nhất nhưng hiệu quả nhất để tìm hắn giúp đỡ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com