Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1132: Như Điện chủ đích thân đến

Huệ Nhân Đường, một cái tên bình thường không thể bình thường hơn. Dấu Thập tự phía trên có nghĩa là một tiệm thuốc.

Tiệm thuốc có quy mô tầm trung, không quá lớn cũng không quá nhỏ. Mọi thứ đều không gây chú ý với người ngoài.

Đường Vũ Lân đẩy cửa vào, lúc này trong tiệm không có nhiều khách, nhân viên chỉ có ba, bốn người. Trên kệ đặt các loại dược thường dùng.

Đường Vũ Lân bước tới kệ, nhanh chóng lựa chọn vài loại dược và tới nơi thanh toán.

Nhân viên phụ trách thanh toán nhìn thoáng qua các loại dược hắn lấy, sắc mặt có chút thay đổi. Anh ta ngạc nhiên nhìn hắn: "Tiên sinh, loại dược ngài mua không phải cho một căn bệnh. Điều đó ổn chứ?"

Đường Vũ Lân mỉm cười, "Ta mua thuốc không phải dùng để chữa bệnh, mà dùng để ăn."

Nhân viên vội nói: "Thuốc này có độc, làm sao có thể ăn?"

Đường Vũ Lân nói: "Không sao, ta rất thèm ăn."

Nhân viên gật đầu, "Vậy ngài đi theo ta, để y sư chỗ chúng ta xem cho ngài."

Đối thoại giữa họ nghe có vẻ không đúng lắm, nhưng thực tế, đó là một loạt ám hiệu. Kể từ khi Đường Vũ Lân cầm những loại dược này lên, chúng đều là ám hiệu.

Đường Vũ Lân đi theo nhân viên tới một cánh cửa, nhân viên cũng không nói chuyện, trực tiếp dẫn hắn tới tầng hai. Trên tầng có một thang máy, khi đi vào trong, bên trong chỉ có hai nút tầng 2 và tầng ba. Tuy nhiên nhân viên nhanh chóng chạm vào kim loại bên trong thang máy, sau vài chục lần chạm có nhịp điệu, một màn hình điện tử ẩn xuất hiện.

Thang máy hạ xuống, cửa mở.

Nhân viên làm dấu mời với hắn, sau đó đi ra ngoài.

Mặc dù là tầng hầm thứ hai, nhưng đèn hết sức sáng, xuyên qua một lối đi sẽ đến một tầng hầm rộng.

Bên trong có không ít người đang bận rộn, như thể họ đang lắp ráp thứ gì đó. Với nhãn lực của Đường Vũ Lân, hắn có thể nhìn ra những thứ bọn họ đang lắp ráp có liên quan tới linh kiện cơ giáp.

Hơn nữa, là linh kiện cơ giáp cao cấp, còn có một số thiết bị cốt lõi.

Không hỏi gì nhiều, hắn giữ im lặng. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, hắn đi đến một căn phòng.

Trong phòng của một người trung niên, cũng giống như Đường Vũ Lân lúc này, trông ông ta không hề thu hút.

"Đường Môn sơ đại có thất quái, các hạ là quái nào?"

Đường Vũ Lân mỉm cười, lấy ra một vật, "Thứ ba."

Sử Lai Khắc Thất Quái sơ đại đã thành lập Đường Môn, nhưng người sáng lập không phải là Lão đại Sử Lai Khắc Thất Quái lúc đó, mà là Đường Tam, tổ tiên Đường Môn, người đứng thứ ba về tuổi.

Trước khi rời Quân đoàn Huyết Thần, Vô Tình Đấu La Tào Đức Trí đã cho Đường Vũ Lân một ít thông tin, bao gồm một số cứ điểm ngầm của Đường Môn trên đại lục. Ám hiệu của mỗi cứ điểm không giống nhau, thậm chí không biết sự tồn tại của đối phương. Chỉ có cao tầng Đường Môn mới biết họ ở nơi nào.

Mà tín vật trong tay Đường Vũ Lân thuộc về Đấu La Điện.

Tín vật là một lệnh bài, thể tích không lớn, hình thoi, một mặt điêu khắc hai chữ Đường Tam, mặt còn lại khắc Đường Môn.

Đường Môn, Đường Tam!

Không biết vì sao khi nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng Đường Vũ Lân có cảm giác rất kỳ lạ, dường như cái tên này có quan hệ rất thân thiết với hắn.

Người kia tiếp nhận lệnh bài, chỉ nhìn qua liền lập tức đứng dậy, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Sau đó, ông ta đi tới một máy đọc thẻ, để lệnh bài vào.

Rất nhanh, một màn sáng xuất hiện, "Đạo là vô tình nhưng lại hữu tình, vô tình vốn là có tình nhân."

Hai hàng chữ bám vào một thanh trường kiếm, loé lên bảy lần trên màn sáng.

"Bảy lần sáng, như Điện chủ đích thân tới."

Lấy ra lệnh bài, ánh mắt nhìn Đường Vũ Lân đã hoàn toàn khác, ông ta cung kính nói: "Đường Môn, người phụ trách chi nhánh Minh Đô, Kỷ Tề, bái kiến đặc sứ."

Lệnh bài Vô Tình Đấu La cho Đường Vũ Lân là cấp cao nhất ở Đấu La Điện. Có lệnh bài này là có quyền điều động tất cả tài nguyên Đường Môn. Ngay cả người phụ trách này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cấp bậc như thế.

Từ khi tổng bộ Đường Môn bị Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo tạc nổ, Đường Môn luôn ở trạng thái im lặng, tất cả các chi nhánh ngoài sáng đã co lại. Mặc dù vậy nhưng vẫn bị chèn ép rất nhiều.

Lúc này, Đường Vũ Lân cầm lệnh bài cấp cao nhất xuất hiện đã mang lại kinh hỷ cho người phụ trách.

Đường Vũ Lân đánh giá người trước mặt mình, Kỷ Tề cao lớn, làn da trắng, hơi béo, khi cười trông rất chất phác và vô hại.

"Chào ngài, không cần khách khí. Ta cần biết tình hình hiện tại ở Minh Đô, đặc biệt là cao tầng Liên bang sau khi thay đổi. Nơi này có danh sách chi tiết không?" Đường Vũ Lân nhận lệnh bài, hỏi.

"Có, xin ngài chờ một chút." Kỷ Tề hiệu suất rất cao, chẳng bao lâu, một danh sách đã xuất hiện trước mặt Đường Vũ Lân.

"Nghị viện Liên bang quyết định các vấn đề lớn nhỏ của Liên bang, Chủ tịch Nghị viện là người có quyền lực cao nhất Liên bang, nhưng dù vậy vẫn bị Nghị viện ước chế. Nhìn bề ngoài, đó là một cơ cấu quyền lực rất công bằng, nhưng trên thực tế, trong Liên bang có không ít chuyện xấu xa. Có rất nhiều ghế trong Nghị viện bị các thế lực lớn khống chế."

Kỷ Tề giải thích với Đường Vũ Lân: "Kể từ khi đại lục thống nhất vào vạn năm trước, đổi tên thành Đấu La Liên bang, đã thực hiện chế độ Nghị viện này. Khi mới bắt đầu đúng là đã để Liên bang phát triển mạnh. Nhưng theo thời gian, dưới sự trao đổi lợi ích từ mọi phía, các thế lực lớn bắt đầu xâm nhập vào Liên bang. Công bằng, công lý ban đầu đã lặng lẽ thay đổi. Cho tới giờ, quyết định cuối cùng của Liên bang đã không còn quan hệ với phiếu bầu của dân chúng, tất cả phụ thuộc vào thế lực nào khống chế nhiều ghế hơn."

"Sau khi thành Sử Lai Khắc bị nổ lớn, Liên bang bị ảnh hưởng rất nhiều, thậm chí tạm thời bãi nhiệm Nghị viện. Lúc đó Chủ tịch Nghị viện đã nhận lỗi và từ chức. Trong Nghị viện hiện nay, có hơn 2/3 là được bầu lại. Đây cũng là lần tái cơ cấu lớn nhất."

Đường Vũ Lân ngắt lời, nói: "Kỷ huynh, ta không biết nhiều về cơ cấu Nghị viện, ngươi có thể nói chi tiết hơn, bao gồm cả sự khác biệt giữa các phe không?"

Kỷ Tề nhẹ gật đầu, nói: "Nghị viện Liên bang tổng cộng có 231 ghế, tương đương với 231 Nghị viên. Điều này đã được xác định sau nhiều lần điều chỉnh. Mỗi Nghị viên được bầu bởi một khu vực khác nhau. Thành phố lớn có thể có nhiều hơn một Nghị viên, thành phố nhỏ thì chưa chắc đã có."

"231 Nghị viên tạo thành Nghị viện Liên bang, trong đó sẽ chọn ra 42 thành viên của Đoàn Chủ tịch. Thành viên Đoàn Chủ tịch quyết định các công việc hàng ngày của Liên bang, cũng có thể nói là Nghị viên thường vụ. Trong 42 người này có 1 Chủ tịch Nghị viện, 15 Phó chủ tịch và 26 Uỷ viên. Bọn họ là cơ quan có thẩm quyền cao nhất Liên bang."

Đường Vũ Lân kinh ngạc nói: "Có nhiều Phó chủ tịch như vậy?"

Kỷ Tề gật đầu, "Đây là chuyện không có cách nào khác. Để cân đối các thế lực, điều này là cần thiết. Các tổ chức lớn như Truyền Linh Tháp, Chiến Thần Điện đều có một vị trí Phó chủ tịch thường trực. Ban đầu, Đường Môn chúng ta, Học Viện Sử Lai Khắc cũng có. Khoảng 6000 năm trước, Học Viện Sử Lai Khắc đã từ bỏ vị trí này, tiếp tục duy trì trung lập tuyệt đối. Mà Phó chủ tịch thường trực thuộc Đường Môn đã bị bãi bỏ trong lần tái cơ cấu Nghị viện vừa rồi."

Nói tới đây, sắc mặt ông ta không khỏi tràn ngập phẫn nộ.

231 Nghị viên, bao gồm 42 thành viên Đoàn Chủ tịch, là cơ quan có thẩm quyền cao nhất Liên bang. Đường Vũ Lân lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com